Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư phụ vậy mà lại không giải độc cho mình? Hay là nói, nơi này căn bản không có sư phụ? Thế người cứu mình lại là ai đây?

Cậu lại nhìn lần nữa, muốn tìm kiếm đồ vật mình quen thuộc. Một cô gái chừng mười lăm mười sáu tuổi chạy vào:

“Công tử, cậu tỉnh rồi à? Cậu đừng động đậy lung tung, nô tỳ rót nước cho…”

Tiểu nha đầu lanh lợi nhìn bờ môi khô của cậu nói.

“Ừm!” Khẽ đáp một tiếng, cổ họng của cậu bây giờ rất khó chịu, chỉ đáng tiếc không mang theo ngân châm, nếu như mang theo ngân châm thì tốt rồi, châm lên vài múi, bảo đảm hiệu quả nhanh chóng!

Đón lấy nước của tiểu nha đầu, cậu uống ừng ực ừng ực, sau khi tưới nhuần bờ môi hơi hơi khô nứt, cậu mới khó hiểu hỏi:

“Nơi đây là đâu? Ai đã cứu ta?”

“Xin lỗi công tử, chủ nhân đã nói, không thể nói được. Đến bữa trưa chủ nhân sẽ tới thăm, chủ nhân sẽ nói cho biết. Thân thể công tử giờ vẫn còn yếu,  trước vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì hơn!”

Sau khi tiểu nha đầu cất ly xong, liền muốn đến đỡ cậu nằm xuống, cậu không vui nhíu mày, cái người mà tiểu nha đầu này gọi là chủ nhân cũng quá keo kiệt rồi thì phải? Đến đại phu mà cũng không mời cho mình được à? Hơn nữa bây giờ cậu tỉnh rồi, ít nhất cũng cho mình ăn chút gì chứ?

“Đợi đã! Tại sao ta lại toàn thân vô lực? Sao lại không tìm đại phu cho ta vậy hả?”

Cậu không vui hỏi. Riêng nhìn trang trí trong phòng cũng khá là có tiền, nhưng chủ nhân thì lại hơi bủn xỉn một tẹo.

“Hở…” Chắc là không ngờ cậu lại hỏi như vậy chứ gì, nha đầu rõ ràng là ngây ra tại chỗ, bối rối nhìn cậu.

“Dạ Yêu, em lại không ngoan rồi, một tiểu nha đầu mà thôi, có cần phải bắt nạt nàng ta thế không?”

Trong giọng nói nhẹ nhàng, một bóng dáng cao to bước vào trong phòng, nha đầu nhìn thấy y phất tay, đã vội vàng lui ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ. Cậu đau đầu nhìn y, nhiều lần nghĩ tới là ai cứu mình, sư phụ, Huan vương…nhưng cậu chưa bao giờ ngờ tới lại là y.

Dạ Hoặc, cái người mà cậu tránh còn chẳng kịp kia, cái người cứ luôn thích đối đầu với cậu này, cái này…

“Sao rồi? Dạ Yêu, ta đây không màng nguy hiểm của bản thân, cứu em dưới lưỡi đao của Hoàng thượng, em không nói tiếng cảm ơn được à?”

Tại sao, cậu cứ luôn phải nhìn y như thế này chứ? Dạ Hoặc nhìn Hàm Hàm, cay đắng hỏi. Đối với cậu, y thật sự rất có hứng thú, nhưng mà…

Y vốn chẳng hề đắc tội qua với cậu, tại sao mỗi lần cậu nhìn y, đều phòng bị y như thể y là kẻ xấu tội ác không thể tha vậy nè? Thật muốn yên lành ở chung với cậu, thậm chí, y có thể lấy cậu làm vợ!

Biết cậu ở trong cung sống rất tốt, y vốn không định làm phiền cậu nữa. Nhưng không ngờ có người muốn giết cậu, không nghĩ tới có người lại muốn mạng của cậu. Không nỡ, cũng không an tâm, y mới đến hoàng cung lần nữa, cũng nhìn thấy ánh mắt như thể một câu đố của cậu, còn có tâm tư quái gở kia nữa.

Cậu nói với y bảo sát thủ đến đúng giờ, khi đó y liền nghĩ đến có thể cậu muốn thoát thân rồi. Quan hệ của cậu và Huân vương không rõ không ràng, nhưng lúc nhắc đến Huân vương, ánh mắt cậu luôn lấp lánh. Y biết đây là ánh mắt gì, cũng giống như rất lâu trước đây, lúc Toàn Nhi nói đến Huân vương.

Toàn Nhi, muội muội duy nhất của y, muội muội y thương nhất sủng nhất, nhưng sau cùng lại vì Huân vương mà chết. Y cũng biết chuyện đó không thể oán trách Huân vương, suy cho cùng thì trên đời này, duy chỉ có chuyện tìm cảm là khó cầu nhất, nhưng mà, muốn y không hận Huân vương, y làm không được. Nghĩ đến muội muội tuổi còn trẻ mà đã chết, y làm sao có thể hoàn toàn tha thứ cho tên đầu sỏ gián tiếp này chứ?

“Dạ Hoặc, cám ơn ngươi!”

Nên cám ơn y, tuy dù cho y không cứu cậu, cậu cũng không chết được, nhưng y đã cứu cậu, thì nên cám ơn y. Mặc dầu, chẳng thích đến nơi này chút nào.

“Hừ, một chút thành ý cũng không có. Dạ Yêu, em cứ luôn không ngoan như vậy, khiến ta…”

Dạ Hoặc cười mị hoặc, cậu vội nói:

“Gọi ta Hàm Hàm đi, Dạ Yêu, nghe như chẳng phải thứ gì tốt lành!”

Tên của cậu dễ nghe biết bao, đơn giản rõ ràng, gì mà yêu với chả quái, nghe thôi đủ biết chẳng phải thứ tốt lành gì. Đúng rồi, y là trùm sát thủ mà, y cứu mình rồi, không phải muốn bồi dưõng mình thành sát thủ đấy chứ?

Bất an nhìn Dạ Hoặc một cái, cậu dè dặt hỏi:

“Dạ Hoặc, ngươi…”

“Hoặc!” Không vui thu lại vẻ tươi cười, nhíu lại lông mày tuấn dật, Dạ Hoặc chỉnh sửa nói.

“Hoặc…” Thoáng suy nghĩ một lúc, cậu hiểu ý của y, thấp giọng nói:

“Chuyện này…gọi như vậy có thân quá hay không? Thôi thì…”

“Gọi là Hoặc, bằng không, tất cả miễn bàn!”

Ngồi bên giường cậu, khoảng cách của hai người bỗng kéo gần lại không ít.

“Được thôi, Hoặc, cám ơn ngươi đã cứu ta, ngươi cứu ta về, không có mưu đồ gì đấy chứ? Tại sao không cho ta thuốc giải?”

Cẩn thận nhìn y, cậu không hề quên, nàng bây giờ không có võ công, bên người cũng không có độc dược, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bây giờ cậu đành phải cẩn thận chút vậy.

“Em chẳng phải là đại phu lợi hại nhất đó sao? Độc dược của em lợi hại như thế, giải độc chắc là còn lợi hại hơn nữa. Dù gì thì bây giờ em cũng chẳng chết được, đợi em tỉnh rồi bản thân chẳng phải có thể giải quyết tốt đẹp đó ư?”

Cười tà mị một cái, nụ cười xán lạn kia chói đến nỗi cậu hơi choáng một lúc, Cũng chỉ là lớn lên dễ coi một xíu thôi mà? Làm quái gì lại tới gần như vậy, cười tươi như thế cơ chứ.

“Ngươi nói không sai, nhưng ta một không có ngân châm, hai là ta không mang theo đống bảo bối kia, ngươi bảo ta tự giải độc thế nào được hả? Hoặc, không phải ngươi cũng biết y thuật đấy sao? Cho ta mượn ngân châm của ngươi xài, ta bây giờ khó chịu chết đi được…”

Trước tiên chữa khỏi cho mình đã, một mình cậu đây, vẫn có thể bay ra khỏi địa bàn của Hoặc như thường. Đúng rồi, y không giải độc cho mình, không phải là muốn nhốt cậu ở đây đó chứ?

“Ta không biết y thuật, ai nói với em là ta biết y thuật vậy?”

Dạ Hoặc lấy làm khó hiểu cười cợt, nhìn cậu nằm nghiêng trên giường, đầu tóc tán loạn rải ở phía sau, sắc mặt tuy có hơi tái nhợt, nhưng đôi mắt lóng lánh như sao kia vẫn linh động như thế, cậu luôn như vậy, dù không phấn son, vẫn khiến người ta không dời mắt được.

“Ngươi không biết y thuât? Hôm đó sao ngươi lại nói với ta rằng ta không biết sức khỏe bản thân mình?”

Cậu khó hiểu nhăn mày, lần đó thật đúng là phải cảm ơn y, nếu như y không nhắc nhở, thì cậu đã mắc phải bẫy của Thủy Thủy rồi.

“Là ta đã nhìn thấy. Khi đó lúc ta tìm em, đúng lúc nhìn thấy động tác nhỏ của nữ nhân kia, cho nên mới nhắc nhở em…”

Dạ Hoặc bật cười hì hì, nhớ đến biểu cảm lúc đó của cậu, y còn thấy vui vẻ khá lâu. Cậu cũng không ngờ tới, cao thủ sử dụng độc như cậu, vậy mà lại có thể trúng phải bẫy của người khác chứ gì?

“Ngươi đến cung của ta lúc nào vậy? Đừng nói là đến lâu rồi đấy nhé?”

Từ lúc Thủy Thủy loanh quanh trong hậu viện của mình, giữa đó cũng cách ít nhất là hai canh giờ, tên Dạ Hoặc này cũng lợi hại quá, nhìn lén mình lâu như vậy, vậy mà cậu lại chẳng phát giác ra được chút nào?

Hôm đó, hình như cậu còn…tắm rửa nữa, không biết y có nhìn thấy chưa?

Nghĩ đến bản thân trần trụi ngâm trong bồn tắm, có người ở chỗ tối nhìn mình đăm đăm, trong lòng cậu ngoại trừ phẫn nộ ra, mặt cũng đỏ bừng cả lên.

“Đừng nghĩ nữa, cái nên nhìn, cái không nên nhìn, ta cũng đều nhìn thấy hết cả rồi. Hàm Hàm cũng tốt, Dạ Yêu cũng được, em là người  mà Dạ Hoặc ta để ý, những chuyện trước kia ta có thể không truy cứu, nhưng sau này, tuyệt đối không được nhìn người đàn ông khác lấy một cái!”

Ý cười trong mắt Dạ Hoặc không còn, tay y vuốt ve gương mặt cậu, cố chấp nhìn cậu, tuyên bố.

“Nhưng ngươi cũng biết đấy, người ta yêu là Huân vương, người ta yêu trước giờ chỉ có mỗi Huân vương…”

Dũng cảm ngẩng đầu lên, mặt của y gần trong gang tấc, chỉ cần cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu, hay là y hơi hơi cúi đầu, là có thể đụng phải cậu, cự ly mờ ám như vậy, khiến cho cậu lo lắng mà lui về sau một chút.

“Hừ, đấy là trước kia, ta có thể không truy cứu, nhưng sau này em không được gặp hắn nữa, đến nghĩ cũng không được! Còn nữa, nghiệt chủng trong bụng kia mau ném đi cho ta, ta đây không muốn làm cha ghẻ đâu!”

Tay di chuyển xuống cái cằm nhọn của cậu, lúc trở về, y từng bảo người ta khám cho cậu, nếu như không phải vì đứa bé trong bụng, phỏng chừng cậu sớm đã tỉnh rồi, y sẽ không giận dỗi mà bỏ mặc cậu.

“Ê, Dạ Hoặc, con người ngươi vô lễ quá đấy? Gì mà nghiệt chủng? Đứa bé này là con của ta và Huân vương, sao ngươi có thể nói như vậy? Bọn ta yêu nhau, mang thai con của chàng ta rất vui, không cho phép ngươi nói cục cưng của ta như vậy.”

Tay theo thói quen vuốt ve trên bụng, đây là kết tinh tình yêu của nàng và Huân vương, ai cũng không được làm hại đứa bé này, ai cũng không thể!”

“Không phải nghiệt chủng ư? Em đừng quên, lúc em có đứa bé này, em không phải Huân vương phi, em là người của Hoàng thượng. Con của chị dâu và em chồng, nếu không phải nghiệt chủng,  nói phải gọi là gì đây? Chẳng trách Hoàng thượng lại tức giận như vậy, bị huynh đệ của mình cắm sừng, cảm giác này nhất định không tệ…”

Tay Dạ Hoặc hơi hơi dùng sức, dưới cằm truyền đến cơn đau, cậu kinh ngạc nhìn y, lẩm bẩm nói:

“Vốn tưởng rằng, con người ngươi tuy có hơi tà mị, nhưng cảm giác tổng thể vẫn không tệ, không ngờ…Dạ Hoặc, đứa bé này ta đã mang thai trước khi tiến cung, hơn nữa giữa ta và Hoàng thượng vốn trong sạch, người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mình Huân vương mà thôi. Xin đừng nhục mạ đứa bé này, nó là bảo bối của ta.”

Bực bội nhìn y, cậu cảm thấy hơi thất vọng, y đang báo thù Huân vương, căn bản không phải là thích mình, người đàn ông này, phỏng chừng là trước nay chưa từng thích một người nào chứ gì?

“Ha ha…bảo bối ư? Được, em sẽ được nhìn thấy nó nhanh thôi. Hàm Hàm, mạng của em là do ta cứu, gả cho ta, em sẽ là nửa chủ nhân của Ám Dạ bảo, như vậy không tốt sao?”

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu, từ lần đầu tiên gặp người  này, y liền biết cậu rất thú vị, nhưng người càng thú vị, cũng sẽ càng khó khống chế. Thật ra, tìm người thú vị cũng không tệ, cho nên y mới không chê bai cậu không trong sạch, chỉ cần cậu bỏ đứa con trong bụng, thì chủ nhân của Ám Dạ bảo này sẽ là cậu. Nhưng hiển nhiên là cậu không cảm kích, ấy vậy mà nói với mình rằng thích cái tên Huân vương chết bằm kia?

“Không tốt. Muốn ta bỏ đứa bé này, trừ phi ta chết!” Cố gắng giãy thoát khỏi ma thủ của y, cậu xoa cái cằm mới bị y nắm đau, đầy lửa giận mà nhìn y.

“Tốt, tốt lắm! Em chung tình với hắn vậy sao? Em có biết Huân vương của em giờ đang làm gì không? Chính cái ngày mà em bị chém đầu ấy, hắn đã nghênh cưới công chúa Phong Tình Nhiên diêm dúa gợi cảm của Phong quốc, thị thiếp trong phủ của hắn sớm đã giải tán, bây giờ hai người có thể sớm chiều bên nhau, tình cảm tốt lắm thay. Hắn đã có vương phi rồi, em muốn làm cái gì của hắn? Trắc phi sao? Hình như thân phận của em không đủ, nếu như là trước kia, em có thể nhận Lộc tướng làm cha, em là con thừa tướng thì còn may ra, nhưng bây giờ cha của em không còn là thừa tướng nữa, là đào phạm, em làm sao xứng với hắn?Trắc phi thì chưa chắc Hoàng thượng sẽ đồng ý, vẫn làm thị thiếp thì hơn, nếu như là thị thiếp, chẳng liên quan tí gì đến thân phận hết, với sự si mê trước đây của hắn đối với , nói không chừng sẽ…”

“Bốp…” một tiếng, một cái tát của cậu đánh lên gương mặt vặn vẹo đáng sợ kia của Dạ Hoặc, năm ngón tay chỉnh tề hiện ra, mà cậu thì lại tức đến run rẩy từng hồi…

Sắc mặt Dạ Hoặc lạnh lùng, hai mắt bỗng đỏ lên, cứ như lửa thiêu mà nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hàm Hàm, em dám đánh ta?”

“Ta…” Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người kia của y, cậu hơi hơi run rẩy một chút, y bây giờ thật đáng sợ, cứ như thể Tu La từ địa ngục vậy, khiến cho cậu bất giác run lên, bất an.

“Huân vương, không hư hỏng như những gì ngươi nói đâu, chàng là cha của con ta, hai người chúng ta yêu nhau, không cho phép ngươi bôi nhọ chàng như vậy!”

Đúng thế, là y nói xấu Huân vương trước, nếu như không phải y nói xấu Huân vương trước, cậu cũng sẽ không đánh y, càng sẽ không chọc giận y.

“Đấy không phải nói xấu, đấy là sự thật!”

Tại sao, người cậu bảo vệ mãi chỉ có Huân vương? Huân vương có gì tốt, muội muội của mình lúc sắp chết, di nguyện chính là không được làm hại Huân vương, mà cậu này, càng bảo vệ hắn như vậy…các người đều là người  mà y để ý, tại sao đều phải như vậy chứ?

“Người Huân vương yêu trước giờ vẫn là ta, ta không tin!”

Nhìn ánh mắt bốc hỏa kia của y, cậu run rẩy muốn lui lại, nhưng miệng thì vẫn không buông tha, cậu phải tin tưởng Huân vương, cho dù hắn thật sự đã cưới công chúa, cũng nhất định không phải là ý nguyện của bản thân hắn, hắn sẽ không yêu công chúa, sẽ không động vào công chúa kia đâu.

“Vậy sao?”

Là giận quá hóa cười ư? Sau khi quá mức phẫn nộ qua đi, Dạ Hoặc nở nụ cười tà mị, ngay lúc cậu thoáng sững sờ, sớm đã chộp được bờ môi đỏ thắm mê người kia của cậu, bắt đầu trằn trọc mút mát…

“Ưm…”

Tay ra sức đẩy y ra, cậu lên án mà nhìn người đàn ông có chút điên cuồng kia, một tay y cố định tại eo nhỏ chưa đầy một nắm kia của cậu, một bàn tay khác thì cố định sau đầu cậu một cách vững chắc…cậu muốn giãy giụa, muốn di động thân thể một chút cũng không được, chỉ có thể cắn chặt lấy răng, cự tuyệt chiếc lưỡi nóng bỏng của y vươn vào trong miệng nàng.

Không mở miệng ư? Dạ Hoặc không để ý mà cười một cái, tay ở giữa eo không buông lỏng ra, nhưng lại cách xiêm y mỏng manh mà di động, dịu dàng mà từ tốn trêu chọc tất cả giác quan của cậu –  đều là kẻ nói một đằng nghĩ một nẻo, ở trên giường, cái y có chính là phương pháp khiến cho họ khuất phục!

“Ưm…” Cảm giác ngứa ngáy nương theo xiêm y mỏng mà truyền đến, cậu không nhịn được kêu lên một tiếng, lưỡi của y cũng nhân cơ hội mà chui vào trong miệng cậu, cố gắng hút lấy mật ngọt trong môi cậu…

“Ưm…” cậu lại gắng sức chối đẩy, cuối cùng y cũng không kiên trì được nữa, dục hỏa ẩn giấu trong cơ thể đã bị cậu nhen nhóm lên một cách dễ dàng, muốn phóng thích ra…

“Cậu…” Thở hổn hển buông lỏng cậu ra, Dạ Hoặc phẫn nộ lau đi vết máu đỏ thẫm nơi khóe miệng, gân xanh trên trán nổi lên.

“Là ngươi ép ta đấy. Ngươi cưỡng hôn ta…hu hu…”

Không phải nói đàn ông sợ nhất là nước mắt của phái yếu hay sao? Cậu lần đầu tiên đóng giả kẻ yếu, ban nãy cậu đã cảm thấy được sự kiên định của y, thật không muốn thất thân khi đang mang thai con của Huân vương đâu, cục cưng là của Huân vương, cậu cũng là của Huân vương. Huân vương, trước kia cậu đã từng nói với hắn về chuyện của Dạ Hoặc, hắn thông minh như thế, nếu biết mình mất tích, chắc sẽ nghĩ đến nhanh thôi.

Nhưng khi đó người cứu mình là sư phụ, hắn ngàn vạn lần đừng nên cho rằng mình được sư phụ cứu đi, rồi bị sư phụ dẫn đi ẩn cư nơi núi rừng thì tốt rồi. Còn có Điểm Điểm đáng yêu nữa, con cũng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện, phải ngoan ngoãn nghe lời của gia gia đó nha.

***

Một đêm ngon giấc, lúc tỉnh dậy xương cốt toàn thân như muốn rã rời. Vươn thử cánh tay nhỏ bé, mới phát hiện không gian quá mức chật hẹp, căn bản không vươn thẳng cánh tay được, tay lại đụng lên một thứ cứng cứng…đau quá!

Lệ quang trong mắt lóng lánh, cái giường ngủ này chạy thật là nhanh, lắc lư qua lại chẳng lấy làm thoải mái chút nào, gắng sức co lại thân thể, Điểm Điểm nghe động tĩnh bên ngoài.

“Gia, ban nãy ta nghe thấy âm thanh có người đụng vào xe ngựa của chúng ta, có phải gặp sơn tặc rồi không?”

Một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, nói với người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần.

“Mau chóng đi thôi! Chính sự đang gấp, đừng nên gây sự!”

Người đàn ông mở mắt ra, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo một tia cười tà, tay thì lại gõ gõ lên ván xe ở bên cạnh, làm cho lỗ tai Điểm Điểm vang lên ong ong – người đàn ông này, thanh âm nói chuyện tuy không tệ, nhưng tuyệt đối không phải kẻ tốt lành.

Í, không phải hắn phát hiện ra mình rồi đấy chứ? Mùi gà ăn mày thơm nức bay đến, cái bụng nhỏ của Điểm Điểm không nhịn được ùng ục một tiếng,Họ đang ăn cơm sao? Hay là ăn gà, Điểm Điểm đã lâu chưa ăn gì rồi.

“Gia, ở đây có rượu, uống chút không?”

Người trung niên đưa qua một bình rượu màu bạc cực kì tinh xảo, người đàn ông đó cầm bình rượu lên, uống một cách nhã nhặn. Rượu thơm, ngược lại Điểm Điểm có thể kháng cự được, nhưng mùi cơm ấy à, vẫn khiến Điểm Điểm nuốt ngụm nước bọt.

“Gia, có người…” Dù xe ngựa chạy rất nhanh, nhưng từng tiếng nước bọt kia vẫn làm cho người trung niên chú ý, tay y đặt lên kiếm ở bên cạnh, lúc muốn lùng bắt kẻ trốn dưới ván xe, người đàn ông lại xua tay ngăn cản, hắn cười khẽ đứng dậy, rời khỏi chỗ mới vừa ngồi:

“Vị huynh đài này, nếu đã cùng xe với bổn vương, không ra ngoài cùng ăn chút đồ, uống chút rượu hay sao?”

Có lẽ mình sơ ý quá, trong xe có người, ắt hẳn không phải chỉ mới trốn trong chốc lát, nhưng nếu như không phải tiếng ùng ục trong bụng y, vậy mà hắn lại không phát giác được? Nghĩ đến điểm này, gương mặt người đàn ông liền trở nên âm trầm, tốt nhất là y không có ác ý gì với mình, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho y.

Cứ vậy mà bị phát hiện rồi? Điểm Điểm ở dưới tọa vị, xoa xoa cái bụng lép xẹp, cảm thấy dù sao mình cũng bị phát hiện rồi, nếu như tiếp tục trốn ở dưới nói không chừng sẽ bị hiểu lầm thành kẻ xấu, chi bằng mình chủ động bò ra. Có điều, cái câu huynh đài ban nãy kia của hắn thật thú vị, nếu như để hắn thấy huynh đài bên trong là một thằng nhóc năm sáu tuổi, không biết gương mặt hắn có trực tiếp biến thành mặt đen luôn không?

Mặc xác sự phòng bị toàn thân của người bên ngoài, Điểm Điểm cẩn thận bò ra, vươn vươn cánh tay nhỏ có hơi nhức mỏi, đá đá cái chân nhỏ có hơi tê tê, rồi thuận tay đem tấm thảm lông dưới ghế lôi ra ngoài, mùi vị mê người kích thích Điểm Điểm đầu tiên nhìn thấy chính là món gà ăn mày vẫn còn sót lại một nửa ở trên bàn kia.

“Thơm quá đi!”

Chẳng quan tâm tay bẩn hay sạch, bàn tay nhỏ của Điểm Điểm mau chóng vươn về phía con gà kia. Nhưng hiển nhiên là có người nhanh hơn bé, một bàn tay trắng ngần nhanh hơn Điểm Điểm đem con gà nắm lấy trong tay, Điểm Điểm không vui ngẩng đầu lên, nhìn tên xấu xa cướp gà của bé kia, tức giận hỏi:

“Tại sao muốn cướp gà của con?”

“Gà của con?”

Người đó nhíu mày, con gà này trở thành của nó từ khi nào vậy? Rõ ràng là do hắn mua trên chợ trước đấy không lâu cơ mà. Nó lén lút chui vào trong xe ngựa của mình hắn vẫn còn chưa hỏi nguyên nhân đâu đấy?

“Điểm Điểm, con gà này ắt hẳn là của ta chứ? Từ khi nào trở thành của con?”

Hắn tâm tình tốt đẹp đi tới, bàn tay cầm gà giơ lên thật cao, Điểm Điểm nhảy lên mấy lần, nhưng không sao với tới, Điểm Điểm vểnh môi, không vui nhìn người đàn ông xa lạ hơn hai mươi tuổi này, biện bạch nói:

“Con là con nít, chẳng phải con nít nên được ưu tiên hay sao? Mẹ con từng nói, người lớn không ăn một bữa, chỉ cảm thấy hơi đói mà thôi, nhưng con nít thì không giống, như con nè, nếu như không ăn , sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển thân thể…cho nên, gà là của con.”

Người đó nghe xong, ngưng mắt nhìn hướng Điểm Điểm, cũng chỉ có người mẹ như Hàm Hàm, mới dạy cho thằng bé đống lý sự cùn này thôi nhỉ? Có điều, em đang ở đâu chứ? Đã tìm em lâu vậy rồi, tại sao vẫn không có chút tin tức nào của em? Nhưng lần này ra ngoài, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, không dưng lại gặp được Điểm Điểm, chẳng biết sao Điểm Điểm lại chạy đến xe ngựa của mình, đây có xem như là một chuyện tốt không?

“Điểm Điểm, con đấy…lý sự thật là không ít…”

Dùng một bàn tay khác, yêu thương xoa đầu Điểm Điểm, Điểm Điểm kinh ngạc trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, tỉ mỉ ngắm nghía giây lát, bừng tỉnh nói:

“Thúc đeo mặt nạ? Thúc là ai, sao lại biết con là Điểm Điểm?”

“Ta…” Ban nãy vừa sốt ruột, hắn suýt nữa quên mất mình đeo mặt nạ, cũng phải ha, Điểm Điểm thông minh như vậy, sao có thể che giấu được thằng bé chứ?

“Nói cho biết ta là ai cũng được, nhưng con có thể nói ta biết về  mẹ con không? Hàm Hàm đang ở đâu, sao cậu ấy không trông nom con cho kĩ? Sao con lại chạy lên xe của ta?”

Người trung niên đã đưa cái khăn ướt qua, hắn săn sóc đưa vào trong tay Điểm Điểm, mà con gà ăn mày mê người kia thì lại bị người trung niên cầm, Điểm Điểm chỉ đành phải lén nuốt nước bọt.

“Thúc thúc, có thể ăn chút đồ rồi hẵng nói được không, Điểm Điểm đói quá, đã lâu không ăn gì rồi?”

Thèm thồng mỹ vị ở nơi không xa kia, Điểm Điểm dáng vẻ đáng thương nhìn hắn, đem cái khăn ướt lúc nãy đưa vào trong tay hắn.

Không được! Hắn định nói, nhưng nhìn thấy cái bụng rõ ràng là lép xẹp kia của Điểm Điểm, còn có gương mặt nhỏ đáng thương kia nữa, hắn không khỏi thấy đau lòng, quay đầu đón lấy gà, cẩn thận đưa vào tay Điểm Điểm, Điểm Điểm bắt đầu ăn ngốn nga ngốn nghiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro