Chương 16: Chúng ta hãy là bạn nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Dĩnh vừa lái xe vừa quan sát Lộc Hàm ngồi bên cạnh đang cầm túi chườm đá dí vào hai mắt thâm xì của mình, gương mặt hơi nghiêng sang một bên, bỗng dưng Dương Dĩnh thấy trong mối quan hệ rắc rối này, Lộc Hàm mới là người cô độc nhất.

Ban đầu Lộc Hàm chỉ là một con rối bé nhỏ trong tay Dương Dĩnh, sau này lại dần tách xa cô để một mình hành động, không muốn cô đụng tay đến chuyện của Ngô Thế Huân với Lâm Y Phàm.

Lộc Hàm, tại sao em lại luôn gồng mình lên gánh vác mọi chuyện vậy?

- Tại sao hai người lại đánh nhau ở trường quay cơ chứ? Chẳng nhẽ không còn chỗ khác để đánh nhau sao?

Lộc Hàm nhắm hờ mắt, không thèm để ý đến câu hỏi của Dương Dĩnh mà nói:

- Đưa em về thẳng nhà nhé.

Dương Dĩnh cũng biết Lộc Hàm sẽ không trả lời câu hỏi này của mình nên chẳng buồn giận.

- Tiểu Lộc, tí để Minh Tu nhìn thấy khuôn mặt này của em anh ấy có giết chị luôn không?

Lộc Hàm nghe Dương Dĩnh gọi Lộc Minh Tu thân mật như vậy liền thấy có chút gì kì lạ nhưng sau đó cũng không để ý lắm, không còn tâm trạng để quan tâm đến Dương Dĩnh nữa.

Lời nói khi nãy của Ngô Thế Huân bỗng vụt qua đầu cậu: " Cậu có biết bao lâu nay cậu vẫn luôn là một con rối trong tay cô ấy không hả?". Lộc Hàm khẽ cười, không nhìn Dương Dĩnh mà hỏi.

Một câu hỏi hững hờ giống như không muốn để tâm đến đáp án:

- Chuyện hợp đồng của Lâm Y Phàm là chị nhúng tay sao?

Dương Dĩnh nghe xong khẽ giật mình, quay sang nhìn Lộc Hàm:

- Chuyện này em đã biết rồi sao?

- Chị không muốn giải thích gì sao? - Lộc Hàm nghiêng người, híp mắt nhìn Dương Dĩnh.

- Chuyện đã qua rồi, giải thích còn nghĩa lý gì nữa đâu? - Dương Dĩnh không nhìn Lộc Hàm, chỉ nhìn về phía trước – Chỉ là lần này chị cùng Thái Khánh không nên thực hiện mà không nói cho em biết là không đúng, không đúng trong cả việc để Ngô Thế Huân tìm đến phòng bệnh của em đòi công lý.

- Em chỉ muốn biết hai người có phải lấy em ra làm bia đỡ đạn không? - Lộc Hàm lấy cánh tay che mắt, mệt mỏi dựa vào thành ghế.

Dương Dĩnh không trả lời vì chính bản thân cô cũng không biết hành động của mình như vậy có nghĩa lý gì nữa.

Khi về đến nhà, đúng như lời Dương Dĩnh nói Lộc Minh Tu vừa nhìn thấy khuôn mặt thâm tím cùng với dáng đi khập khiễng của Lộc Hàm liền cảm thấy tức giận vô cùng. Nhìn cậu vừa bẩn vừa thương Lộc Minh Tu không biết nên cười hay nên cáu nữa.

- Lộc Hàm, tại sao mới đi ra ngoài đã bị như vậy cơ chứ hả? Nếu biết em ra ngoài bị như vậy đã sớm giữ em ở nhà rồi.

Lộc Minh Tu câu trước còn tức giận với Lộc Hàm, câu sau đã thành lầm bà lầm bầm đi tìm thuốc bôi cho cậu. Lộc Hàm trước cơn thịnh nộ của anh hai mình cũng chỉ cười hì hì và tất nhiên Lộc Minh Tu cũng chỉ biết thở dài bôi thuốc cho cậu.

Dương Dĩnh đợi hai anh em quan tâm nhau xong xuôi rồi đợi Lộc Minh Tu rời đi mới nhìn Lộc Hàm:

- Em muốn chị qua nhà Ngô Thế Huân sao?

Lộc Hàm đứng dậy gật đầu một cái thay cho câu trả lời của mình rồi bỏ lên tầng. Dương Dĩnh nhìn bóng cậu khuất dần, một sự nghi ngờ không nhỏ bắt đầu hình thành liên quan đến mối quan hệ của Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm. Từ khi nào hai người họ lại thân thiết như vậy?

Ngô Thế Huân đang ngồi trong nhà, dù là đang bật TV nhưng lại bận tâm suy nghĩ những việc khác. Cho nên đến khi Dương Dĩnh bấm chuống đến lần thứ ba anh mới để ý, cô bấm đến lần thứ tư anh mới chậm rãi đứng dậy mở cửa.

Nhìn thấy Dương Dĩnh đứng trước cửa, Ngô Thế Huân cảm thấy một loại mất mát. Anh là đang mong chờ ai đến thăm anh cơ chứ? Lâm Y Phàm đang phát bệnh? Lộc Hàm đang giận anh?

- Thấy em đến không vui sao?

Dương Dĩnh nhìn khuôn mặt thất thần của Ngô Thế Huân khẽ cười, tự mình lách qua người Ngô Thế Huân tiến vào trong nhà. Ngô Thế Huân không nói gì, đóng cửa lại rồi vào theo cô.

Đánh giá xung quanh một lượt xong Dương Dĩnh mới quay lại nhìn Ngô Thế Huân đang ngồi trên ghế sofa nói:

- Thế Huân anh cũng biết xức thuốc sao? Em còn tưởng anh để đấy để Lâm Y Phàm đến xức cho cơ.

Dương Dĩnh nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Ngô Thế Huân chỉ cười nói tiếp:

- Anh chưa ăn cơm nhỉ? Anh muốn ăn gì? Để em trổ tài nấu nướng đây.

Ngô Thế Huân nghe Dương Dĩnh hỏi vậy khẽ nhíu mày:

- Em biết nấu ăn từ khi nào vậy?

- Sống bên nước ngoài hai năm cũng phải tự lo cho bản thân mình chứ .

Dương Dĩnh nói rồi quay lại nhìn Ngô Thế Huân đang nhìn mình chăm chăm, giọng cô nhẹ như suối mà nói:

- Em biết anh sẽ không như ngày xưa nữa, tức giận vì em bỏ đi không một lời nói, tức giận vì em chính mình kết thúc một mối tình đẹp, không hận em, không vì hận em mà yêu em sâu đậm hơn. Anh đã có Y Phàm, có người anh yêu rồi. Chúng ta đều đang có những điều mà ta muốn theo đuổi.

- Dương Dĩnh.

Ngô Thế Huân chỉ gọi tên cô một cách thật nhẹ nhàng giống như ngày xưa vậy, ngày mà hai người yêu nhau, ngày mà tình yêu của họ đẹp đến khiến người ta ghen tị.

- Thế Huân, anh mau chọn món để em còn trổ tài cho anh xem. - Dương Dĩnh quay lưng đi, cô không muốn ngày mình quyết tâm buông tay lại rơi nước mắt.

Ngô Thế Huân ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

- Làm món mà em muốn đi. Làm thật ngon nhé, coi như quà chia tay được không?

- Nhưng là món quà chia tay mối tình đẹp và quà làm quen nhé, chúng ta hãy là bạn nhé.

Ngô Thế Huân ngây đi một lúc sau đó liền bật cười:

- Vậy tại họ chưa có kịp chuẩn bị quà cho tình bạn mới này rồi, xin thứ lỗi cho tại hạ.

Dương Dĩnh cười.

Ngô Thế Huân cười.

Như vậy họ đã có thể ở bên nhau, nương tựa vào nhau như 12 năm trước, không còn phải bối rối, gượng gạo khi cùng đối phương nói chuyện, cuộc sống của họ sẽ dễ thở biết bao nhiêu.

Sau khi ăn cơm xong, Dương Dĩnh ngồi gọt hoa quả cho Ngô Thế Huân ăn. Nhìn một bên môi bầm dập của anh, cô không nhịn được mà buông lời nhận xét:

- Ngô Thế Huân, anh bỏ lại Lâm Y Phàm để đánh nhau với Lộc Hàm thì em cũng không hiểu anh đang nghĩ gì?

- Là đánh nhau với Lộc Hàm xong rồi bỏ lại Lâm Y Phàm. - Ngô Thế Huân rất có tâm chỉnh lại cho Dương Dĩnh.

Hai người nhìn nhau yên lặng một hồi sau đó không hẹn mà cùng lên tiếng.

- Anh/ Em.

- Thôi nhường người bệnh, anh nói trước đi. - Dương Dĩnh làm mặt quỷ nhìn Ngô Thế Huân.

- Lộc Hàm sao rồi? - Giọng Ngô Thế Huân nhẹ như gió khiến Dương Dĩnh nghĩ rằng mình không ngồi gần anh chắc cũng không nghe rõ được.

- Em ấy về đến nhà liền bị Lộc Minh Tu mặt đen lại mắng cho một trận sau đó ngoan ngoãn ngồi để Lộc Minh Tu chăm sóc cho. Anh yên tâm, em ấy có người anh trai chu đáo như vậy cơ mà.

Ngô Thế Huân không để ý đến ánh mắt đang thăm dò mình của Dương Dĩnh, chỉ khi nghe cô nói xong anh mới nói tiếp:

- Vừa nãy, em muốn nói gì với anh?

- Không có gì đâu. Muộn rồi, em về đây.

- Anh tiễn em.

Ngô Thế Huân nói xong cũng đứng dậy đi ra ngoài theo Dương Dĩnh. Đến khi cửa mở ra, Dương Dĩnh bước chậm lại, không quay lại nhìn Ngô Thế Huân mà nói:

- Anh không cần bận tâm chuyện em đến đây chăm sóc anh đâu, em đến đây chỉ vì Lộc Hàm nhờ em. Và cảm ơn anh vì đã thức tỉnh em trong chuyện tình cảm của mình, có lẽ em đã yêu người ấy thật rồi.

Dương Dĩnh không để Ngô Thế Huân kịp nói gì đã rời đi rồi. Ngô Thế Huân nhìn bóng cô dần mờ nhạt, trong thâm tâm chỉ vọng lại câu nói vừa rồi của Dương Dĩnh.

Lộc Hàm nhờ Dương Dĩnh đến đây chăm sóc cho anh sao?

Tại sao lại cảm thấy ấm lòng cơ chứ?

Ngô Thế Huân ngẩn ngơ vì câu nói của Dương Dĩnh thì Dương Dĩnh lại ngẩn ngơ vì câu hỏi của anh. Dương Dĩnh cảm thấy thật may mắn vì mình đã không hỏi Ngô Thế Huân trước.

Nếu cô hỏi anh câu đấy trước thì đã nhận được câu hỏi tiếp sau của anh. Nếu Dương Dĩnh hỏi trước, cô đã không nhắc đến chuyện Lộc Hàm nhờ mình đến đây thăm Ngô Thế Huân. Nếu Dương Dĩnh hỏi trước, cô đã không khiến anh phải ngẩn ngơ như này.

Nhưng tất cả chỉ là từ "Nếu" mà nếu thì sẽ không bao giơ xảy ra.

Trên khuôn mặt của Dương Dĩnh dần dần hình thành một nụ cười sâu, bước chân càng nhanh hơn.

Dương Dĩnh đã muốn hỏi Ngô Thế Huân:

"Thế Huân, anh không lo khi bỏ lại Y Phàm sao?"

Dương Dĩnh có lẽ là người duy nhất ngủ ngon trong buổi tối hôm ấy.

Sáng sớm hôm sau, đợi đến đúng 8 giờ, Lộc Hàm liền gọi điện cho Dương Dĩnh bàn về việc thu âm Mini Album mới vào tuần sau. Dương Dĩnh vốn đang ngái ngủ nên nghe Lộc Hàm nói gì cũng ngoan ngoãn gật đầu.

- Trong Mini Album và Tour diễn lần này chị sẽ hợp tác với Lâm Y Phàm đây là ý của CEO. Tất nhiên chị muốn làm gì là tùy chị, nhưng em nghĩ vẫn là nên đợi lúc mình không có liên quan thì hành động vẫn hơn.

- Ừm. Chuyện này chị hiểu rồi. Khi nào bắt đầu thu âm?

- Bắt đầu ngay từ thứ hai tuần sau. Trong một tuần chị phải thu âm hoàn hảo 4 bài hát, bài hát còn lại thì đợi đến tuần tiếp theo Lâm Y Phàm sức khỏe ổn định lại sẽ cùng chị thu âm.

- Vậy tuần này chị được nghỉ ngơi đúng không?!

Lộc Hàm ở đầu dây nghe Dương Dĩnh hỏi vậy liền liên tưởng đến một chú cún đang vẫy đuôi liên tục, ánh mắt lấp lánh lấp lánh. Chỉ biết ôm đầu, giọng nghiêm túc từ nãy đến giờ cũng biến mất.

- Ừm, có thể tùy ý nghỉ ngơi trong tuần này, đi đâu thì đi nhưng đừng để dính thêm cái scandal nào nếu không là biết tay em.

- Đã rõ.

- Nhớ giữ gìn sức khỏe cho Tour diễn.

Lộc Hàm nghe được Dương Dĩnh nói đồng ý nhưng lại không thấy cô tắt máy, chỉ yên lặng một hồi lâu liền nhíu mày hỏi:

- Dương Dĩnh, chị còn chuyện gì muốn nói sao?

- Vết thương của em đỡ chưa? Có phải là còn bị thương ở bụng không? Lúc về chị thấy em đi khập khiễng.

- Giờ chị hỏi cũng có được gì đâu. - Lộc Hàm khẽ cười rồi nói tiếp - Chuyện này đừng để Minh Tu biết, anh ấy biết chắc giết em luôn quá.

- Chị biết rồi. Em có cần đến bệnh viện kiểm tra qua không, chị sẽ dành một tuần nghỉ ngơi của mình để đưa em đi nha.

- Không cần, em chán làm bệnh nhân rồi. Chị muốn đi đâu thì đi nhớ đừng có gây họa đấy. Việc hợp đồng em chưa bỏ qua cho chị đâu.

Lộc Hàm nói xong liền ngắt kết nối với Dương Dĩnh, nằm dài lên giường. Nghĩ nghĩ một lúc lại lăn lăn trên giường, a, vừa nãy quên chưa hỏi Dương Dĩnh về Ngô Thế Huân rồi. A, đâu có, là cậu không dám hỏi cơ mà.

A, chắc điên quá.

Lộc Hàm lại lăn lăn trên giường một vòng nữa sau đó nhận được tin nhắn từ Dương Dĩnh: "Ngô Thế Huân vẫn ổn. Chị chuẩn bị đi vòng quanh Trái Đất tránh thị phi đây. Bái bai ~".

Lộc Hàm mặc dù ngoài mặt khẽ nhăn nhăn nhưng trong lòng lại cười nhẹ, nhẹ nhàng như nước vậy. Lộc Hàm ở nhà dưỡng bệnh tròn một tuần thì Dương Dĩnh cũng đi du lịch về. Vừa gặp cậu, cô đã ném cho cậu một đống quà, bản thân vẫn tự chìm đắm trong chuyến đi đến Rome, tự mình đắm chìm với ánh nắng nhạt ở Rome, đắm chìm với đám mây hờ hững trôi.

Lộc Hàm nhìn Dương Dĩnh một lượt, tay ôm đống quà che cả mặt, tàn nhẫn mà nói:

- Đen đi rồi! Chị có biết lần này comeback với hình tượng thiên thần không hả? Nhẹ nhàng như nước vậy mà đen như thế thì nhẹ nhàng cái gì?

- Lộc Hàm! Em bắt nạt chị. À mà trong đấy còn có cả quà của Lộc Minh Tu nữa, đưa cho anh ấy hộ chị nhé.

- Rồi! Giờ có thể bình tĩnh lại để chuẩn bị luyện thanh chưa?!

- Dạ rồi.

- À mà, kế hoạch có chút thay đổi! Sẽ thu âm bài hát chung của chị và Lâm Y Phàm trước, nếu em không nhầm thì chắc Lâm Y Phàm cùng Ngô Thế Huân sắp đi nghỉ mát cùng nhau.

- Không phải là bài hát chủ đề chứ?

- CEO nói bài hát chủ đề để cho chị tùy chọn.

- Mà chị nghe tin Lâm Y Phàm cùng Ngô Thế Huân đi nghỉ mát cùng nhau sao không cho em xin chút phản ứng vậy?!

- Ừ thì chúc mừng họ sao?

- Dương Dĩnh chị vẫn đang bay bổng ở Rome à?!

Dương Dĩnh cười cười rồi ngoan ngoãn đi vào trong phòng luyện thanh của công ty. Lộc Hàm cùng Thái Khánh rảnh rỗi đi xuống canteen của công ty, ngồi chơi bài.

Cả hai vừa đi xuống đại sảnh liền thấy Ngô Thế Huân cùng Lâm Y Phàm đang cùng nhau đi vào, còn rất tự nhiên mà nắm tay nhau nữa.

Thái Khánh vốn không để ý nên chỉ cứ tiếp tục nắm tay Lộc Hàm lôi cậu thẳng đến nhà ăn của công ty. Lộc Hàm cũng chỉ nhìn thoáng qua hai người một cái. Nói là nhìn thoáng qua, tại sao cậu lại có thể thấy hai người tự nhiên nắm tay nhau chứ?

Lộc Hàm thấy mình thật ngốc quá mà.

Thái Khánh nhìn Lộc Hàm đang chia bài khẽ tặc lưỡi:

- Tiểu Lộc, chẳng lẽ là lần đầu em chơi bài? Không thắng nổi một lần.

- Là do anh quá giỏi. Trình độ của em không theo kịp đấy. - Lộc Hàm cười cười trả lời.

Lộc Hàm không phải là lần đầu tiên chơi bài nhưng hôm nay tâm trí không thể tập trung nổi nên mới thua từ đầu đến cuối, tiền cũng không cánh mà bay vào túi Thái Khánh.

- À mà hôm nay Dương Dĩnh thu âm cùng Lâm Y Phàm hửm?

- Không biết hai người có gây chuyện gì nữa không. - Lộc Hàm khẽ ngáp một cái.

- Hôm qua không ngủ ngon sao?

- Ngủ ngon quá nên giờ lại thèm ngủ rồi.

- Eh, đang chơi cơ mà. - Thái Khánh nhìn Lộc Hàm rời đi liền hỏi theo.

- Xin người, cho tôi đi rửa mặt cho tỉnh.

Lộc Hàm nhìn mình trong gương, khuôn mặt vẫn còn đọng lại mấy giọt nước nhỏ, hai mắt cũng bớt thâm rồi. Đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng người, nếu không phải là giọng của Ngô Thế Huân cùng Lâm Y Phàm Lộc Hàm đã không tò mò mà dừng chân lại.

Lộc Hàm nghe trộm một hồi cuối cùng cũng nhận ra, nữ chính Y Phàm của chúng ta đang phải chịu đựng nỗi đau tinh thần, nhìn Dương Dĩnh liền không thể tập trung nổi nên bị mắng nhiều lần, nam chính Ngô Thế Huân tất nhiên phải hoàn thành nghĩa vụ của nam chính là an ủi nữ chính khi cần.

Lộc Hàm nghe hai người ngọt ngào đến phát chán liền đi ra, cố tình đi đường mà hai người kia khó nhìn thấy mình được. Nhưng chuyện là cậu vừa đi ra đã thấy hai người ôm nhau, ôm chặt giống như sợ đối phương sẽ tan trong gió vậy. Lộc Hàm không nhịn được nhăn mặt, tiện chân đá luôn chậu cây cảnh gần mình.

Đến lúc tiếng "choang" vang lên Lộc Hàm mới nhận ra mình vừa làm gì, biết chắc chắn tiếng động này sẽ khiến Ngô Thế Huân cùng Lâm Y Phàm để ý tới, Lộc Hàm cũng không vội chạy đi, quay lại nhìn hai người, rất ngây thơ nghiêng đầu cười một cái rồi mới bỏ đi.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm cười nhìn mình cũng không hiểu cậu cười vì cái gì nữa. Nhưng hành động đá chậu cây cảnh của Lộc Hàm đã bị anh nhìn thấy, Ngô Thế Huân thấy khuôn mặt của cậu lúc đó rất hài hước, giống như là khuôn mặt của người vợ khi phát hiện ra chồng mình ngoại tình vậy.

Lâm Y Phàm khi quay lại đã không thấy Lộc Hàm nên chẳng biết gì hết chỉ ngây ngốc hỏi:

- Thế Huân, vừa nãy ai ở đây vậy?

- Mèo hoang. Chúng ta đi vào trong chứ?

Lâm Y Phàm thấy nét cười dịu dàng trong mắt Ngô Thế Huân cũng không nghi ngờ gì mà đi cùng anh. Chỉ là cô không hay nét dịu dàng ấy không phải dành cho cô mà là cho con mèo hoang kia.

Lộc Hàm ở trong thang máy vò vò đầu thành cái tổ quạ rồi sau đó lại đập đập trán vào thành thang máy, sao cậu lại hành động giống như vợ nhỏ phát hiện ra chồng mình ngoại tình cơ chứ!!! Thật muốn đi chết quá mà.

Đến lúc thang máy "Đinh" một tiếng cậu lại muốn chết một lần nữa, vốn dĩ đang tính đến nhà ăn với Thái Khánh sao giờ lên sân thượng của công ty rồi!! Đen đủi chết đi mất.

------------------------------------------------------------------------

Remember to VOTE AND COMMENT (điên đảo) CHO AU NHÉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro