CHƯƠNG 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nhìn thấy nàng ở trước mặt mọi người cởi bỏ quần áo, Lộc Hàm vội vàng ngăn cản nàng: 'Châu nhi cô nương, tốt nhất nên vào trong.'

'Không cần, Châu nhi không thẹn với lòng, Châu nhi muốn tất cả mọi người làm minh chứng cho mình.' Châu nhi liền cự tuyệt, tay nàng cũng nhẹ nhàng cởi áo trên bả vai trái.

Tất cả mọi người đều ngừng thở, cùng chờ đợi.

Ngô Thế Huân nắm chặt tay, nếu có vết thương ở đó thật, thì hắn phải làm sao.

Lộc Hàm tâm tình phức tạp, y hy vọng tìm được kẻ kia, nhưng không muốn làm tổn thương người khác, đặc biệt người đó lại là Châu nhi.

Châu nhi chậm rãi để lộ ra vai trái, mọi người ánh mắt đều mở thật to, nhưng chỉ nhìn thấy làn da trắng như tuyết, không có một tỳ vết nào chứ đừng nói là vết thương.

Ngô Thế Huân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bàn tay cũng thả lỏng ra. Cho dù thế nào, không phải Châu nhi là tốt rồi.

'Mọi người đã nhìn rõ chưa? Châu nhi cáo lui.' Châu nhi mặc lại quần áo, ủy khuất đến cực điểm, xoay người rời đi.

'Chờ một chút, Châu nhi cô nương, thực xin lỗi? Ta không nên hoài nghi ngươi.' Lộc Hàm giữ chặt tay nàng, trong lòng rất áy náy. Y sao lại hoài nghi Châu nhi, bây giờ không biết nên đối mặt với Châu nhi như thế nào.

'Vương phi, ngươi quá coi trọng Châu nhi rồi, Châu nhi làm gì có thân phận ấy?' Châu nhi trong lòng rõ ràng, sao dám trách cứ Vương phi.' Châu nhi trong lời lạnh lùng, cầm tay y hất sang bên cạnh.

'Châu nhi, bổn vương tiễn ngươi trở về.' Ngô Thế Huân đi xuống dưới, trong lòng thấy cực kỳ có lỗi, hắn biết việc mình hoài nghi đã làm thương tổn nàng.

'Vương gia, xin dừng bước, Châu nhi không thể nhận nổi.' Châu nhi từ chối, trong thanh âm có chút lạnh lùng. Từ khi bị bắt kiểm tra vai trái, tâm nàng đã lạnh rồi, Ngô Thế Huân lại có thể đối xử với nàng như thế.

Đối mặt với sự xa cách cùng lạnh lùng, Ngô Thế Huân và Lộc Hàm có chút xấu hổ, không biết phải làm sao. Nhưng ngay lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm tà mị trào phúng.

'Châu nhi cô nương ngươi trình diễn đủ rồi đó, cũng nên lộ bộ mặt thật của mình đi.'

Mọi người cùng nhau nhìn về phía người vừa tới, Ngô Thế Huân nghi hoặc nói: 'Diệc Phàm ngươi đang nói cái gì vậy?'

Ngô Diệc Phàm tiêu sái tiến vào phòng, đứng trước mặt Châu nhi, châm chọc nói: 'Châu nhi cô nương mỗi ngày đều phải giả cái bộ dạng ôn nhu, nhu nhược này, mỗi ngày đều phải che dấu bộ mặt thật của chính mình, không cảm thấy vất vả sao.'

Châu nhi bộ dạng hoang mang khó hiểu, nhìn hắn nói: 'Châu nhi không biết, Tứ Vương gia đang nói chuyện gì? Châu nhi cũng không hiểu vì sao Tứ vương gia lại nói như vậy?'

'Phải không? Châu nhi cô nương đêm nay không thể giết chết Vương phi có phải là đáng tiếc hay không?' Ngô Diệc Phàm ép hỏi lần thứ hai.

'Tứ Vương gia ngươi đang nói chuyện gì? Châu nhi một câu nghe cũng không hiểu.' Châu nhi vẻ mặt vô tội.

Lộc Hàm rốt cục cũng hiểu được ý của Ngô Diệc Phàm, các nàng đã hiểu lầm Châu nhi rồi, y không muốn Diệc Phàm cũng hiểu nhầm như vậy, vội vàng giải thích: 'Tứ Vương gia, ngươi thật sự hiểu lầm, Châu nhi không phải thích khách. Chúng ta đã xác nhận rồi, thích khách bị Vương gia đả thương, nhưng Châu nhi thì không hề bị thương.'

'Không bị thương?' Ngô Diệc Phàm nói xong, đột nhiên ra tay đánh vào vai trái của nàng, Châu nhi nhất thời không phòng bị, vai trái đã trúng một chưởng thật mạnh, lập tức ngã xuống mặt đất.

'Diệc Phàm ngươi làm gì vậy?' Ngô Thế Huân cuống quít muốn nâng Châu nhi dậy, lại phát hiện vai trái của nàng máu tươi đang tràn ra, sao lại có thể như vậy.

Châu nhi cuống quít muốn dùng quần áo che đi, nhưng đã quá muộn rồi. 

'Châu nhi, chẳng lẽ đến giờ ngươi cũng chưa muốn nói thật sao?' Ngô Diệc Phàm tà mị, đôi mắt lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

Châu nhi gặp sự tình này, đột nhiên ánh mắt lạnh lùng, tay lấy ra đạn khói, muốn diễn lại trò cũ. Ngô Diệc Phàm lại ra tay cực nhanh, điểm huyệt nàng, hắn đã sớm đề phòng trước rồi.

'Tứ Vương gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi rõ ràng trên vai Châu nhi còn không có gì mà'. Lộc Hàm chung quy cũng không hiểu được.

Ngô Diệc Phàm ấn vào vai trái của Châu nhi, vai trái lại tràn ra máu tươi, trên vai được đắp chút dược mỏng, động đến thì vết thương trên vai Châu nhi lập tức hiện ra, làm cho người ta không khỏi chấn động, việc này thật huyền diệu.

Ngô Thế Huân bước nhanh đến, tuấn mâu gắt gao nhìn chằm chằm Châu nhi, vết thương kia là sao? Thật là nàng? Vì sao?

Lộc Hàm thân mình nhẹ nhàng run rẩy một chút, Châu nhi thật sự là đáng sợ, trong vương phủ không ai có thể tin được, nhìn Châu nhi ngày thường nhu nhược thiện lương, không ngờ Châu nhi cô nương lại là thích khách, còn muốn ám sát Vương phi. 

'Chuyện tới bây giờ ta không cần phải giải thích nữa. Không sai, là ta muốn ám sát Vương phi, nhưng ta không rõ sao Vương gia lại đột nhiên trở về, còn Tứ vương gia lại đột nhiên phát hiện ra?' Châu nhi vẻ mặt bình tĩnh, không chút kinh hoảng.

'Châu nhi, ngươi có biết đi đêm cũng có ngày gặp ma, tựa như ngươi vài lần muốn đẩy Vương phi vào chỗ chết, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không hoài nghi ngươi sao?' Nhưng Thế Huân lại thủy chung không muốn tin, thậm chí không muốn hoài nghi người đó là ngươi, nếu không phải ngươi lần này hạ xuân dược, làm cho ta vô tội bị oan, ta cũng sẽ không buộc Thế Huân thử ngươi. Tuy nhiên không ngờ ngươi so với sự tưởng tượng của chúng ta còn lợi hại hơn, có thể che dấu vết thương. Nếu không phải ta đột nhiên đi đến phòng của ngươi thì cũng không phát hiện ra bí mật này.' Ngô Diệc Phàm ánh mắt tà mị, lạnh như băng.

'Ha ha, một khi đã như vậy, ta không lời nào để nói.' Châu nhi đột nhiên cười ha hả, nàng cẩn thận như thế nhưng vẫn bại trong tay bọn họ.

'Châu nhi cô nương, ngươi vì sao lại phải làm như vậy? Ngươi có phải là muốn báo thù cho tỷ tỷ? Hay là bởi vì hận Vương gia cưới ta?' Lộc Hàm giờ phút này thầm nghĩ, vẫn không hiểu được nguyên nhân Châu nhi năm lần bảy lượt muốn giết mình.

'Nếu các ngươi đã biết, ta không lời nào để nói, muốn chém muốn giết tùy các ngươi.' Châu nhi không trả lời y, bộ dạng hiên ngang lẫm liệt chịu chết.

'Muốn chết cũng dễ thôi, để ta giúp ngươi.' Ngô Diệc Phàm liền ra tay hướng đến yết hầu của nàng.


  'Diệc Phàm, dừng tay lại.' Ngô Thế Huân bên cạnh vội vàng ra tay ngăn cản.

'Thế Huân, chẳng lẽ ngươi vẫn không đành lòng sao? Nàng cũng không phải là Châu nhi trước kia mà ngươi nhìn thấy. Nàng là nữ nhân có tâm địa rắn rết.' Ngô Diệc Phàm buồn bực, nhìn hắn quát.

Châu nhi ánh mắt phức tạp nhìn Ngô Thế Huân, hắn sao lại làm thế?

'Châu nhi nói cho bổn vương biết, Yêu Liên là ngươi giết sao?' Hắn ngữ khí trầm trọng cùng bi thống, hắn không nghĩ nàng từ trước đây đã là hung thủ giết người.

'Phải.' Châu nhi thổ lộ nói, hiện giờ nàng chẳng cần giấu diếm điều gì nữa.

'Vì sao?' Ngô Thế Huân thân mình chấn động quát, con ngươi đen lạnh lẽo.

'Muốn trách chỉ có thể trách cô ta lại đi ghen tị với Lộc Hàm và ta, muốn nhất tiễn hạ song điêu, có thể hại chết ta đồng thời trừ bỏ Lộc Hàm, cho nên rất đáng chết.' Châu nhi sắc mặt âm trầm, nàng tuyệt không hối hận khi giết Yêu Liên.

'Ngươi hãm hại Lộc Hàm, là vì báo thù cho Mai nhi sao? Vậy ngươi trước giờ khoan dung, độ lượng không muốn liên lụy người vô tội đều là lừa bổn vương.' Ngô Thế Huân con ngươi đen lóe ra hai luồng lửa giận ,Châu nhi sao có thể tâm cơ đến thế.

'Ha hả. 'Châu nhi đột nhiên nở nụ cười có chút thê thảm, 'Lừa Vương gia? Châu nhi sao có thể lừa ngươi? Người đối xử tốt lại chân thành với Châu nhi ngoại trừ tỷ tỷ ra, thì chỉ có mình ngươi. Châu nhi hôm nay sở dĩ biến thành cái dạng này, tất cả cũng bởi vì ngươi.'

'Bởi vì bổn vương?' Ngô Thế Huân thân mình cứng đờ, tuấn mâu âm trầm đầy vẻ nghi hoặc.

'Vương gia ngươi lãnh khốc, vô tình. Nhưng mỗi một nữ nhân gặp ngươi đều không thể tự chủ được mà yêu thương ngươi. Châu nhi từ nhỏ cùng tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, biết hết mọi điều ấm lạnh trên thế gian. Sự sủng ái của ngươi, ôn nhu của ngươi cũng khiến Châu nhi không thể tự kềm chế mà yêu ngươi. Châu nhi không nghĩ ngươi sẽ cưới ta, chỉ cần im lặng ở bên cạnh ngươi, hàng ngày được nhìn thấy ngươi là đã hạnh phúc lắm rồi.' Châu nhi ánh mắt đầy thâm tình, đột nhiên lại sửng sốt nhìn thấy Lộc Hàm, oán hận nói: 'Chính là sự xuất hiện của y, Vương gia tra tấn, nhục nhã y nhưng đồng thời cũng bị y hấp dẫn, tình yêu dành cho y càng ngày càng lớn. Châu nhi không thể khống chế được sự ghen tị, Châu nhi có thể chịu được việc ngươi không thực sự thương ai, nhưng không thể chịu được việc trong lòng ngươi có bóng hình người khác. Châu nhi cũng rất đau khổ, không thể nín nhịn được nữa. Châu nhi cũng không phải trời sinh lãnh huyết vô tình. Châu nhi không muốn bức y chết, chỉ muốn ép y rời khỏi ngươi.'

Mỗi câu nói của Châu nhi đều làm cho mọi người ở đây khiếp sợ. 'Muốn y rời đi' Lộc Hàm đột nhiên hỏi: 'Chẳng lẽ, lần đó ở miếu Quan Âm, ngươi cố ý để cho ta chạy thoát.' 

Châu nhi mắt lạnh liếc y, nói: 'Ngươi nói thử xem, nếu không phải ta cố ý mang ngươi ra khỏi vương phủ, cố ý để cho ngươi chạy đi, ngươi cho là ngươi có cơ hội trốn thoát sao? Có điều ta đã xem nhẹ cảm tình của Vương gia đối với ngươi, không ngờ hắn lại bằng mọi giá để tìm ngươi.'

'Chẳng lẽ lần ở rừng cây đó cho đến tất cả mọi chuyện về sau cũng là do một tay ngươi làm ra ư?' Ngô Thế Huân không thể tin được, Châu nhi đột nhiên trở nên xấu xa trong mắt hắn.

'Là ta, ta không muốn để y quay về, ta không muốn ngươi yêu y, nhưng ta đã thất bại. Cho nên ta nghĩ lấy lui làm tiến, bức ngươi đồng ý cưới ta. Ngươi có biết lòng ta kích động bao nhiêu khi biết ta được gả cho ngươi không, nhưng ngươi lại nói là ngươi phải lấy y, khi đó lòng ta rất đau, tứ phân ngũ liệt, đau tận xương cốt, ngươi sao có làm tổn thương ta như thế? Lòng ta căm hận không thể tha thứ cho y, nên ta thỉnh Phong Hồn đến ám sát y, vốn tưởng rằng không thể thất bại, lại không ngờ hôm sau y bình an vô sự trở lại. Lúc này Tiểu Vân phu nhân muốn bắt ta và Lộc Hàm, ta cố ý trợ giúp y, muốn mượn tay Tiểu Vân giết chết Lộc Hàm. Nhưng người định không bằng trời định, y lại tránh được một kiếp, mà lúc đó ta cũng hiểu Vương gia yêu nàng biết bao nhiêu, ta thật ghen tị. Vì thế ta lại hạ độc một lần nữa, nhưng Cảnh nhi lại trúng độc. Ta ngửa mặt lên trời thét dài, mỗi một lần Lộc Hàm đều tránh thoát, chẳng lẽ thật sự là lão thiên gia đã giúp y. Lòng ta càng lạnh hơn, ta quyết định buông tha nên mới định rời khỏi nơi này, nhưng cũng là ngươi đã bức ta?' Châu nhi kích động rống to, gương mặt xinh đẹp giờ phút này cũng tái nhợt, vặn vẹo . 

'Bức ngươi? Bổn vương bức ngươi khi nào?' Ngô Thế Huân mày kiếm nhíu chặt, hắn đã làm gì mà khiến Châu nhi kích động như thế.

Một bên, Lộc Hàm và Ngô Diệc Phàm lại nghi hoặc, khó hiểu nhìn chằm chằm nàng.  

'Trâm hồ điệp đó ngươi còn nhớ không?' Ánh mắt Châu nhi lạnh lùng nhìn bọn họ, chính bọn họ đã làm mọi chuyện trầm trọng hơn.

'Trâm hồ điệp?' Lộc Hàm đột nhiên nhớ tới lần đến hoàng cung, Ngô Thế Huân đưa cho mình, vội vàng hỏi: 'Có quan hệ gì sao?'

'Ngươi có biết trâm hồ điệp đó là của ai không?' Châu nhi lạnh lùng hỏi lại.

Ngô Thế Huân thân mình cứng đờ, thì ra nàng để ý chuyện này.

'Ai?' Lộc Hàm mờ mịt lắc đầu.

'Đó là Vương gia tặng cho tỷ tỷ ta, sao hắn có thể đem thứ đó để ngươi gài lên đầu? Hắn có thể phụ tâm ý của ta, nhưng hắn không thể phụ tỷ tỷ. Nếu hắn yêu ngươi như thế, ta sẽ làm cho hắn phải hận ngươi.' Châu nhi nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.

Lộc Hàm nhất thời rùng mình, run rẩy theo lòng bàn chân dâng lên, không khỏi lui về phía sau hai bước, nói: 'Cho nên ngươi mới hạ độc muốn ta ám sát vương gia, lại hạ xuân dược để hủy hoại thanh danh của ta.'

'Không tồi, chỉ tiếc ta lại một lần thất bại trong gang tấc. Kim Chung Nhân phát hiện ra Mê hương thảo, rượu chứa xuân dược thì lại phát tác trên người Tứ Vương gia và công chúa, tất cả ngươi đều tránh được. Lộc Hàm, mạng của ngươi thật sự rất lớn, có nhiều quý nhân tương trợ, Tứ Vương gia, Kim Vương gia thậm chí là cả Phong Hồn.' Châu nhi cũng nghi hoặc, sao y lại tốt số như vậy? Vì sao mọi người đều cam tâm tình nguyện giúp y?

'Châu nhi, nhiều việc đến vậy, nhưng ngươi đã che dấu tốt lắm. Vì sao lại không thể kìm chế được mà phải tự mình ra tay?' Ngô Diệc Phàm có chút không hiểu, khôn khéo như nàng mà cũng có thể phạm phải cái sai lầm nhỏ này sao.

'Tứ Vương gia, đây là châm chọc ta sao? Chẳng lẽ ngươi không có nghe nói qua kẻ cơ trí thường hay nghĩ nhiều sao? Ta chỉ là không ngờ Vương gia lại muốn thử ta, nếu đã ở trong tay các ngươi rồi, ta cũng không lời nào để nói.' Châu nhi lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân: 'Vương gia, ngươi giết Châu nhi đi, Châu nhi nguyện ý chết trong tay của ngươi.'


==================END CHƯƠNG 77================

Xin lỗi mọi người vì ra chương muộn . Làm mọi người buồn rồi T^T Không biết còn ai để ý đến fic này nữa không??? Tại ta vừa rồi phải ôn thi và bama cấm dùng lap 1 tuần vì điểm kém á :((( Nên kh edit được . Thông cảm cho ta nha ~~~ Nhớ Like + Cmt + Follow ( Yêu và quý mình thôi nha) Kamsa ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro