Trang 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


« Xin đừng đánh... xin đừng chửi nữa... »

Những lần như vậy Lộc Hàm chẳng thể làm gì, cũng chẳng dám nói gì, chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Nhưng không chỉ chịu đựng Mẫn Nhi, Lộc Hàm còn phải trốn tránh tên muốn giết cậu nữa. Hắn ta năm lần bảy lượt tìm đến nhà Lộc Hàm, làm cậu xin anh quản lí chuyển nhà không biết bao nhiêu lần nhưng cậu không bao giờ nói ra lí do thật. Vì cậu sợ. Sợ hắn sẽ làm hại Thế Huân mất.

Mỗi lần cậu bị thương, chỉ có Chung Nhân là quan tâm. Còn Thế Huân thì vẫn giữ biểu cảm chán ghét vô tình...

Cậu vẫn lén nhìn Huân như vậy. Ánh mắt vẫn chứa sự yêu thương trìu mến nhưng cậu biết đáp lại ánh mắt đó là sự khinh bỉ. Cậu chấp nhận. Chấp nhận yêu Thế Huân đơn độc như vậy thôi, chấp nhận mọi khó khăn gian khổ. Vì cậu biết, con tim cậu sẽ vẫn luôn cứ hướng về Thế Huân mà thôi.

**************

Hôm nay là kỉ niệm 3 năm ngày vở kịch được dựng lên. Lộc Hàm lấy hết can đảm để gọi Thế Huân đi chợ đêm.

-Tại sao tôi phải làm như vậy ?

-Có thể... có thể sẽ khiến cho người hâm mộ tin hơn... Vì hôm nay là kỉ niệm 3 năm mà...

Dối trá. Mày biết mày yêu anh ấy và muốn có một ngày ở bên anh ấy...

-Được. Đợi đấy.

Lộc Hàm tâm tình vui vẻ hẳn lên. Anh ấy nhận lời rồi. Kỉ niệm 2 lần trước anh ấy chối khăng khăng vì còn kêu đang bận dành thời gian với Mẫn Nhi. Vậy là hôm nay anh ấy rảnh rồi. Thật vui quá...

Lộc Hàm đứng đợi ở trước một con ngõ nhỏ, đi khoảng 20 bước nữa mới tới chợ đêm. Để đến khi Thế Huân đến và cùng Lộc Hàm đi sẽ không ai biết cả.

Lộc Hàm tự mình nở nụ cười hạnh phúc.

-Hạnh phúc quá nhỉ ?

Lộc Hàm quay đầu ra nhìn. Tên muốn giết cậu !!

-Ngươi... ngươi... đừng lại gần đây...

-Haha 3 năm. 3 năm rồi nhỉ ? Các người có vẻ yêu nhau hạnh phúc quá. Được, hôm này sẽ chấm dứt hạnh phúc của chúng mày. Mà chắc chỉ có mỗi mày hạnh phúc. Tao biết hết rồi. Hắn đâu có yêu mày. Mày cố chấp bảo vệ hắn làm gì ? Nói ra tên người yêu hắn đi, tao sẽ tha cho mày. _ hắn ta cầm dao dồn Lộc Hàm vào ngõ.

-Không được... Không được làm hại cô ấy và Thế Huân.

-Cứng đầu. Mày còn lời gì muốn nói trước khi chết không ?

-Để tôi gọi một cuộc gọi thôi có được không ?

-Nếu mày gọi cho cảnh sát, tao sẽ giết mày ngay bây giờ.

-Không không... tôi sẽ bật loa to. Ngay sau khi tôi nói xong thì ngươi muốn làm gì cũng được... _ Lộc Hàm run run nói.

-Gọi đi nhanh lên và đừng làm phí thời gian của tao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro