Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nhưng ta cảm thấy, có lẽ hoàng huynh sẽ không giết cậu đâu!”

Ngưng tiếng cười, trên mặt Phàm vương mang theo một tia lo âu, hắn nhìn không lầm đâu, ắt hẳn hoàng huynh đã yêu người này mất rồi. Haizz, đâu chỉ có hoàng huynh, ngay cả hắn cũng…

“Phàm vương, ngài nên biết, cho dù ngài ấy muốn giết ta, ta có chết hay không còn chưa chắc à nha…”

Cậu cười khẽ, không giống như đang đàm luận sinh tử của cậu, ngược lại giống như đang nói về thời tiết bên ngoài vậy, trong ánh mắt cậu mang theo một tia mông lung:

“Mạng của ta cứng lắm, sẽ không toi dễ dàng vậy đâu. Vả lại trên đời này còn có người mà ta quyến luyến, ta vẫn không nỡ rời xa!”

Đúng thế, người cậu lưu luyến là ai? Điểm Điểm, Huân vương, sư phụ, hay là thai nhi nhỏ bé kia trong bụng? Sinh mệnh vẫn chưa thành hình ấy? Đây là hài tử mà, bây giờ người duy nhất trên đời này biết đến nó chỉ có mỗi mình cậu mà thôi…cũng không đúng, không biết lời hôm đó của Dạ Hoặc là có ý gì, Dạ Hoặc có biết không?

“Người cậu lưu luyến là Huân vương à? Hàm Hàm, người  đêm đó vậy mà lại là cậu, tại sao cậu lại hỏi ta chuyện về thai ký? Cậu muốn tìm thứ gì? Hay là nói người mà cậu quen biết có thai ký này?”

Hai mắt của Phàm vương nhìn chằm chằm cậu, muốn từ trong ánh mắt cậu tìm ra một chút kinh hoàng, một chút hỗn loạn.

“Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, trên lưng Huân vương có, trên lưng ngài cũng có, ta chỉ là tò mò, không có ý gì khác…”

Cậu cúi đầu xuống, nhớ đến chuyện hộp gấm kia, trong lòng cậu liền bắt đầu loạn cả lên: Nếu như chuyện hộp gấm là thật, thế thì cha của Điểm Điểm là Phàm vương, là thúc thúc xấu xa trong miệng thằng bé. Cần nói cho Điểm Điểm biết không? Có cần để Phàm vương và Điểm Điểm nhận nhau không? Nếu như nhận nhau, cậu và Huân vương phải làm sao đây? Trong lòng Huân vương có để ý hay không…


Hắn nhất định sẽ để ý! Không nói cho Điểm Điểm, thì lại không công bằng với Điểm Điểm, cậu sẽ cảm thấy thẹn với Điểm Điểm. Nhưng nói rồi, hạnh phúc của mình cũng bị hủy luôn…

Trong lúc do dự, lại nghe Phàm vương nói: “Vậy ư? Thế bổn vương lại càng không hiểu, nửa đêm canh ba, cậu đến phủ của bổn vương để làm gì vậy?”

Phàm vương lạnh lùng nhìn cậu, cậu đang nói dối, hắn dám khẳng định!

Cậu khẩn trương thu chặt cánh tay, điều này thật sự không dễ trả lời, nửa đêm canh ba đến phủ của một người đàn ông nói sao đi nữa cũng không dễ giải thích, ngắm sao ư? Ngươi cần phải chạy đến nhà người ta chắc? Xem phong cảnh á? Buổi tối cũng chẳng có phong cảnh gì đẹp để xem, khi đó cái mà ngươi xem lén chính là người ta và tiểu thiếp đang tán tỉnh, còn suýt nữa bị bắt ngay tại chỗ nữa chứ…

Trong thiên lao im ắng, một người nhìn chằm chằm vào người kia, mà cái người trong thiên lao thì lại ngồi im không động đậy, không ai biết cậu đang nghĩ gì, cũng không ai biết Phàm vương đang nghĩ gì.

"Hàm Hàm, không trả lời được sao? Nếu như có một ngày, cậu rơi vào tay ta, ta tuyệt đối sẽ khiến cho cậu phải ngoan ngoãn nói ra hết tất cả…”

Hừ lạnh một tiếng, nếu như không phải cố kị hoàng huynh, Phàm vương thật sự sẽ tiến vào, bổ đầu cậu ra xem thử trong lòng cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

“Sẽ không có ngày đó đâu, đối với những việc trước kia, ta nguyện ý nói tiếng xin lỗi! Nhưng sau này, ta hi vọng hai chúng ta sẽ không liên quan gì nhau nữa…”

Yếu ớt nói ra câu cuối cùng, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, Phàm vương khó ứng phó hơn Hoàng thượng, cậu vẫn luôn biết, nhưng bây giờ chân chính lĩnh hội thêm lần nữa, trong lòng cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi.

“Không đời nào, chuyện cậu thiếu ta còn nhiều đấy, sao có thể không liên quan gì nhau được? Hàm Hàm, trong lòng cậu ắt hẳn rất rõ, cậu còn thiếu ta một lời giải thích!”

Thân ảnh cô ngạo nặng nề đi về phía cửa thiên lao, trong lòng cậu cả kinh: cái gọi là lời giải thích, là chỉ cái gì? Chẳng lẽ Phàm vương cũng biết bí mật kia? Hoặc là hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận của Điểm Điểm?

Chuyện của Điểm Điểm, trừ mình và sư phụ, người biết nhiều nhất cũng chỉ có Huân vương thôi mà? Huan vương không thể nào nói ra, lẽ nào lúc cậu nói với Huân vương, có người nghe lén sao? Thế trong phủ của Huân vương, há chẳng phải là có gian tế của Phàm vương? Hoặc là, ngay đến Hoàng thượng cũng đã biết rồi?

Bất an đứng dậy, cậu bắt đầu đi lại trong lao, cậu bây giờ không gặp được Huân vương, cũng không gặp được sư phụ, không đưa tin cho họ được! Cũng không biết cả nhà Lộc tướng sắp xếp sao rồi, thời gian một ngày chắc là chưa sắp xếp ổn thỏa nhỉ.

Nhìn khóa lớn trên cửa nhà lao, cậu do dự hồi lâu, khóa này, căn bản không làm khó được cậu, cho dù không có chìa khóa, không có trang sức, muốn mở khóa cũng dễ như trở bàn tay, nhưng sau khi mở khóa thì sao? Cậu có thể chạy được bao xa, có thể bay được bao lâu? Cậu đến là vì cứu Lộc gia, nếu như bây giờ cậu rời đi, thế há chẳng phải nỗ lực của cậu đều trở thành công cốc hay sao?

Vỗ vỗ đầu, cậu không thể đi, sau khi ngồi lại xuống đất, cậu dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Nhắm mắt lại, dù sao thì nghĩ gì cũng vô ích, cậu bây giờ tựa như chim trong lồng, sớm đã bị trói lại đôi cánh. Không thể làm được gì, thành thử thì chuyện gì cũng làm rồi, nếu đã không còn gì để làm, thì trực tiếp đi ngủ thôi.

Mơ mơ màng màng, lúc mở mắt ra lần nữa, trong lao đã thắp đèn, dưới ánh đèn lờ mờ, trước mặt của cậu, có thể nhìn thấy một bóng dáng cao to, cô độc đứng đó, khiến cậu nhìn cũng thấy hơi đáng thương!

Đáng thương cái gì? Cậu tự cười trào một tiếng, kẻ đáng thương là mình thì có, hắn là Hoàng thượng, chuyện gì cũng do hắn quyết định, có gì mà đáng thương chứ?

“Hàm Hàm, em cười gì?”

Cậu hơi ngẩn ra, lúc trước, hắn đều gọi mình là Thụy Tiên, nay đột nhiên bị gọi thành Hàm Hàm, hơn nữa giọng điệu lại dịu dàng nhường này, cậu vẫn thật có chút không quen.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy, thật ra ở trong này cũng không tệ, có ăn có uống có chỗ ngủ, đã tốt lắm rồi!”

Cười hì hì một tiếng, cậu nói có chút chột dạ, đâu thể nói mình cảm thấy hắn hơi đáng thương nên mới cười được…

“Phải đó, yêu cầu của em cũng không cao, nhưng yêu cầu của ta càng thấp hơn, em là con của Lộc tướng, ta sẽ phong em làm phi, qua một thời gian thậm chí có thể làm hậu, những chuyện trước kia chúng ta xí xóa hết…Hàm Hàm, để chúng ta làm lại từ đầu, được chứ?”

Hoàng thượng khẩn trương nhìn cậu, hôm nay hắn đã suy nghĩ cả ngày rồi. Đăng cơ lâu nay, lần đầu tiên hắn dụng tâm với chuyện này như vậy. Những việc cậu phạm phải, giết cũng chẳng quá, nhưng hắn không nỡ giết cảu, cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, hắn có hứng thú với cậu, thậm chí là đã yêu mất rồi, cho dù cậu là người yêu của Huân vương, cho dù bây giờ cậu không thích hắn, nhưng hắn có lòng tin, nhất định có thể có được trái tim của cậu.

“Ha ha, Hoàng thượng, ta nên cảm tạ ngài khoan dung ư? Ta có nên cảm tạ ngài khoan hồng độ lượng không? Nhưng ta không thích ngài, ta đã có người ta yêu rồi…trên đời này có nhiều chuyện có thể cưỡng cầu, nhưng duy chỉ có tình cảm, là vạn vạn không thể cưỡng cầu, cho nên…tha thứ cho ta, thứ lỗi!”

Cậu ngẩng đầu lên, mẫn cảm bắt được một tia tổn thương trong mắt hắn, nhưng chỉ là một thoáng, mặt hắn liền tối lại:

“Hàm Hàm, em nên biết, tuy rằng bây giờ trẫm thả người nhà của em ra ngoài, trẫm tùy thời có thể đưa bọn họ vào. Mà em, nếu như không làm phi tử của trẫm, trẫm có thể xử em tội chết!”

Ánh mắt lạnh lẽo, lời nói vô tình, tựa như lúc bọn họ gặp nhau lần đầu, nhưng cũng không hoàn toàn giống, khi đó, hắn hận cậu, nhưng bây giờ, hắn không hận nàng, chỉ là đang uy hiếp cậu.

“Ta biết. Bọn họ là người nhà của ta, nhưng trước nay chưa từng vì ta mà tốn chút sức lực nào nhỉ? Sở dĩ ta vào cung đổi bọn họ ra, là bởi vì bọn họ từng cho ta sinh mạng, giây phút ta đến bọn họ đi kia, giữa ta và bọn họ đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Về phần sau đó của bọn họ, ta không có năng lực để quản, cũng không muốn quản. Về phần cái chết ấy à? Ai cũng không muốn chết, huống hồ bây giờ ta còn có người để lưu luyến, ta càng không muốn chết. Nhưng, nếu như ta ở lại trong cung, ở bên Hoàng thượng, tâm cũng không thu hồi được, như thế chẳng phải là hại Hoàng thượng sao? Không yêu ngài, nhưng lại muốn ở bên ngài làm lỡ tinh lực của ngài, cuối cùng đau khổ không chỉ có ngài, còn có ta, Huân. Hoàng thượng, nếu như bắt ta chết ngài mới có thể trút bỏ cục tức trong lòng, thế  ta cũng không lời oán trách!”

Đã đến, thì sẽ không hối hận, huống chi, cậu tin tưởng, sư phụ và Huân vương sẽ không để mình chết đâu.

“Em…hừ,m, ý em nói, em vĩnh viễn cũng không thể yêu trẫm sao?”

Nổi giận nhìn cậu, đây là phi tử của hắn mà, cho dù là mạo danh thay thế, nếu đã làm mấy tháng, thế thì cậu mãi là phi tử, hắn không cho phép nàng đi ra khỏi sinh mệnh của mình, hắn không cho phép cậu rúc vào trong sự ôm ấp của người đàn ông khác…cho dù, người đàn ông đó là Huân vương, là huynh đệ của mình cũng không được!

“Phải! Hoàng thượng, chúng ta cũng vốn chẳng tương xứng, ta và Huân sớm đã có phu thê chi thực, ta cũng sớm đã chẳng phải thân trong trắng…lẽ nào những chuyện này Hoàng thượng cũng không để bụng sao?”

Điềm nhiên nhìn hắn, nói đến câu này, gương mặt cậu lộ ra tia ửng hồng, rất là mê người.

“Ta…việc trước kia của các người, ta có thể không nhắc chuyện cũ. Chỉ là sau này, không cho phép gặp nhau nữa!”

Siết nắm tay lại thật chặt, đồng ý điểm này, đã là cực hạn của hắn.

“Nhưng trái tim thì sao? Có thể quản được chắc? Hàm Hàm ta từ nhỏ cũng không tiếp thu mấy thứ giáo dục tùm lum lùm la kia, ta không biết cái gì luân lý đạo đức, ta chỉ biết, yêu thì là yêu, muốn thay đổi rất khó…”

Vì mình và Huân vương, cậu sẽ không khuất phục. Dù sao thì kết quả xấu nhất chính là bị chém đầu, cậu chẳng có gì cố kị hết.

“Em…, không phải em rất thiếu tiền sao? Lộc tướng nói, điều kiện em đáp ứng tiến cung đó là ba tháng hai vạn lượng bạc đúng không? Thế trẫm thuê em được không? Thuê em cả đời, vĩnh viễn…”

Thật ra, trái tim có thể từ từ thu phục, tâm niệm Hoàng thượng xoay chuyển, bây giờ khiến cậu đồng ý ở bên mình trước đã, từ từ thuần phục cậu, cũng tốt đấy!

“Không thiếu tiền, cách kiếm tiền rất nhiều, mà đây là cách mệt nhất, sau này chuyện như vậy ta tuyệt đối không nhận nữa…” Vả lại, bây giờ trong bụng cậu đã có em bé, cậu phải dưỡng thai cho tốt, sinh  Điểm Điểm một muội muội đáng yêu.

Hoàng thượng trầm mặc, ánh đèn lờ mờ chiếu lên khuôn mặt hắn, chợt sáng chợt tối, nhìn khá là khủng bố, cậu nhàn nhạt nhìn hắn, hắn chăm chú nhìn cậu, hai người cách một hàng thanh chắn ngục, căn phòng lặng ngắt như tờ…

***

“Cha, chúng ta phải đi đâu đây? Con không muốn đi nữa, con phải ở đây đợi Huân vương đến cưới con….Hàm Hàm đã tiến cung rồi, con mang thai đứa con của Huân vương, chàng nhất định sẽ đến cưới con…”

Trong chiếc xe ngựa không rộng rãi lắm, một giọng nói om sòm lại cất lên lần nữa, Vu tướng dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho Thủy Thủy ở bên làm ầm ĩ.

Thủy Tiên chặt chẽ dựa vào lòng Từ Lâm, trong tay cầm cái bọc không lớn lắm, ánh mắt Từ Lâm liếc về phía Thủy Thủy, rồi lại nhìn về phía Lộc tướng, hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Cũng giống như Lộc tướng nhắm mắt lại, không nghe tiếng ồn bên ngoài nữa.

Lộc phu nhân hình như đã ngủ, bà ta tựa trên người Lộc Hoa, Lộc Hoa ôm bà, trên mặt mang theo một tia bất an, bọn họ chạy rồi, thế Hoàng thượng sẽ đối xử thế nào với cậu?

Không đúng, cậu không phải Hàm Hàm nữa, là Lộc Hàm, đệ đệ của y, đứa song nhi ra đời hai tháng đã chết yểu, cũng là song nhi mà y từng yêu.

Xe ngựa chạy không nhanh, đi đường chưa tới một canh giờ, đột nhiên dừng lại, người trong xe đều mở mắt ra, khẩn trương nhìn bên ngoài, nhưng tấm màn dày đã che hết thảy bên ngoài, bọn họ chỉ đành vểnh tai lên, muốn nghe ra được chút tin tức hữu ích gì đó.

“Gia gia, người đến muộn nửa canh giờ đấy…”

Giọng nói non nớt cất lên, ông lão đánh xe cười hì hì nói:

“Hết cách, đụng phải một con ruồi nhặng, cứ mãi kêu vo ve, lầm lì ở phía sau không chịu đi, cho nên hơi muộn một chút…”

Xe ngựa lại bắt đầu đi về phía trước, nhưng tiếng nói chuyện ở ngoài xe vẫn không dừng lại, giọng trẻ con lại nói:

“Thế hả? Có con ruồi nhặng đáng ghét vậy sao? Thế sao gia gia không dứt khoát bỏ mặc con ruồi nhặng kia luôn đi. Nếu như có mặt con ở đó, trực tiếp phớt lờ con ruồi nhặng đấy, để nó ở lại chờ chết là xong…”

Có thể tưởng tượng, lúc đứa bé nói những lời này, nét mặt tất nhiên là rất hung dữ, ông lão không để bụng cười ha ha một tiếng:

“Ta cũng muốn chứ, nhưng mẹ con có chịu không? Nó biết rồi, còn không làm thịt ta?”

“Thế cũng đúng ha, mẹ con tuy bình thường nhìn rất dữ dằn, nhưng lòng lại mềm yếu…”

Đứa bé nhìn ông lão: “Gia gia lợi hại quá, gia gia cũng biết đánh xe hả? đánh thế nào, con cũng muốn học?”

Đứa trẻ hậu tri hậu giác, đã lên nửa ngày trời, đột nhiên mới phát hiện vấn đề này. Bàn tay nhỏ của thằng bé nắm chặt lấy y phục của ông lão, nũng nịu nói.

“Điểm Điểm, con còn nhỏ, đợi con lớn rồi, muốn học cái gì gia gia cũng dạy con. Bên ngoài gió lớn, con cũng vào trong xe đi!”

Da của trẻ con rất nõn nà, không thể để Điểm Điểm phơi đen, nếu như bị phơi đen thật rồi, cái song nhi kia còn không đến tính sổ với ông chắc! Tuy Hàm Hàm xưa nay tùy tiện ẩu tả, nhưng nó cũng rất biết làm đẹp, lúc nào phơi nắng, lúc nào không thể phơi nắng, nó biết còn rõ hơn ai hết.

“Ố, được thôi…” Vui vẻ đáp một tiếng, Điểm Điểm vừa định bò vào, đột nhiên dừng lại do dự nói:

“Gia gia ơi, không phải người nói bên trong có con ruồi nhặng bự hay sao? Ruồi nhặng rất bẩn, con không thèm!”

“Tùy con, đợi lúc cha mẹ con đều không nhận ra Điểm Điểm, ta xem thử con tìm ai để kể khổ!”

Ông lão cười hì hì một tiếng, Điểm Điểm vội vã tọt vào trong, đập vào mắt, chính là cặp mắt đang bốc hỏa kia của Thủy Thủy.

“Ê, cô tưởng mắt cô to lắm hả? Trừng gì mà trừng, trợn thành mắt ếch, xem ai còn dám muốn cô nữa!”

Điểm Điểm không vui lòng mà lườm nàng ta một cái, ánh mắt của bé liếc nhìn xung quanh, trước tiên nhìn về phía Thủy Tiên và Từ Lâm, tiếp đó là Lộc tướng, Lộc Hoa, Lộc phu nhân, bé bật cười hì hì: “Chỉ thấy ngươi thuận mắt!”

Chỉ vào Lộc Hoa, bé ngồi ở một bên kia của Lộc Hoa, lời của Thủy Thủy đã đuổi tới nơi:

“Ta có người muốn hay không chẳng cần mày lo. Đồ con nít thối, sau này nói chuyện miệng mồm sạch sẽ chút!”

“Phù phù…”

Bàn tay nhỏ bé của Điểm Điểm quạt quạt bên mũi, miệng vội nói:

“Ai thả rắm thế? Thối quá thối quá! Có một số người chính là thiếu dạy dỗ, thả rắm thối thế này, thối chết đi được! Cỗ xe này vốn chẳng lớn, hun đến nỗi mọi người chịu không nổi!”

“Thằng nhãi ranh nhà mày, ta…” Thủy Thủy bốc hỏa nhìn Điểm Điểm, muốn cho nó hai cái bạt tai, nhưng trong đầu xoay chuyển, nàng ta cười duyên nói:

“Đợi sau này ta gả cho Huân vương rồi, nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

Ban nãy nàng ta suýt nữa thì quên, so đo với tên nhóc này làm gì, nàng ta có Huân vương cơ mà, đợi Huân vương cưới nàng ta rồi, nàng ta chính là vương phi, nàng ta muốn dọn dẹp tên nhãi này thế nào cũng được.

“Gả cho Huân vương? Dựa vào cô á?”

Điểm Điểm khinh thường nhìn nàng ta, Huân vương là của mẹ, ánh mắt của người cao thế kia, người lại yêu mẹ như thế, ả đàn bà này nghĩ dễ quá rồi nhỉ? Huân vương là ai, mỹ nữ dạng gì chưa thấy qua, ngay đến công chúa người cũng chẳng để vào mắt, dựa vào nàng ta á, đánh giá cao bản thân quá rồi đấy?

“Ta thì sao? Tiểu tử thối, một đứa con nít như mày, làm gì có mắt. Huân vương thích ta, trong bụng ta đang mang, chính là cốt nhục của Huân vương…nếu không thích ta, chàng có thể để ta mang thai đứa con của chàng chắc?”

Nhìn vẻ kinh ngạc kia của Điểm Điểm, Thủy Thủy cao hứng ngẩng đầu, kiêu ngạo nhìn Điểm Điểm, Điểm Điểm ngẩn ra giây lát, thở dài như ông cụ non:

“Hết rồi, nữ nhân này điên rồi. Trong bụng cô có hài tử hả? Sao ta không thấy? Hơn nữa gần đây cha ta giữ mình trong sạch lắm, sao có thể làm cho nữ nhân khác mang thai được? Nếu như để mẹ ta biết, Huân vương sẽ rất thảm…”

“Cha mày…”

Thủy Thủy kinh ngạc nhìn bé trai này, không phải nói Huân vương đã nhận một đứa bé gái bốn năm tuổi làm con à? Đứa bé trai này sao lại gọi Huân vương là cha chứ? Chẳng lẽ nó là nữ cải nam trang?

Thủy Thủy đứng dậy, một phát bắt lấy Điểm Điểm, Điểm Điểm kêu to:

“Bỏ ta ra, nữ nhân thối! Nếu như không vì mẹ, ta đã sớm chẳng khách khí với cô rồi…”

“Hừ, ta không bỏ ra, mày làm được gì? Cởi quần ra, ta xem xem mày rốt cuộc là nam hay nữ!”

Thủy Thủy dữ tợn nhìn bé, Điểm Điểm lắc lắc đầu, lớn tiếng nói:

“Nữ nhân này, đồ bệnh! Bọn ta hảo tâm hảo ý cứu cô, cô còn đối xử với ta như vậy…gia gia, nữ nhân này muốn cởi quần của con…”

Điểm Điểm còn chưa la hết, một bàn tay liền đập tay Thủy Thủy ra, cũng bế Điểm Điểm qua, Thủy Thủy ôm cái tay bị đánh đau, không thể tin được nhìn Lộc Hoa:

“Ca, sao huynh lại đánh muội? Huynh vì tên nhóc thối tha này, vậy mà lại đánh muội?”

“Thủy Thủy, muội không thể tổn thương nó!”

Ôm Điểm Điểm, Lộc phu nhân cũng mở mắt, dịu dàng cười cười:

“Con tên Điểm Điểm?”

Bà vuốt ve đầu Điểm Điểm, phiền muộn trong lòng sau khi nhìn thấy Điểm Điểm tự dưng vui vẻ hẳn lên.

“Bà là…bà không phải là mẹ của mẹ con đấy chứ? Gia gia nói, lần này ông ấy phải cứu là người nhà của mẹ, bà là bà ngoại của con hả?”

Ngây thơ chớp chớp mắt, Điểm Điểm không biết, lời của bé, cứ như tảng đá bự, ở trong lòng những người trong xe, làm dẫy lên cơn sóng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro