Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không phải, hắn đã là người đàn ông của ta rồi.”

_____________________________

“Í, mặt trời còn chưa xuống núi, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ, Lộc Hoa, sao huynh lại đến đây?” Hàm Hàm nhìn người tới, bật cười ha ha, sớm đã quên luôn cái người đang chịu phạt dưới đất.

“Em đó…ta là ca ca của em, ca ca đến thăm, có gì không thỏa đáng chứ?” Lộc Hoa nhìn Hàm Hàm, cậu sống rất tốt, nhìn sắc mặt của cậu là biết.

“Ca ca thăm đệ?” Hàm Hàm ngây ra một lúc, mới nhớ ra thân phận bây giờ của mình là Tiên phi, còn có ca ca, một đống người nhà nữa.

“Ca ca thăm đệ đương nhiên là không có gì không thỏa đáng rồi, nhưng mấu chốt nơi này là hậu cung, thật sự có chuyện vào đây thăm ta một cách dễ dàng vậy sao?” cậu cau mày, một chút thường thức này cậu vẫn còn có.

“Muốn tới thăm em, tự nhiên có thể đến. Nương nương, cô gái này là…”

Lộc Hoa chỉ vào cô gái đang quỳ dưới đất , cậu bừng tỉnh mà nói: “Lúc nãy suýt nữa thì ta quên, nàng ta vẫn còn đang phải chịu sự khảo nghiệm đó Được rồi, Tứ Nhi, ngươi có thể nói rồi đấy, đừng nói dối với ta, bằng không thì hình phạt tiếp theo sẽ càng lợi hại hơn!”

Tứ Nhi còn chưa nhìn rõ cậu làm như thế nào, cái loại cảm giác vừa ngứa vừa đau trên người nàng ta từ từ biên mất. khi nàng ta cảm thấy có thể động đậy được, thì cả người đều yếu ớt mà đổ nhào xuống đất, cuối cùng cũng giải thoát rồi, muốn lấy cung sao?

Tứ Nhi hơi do dự một lúc, nhớ đến lời hôm đó của Liên phi nương nương.



“Thứ mới cho ngươi ăn, chính là Đoạn Hồn tán, chỗ bổn cung có thuốc giải, nửa tháng một viên, ăn đủ mười viên là có thể giải hết được độc. Nếu như giữa chừng ngừng hai ba ngày gì đó, ngươi có chết thì cũng đừng oán ta!”

Dùng độc để khống chế mình, nhằm vào thời điểm mấu chốt mình có thể bán mạng vì nàng ta. Mà khi Quả Nhi lén hạ dược mình vào mấy ngày trước, mình đã không còn cách nào khác ngoài việc phải giúp nàng ta. Mình vốn chỉ là một tiểu nha đầu hướng nội, có làm thì trời đất không hay, quỷ thần cũng chẳng biết, nhưng ai mà biết Tiên phi nương nương lại phát giác ra điều khác thường, còn phái người tìm kẻ phản bội cậu ấy nữa chứ.

Nói ra, Tiên phi chưa chắc đã đấu lại Liên phi, mà bất luận mình ở bên nào thì cũng khó thoát khỏi con đường chết, không bằng nhân lúc này…

Tứ Nhi cúi đầu, nghe thấy giọng nói của Từ ma ma cất lên:

“Tứ Nhi, nương nương đã cho ngươi cơ hội rồi, ngươi mau nói đi, nói nhanh đi…”

“Tứ Nhi, ngươi có nỗi khổ phải không? Mau nói cho nương nương, nương nương sẽ tha cho con đường sống!”

“Đúng đó, Tứ Nhi, bọn ta cũng không tin ngươi thật sự muốn hại nương nương…”

Nhìn thấy Từ ma ma khuyên bảo Tứ Nhi, mấy cô cung nữ bình thường có quan hệ khá tốt với Tứ Nhi cũng bắt đầu lên tiếng. Cậu cũng không vội bức cung, nàng bình tĩnh mà nhìn vở kịch thâm tình trước mắt. Việc Tứ Nhi làm cũng không hẳn là sai, chí ít thì thứ mà nàng ta bỏ vào thức ăn của cung nữ không phải là độc, mà là thuốc giải.

Tứ Nhi cúi đầu, không nhìn bất kì người nào cả, trong đầu nhanh chóng nghĩ xong một phen, cuối cùng nàng ta cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn vị nương nương cao cao tại thượng kia, buồn bã cười nói:

“Nương nương, người là vị chủ tử đối xử với hạ nhân tốt nhất mà nô tỳ từng gặp. Không phải Tứ Nhi có lòng muốn phản bội người, thật sự chỉ là bất đắc dĩ, chỉ là bất đắc dĩ thôi…”

Nói xong, hàm răng dùng sức cắn một cái, máu tươi trào ra: Chết như vậy cũng tốt, chí ít thì cũng không cần phải chịu sự trừng phạt của bất kì bên nào…

“Tứ Nhi, ngươi…” Từ ma ma kinh hãi nhìn sự dứt khoát của Tứ Nhi, sao nàng ta có thể…

Sao đột nhiên nàng ta lại cắn lưỡi tự vẫn vậy chứ?

“Nương nương, cái này…” Từ ma ma nhìn Tứ Nhi, rồi lại nhìn cậu, sợ đến nỗi ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói lên được.

“Tứ Nhi…” Hàm Hàm đi đến ngồi xổm bên cạnh Tứ Nhi, thấy nàng ta vẫn chưa hoàn toàn ngất đi, bóp miệng nàng ta ra, thấy lưỡi bị cắn đứt một nửa, nhưng vẫn chưa hoàn toàn rớt xuống, nàng bật cười ha hả:

“Đều nói đầu ngón tay nối liền với tim, lưỡi chắc cũng vậy nhỉ? Nếu đã quyết tâm cắn lưỡi tự vẫn, sao không dứt khoát cắn nhiều thêm chút nữa, dùng sức mà cắn rớt lưỡi luôn đi? Tứ Nhi à, ngươi ngay đến việc cắn lưỡi mà cũng không làm triệt để, bổn cung đúng là đánh giá ngươi quá cao rồi. Nhưng mới nãy ta quên nói cho ngươi một chuyện, cắn lưỡi chưa chắc có thể tự vẫn được. Giống như ngươi, bây giờ cắn thành ra cái bộ dạng này, phỏng chừng sau này có thể lúc nói chuyện sẽ không được thông thuận, lắp ba lắp lắp đấy. Haizz, lại còn làm phiền bổn cung giúp ngươi khâu lại nữa chứ, nô tài vô dụng!”

Khâu lưỡi? Mọi người trong phòng đều kinh hãi nhìn cậu, lưỡi đứt rồi, mà còn có thể khâu lại được à?

“Nương nương, cái chuyện khâu lưỡi lại đấy thật sự có thể à?” Từ ma ma nhỏ tiếng hỏi, mọi người đều gật gật đầu, bọn họ cũng muốn được biết vấn đề này.

“Đương nhiên là được rồi, trên đời này không có việc gì có thể làm khó được Hàm…Tiên phi đâu. Ngươi xem, nếu như quần áo của chúng ta bị rách một miếng, chúng ta có thể dùng kim khâu lại được chứ?”

Hàm Hàm kiên nhẫn giải thích, Từ ma ma gật gật đầu: “Chuyện đấy không thành vấn đề.”

“Đúng đó, cũng giống như đạo lý đấy, lưỡi đứt rồi, cũng có thể khâu lại được.”

Cậu cười ha ha, Tứ Nhi trợn to mắt, muốn dùng kim khâu lưỡi mình lại, thế không phải sẽ đau chết hay sao?

“Nương nương, trước kia người đã từng khâu qua hay chưa?” Từ ma ma yếu ớt hỏi, sao bà cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ?

“Chưa, nhưng trên nguyên tắc thì có thể. Ta chưa từng làm qua cho người, nhưng đã khâu qua cho sói rồi, chân nó bị đứt, vẫn còn nối liền một ít da, thế là ta tốt bụng giúp nó khâu lại…”

Cậu vui vẻ cười, nhìn vẻ mặt khẩn trương của mọi người, vui thật đó, lưỡi của Tứ Nhi này, cậu khâu chắc rồi. Tuy làm lần đầu có thể sẽ thất bại, nhưng thất bại là mẹ thành công, tự mình thực tiễn thì mới có thể mở rộng kiến thức chứ, cậu cũng tin rằng lần này có thể thành công.

“Nương nương, nô tỳ hỏi thêm câu nữa, cái con sói mà người giúp khâu lại ấy, kết quả sao rồi…” Từ ma ma vịn lấy bàn, bà cảm thấy, mình sắp ngất đến nơi rồi.

“Haizz…đừng nhắc nữa.” Nhớ đến kết quả lần đó, cậu thở dài nói: “Lúc đầu thì không sao, nhưng khi khâu, tay của ta không cẩn thận đã động một cái, kết quả…”

“Kết quả thì sao?” Lần này không chỉ là Từ ma ma, tất cả mọi người trong phòng đều đồng thanh hỏi, các nàng cũng rất muốn biết đáp án của chuyện này.

“Kết quả, chính là…không cẩn thận gắn sai vị trí khớp xương của nó, bây giờ con sói đó đi đường vẫn bị cà thọt…”

Hai tiếng ‘bịch’, ‘rầm’ vang lên, Từ ma ma và Tứ Nhi ngất xỉu luôn.

Trời ơi, không phải nương nương là một tên lang băm đấy chứ?

“Nương nương, ma ma tuổi tác đã cao, sao đến bà ấy mà em cũng đem ra trêu cợt vậy?” Lo Hoa cười nhìn Hàm Hàm, đây chính là công tử mà y thích, dù có đi đến đâu, cậu luôn là tiêu điểm, đều là đối tượng mà mọi người chú ý.

“Ta biết, cho nên những gì ta nói lúc nãy đã khiêm tốn lắm rồi, chính là bởi suy nghĩ tới vấn đề tuổi tác của ma ma đó. Nếu không có người cao tuổi ở đây, điều ta nói ra, đảm bảo khiến cho tất cả mọi người đều cùng…”

Cậu cười âm hiểm, Lộc Hoa chỉ Tứ Nhi dưới đất: “Được rồi, biết em lợi hại nhất rồi, nàng ta tính sao đây?”

“Đưa trở về phòng của nàng ta đi, ta giúp nàng ta khâu lưỡi lại trước đã!” cậu nhanh nhẹn phân phó nói:

“Mấy người các ngươi, đưa Từ ma ma trở về phòng, hai người các ngươi dẫn Tứ Nhi về phòng, ngươi, giúp bổn cung chuẩn bị kim chỉ, bổn cung phải giúp nàng ta khâu lại!”

“Nương nương, em muốn khâu thật à?” Lộc Hoa vốn còn tưởng cậu nói chơi, không ngờ cậu muốn làm thật, dọa cho tim hắn đập trật nhịp.

“Đương nhiên là thật rồi, huynh cho rằng còn giả được nữa hay sao? Hơn nữa, nếu không khâu lại cho nàng ta, huynh muốn để nàng ta sau này trở thành đứa câm à?”

Lườm Lộc Hoa một cái, Lộc Hoa cười hề hề: “Ban nãy ta tưởng em nói chơi thôi. Không ngờ em làm thật, ha ha, nương nương, cần ta giúp không?”

Cậu than: “Tạm thời không cần, việc này cũng nhanh thôi, huynh tìm ta chắc là có chuyện chứ gì? Đợi ở đây trước đi, lát nữa khâu xong ta sẽ tìm huynh sau!”

Cậu biết ngoại thần tiến cung thật không dễ dàng gì, lần này Lộc Hoa đến đây tìm mình nhất định là có chuyện muốn nói. Mà chuyện giữa hai người bọn họ, phải nói sau lưng mọi người, không thể tiết lộ một câu, suy cho cùng thì chuyện đó liên quan đến mạng của rất nhiều người.

Tuy rằng thừa tướng đối xử với mình chẳng tốt đẹp gì, nhưng chung quy thì cậu vẫn không phải người lòng dạ độc địa. Bên đấy vô tình với cậu, cậu có thể tức giận, thậm chí có thể báo thù, nhưng nếu như liên lụy đến tính mạng của những người bên đó, thì cậu phải suy nghĩ lại rồi đây.

Nói thật, cái việc khâu lưỡi này cậu chưa từng làm qua, nhưng giống như những gì cậu đã nói, chuyện gì cũng đều có lần đầu tiên, đều phải làm thử. Huống hồ, làm vậy đối với Tứ Nhi cũng chẳng có trở ngại gì, khâu tốt, nàng ta có thể nói chuyện, sinh hoạt như người bình thường, khâu không tốt, nhiều nhất thì cũng giống như không khâu vậy thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sức khỏe nàng ta hết. Cho nên cậu muốn thử xem, đấy không chỉ là sự quan tâm của chủ tử đối với nô tài, mà còn là sự nhiệt tình của một đại phu đối với việc hành y.

Thu lại vẻ tản mạn lúc bình thường, để lại hai công công ở bên trong hầu hạ, những người khác đều đợi ở bên ngoài. Tuy hoàng cung chẳng có bao nhiêu tình người, nhưng khi bọn họ nghĩ đến bản thân và Tứ Nhi đều là mệnh nô tài như nhau, trong lòng cũng không khỏi quan tâm tới nàng ta chút xíu.

Lần đầu tiên làm, nhưng cậu chẳng khẩn trương tẹo nào, điểm huyệt ngủ của Tứ Nhi, bảo một thái giám mở miệng nàng ta ra, Hàm Hàm xem xét, cầm kim chỉ đặc chế lên bắt đầu khâu một cách cẩn thận. Khoảng chừng nửa canh giờ, lưỡi đã được khâu xong, sau khi cậu thu chỉ thì giúp nàng ta bôi thuốc trị thương. Lúc này Từ ma ma cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy Tứ Nhi yên tĩnh nằm trên giường kia, Từ ma ma kinh ngạc nói:

“Nương nương?”

“Ừm, đã may xong rồi. Tìm người đến trông nàng ta đi!”

Nói đoạn, cậu cẩn thận đặt hai tay nàng ta ngay ngắn, lúc sắp đặt xuống, lông mày bực bội nhíu lại:

“Nương nương, sao vậy?”

Từ ma ma xem xét ngôn từ nét mặt thấy cậu bực bội, bất an hỏi.

“Không có gì, phỏng chừng đến mai nàng ta mới tỉnh lại. Hôm nay không cần đút cho nàng ta ăn cái gì hết, ngay đến nước cũng không được, biết chưa?”

Từ ma ma vội vàng gật đầu, nhìn cậu đi ra ngoài, lúc sắp ra cửa, bà mới hỏi:

“Nương nương, chuyện của Tứ Nhi xử lý sao đây?”

“Đợi nàng ta tỉnh rồi tính sau!”

Tức tối nói một tiếng, cậu mắng: “Hèn hạ!”

Liên phi, thật đúng là mỹ nữ rắn rết, lớn lên xinh đẹp thì có ích gì? Lòng dạ như rắn rết, thật không biết Hoàng thượng nghĩ sao nữa, để một kẻ như vậy chưởng quản hậu cung, hậu cung có thể bình an được hay sao?

Nhưng mấy chuyện này cũng chẳng can hệ gì tới cậu, cậu chỉ thèm đi để ý những người đắc tội cậu, còn những người khác có thể đứng dạt sang bên, cậu cóc thèm bận tâm.

…………

“Có chuyện gì xin huynh hãy nói đi!”

Trong tẩm thất của Hàm Hàm có Hoa Nguyên đang nằm, chuyện mình không phải Tiên phi thật sự ngay đến Hoa Nguyên cũng không biết. Cho nên cậu và Lộc Hoa đến phòng bên, nơi để rất nhiều đồ hay ho.

“Hàm Hàm, em sống có tốt không?”

Sớm muốn hỏi rồi, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, nay nhìn thấy giai nhân mình ái mộ đã lâu, Lộc Hoa động tình mà hỏi.

“Tốt? Huynh nói xem? Ngày đầu mới đến, liền nhận được thánh chỉ mà Hoàng thượng sớm đã chuẩn bị sẵn, trực tiếp bị biếm đến lãnh cung, ở hơn mười ngày, huynh nói xem có tốt không?”

Hàm Hàm cười lạnh, y cũng là người Lộc gia, tại sao không có ai nói cho nàng biết hôm đó rốt cuộc là chuyện gì?

“Xin lỗi…” Lộc Hoa cúi đầu xuống, là y giấu giếm, lúc đó không nói cho nàng biết tình hình trong cung.

“Nói xin lỗi thì có ích gì? Nhưng cũng chẳng sao cả, bây giờ không phải ta đã ra ngoài rồi sao? Đúng rồi, trước giờ vẫn chưa gặp được huynh, cũng chẳng có cơ hội hỏi, có tin tức của Thủy Tiên chưa?”

Cậu cười khổ một tiếng, tuy mình sống trong cung vốn chẳng có gì khổ sở cả, nhưng ở trước mặt Lộc gia, cậu không muốn biểu hiện ra ngoài.

“Chưa…chưa có…” Không ngờ Hàm Hàm lại hỏi tới vấn đề này, Lộc Hoa lắp ba lắp bắp trả lời. Cha vốn chẳng hề phái người đi tìm đệ ấy, nhưng y không thể nói cho Hàm Hàm. Mà nói dối với cậu, y lại cảm thấy muôn phần áy náy.

“Thế thì phải tìm mau lên, sắp được một tháng rồi đó? Lộc Hoa, huynh đến tìm ta còn có việc gì nữa không?” cậu nhìn y, nếu như chỉ đơn thuần là đến để biểu hiện sự lo lắng quan tâm, cậu không tin là Lộc tướng sẽ để Lộc Hoa tới.

“Hàm Hàm…em quen thân với Huân vương lắm sao? Hôm đấy hai người có…”

Lộc Hoa bất an nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt của cậu, từ cái ngày nghe Huân vương nói xong, y vẫn luôn muốn hỏi cậu, muốn chứng minh một chút. Nay cuối cùng cũng có cơ hội rồi, nhưng khi hỏi ra, trong lòng y sao lại khó chịu đến thế?

“Có cái gì?” Quay đầu nhìn y, hôm nay Lộc Hoa thật quái lạ, cậu cứ cảm thấy như vậy.

“Có…cùng phòng hay không…”

Lộc Hoa biết, một đại nam nhân lại hỏi song nhi chuyện này thì rất kì quái, nhưng y lại nhịn không được, cậu là do y quen biết trước, sao có thể để Huân vương hớt tay trên được chứ?

“Có đó, tối hôm đó chẳng phải huynh cũng thấy rồi sao?” Buồn bực nhìn Lộc Hoa, cùng phòng thì có gì lạ, còn nhớ có một ngày, không phải Lộc Hoa cũng từng cùng phòng với cậu đó sao? Nhưng chẳng qua lúc đó mình đang ở trên giường, còn  Lộc Hoa thì đang trốn dưới gầm giường mà thôi.

“Hàm Hàm, điều ta hỏi không phải là ý này, là hỏi em có phải đã là người của hắn rồi hay không?” Khẽ than một tiếng, Lộc Hoa khó mà tin được người đơn thuần như cậu, mà cũng có thể làm ra được loại chuyện to gan thế kia.

“Không phải, hắn đã là người đàn ông của ta rồi.”

Cuối cùng cũng hiểu được ý của Lộc Hoa, mặt cậu hơi đỏ lên, ai là của ai không quan trọng, nhưng cậu không muốn nghe thấy rằng mình là người của hắn, bởi vì người của hắn rất nhiều. Cứ để hắn làm người đàn ông của mình đi!

“Hả?” Tim nhói lên, cậu vẫn đặc biệt như vậy, ngay cả khi nói mấy câu này cũng thế.

Điều khiến y càng khó chịu hơn là, khi nói đến Huân vương ở cùng với nàng, mặt cậu thế mà lại đỏ lên. Có phải cậu cũng thích hắn hay không, thế muội muội của mình há chẳng phải là sẽ…

“Hàm Hàm, em yêu Huân vương à?”

Khi hỏi câu này, trong tim của Lộc Hoa rất đau rất đau, nhưng dù có đau đi nữa, Lộc Hoa cũng phải hỏi. Là vì mình, cùng là vì muội muội Thủy Thủy của mình.

“Lộc Hoa, ta xem huynh là bằng hữu của ta, ta cũng nói thật cho huynh biết. Ta cũng không biết mình có yêu hắn hay không, ta còn phải suy nghĩ lại đã. Lúc đó qua lại với hắn, ý định ban đầu là vì Thủy Thủy, không ngờ người đi đến gần hắn lại là ta…”

Bình thường, cậu vốn rất thông minh, nhưng về chuyện tình cảm, chưa từng có ai dạy cho cậu,  không biết, cũng chẳng hiểu. Có lẽ mình yêu hắn, bằng không sao lại luôn nhớ nhung hắn, khi biết hắn không được khỏe thì lại chạy tới thăm?

“Ban đầu em vì Thủy Thủy, bây giờ cũng không rõ tình cảm đối với hắn sao? Hàm Hàm, thế thì em hãy vì Thủy Thủy mà rút lui đi…”

Nghe thấy cậu không xác định được, tâm tình của Lộc Hoa đỡ hơn không ít, vội đem dự định chuyến này tới đây nói cho cậu. khó hiểu nhìn Lộc Hoa:

“Có ý gì? Thủy Thủy sao rồi? Can hệ gì tới việc ra có rút lui hay không? Bây giờ ta đang ở trong cung, vốn chẳng gặp được hắn. Nếu như hai người họ lưỡng tình tương duyệt, ta tự nhiên sẽ rút lui mà ủng hộ cho Thủy Thủy…”

“Hàm Hàm, Thủy Thủy mang thai rồi, muội ấy nói đứa bé là của Huân vương, mà Huân vương nói trong lòng hắn đã có người thương, hắn không thích Thủy Thủy…” Lộc Hoa khó xử nhìn cậu, cậu cười lạnh nói:

“Ta đây mới vào cung có mấy ngày thôi, mà Thủy Thủy đã biết là có mang rồi? Còn nữa, sao nàng ta có thể xác định được là của Huân vương?”

Hôm đó khi xuất cung, nàng cũng nghe Thủy Thủy nói, nhưng đấy vốn là chuyện tư mật với nhau, nay lại ầm ĩ tới mức này. Huân vương chưa hề đụng tới Thủy Thủy, nếu như Thủy Thủy một mực đem đứa con gán cho Huân vương, vậy xem như là mình đã hại Huân vương rồi.

Chuyện ban nãy Lộc Hoa nói cũng không đúng, cho dù mình có tút lui rồi, không liên hệ với Huân vương nữa, Huân vương sẽ ngoan ngoãn cưới Thủy Thủy hay sao?

“Hôm đó Huân vương vốn không hề đụng tới muội ấy, nhưng tối hôm sau Huân vương lại lén đến phủ tìm Thủy Thủy, đứa bé là do hôm đó mà có…Hàm Hàm, vì Huân vương không thừa nhận đứa bé, Thủy Thủy đã tự sát mấy lần…Hàm Hàm, em có quan hệ tốt nhất với Thủy Thủy, hai người là bạn tốt, em nhất định phải giúp Thủy Thủy…”

Lộc Hoa khẩn cầu, caut hỏi: “Giúp thế nào? Huân vương gia tôn quý thế kia, huynh nghĩ một người nhỏ nhoi như ta có thể lay chuyển được hắn hay sao?”

“Được chứ, chỉ cần em muốn, nhất định là được!” Lộc Hoa cho rằng cậu đã đồng ý rồi, y vội nói:

“Hoàng thượng có thể thả em ra trước khi cha ta chuẩn bị cầu xin, cho thấy ngài đối với em không tệ; mà Huân vương ta cũng đã quan sát, hắn đối với en một mảnh si tình. Hàm Hàm, chỉ cần em muốn, song quản tề hạ (1), nhất định có thể tác thành cho hôn sự của Huân vương và Thủy Thủy.”

“Ha ha, Lộc Hoa, huynh thật đúng là quá đề cao ta rồi. Huynh nói nghe trước xem cái gì gọi là ‘song quản tề hạ’…”

Cậu cười lạnh một tiếng, y đều đã suy tính hết cả rồi, Thủy Thủy với Huân vương, mình thì lại thành đôi với y sao? Y biết mình đã là người của Huân vương, nhưng lại vẫn tiếp nhận mình, bày tỏ tình yêu sâu sắc gì đó với mình, mà Huân vương thì lại thành một đôi với Thủy Thủy đang mang đứa con không rõ là của ai, lấy quan hệ của Huân vương với Hoàng thượng, cho dù không có Tiên phi, Hoàng thượng cũng sẽ không động gì tới hắn. Bàn tính như ý này tính toán không tồi, nhưng người khác có chịu phối hợp hay không thì chưa chắc.

Về việc Hoàng thượng thả mình ra khỏi lãnh cung trước khi Lộc tướng tới cầu xin mà y nói, cậu lại chẳng cho rằng Hoàng thượng đối xử tốt với cậu, hoặc là có hứng thú gì với cậu cả. Như lúc trước đã nói, thả mình ra là để đám nữ nhân trong hậu cung của hắn đối phó với mình, chứ chẳng phải thả mình ra để hưởng phúc đâu.

Hơn nữa, hắn biết Lộc tướng nhất định sẽ bận tâm tới chuyện này, mà hắn lại thả mình ra trước khi Lộc tướng tới cầu xin, cũng là để chừa lại mặt mũi cho Lộc tướng, cho Lộc gia một cái bậc thang đi xuống.

Nhưng thái độ Hoàng thượng đối với mình là gì, cậu thật sự là nghĩ không thông, mù mờ không hiểu. Mấy lần khoan dung, thật sự là để khiến cho mình bị chúng phi tử xa lánh hãm hại à, hay là hắn cũng đã chú ý tới mình rồi? Giống như chậu hoa kia vậy, hắn biết hoa có độc nên cứu mình, hay là lén trộm hoa đi để gây mâu thuẫn giữa mình và Liên phi?

“Cám ơn em, Hàm Hàm. ‘Song quản tề hạ’ là do ta và cha thương lượng cả đêm mới nghĩ ra. Nếu em đồng ý thì thật tốt quá. Cái gọi là ‘song quản tề hạ’ chính là cùng lúc ra tay từ phía Hoàng thượng và Huân vương. Một mặt em lén gặp Huân vương, thuyết phục Huân vương cưới Thủy Thủy; mặt khác ra tay từ phía Hoàng thượng, xin thánh chỉ ban hôn là được. Thật ra trong hai người chỉ cần một người đồng ý, thì Thủy Thủy có thể gả cho Huân vương được rồi. Hàm Hàm, chẳng phải em còn kì hạn hai tháng hay sao? Ta nhất định sẽ tìm được Thủy Tiên, đợi khi em xuất cung, gả cho ta được không? Chuyện em cùng Lân vương, ta sẽ không để ý…”

Ngươi không để ý? Nhưng ta thì để ý, cậu tức giận nhìn hắn ta, bọn họ đúng là đã nghĩ hết cho mình rồi. Vì để vịn vào cái cây đại thụ là Huân vương này, mà lại có thể đồng ý tiếp nhận một nữ nhân biết rõ là đã có quan hệ với người đàn ông khác. Không biết khi Điểm Điểm của mình xuất hiện, bọn họ sẽ có biểu tình gì đây?

“Lộc Hoa, thật đúng là cám ơn ngươi đã suy nghĩ hết thảy mọi thứ cho ta. Ngươi cũng biết đấy, bây giờ ta đã là người của Huân vương rồi, mà thân phận của ta lại là phi tử của Hoàng thượng. Ngươi có biết phi tử của Hoàng thượng là làm gì hay không? Chính là tiểu thiếp của Hoàng thượng, khi Hoàng thượng có nhu cầu, phải giúp Hoàng thượng tiết dục. Ta còn phải ở đây hai tháng, ngươi nói xem Hoàng thượng có tới tìm ta không? Ngươi có từng nghĩ qua ta sẽ nhanh chóng trở thành người của Hoàng thượng hay không? Khi đó ngươi tìm được Thủy Tiên, có thể để cậu ta quy vị, nhưng việc cưới một người đã từng có hai người đàn ông, trong long ngươi thoải mái được sao? Phụ thân Lộc tướng của ngươi sẽ đồng ý hay sao? Song nhi như vậy, có thể nói là đồi phòng bại tục…”

Hàm Hàm phẫn nộ thét lên, mình cũng đã tiến cung rồi, sao bọn họ vẫn bức ép mình vậy chứ? Bọn họ có còn chút lương tâm nào không? Rốt cuộc là bọn họ có đang tìm người không vậy?

“Hàm Hàm, em đừng sợ, ta yêu em, ta sẽ không chê bai em, đợi em xuất cung, hãy gả cho ta được không? Có ta ở đây, em hãy yên tâm, sẽ không có ai khinh thường em, cũng sẽ không có ai biết mấy chuyện này đâu…”

Nhìn cái vẻ khẩn trương đó của Lộc Hoa, cậu cười lạnh, mình nào có sợ chứ? Là bị hắn ta làm cho tức đấy được không hả? Ngươi không chê bai ta, ta chê bai ngươi!

“Vậy thì ta nên cảm động lắm đây? Lộc Hoa, ngươi có biết tại sao Hoàng thượng lại thả ta ra không? Ngươi có biết Hoàng thượng nói thế nào với mấy nàng kia không? Ta nói cho ngươi, được chứ?”

Khinh thường nhìn hắn ta, tên đàn ông vì để lợi dụng mình mà không tiếc diễn ra cái vở kịch si tình rẻ tiền này, về sau, cậu không muốn nhìn thấy hắn ta nữa, kì thật trong tận xương tủy, hắn giống hệt như cha hắn ta vậy! Đều chẳng phải thứ gì tốt lành!

____________________

Chú thích:

(1) Song quản tề hạ: : Chữ “Quản” ở đây là chỉ bút viết. Nguyên ý của câu thành ngữ này là chỉ dùng hai tay cầm bút đồng thời vẽ tranh, về sau người ta thường dùng để ví về cùng một lúc làm hai việc.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Đồ họa kiến văn chí – quyển thứ năm.”

Nhà danh họa Trương Tào triều Đường rất nổi tiếng về vẽ tranh sơn thủy. Trước khi vẽ tranh, ông thường ngồi tĩnh tọa một hồi lâu, khi đã có linh cảm là ông cầm bút vẽ nhanh thoăn thoắt cho tới khi vẽ xong mới thôi. Có một nhà danh họa cùng thời với ông là Tốt Hùng nghe nói ông có nét vẽ cây thông rất độc đáo, mới thỉnh cầu vẽ cho mình xem để mở mang tầm mắt. Trương Tào nhận lời vẽ để mọi người cùng xem. Bấy giờ hai tay ông đều cầm bút, một tay thì vẽ cành lá, còn một tay vẽ thân cây. Chỉ thấy cành lá đâm chồi nảy lộc, xanh tươi mơn mởn, còm thân cây thì vững vàng ngạo nghễ, trần trề nhựa sống, khiến người đứng xem xung quanh đều vỗ tay khen tuyệt. Nhưng điều càng kinh ngạc hơn là hai cây bút lông ông đang dùng đều là bút cùn, nhiều chỗ ông chỉ dùng móng tay vẽ, khiến bức tranh càng trở nên linh hoạt và sống động.

Trương Tào vẽ xong liền buông bút ngồi xuống. Tốt Hùng đến bên hỏi ông theo học thầy nào thì Trương Tào khiêm tốn trả lời rằng: “Tôi coi thiên nhiên là thầy, trường kì quan sát vạn vật trong thiên nhiên, nên đã đạt tới trình độc vẽ được theo ý muốn của mình.” Tốt Hùng nghe xong bèn than rằng: “Tranh cây thông của Trương tiên sinh quả thật không ai có thể bì kịp, bản thân tôi cũng xin gác bút từ đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro