Chap 3: Nhận nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết đầu tiên là tiết vẽ tự do. Cô giáo bảo :" Cô cho các em một tiếng, có thể vẽ gì tùy mình thích. Có thể di chuyển xung quanh lớp. Các em phải tự chủ đề cho bức vẽ của mình nhé. Hộp màu cô đã phát sẵn, bắt đầu nào "

Vừa nghe hiệu lệnh là Bạch Hiền và Xán Liệt lập tức tụ lại một chỗ mà vẽ nhau. Lộc Hàm di chuyển chỗ của mình gần tới Ngô Thế Huân cất tiếng :" Anh đẹp trai, phiền anh ngồi yên cho em vẽ nhé. Vẽ xong Tiểu Lộc sẽ bobo anh "

Anh gật đầu nhéo má cậu :" Được thôi, Lộc Lộc ". Đáp lại Ngô Thế Huân là Lộc Hàm dùng bàn tay mập mạp xoa xoa má lầm bầm :" Anh đẹp trai này kỳ quá, nhéo xệ má của Lộc Lộc rồi. Sau này ai mà thương Lộc Lộc mặt xệ nữa " sau đó vò nhẹ góc áo

Anh bật cười nghe những lời đó, xoa đầu cậu :" Lộc Lộc yên tâm, anh đẹp trai sẽ chịu trách nhiệm với em, được chứ ? "

Lời nói đó vô tình lọt vào tai Phác Tổng đang mải mê nhìn con trai mình - Xán Liệt vẽ cũng phải lên tiếng :" Chật chật, cháu ta nay biết cười rồi ha? "

Ngô Thế Huân cười trừ rồi ngồi yên cho bảo bối nhỏ vẽ mình.

Cây kim ngắn và cây kim dài đồng loạt chỉ hai giờ cũng là lúc thời gian cho vẽ đã hết. Chật vật ôm bức vẽ và hộp màu định đưa cho cô giáo thì Lộc Hàm bị xô té. Không ai khác chính là người hồi nãy nghiến răng - Lee Suno

Mọi người cũng biết rồi đấy, cậu bật khóc nức nở, đôi môi anh đào không ngừng phát ra câu :" Oa....oa...hu....hu....anh đẹp..hix...trai...có....người....ăn....hiếp....Lộc Lộc...hu "

Và vị anh hùng nào đó đã không chịu được giọt nước mắt " mỹ nhơn " nên hốt hoảng chạy về trước, bế mỹ nhơn dỗ dành :" Bảo bối nhỏ, ngoan nào. Anh thương, nín đi nhé"

Lộc Hàm dụi đầu vào lòng anh khóc đến thiếp đi. Cầm món quà cùng tờ giấy hồi nãy mình đưa, cất tiếng :" Tôi sẽ nhận nuôi em ấy cùng đứa nhỏ tên Bạch Hiền " rồi dắt tay hai đứa nhỏ đi lên phòng của chủ cô nhi viện.

Thủ tục nhận nuôi rất đơn giản và nhanh, bởi vì viện trưởng không muốn làm Ngô tổng nổi giận đâu. Mọi thủ tục hoàn thành thì Ngô Thế Huân giao y cho Phác Tổng rồi bế bảo bối lên xe, hướng thẳng tới Ngô Gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro