Trang 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ còn bóng hình Thế Huân lặng im...

----------------

-Từ bây giờ hai cậu sẽ giả làm người yêu của nhau. Vì lợi ích của công ti và của chính các cậu, hãy đóng cho thật đạt nhé. Tôi tin vào hai cậu. _ tên giám đốc mỉm cười đứng dậy.

-Xin chào tôi là Lộc Hàm rất vui được gặp cậu. Mong rằng chúng ta có thể thành công trong vở kịch này. _ Lộc Hàm đưa tay ra định bắt tay với Thế Huân.

-Có những luật lệ có lẽ tôi phải nói trước. Thứ nhất tôi đã có bạn gái rồi nên đừng nghĩ sẽ làm tôi rung động. Thứ hai chỉ khi nào cần chúng ta mới xuất hiện cùng nhau, thời gian còn lại thì sẽ không ở cùng một chỗ. Thứ ba, đừng động vào tôi, chúng ta chẳng phải người yêu. Anh có ý kiến gì không? _ Thế Huân không liếc Lộc Hàm lấy một cái.

-Được rồi... Anh biết rồi... _ Lộc Hàm từ từ rút bàn tay của mình lại.

********

-Cười lên nào.

Thế Huân ôm eo Lộc Hàm, cả hai đều cười trước ống kính. Họ đang chuẩn bị đi vào một bữa tiệc của những người nổi tiếng. Thế Huân từ từ cúi xuống tai Lộc Hàm nói thầm:

-Vào trong đó tôi sẽ đi cùng bạn gái. Anh nên tránh ống kính phóng viên đi là vừa.

Lộc Hàm vẫn mỉm cười trước phóng viên. Nhưng còn tim cậu, đau nhói.

Tại sao lại phải đóng vở kịch này? Tại sao Thế Huân luôn ruồng bỏ cậu? Cậu cũng không muốn làm kẻ thứ ba phá đám mối tình giữa Thế Huân và Mẫn Nhi nhưng con tim cậu... Nó chẳng nghe lời của cậu nữa rồi. Trái tim cậu đập loạn nhịp vì cậu ấy, trái tim cậu đau đớn khi thấy cậu ấy bị thương, nhói lên khi thấy cậu ấy đi cùng bạn gái Mẫn Nhi,... Phải chăng cậu có thể kết thúc vở kịch này, có lẽ trái tim cậu cũng sẽ không còn đau nữa... 1 năm rồi. Đã 1 năm kể từ khi vở kịch này bắt đầu, và cũng là 1 năm kể từ khi cậu bắt đầu biết đau đớn của tình yêu đơn phương là gì. Là không thể cùng người ấy cùng một chỗ, mãi mãi chỉ là một đứa bám theo dai dẳng mặc dù biết rằng, chẳng bao giờ sẽ được đáp lại...

Thế Huân và Lộc Hàm tiến vào bên trong. Khi Thế Huân chuẩn bị đi thì Lộc Hàm nắm lấy cánh tay trái của cậu ấy. Thế Huân mặt khó hiểu quay đầu lại:

-Anh còn muốn cái gì nữa?

-Không... Không có gì... Chỉ là...

-Vậy thì buông ra. _ Thế Huân giật mạnh tay bỏ đi.

Lộc Hàm, mày là đại ngốc. Mày giữ tay anh ấy lại làm gì? Mày nghĩ mày nói mày sợ thì anh ấy sẽ ở lại với mày sao? Mày quá ngốc, quá đần... Lộc Hàm, tốt hơn hết mày hãy quên đi anh ấy đi...

**********

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lộc Hàm tự mình bắt taxi về nhà, quản lí của cậu có việc nên không thể đón được.

-Đến nơi rồi cậu gì ơi.

-Cảm ơn. _ Lộc Hàm trả tiền bác lái xe rồi ra ngoài.

Đây là con ngõ đi lên khu chung cư của cậu sống. Người dân nơi đây hiền hậu và cũng không quan tâm tới ngàng giải trí lắm nên cuộc sống của cậu diễn ra trong bình yên. Cậu chậm rãi sải bước đi, vừa đi vừa nghĩ ngợi vẩn vơ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro