Chap4: Ra mắt bạn Đại Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ dạo đó Sehun và Luhan thân thiết nhau hơn.

Sehun sở dĩ xuất hiện tại ký túc xá tầng này là bởi vì anh đang làm thực nghiệm, mà thực nghiệm chủ yếu trên đối tượng là con người, khảo sát xem ai là kẻ lười biếng của ký túc xá, mỗi lần đều phải tự mình đi một vòng kiểm tra .

Luhan chắp tay trước ngực, hướng Nguyệt Lão thành tâm cúng bái, cậu nhất định phải hảo hảo cám ơn người nào lười biếng ở ký túc xá!

Trong tưởng tượng của cậu, cậu cứ nghĩ Đại Thần khó làm quen lắm cơ, nhưng ngược lại anh vô cùng dễ tính. Chỉ là đôi khi nói một vài câu khiến người đối diện nghẹn họng trân trối, người đời gọi là ác miệng. Bất quá trong mắt Luhan kiêm Fan não tàn đây thì Đại Thần đâu giống người thường! Tuyệt không được nghi ngờ vì Đại Thần là Đại Thần a, lúc Sehun thốt ra lời nói cay độc, biểu tình của Luhan thập phần kính mộ làm cho Sehun rất chi là hưởng thụ.

"Học trưởng, học trưởng!" Luhan vẫy vẫy tay. Sehun mỗi lần nghe Luhan kêu tới mình thì sắc mặt bắt đầu vặn vẹo vì Luhan cứ hồn nhiên gọi anh là "Đại Thần", anh khuyên cậu đổi cách xưng hô khác. Lần đầu Luhan gọi lên một tiếng "Học trưởng" với sắc mặt đỏ bừng, Sehun thiếu chút nữa còn cho mình là ác bá cưỡng bức 'con trai nhà người ta' đâu!

Đem cái xưng hô thật thuần khiết kêu lên đầy hương vị, coi như Luhan cũng là một nhân tài đi.

"Em đã đến!" Sehun vừa cười vừa nói còn xoa đầu Sehun, "Mấy ngày nữa là anh tốt nghiệp, cho nên hôm nay cùng bạn bè ăn một bữa, nhanh đi thôi đừng để họ chờ."

"Ai?" Luhan dừng lại, "Học trưởng, anh cùng bạn bè ăn cơm, em đi không tiện lắm đâu." Luhan do dự, cậu không biết anh đi ăn với bạn học a! Loại hoạt động này Đại Thần nên mang bạn gái của anh đi mới đúng chứ.

Luhan là một người thẳng tính, trong lòng nghĩ như vậy nhưng không biết cách biểu đạt.

Tuy rằng trong lòng cậu tuyệt không hy vọng Đại Thần có bạn gái.

Bất quá, cậu đâu dám nói ra.

Tuy rằng cậu sớm biết tính hướng của mình, nhưng là chưa từng thích ai nha. Đại Thần coi như là mối tình đầu đi. Cậu muốn theo đuổi người ta, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ hắn phải đưa Đại Thần đi ăn? Hoặc karaoke? Hay xem phim?Ha hả.

Hay tìm người trong ký túc xá thỉnh giáo thử? Thôi quên đi. Ba việc này mà áp dụng lên bạn gái thì thật đúng là thằng khốn nạn . Chẳng khác gì con chó vàng biết bày trò đâu? Nói ra quả thực dọa người! Đại Thần làm sao so với đám dong chi tục phấn kia được?

Giải thích thế nào cho Đại Thần tiếp nhận tình yêu của mình đây?

Luhan rất chi là buồn rầu."Anh biểu hiện không đủ rõ ràng?" Sehun dừng lại, kinh ngạc nhìn Luhan,"Chẳng lẽ em thật sự cái gì cũng không biết?"

"Cái gì...Anh có ý gì?" Luhan ấp úng hỏi lại, trong lòng phát ra từng trận bùm bùm, vừa chờ mong vừa sợ hãi, tổng cảm thấy giây tiếp theo của cuộc đời mình sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất cho nên Luhan rất căng thẳng.

"Anh ở đại học không có kết giao qua bạn gái. Nhưng anh cũng không phải lãnh cảm." Sehun sờ sờ cằm, nhướng mày nhìn Luhan mỉm cười.

"(⊙o⊙)...Bởi vì chất lượng nữ sinh trường chúng ta rất thấp?" Luhan hỏi thử.

Sehun tiến lên, vỗ đầu Luhan, "Ít giả ngu! Anh đã tra qua, em là người đứng thứ ba khi thi đậu vào trường. Ngữ văn của em đứng nhất toàn tỉnh! Đừng nói cho anhbiết là em không hiểu anh nói gì?"

"Chính là...Chính là..." Luhan còn muốn biện giải, nhưng nhìn ánh mắt uy hiếp của Sehun đành xấu hổ mà thu lại, bỗng hiên ngang lẫm liệt hỏi: "Anh khi nào thì bắt đầu thích em?"

"Từ lúc em mới nhập học thôi." Sehun cười cười, "Lúc ấy em thuần khiết đến nỗi dường như cái gì cũng không biết, vô ý đụng phải tay của anh liền đỏ mặt giống như con thỏ hay nhút nhát."

"A? Có chuyện như vậy sao?" Luhan kinh ngạc.

"Em đương nhiên là không nhớ rồi." G
Sehun sâu kín thở dài. Lúc ấy Sehun liếc mắt một cái đã nhìn trúng Luhan. Luhan chính là loại hình bạch mã hoàng tử nữ sinh yêu thích. Hơn thế anh còn nhìn ra được gia đình nuôi dưỡng em ấy rất tốt, Sehun vẫn chưa xác định lòng mình ra sao cho nên tuyệt không xuống tay với học đệ.

Về sau Sehun cũng có chậm rãi quan sát Luhan, phát hiện cậu không hề kết giao với bạn gái, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh giữ mình trong sạch. Anh cũng sắp tốt nghiệp rồi, nếu không cố gắng chỉ sợ không có cơ hội. Sehun thầm tính toán kỹ càng mới chậm rãi tiếp cận. Ai mà ngờ, con thỏ nhỏ truy đuổi mình trên internet chẳng phải là Luhan hay sao?

Sehun có kinh nghiệm đầy mình, chỉ là trên internet tùy tiện vui đùa một chút, mấy khi xuất hiện một lần. Một dạo quản lý trang web mách là có một tiểu bạch thỏ luôn luôn tìm hiểu anh, anh còn không để tâm, khi biết tiểu bạch thỏ bắt đầu tra địa chỉ IP, anh mới phát hiện nguyên lai tiểu bạch thỏ này cũng không tệ lắm. Sehun tra ngược lại lúc sau mới phát hiện thực ra tiểu bạch thỏ chung trường với mình?

Lúc ấy trong lòng Sehun ẩn ẩn có chút suy đoán, sau rốt cục xác định.

Sehun đứng trước cửa phòng ký túc xá của Luhan, lo lắng xem nên dùng phương pháp gì mới có thể tiếp cận đối phương? Bất quá phòng không có người nào.

Sehun bất đắc dĩ đi xuống, thời điểm ngang qua WC vọng ra giọng nói quen tai vì thế liền tiến vào.

Không nghĩ tới, Luhan đáng yêu đến thế? Ha ha!

"Cái kia... Kỳ thật em cũng thích anh lâu lắm rồi." Luhan hắng giọng, "Nhưng vì sao anh không nói sớm a?"

"Em cũng đâu có nói sớm!" Sehun trả lời.

"Được rồi." Luhan ủ rũ, a a a a, cậu đến tột cùng lãng phí bao nhiêu cơ hội tốt a a a? Không dễ dàng thổ lộ với người trong lòng mà người ta lại sắp tốt nghiệp?

Ông trời ơi có ngon hại cậu thê thảm thêmmột chút nữa coi!

"Anh được cử đi làm nghiên cứu sinh." Sehun thở ra một ngụm sau đó bật cười, "Cho nên, như thế nào nhỉ, em không cần...cảm thấy hối hận?"

"Cút!" Luhan thẹn quá hóa giận!

"Được rồi, chúng ta đi thôi. Bạn bè anh tới rất sớm, cũng nên giới thiệu người trong lòng của anh rồi nhỉ?" Sehun kéo tay Luhan vừa đi vừa nói.

"Ừ." Luhan hơi cúi đầu, "Chúng ta đi thôi."

Tuy rằng hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng đây là kết quả tốt có phải hay không!

Thời điểm Sehun mang theo Luhan đi vào một phòng KTV xa hoa, không ít người bắt đầu ồn ào.

"Nằm tào! Nguyên lai người cậu xem trọng chính là hoa hậu giảng đường trường chúng ta a?" Anh chàng kia nhìn Luhan một lúc sau đó trực tiếp mắng to!

Ngươi mới là hoa hậu giảng đường, cả nhà ngươi đều là hoa hậu giảng đường!

Luhan xiết chặt tay Sehun, phẫn nộ nhìn chằm chằm anh chàng này.

"Haha! Đừng nói vậy chứ?" Sehun một bên thưởng thức sắc mặt Luhan chuyển sang hồng, một bên bất mãn nhìn thằng bạn.

"Ha ha, thực xin lỗi." Anh chàng sờ sờ cái ót, "Tôi gọi là Jung Hyun, xin chỉ giáo."

"Chào, tôi là Luhan." Luhan gật gật đầu, cùng Jung Hyun bắt tay.

"Tôi nói cái này a Sehun, tiểu tử cậu chướng mắt bọn tôi hay sao mà không giới thiệu người đó cho chúng tôi biết." Một thanh niên nhã nhặn đeo mắt kính lắc lắc đầu, "Thật là một đứa trẻ ngoan, như thế nào lại bị Sehun lừa đến tay vậy?"

"Học trưởng tốt lắm." Luhan nói, "Tôi thích học trưởng đã lâu lắm rồi."

Sehun sáp lại gần, hôn một cái lên mặt Luhan

Luhan xấu hổ đến đỏ cả mặt.

"Đỏ mặt a?"

"Thật sự là ngây thơ a!"

"Ha ha! Không được rồi, cái loại không biết kiềm chế như Sehun sao lại dụ dỗ con nhà người ta?"

Sehun vạn phần đắc ý, "Mấy người giỡn đủ chưa? Da mặt em ấy rất mỏng không thể so với mấy người đâu!"

Cả nhóm trừng anh muốn lòi con mắt, bất quá không ai dám nói gì. Xem ra Đại Thần trong cái nhóm này rất có lực uy hiếp a!

Luhan cảm thán.

Tất nhiên cậu chưa nhìn rõ bản tính thực sự của Sehun, nếu biết rồi làm sao có thể nói như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan