Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm chậm rãi buông xuống, bóng đêm biểu hiện đã tới giờ tý. Lúc này, Hàm Hàm đang ở ngủ trên giường đột nhiên tỉnh lại, không có chuẩn bị đồ mặc buổi đêm cho tốt, chỉ là mặc vào một thân màu đen giả váy, xoay người một lát đã thấy bóng dáng biến mất.

Trên đường, cửa hàng sớm đã đóng cửa, lạnh lẽo trên ngã tư đường chỉ có thể nghe được vài tiếng xé gió mà thôi, Hàm Hàm trước dự định đã dò xét tốt đường, đi tới Phàm vương phủ, sau khi xem xét bốn phía không có ai, cậu trở mình trèo tường. Né tránh vương phủ thị vệ, tìm gian phòng Phàm Vương nghỉ ngơi…

Đi dạo hơn phân nửa sân , cũng không tìm được bóng dáng Phàm Vương, hắn có thể đi nơi nào rồi? Cậu đi tới gần cửa chính, nghĩ tới hắn trốn ở nơi nào, khó khăn lắm mới vào được thì hắn hôm nay không có trong phủ?

“Tam ca, huynh đi về trước đi! Ngày mai chúc huynh thuận buồm xuôi gió, sáng sớm đệ sẽ không đến tiễn huynh rồi!” Thanh âm sang sảng tại cửa vọng tới, cậu theo tiếng nhìn lại, lại chứng kiến Huân Vương cùng một người nam tử cùng nhau đứng ở cửa, vừa mới nói chuyện chính là người nam tử đó Chẳng lẽ hắn chính là Phàm Vương?

“Ha hả, Ngũ đệ à, không cần đệ tiễn! Việc tốt luôn không tới ta, lần này vừa đi, chắc hơn một tháng mới có thể trở về, ta còn không nỡ xa song oa của ta…” Huân Vương uống cũng không ít, say khướt nói.

“Này, Tam ca, vậy nhưng là chuyện tốt hả, người khác nghĩ muốn cầu cũng cầu không được đây? Huynh không nỡ xa người của huynh , mang cậu ta theo không phải được rồi sao? Trên đường cũng có thể giải buồn bực, ha ha…” Phàm Vương cười to nói: ” Đệ đi về ngủ trước, không thì chết! Ngày mai còn phải lâm triều nữa? Tam ca cũng đi thong thả nha…”

Nhìn Huân Vương ngồi cỗ kiệu rời đi, Phàm Vương mới đi đến bên trong phủ, đi đến hướng cửa lớn phía đông.

Đó là phòng ngủ của hắn sao? Hắn đi vào không tới nửa canh giờ, trong phòng đèn tắt, mà bên trong phủ trừ gác đêm người tới tới lui lui tiêu sái di chuyển ở ngoài, hết thảy cũng im ắng.

Cậu ẩn vào bên trong phòng Phàm Vương, nghe được tiếng lẩm bẩm rất nhỏ, vốn định dựa vào trước, bất đắc dĩ trên người hắn mùi rượu quá nồng. Mặc dù bóp mũi, cũng cảm thấy có điểm choáng váng đầu óc, hơn nữa hắn chỉ cởi áo ngoài, mặc quần áo thật sự nhiều, cậu không thể làm gì khác hơn là vô công mà phản.

Cúi đầu ủ rũ chạy hướng quay về để trốn thoát , lòng của cậu buồn bực vạn phần, chính mình đường đường đệ tử thần thâu, dĩ nhiên đối với rượu thúc thủ vô sách, thật sự là ngu không có thuốc chữa! Quên đi, trở về ngủ một giấc, hôm nào trở lại!

Vừa vào phòng, đã ngửi thấy mùi rượu, cậu cau mày, chứng kiến trên giường của cậu Huân Vương đang nằm. Hắn như thế nào tới? Không phải ngày mai phải đi sao? Tới làm cái gì?

“En đi đâu?” Mở to đôi mắt mê man vì rượu, Huân Vương bực mình hỏi.

“Sao người lại ở đây, Vương gia!” Hàm Hàm cũng tức giận hỏi.

“Nhớ em, đến xem em! Hàm Hàm, ngày mai… Ta sẽ đến Phong quốc rồi, ngươi theo ta cùng đi, có được hay không?” Huân Vương lảo đảo đứng lên, bộ dáng lúc nào cũng có thể té xỉu.

“Không được, ta không đi! Ta còn có việc muốn làm? Ta có nhiệm vụ…” Chứng kiến hắn muốn ngã sấp xuống, cậu bỏ qua quá khứ giúp đỡ hắn một tay, Huân Vương thuận thế ôm lấy cậu, cậu giãy dụa …

“Hàm Hàm, đều là lỗi của em…” Huân vương nói, đối với cậu không có một chút tửu lượng nào phả ra mùi rượu, hài lòng nhìn trên mặt hắn đỏ ửng.

“Vương gia, ngươi xuống đi, như vậy rất không thoải mái… Ngươi say…” Cậu quay đầu đi chỗ khác, hắn lại đem đầu của cậu quay lại, làm cho Hàm Hàm nhìn vào mặt hắn.

“Ta không có say! Ta hơn một tháng mới có thể trở về, ta sẽ rất nhớ em. Cho nên đến xem em…” Huân Vương vừa nói, hôn cậu ,muốn mở cái miệng nhỏ nhắn, hôn cậu thật sâu, hôn đến khi nàng sắp ngất mới buông.

“Hàm Hàm, ta nhớ em,  em có nhớ ta không?” vừa nói thì thào, tay hắn lặng lẽ cởi bỏ quần áo của cậu.

“Vương gia, dừng tay!” Hàm Hàm phản kháng nói.

“Hàm Hàm…”

Ánh trăng lặng lẽ ở trên trời di chuyển, dần dần trời đã sáng dần lên, trên giường hai người còn đang ngủ vùi.

“Vương gia, Vương gia!” Cửa sổ truyền đến giọng gọi nhẹ, đang ngủ say nam tử đột nhiên mở mắt, đầu tiên là kỳ quái nhìn bốn phía liếc mắt một cái, tiếp theo nhìn về phía người  bám vào trên người chính mình, hắn ôn nhu hôn trán của cậu, sau đó cẩn thận đem tay cậu bỏ khỏi người mình, giúp cậu đắp lại chăn, ôm quần áo len lén rời đi.

Mở ra cửa phòng, quản gia dẫn hai người nha hoàn đi đến, nhẹ nhàng hầu hạ Vương gia rửa mặt …

“Gia, cậu ây làm sao bây giờ? Phải uống dược sao?” Đi ra ngoài cửa lớn, trước khi Vương gia lên kiệu, quản gia cẩn thận hỏi.

“Không cần! Hảo hảo chiếu cố em ấy, đợi ta trở về”. Lưu luyến nhìn cửa lớn liếc mắt một cái, Huân Vương cao hứng xuất phát…

Hàm Hàm, em là của ta, em chỉ có thể là của ta! Huân Vương trong lòng thề nói. Chỉ là, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, chờ hắn trở về sau này, hết thảy sớm đã không phải…( đoán đi kkk)

Không cần uống dược, vậy ý tứ Vương gia là? Quản gia khiếp sợ nhìn về phía trong phòng, đối với hai nha hoàn đi theo nói: “Chuyện hôm nay giữ kín cho ta!”

Nha hoàn hoảng sợ gật đầu, sợ hãi nhìn vẻ mặt trầm tư của quản gia. Cậu Hàm Hàm kia, sau này phải lấy lòng.

Thối Vương gia, không có việc gì mãnh liệt thế làm gì? Cậu miễn cưỡng nằm trong ổ chăn, nhìn bên ngoài trời đã tối, cậu trong lòng oán giận nói. Không nghĩ tới một đêm triền miên, dĩ nhiên làm cho mình ngủ suốt một ngày! Nếu không đói bụng khó chịu, nàng chẳng muốn mở mắt.

Hy vọng hắn cũng mệt chết đi! Tốt nhất ngủ chết trên đường! Đều phải xuất phát như vậy ra sức làm gì? Sau này nhìn thấy hắn tuyệt đối chạy trốn, không trốn mới là đứa ngu!

Duỗi duỗi người, mặc xong quần áo, cậu hướng ra phía ngoài đi đến, nhớ kỹ còn lại nửa con gà ở trên bàn, hẳn là còn không có bị hư đi.

Vừa ra bên ngoài, lại ngửi thấy mùi thơm thức ăn, chỉ thấy trên bàn, sáu món điểm tâm, mặc dù có điểm lạnh rồi, nhưng vẫn như cũ có thể tỏa ra mùi vị thức ăn rất thơm.

Vương gia kia coi như có lương tâm! Mở ra cái lồng, cậu ngửi thức ăn, dù sao không có độc, ngồi xuống mà bắt đầu ăn thôi. Thật đúng là đói bụng, sáu món thức ăn, ăn một hơn phân nửa, mới cảm giác no không ít.

Xem một chút canh giờ bây giờ, vừa lúc thích hợp hoạt động bên ngoài, nàng mặc vào một thân quần áo màu đen, hướng Ngô Diệc Phàm phủ bay đi.

Mặc váy bay đúng là không có tiện, ngày mai nhất định phải đổi thân y phục dạ hành, cái kia mặc vào thoải mái hơn! Cậu đem váy cuộn ngắn một ít, như vậy tiện hơn nhiều.

Chỗ Phàm Vương nghỉ ngơi hôm qua hết sức yên ắng, tối tĩnh mịch, đi vào nhìn, bên trong một người cũng không có. Lúc này hắn không ngủ, chẳng lẽ Phàm Vương ở chỗ khác cùng người khác triền miên sao? Chắc là thế rồi, cậu hướng chỗ có đèn đi tìm. Tìm thật nhiều phòng người, phòng nào cũng tắt đèn rồi, cá biệt mặc dù đèn sáng, nhưng không có thấy bóng dáng của hắn. Ngay lúc nàng nhụt chí nghĩ muốn phải đi về, theo gió nhẹ bay tới, loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ rất nhỏ của người…

Hàm Hàm trong lòng vui vẻ, hướng chỗ có thanh âm bay đi. Ở chỗ không xa, chỉ thấy trần trụi trong hồ, Phàm Vương cùng một song oa gắt gao dựa vào nhau trong nước.Tay hắn vuốt phần đầy đặn của người kia, mà người kia thì nhẹ nhàng nỉ non tiếng rên rỉ.

Thân thể bọn họ ở dưới nước, nhìn không tới phần eo hắn, chỉ có thể nhìn thấy mặt cùng một chút trên người họ, nước xao động, không khó tưởng tượng ra bọn họ đang làm cái gì…

Cậu lẳng lặng nhìn, thưởng thức mỹ nam mỹ  nửa thân trần, cũng đang chờ xem biểu diễn miễn phí. Xem ra Huân Vương huynh đệ cũng không có mấy người tốt, đều là đám người đại háo sắc!

“Vương gia, ngài nhanh lên một chút …” mỹ nhân cười duyên nói, thân thể gắt gao dán đến người Phàm Vương.

“Ái phi, ngươi nghĩ muốn ở trong nước làm cho bổn vương muốn ngươi sao?”Namnhân một tay xuống phía dưới tìm kiếm, mỹ nhân thở dốc vì kinh ngạc, trong miệng tiếng kêu lớn hơn không ít…

“Vương gia, ngươi thật xấu… Nhanh lên một chút…”

“Nói ngươi là tiện nhân, ta sẽ cho ngươi!” Phàm Vương ôn nhu bên vành tai mĩ nữ nói.

Hàm Hàm nghe da đầu tê dại, chẳng lẽ Phàm Vương còn có khuynh hướng ngược đãi? Còn muốn làm cho cậu thừa nhận mình là tiện nhân?

Mỹ nhân trên mặt thoáng lộ ra vẻ do dự, nhưng đã được một cơn sóng khoái cảm chinh phục, cậu đôi mắt mông lung nhẹ nhàng nói:

“Ta là tiện nhân, Vương gia…” Nhìn mỹ nhân đỏ bừng sắc mặt, Phàm Vương trên mặt lộ ra ác ý mỉm cười. Hắn dẫn mỹ nhân trong hồ đi tới bên hồ tới nằm trên một cái ghế, khăn tắm bị tùy ý đặt ở trên mặt, hắn tùy tiện nằm ở phiá trên, khàn khàn nói:

“Tiện nhân, muốn sao? Chính mình đến! Trước dùng cái miệng nhỏ nhắn của ngươi, biết không?”

Hàm Hàm đỏ mặt trống ngực đập mạnh nhìn bọn họ, một khắc sau, song oa tử mới được phép ở trên người hắn…

Không lâu sau , mỹ nữ bắt đầu thì thào: “Vương gia, ta không động đậy rồi… Có thể hay không…”

“Không được! Nếu như không thể hầu hạ bổn vương thoải mái, ngày mai ngươi cút khỏi Vương phủ, đừng để ta nhìn thấy ngươi!” Phàm Vương lạnh lùng nói.

“Vương gia, ta yêu người!” Mỹ Nhân ủy khuất khóc lên.

“Nói thêm một câu nữa thì cút đi!” Phàm Vương thoải mái nhắm mắt lại, không hề để ý tới bộ dáng khóc như mưa của vị mỹ nhân nọ.

Một nén nhang trôi qua, mỹ nhân trên người Phàm Vương lại bắt đầu cầu xin tha thứ:

“Vương gia, ta sai rồi, tha cho ta đi…”

“Sai rồi? Vị trí Phàm Vương phi há để cho ngươi vọng tưởng? Còn dám cho ngươi hướng Hoàng thượng góp lời, muốn làm cho Hoàng thượng chỉ hôn… Ngươi cũng không ngẫm lại, ngươi là ai? Ngay cả hầu hạ nam nhân cũng không xứng, còn không cút trở về cho ta !”

Phàm Vương nổi giận đùng đùng nói xong, mỹ nhân mặc thêm quần áo che mặt chạy, dáng vẻ yểu điệu làm cho cậu không khỏi hoài nghi, giai nhân tốt như vậy, Phàm Vương như thế nào có thể cứ như vậy buông tay đây? Mặc dù giáo huấn, như vậy thả cậu đi, chẳng lẽ hắn không cảm giác được dục hỏa thiêu đốt người sao?

Phàm Vương phi thân nhảy trong nước, dùng sức tẩy trừ trên người chính mình. Cho tới hôm nay, cậu cũng không có chứng kiến lưng Phàm Vương, cậu sốt ruột thầm nghĩ, có muốn hay không ra tay chế trụ hắn đây?

“Người nào, dĩ nhiên nhìn lén bổn vương tắm rửa, ra đây!” Còn không có tới và nghĩ muốn làm như thế nào là tốt, bóng người trong nước bay đến trước mặt cậu, chế trụ của cổ cậu, hai mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

“Ha hả, Vương gia, nô tỳ không cẩn thận chứng kiến quý thể ngài, xin lỗi!” Cảm giác được sát khí hắn, cậu vội vàng nói.

“Ngươi là nha hoàn trong phủ?” Phàm Vương tay nắm cổ tay Hàm Hàm, sau khi xác định cậu không có võ công, mới buông tay chế trụ trên cổ cậu.

” Dạ…”

“Nói bậy! Nha hoàn nào có tay trắng noãn như thế này?” Phàm Vương chỉ tay phấn nộn của Hàm Hàm, lớn tiếng hỏi.

“Kỳ thật, Vương gia, ta là thị thiếp của ngươi. Ngươi mấy tháng chưa từng có đi xem ta rồi, ta là muốn ngươi rồi…” Hàm Hàm nói, ra vẻ thẹn thùng nói.

“Thị thiếp? Ngươi là người nào? Lúc nào vào tới phủ, biên hào bao nhiêu?” Phàm Vương vẻ mặt hoài nghi nhìn tiểu song oa tinh quái, có giai nhân này, chính mình sẽ không thể không ấn tượng.

“Vương gia, ta…”  nói dối không được rồi, dứt khoát trực tiếp ngẩng đầu lên, hôn lên đôi môi đỏ thắm gần trong gang tấc của Vương gia. Dùng phương pháp học được từ Huân Vương, trúc trắc khiêu khích nam nhân trước mặt. ( á, không thích không thích đâu, chỉ thích Hàm với Huân Vương thôi, khổ thân Huân vương )

Phàm Vương hết sức kinh ngạc, kinh nghiệm sa trường hắn như thế nào cảm giác không ra hắn trúc trắc? Vị trong miệng nàng thanh thanh, thơm tho làm hắn không muốn ngừng lại. Bàn tay bỏ ra ngoài, nhưng cuối cùng không có nhẫn tâm đẩy ra cậu.

Dù sao vốn là song oa trong phủ mình, xong hết rồi thẩm vấn cũng không muộn, cậu còn có thể bay không được? ( Hơ hơ, anh chắc không?)

Nam nhân đều là động vật nửa thân dưới , chỉ chốc lát sau, hắn gắt gao đem Hàm Hàm ôm vào trong ngực, tay cũng không thành thật tìm trong quần áo cậu, vuốt ve cậu…

“Uh…” Hàm Hàm trong miệng than nhẹ phát ra động lòng người, cảnh giác buông xuống, cảm giác được ánh mắt lửa nóng của hắn, cảm giác được hắn… Cậu sinh lòng yêu thích tay nhỏ bé duỗi đến sau lưng hắn vuốt ve, làm cho Phàm Vương cuống quít…

“Tiểu yêu tinh, tại ngươi phóng hỏa…” Phàm Vương nhẹ giọng .

“Ân…”

“Ta đây nhân tiện không khách khí rồi… Ngươi… Ngươi làm cái gì…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro