[HunHan] Khát Khao Khôn Cùng |Warning: NC-21+|(HOÀN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

itle: “Khát Khao Khôn Cùng”
Author: ThuBin Triệu
Rating: PG-17 to NC21
Pairing(s): Sehun x Luhan
Category: Romance, yaoi, smut
Author’s Note: Fic này mình lấy ý tưởng từ “Manh Ái” , không hiểu sao sau khi đọc Manh Ái xong lại nổi hứng viết ra được fic này ^^
Về Title mình lấy tiêu đề của bộ truyện cùng tên “Khát Khao Khôn Cùng” – Tác giả Lam Lâm, mng rảnh thì đọc đi nhé đảm bảo là cực hay đấy ^^ , vì fic chủ yếu là yaoi của HunHan vì vậy ai không thích đọc cảnh NC thì đừng cố đọc nhé. Và làm ơn không mang fic ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của mình. Tks^^

Link: http://trieuhoaithu89.wordpress.com/2013/10/15/hunhan-khat-khao-khon-cung-short-fic-chap-1/

____________________________________________________________________

“Tiểu Lộc.. Anh muốn… Tiểu Lộc.. Anh muốn em..”

Tôi vừa đặt mình lên chiếc giường nhỏ trong ngôi nhà lạnh lẽo với bóng đêm bao trùm bốn phía thì chợt một bàn tay kéo tôi ngồi dậy.

Bàn tay quen thuộc ôm lấy thân thể từ phía sau. Hắn liên tục dụi sâu vào hõm cổ, rồi lần mò lên vành tai liếm mút và không ngừng sờ soạng khắp người.

Hắn ôm chặt đến mức tôi có thể cảm nhận được dục vọng của hắn lúc này đang cương cứng đến mức nào.

Bàn tay hắn vuốt ve trên mặt rồi trượt xuống cổ, tiếp sau đó lần mò đến đầu nhũ và bóp thật mạnh qua lớp áo mỏng khiến tôi đau đớn mà chống cự nhưng hắn không cho tôi lấy một cơ hội mà thoát thân.

Hắn rất khỏe, còn tôi thì yếu ớt. Chưa bao giờ tôi thoát khỏi vòng tay hắn.

Thấy tôi bắt đầu có ý định phản kháng hắn càng ôm chặt lấy thân và bóp mạnh ngực tôi hơn, tay còn lại lần mò thật nhanh xuống dục vọng mà vuốt ve không ngừng.

Tôi biết hắn sẽ dùng thủ đoạn này để khiến tôi ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn. Dù ý định thoát thân có lớn đến cỡ nào thì khi hắn chạm đến dục vọng cũng khiến người tôi mềm nhũn mà co lại.

Hắn bắt đầu lần mò đến bờ môi và mút thật mạnh, mạnh đến nỗi khiến tôi không thể thở, đầu lưỡi thì đưa đẩy lục lọi không ngừng. Bàn tay lúc này bắt đầu động chạm vào lớp da thịt bên trong, sờ soạng khắp nơi rồi sục hẳn tay vào dục vọng qua lớp quần đã thấm ướt. Lần này hắn sục mạnh đến nỗi khiến dục vọng bắt đầu cương lên, tay tôi bám chặt lấy bàn tay đang sục theo nhịp điệu tăng dần của hắn để cố kìm hãm lại một chút nhưng vô vọng, tôi chỉ biết khép thật chặt hai chân lại mà chịu đựng.

Thân thể lúc này đã bị hắn làm cho hưng phấn đến phát điên, người tôi dần nóng lên, bắt đầu rên rỉ qua những kẽ hở. Hắn biết lúc này đã đến đỉnh điểm mới chịu dứt khỏi bờ môi để tôi có thể tự do phát ra những tiếng rên không ngừng.

Hắn thực sự thích điều này, bàn tay bắt đầu sục càng lúc càng mạnh hơn, hơi thở của hắn phát ra thành tiếng, dục vọng của hắn lúc này đã cương cứng hoàn toàn.

Khi biết tôi sắp không chịu được hắn mới bắt đầu buông lỏng tay và nhẹ nhàng hơn. Hắn bắt đầu vuốt ve và mơn trớn dục vọng đã cương cứng, điều này càng khiến tôi trở nên hưng phấn.

Trong đầu tôi lúc này chỉ muốn hắn cúi xuống mà nuốt dục vọng thật sâu vào khoang miệng hắn cho đến khi tôi sướng mà lấp đầy tinh dịch bên trong nhưng tôi biết hắn sẽ không làm thế.

Hắn sẽ còn trêu đùa tôi cho đến khi nào hắn thỏa mãn mới thôi.

Tôi căm ghét cái cảm giác hắn mơn trớn như thế này, người tôi lúc này như muốn nổ tung lên, tôi chỉ muốn bắn từng dòng tinh dịch trong người ra để được thỏa mãn, nhưng hắn không cho tôi được toại nguyện, cứ nhẹ nhàng mân mê nó như vậy để mặc tôi lúc này rên rỉ không ngừng.

“Tiểu Lộc, rên đi… anh muốn nghe nhiều hơn nữa…”

“Tiểu Lộc… anh làm như này đã đủ chưa…”

“Tiểu Lộc, anh phát điên lên vì em mất… có biết anh nhớ em nhiều lắm không…”

Hắn liên tục gọi tên và nói những điều khiến đầu óc tôi điên dại, những hơi nóng tỏa ra từ hơi thở hắn liên tục phả vào tai. Tôi bắt đầu chịu không nổi, trong cơn đê mê tôi đành gọi tên hắn xen kẽ những tiếng rên:

“Làm đi  Thế Huân, đừng vờn tôi nữa…”

“Em đang cầu xin anh sao? Có phải em cũng muốn anh không Tiểu Lộc?”

Tôi biết thủ đoạn của hắn đê tiện đến mức bắt tôi phải cầu xin hắn mới chịu thỏa mãn tôi lúc này nên đành ngậm ngùi cúi đầu trước hắn. Trước đây mỗi khi hắn dở trò tôi đều chống cự cho đến khi nào không thể mới thôi, sau đó chỉ biết nằm im chịu đựng, chưa bao giờ mở mồm van xin hắn.

Chỉ đợi có thể hắn mới bắt đầu chịu xoay người đặt tôi xuống giường và lột sạch quần áo của cả hai.

Bàn tay hắn vuốt nhẹ bời môi, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lấy bờ môi. Trong bóng tối mập mờ tôi vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt hắn đang nhìn sâu vào mắt tôi.

Lúc này tôi không thể kiểm soát được bản thân mình nữa, chỉ biết đón lấy nụ hôn của hắn và đáp lại cuồng nhiệt.

Tôi lúc này cũng đang thèm muốn hắn đến nhường nào.

Đầu lưỡi ướt át của hắn bắt đầu đặt dấu lên khắp thân thể, sau cùng là dục vọng đã cương cứng hoàn toàn, hắn mút dọc theo nhịp điệu. Theo bản năng những tiếng rên rỉ của tôi lại phát ra. Lúc này tôi như sắp xuất ra liền gọi tên hắn:

“Thế Huân..”

Hắn hiểu ý liền dứt khỏi dục vọng, ngón tay hắn bắt đầu chọc vào cửa mình khiến tôi khẽ co người lại.

Tôi chúa ghét hắn chọc tay vào bên trong, dù có đau đớn đến cỡ nào tôi vẫn muốn dục vọng của hắn. Tôi chồm dậy hất tay hắn ra, nắm lấy dục vọng của hắn và đặt lên cửa mình, hắn lúc này không thể cưỡng lại mà chỉ có thể tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Tôi đau đớn hạ mình xuống nằm lại như cũ. Khi dục vọng của hắn đã đạt giới hạn bên trong hắn liền dừng lại, rướn người lên đối diện ánh nhìn của tôi.

“Tiểu Lộc. Nói đi, có yêu anh không?”

Yêu??

Hắn ta đúng là một thằng bệnh hoạn. Trong hoàn cảnh này còn có thể thốt ra được những lời này.

Từ trước đến giờ giữa tôi và hắn ta chỉ có “Tình dục” chứ làm quái gì tồn tại cái thứ gọi là “Tình Yêu”.

Câu hỏi của hắn khiến tôi chỉ  muốn cười ra nước mắt, trong đầu lúc này chỉ ước duy nhất có một điều là hắn thỏa mãn thật nhanh và biến mất khỏi cuộc đời tôi mà thôi.

Không trả lời câu hỏi của hắn, tôi co chân lên vắt chéo nhau và bám chặt vào hông hắn, hai tay kéo hắn thật mạnh áp sát lại người và ôm thật chặt khiến dục vọng của hắn bắt đầu cựa quậy. Tôi biết hắn sẽ không dễ dàng gì thoát khỏi mà bắt đầu đưa đẩy.

“Tiểu Lộc. Sao không trả lời câu hỏi của anh??”

Hắn lúc này vẫn cố gắng thốt ra từng từ trong hơi thở khó nhọc. Nhưng hắn nên biết một điều rằng, dù hắn có hỏi câu này hàng vạn lần tôi cũng không bao giờ trả lời hắn. Có lẽ hắn hiểu suy nghĩ của tôi lúc này nên đành im lặng đưa đẩy theo nhịp điệu, càng lúc càng mạnh dần.

Hắn gục đầu xuống hõm cổ, ngày một thúc mạnh và không ngớt thều thào gọi tên “Tiểu Lộc”.

“Tiểu Lộc. Dù em không nói với anh cũng không sao. Chỉ  cần được nghe tiếng em rên rỉ như lúc này cũng khiến anh toại nguyện.”

Nói xong hắn lại tiếp tục thúc mạnh hơn nữa. Tôi mơ hồ mặc xác những gì hắn nói, chỉ mong hắn mau mau khiến tôi xuất ra. Tiếp tục rên rỉ trong đau đớn, tôi nằm im chịu đựng.

Sau những cú thúc như điện dại của hắn, cuối cùng tôi và hắn cũng cùng xuất ra một lúc.

Không như mọi lần, hắn sẽ đứng dậy mặc quần áo và biến mất, lần này hắn cố nán lại kéo tôi và ôm chặt vào lòng.

Người tôi lúc này đã mềm nhũn vì thấm mệt, không còn sức để đẩy hắn ra nữa, đành nằm gọn trong lòng hắn và chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn ta đã không còn nằm bên cạnh.

Phải.

Hắn đã đi trong lúc tôi còn đang ngủ, cảm giác uất ức bỗng nhiên lại ùa về, nước mắt tôi chợt ứa ra.

Hai tuần hắn không đến tìm tôi, cứ nghĩ mình đã có thể sống trong yên ổn mà không có sự xuất hiện của hắn.

Từ lúc bị hắn hạ nhục cho đến giờ, không một ngày nào hắn không đòi hỏi, không một ngày nào không hành hạ thân thể tôi.

Những ám ảnh ban đầu bị hắn cưỡng hiếp khiến nước mắt tôi lại ứa ra.

Không ai có thể thống khổ nỗi nhục nhã này, có nằm mơ tôi cũng không bao giờ tưởng tượng được việc phải quan hệ với một thằng đàn ông, lại không phải là tình nguyện mà là cưỡng ép.

Đã có những lúc tôi căm hận hắn đến mức muốn chạy trốn thật xa nhưng bị hắn dọa dẫm tôi lại đành nuốt nhục vào trong.

Hắn là một con sâu nghiện “Tình dục”, đã dùng mọi thủ đoạn để biến tôi thành một vật để thỏa mãn những cơn khát vọng của mình.

Nhưng càng ngày, ý nghĩa việc không có hơi hắn bên cạnh khiến tôi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo biết bao.

Sau mỗi lần lộng hành, hắn lại bỏ rơi tôi một mình. Không thể quên được những ngày tháng bị hắn lợi dụng rồi vứt bỏ, tôi chỉ biết nằm tại chỗ và khóc nấc lên thành tiếng.

“Tên hỗn đản Ngô Thế Huân. Tôi hận – Tôi hận hắn – Trăm ngàn lần hận hắn!!!”

______________________

“Hắn là Ngô Thế Huân – Con Trai độc nhất vô nhị của tập đoàn Ngô Thị.

Hắn có một nhan sắc hoàn hảo nhưng bên trong hắn lại là một kẻ dâm đãng, xấu xa và bệnh hoạn. Vẻ mặt lạnh lùng của hắn toát ra khiến ai ai nhìn thấy hắn cũng phải khiếp sợ. Cậy mình có tiền và thế lực hắn không sợ bất kỳ một ai và dùng bất kỳ một thủ đoạn nào để đạt được những thứ mà hắn muôn. Và tôi cũng chính là một nạn nhân.”

Tôi sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, năm tôi 15 tuổi cha tôi vì làm ăn thua lỗ và nợ nần dẫn đến công ty bị phá sản, khó khăn lắm cả gia đình mới trốn được sang Hàn Quốc để sinh tồn.

Cha tôi xin được một chân làm ở tập đoàn Ngô Thị, một thời gian sau mẹ tôi cũng xin vào làm giúp việc cho nhà họ Ngô. Vì cuộc sống khó khăn nên cha mẹ tôi bắt buộc phải làm mọi việc để kiếm tiền nuôi tôi ăn học. Tôi bắt đầu học tiếng Hàn, và đến trường đi học như một người dân Hàn Quốc.

5 năm như vậy cứ thế trôi qua, khi tôi nghĩ mình đã đủ trưởng thành để có thể kiếm tiền phụ giúp cha mẹ, nhưng họ nhất quyết bắt tôi phải đi học tiếp để sau này còn xin được một ngành nghề ổn định. Tôi lại khá nhỏ nhắn và yếu ớt, bạn bè thường trêu tôi xinh đẹp và nhỏ nhắn như một chú nai con nên cha mẹ không nỡ để tôi phải vất vả, thương họ nhưng tôi vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn nhưng tai họa không lường trước được lại đổ ập lên gia đình tôi một lần nữa.

Những chủ nợ bên Trung Quốc sau bao năm tìm kiếm cũng đã tìm thấy gia đình tôi và đòi nợ, số tiền nợ lúc này đã lên đến một con số quá lớn khiến cả gia đình tôi đều hoảng sợ trong tuyệt vọng. Cha tôi không biết phải xoay sở sao với một món tiền lớn như thế này. Hàng ngày những chủ nợ vẫn bám theo cha tôi để đòi nợ, họ thậm chí còn đập phá nhà cửa và đánh đập khiến ông nằm liệt giường mất mấy tuần.

Một hôm, khi tôi đi học về thấy bên trong nhà xuất hiện một người đàn ông lạ mặt. Trông hắn ta còn khá trẻ, vẻ mặt khôi ngô tuấn tú, chắc cũng chạc tuổi tôi, bên ngoài ăn mặc một cách rất sang trọng và lịch sự, trông giống như một kẻ có tiền. Tôi đứng bên ngoài và nghe được đoạn đối thoại giữa cha và hắn:

- Cậu Ngô. Thật có lỗi với cậu, tôi nghỉ làm đã mấy tuần nay mà không báo cho cậu một lời nào.

- Tôi không rảnh đến mức phải vác mặt đến nhà một nhân viên quèn như ông. Nhưng vì ông mà công ty bị hủy mất mấy hợp đồng quan trọng nên tôi phải lần mò đến tận đây để xem lý do tại sao. Không ngờ ông lại thê thảm đến mức này.

- Tôi xin lỗi. Vì gia đình có vài việc đột suất nên không thể đi làm.

- Việc? Còn có việc gì quan trọng hơn viêc của công ty?

- Cậu Ngô!! Xin hãy cứu lấy gia đình chúng tôi. – Lần này là mẹ tôi chen vào, và bà đang quỳ trước mặt hắn.

- Bà đang làm trò gì vậy? Muốn tôi giúp gì cho gia đình các người chứ?

- Gia đình chúng tôi đang mắc một khoản nợ rất lớn, nhưng số tiền này tôi nghĩ đối với cậu chẳng đáng là bao, xin cậu hãy giúp chúng tôi số tiền này để trả nợ, tôi nguyện làm trâu làm ngựa để trả nợ cậu suốt đời. – Mẹ tôi bắt đầu khóc lóc thảm thiết và van xin người đàn ông kia, cha tôi lúc này chỉ biết nằm bất động trên giường.

- Ha ha. Tôi mắc mớ gì đến mấy người mà phải giúp chứ? Chỉ là một nhân viên quèn và một người giúp việc liệu có thể trả nợ được không?

- Cậu Ngô. Tôi van xin cậu, cậu muốn điều gì chúng tôi cũng chấp nhận, chỉ cầu xin cậu hãy giúp gia đình tôi. – Mẹ tôi lúc này cầm lấy tay hắn mà van xin. Bất chợt hắn hất mẹ tôi ra ngã nhào xuống đất. Thấy vậy tôi không nhịn được đành chạy vào.

- Mẹ. Mẹ không sao chứ. Ông là ai? Tại sao lại đánh mẹ tôi?? – Tôi chợt chừng hai con mắt lên nhìn hắn ta.

Người đàn ông có khuôn mặt thanh tú lúc này im lặng không nói một lời nào, chí có ánh mắt là dán chặt về phía tôi. Một lúc sau hắn mới chịu lên tiếng:

- Đây là ai?

- Đây là Lộc Hàm, đứa con trai duy nhất của tôi. – Cha tôi nằm trên giường trả lời một cách khó nhọc.

Tôi nhìn hắn im lặng một hồi lâu rồi nhếch mép lên cười:

- Được. Tôi chấp nhận những gì ông bà vừa nói. Tôi sẽ giúp hai người, nhưng với “một điều kiện.”

..

Điều kiện đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi.

Thì ra hắn là Giám Đốc tập đoàn Ngô Thị, cấp trên của cha tôi, một kẻ có tiền và thế lực. Để đổi lấy số tiền trả nợ cho gia đình, tôi quyết định đi theo hắn.

Tôi cũng không biết hắn muốn điều gì ở tôi, chỉ một vài giây gặp gỡ hắn lại muốn tôi đi theo hắn để đổi lấy số tiền.

Cha mẹ tôi ban đầu không đồng ý, nhưng là phận làm con, đã ngần này tuổi đầu không làm được gì giúp đỡ cho họ tôi đã chấp nhận không do dự, sau một hồi thuyết phục họ cũng đồng ý để tôi đi theo.

Cuối cùng thì món nợ của gia đình tôi đã được giải quyết, gia đình tôi tạm thời được sống trong yên ổn mà không có sự tồn tại của tôi.

Tôi đi theo hắn và nghĩ mình sẽ làm trâu làm ngựa, làm tất cả những gì hắn yêu cầu để trả nợ nhưng điều tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được thứ mà hắn muốn lại là thứ tôi ghê tởm nhất trên đời.

Hắn dẫn tôi đến một căn nhà nhỏ, trong đó có đầy đủ tiện nghi và bảo tôi sống ở đó. Hàng ngày vẫn cho phép tôi đi học, hắn thậm chí còn nuôi tôi ăn, cho tôi tiền đi học nhưng hắn không cho phép tôi quan hệ với bất kỳ một ai và đặc biệt là buổi tối phải ở nhà.

Tôi không hiểu nổi những hành động hắn làm, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo, chẳng phải bây giờ tôi trở thành “nô lệ” của hắn sao. Tôi chỉ biết làm theo những gì hắn nói.

Thỉnh thoảng hắn đến thăm tôi, hắn không làm gì, cũng không nói chuyện với tôi, chỉ ngồi một chỗ và ngắm nhìn nhất cử nhất động của tôi. Mọi điều tôi làm hắn đều chăm chú dõi theo. Tôi thật sự rất không thoải mái nhưng cũng không thể lên tiếng.

Hắn chỉ nói duy nhất một câu: “Gọi anh là Thế Huân – Còn anh sẽ gọi em là Tiểu Lộc.”

Một hôm hắn đến, nhưng muộn hơn mọi ngày. Tôi nhìn hắn có chút mệt nhọc, quần áo xộc xệch, khuôn mặt hơi ửng đỏ.. có lẽ hắn vừa đi bàn chuyện làm ăn về.

Tôi không mấy bận tâm, mặc hắn ngồi trên ghế, vì mải chăm chú học mà đến giờ tôi mới được bát mỳ vào bụng, tôi tiến về phía gian bếp rửa bát và dọn dẹp thì đột ngột hắn ôm chặt tôi từ đằng sau. Tôi giật mình hoảng sợ đẩy hắn ra xa.

“Cậu Ngô, cậu làm gì vậy?? Không lẽ cậu say rồi??”

Hắn không nói gì tiếp tục lao vào ôm lấy tôi, chặt.. rất chặt khiến tôi không thể thở được. Người hắn lúc này phả ra toàn mùi rượu, tôi cố gắng đẩy hắn ra nhưng với sức lực yếu ớt này thì không thể.

“Tiểu Lộc. Ngoan nào Tiểu Lộc. Anh sẽ nhẹ nhàng với em.”

Hắn đột nhiên lên tiếng và nói những lời lẽ khiến tôi hết sức hoang mang. Không lẽ..

“Cậu Ngô, cậu say rồi, làm ơn buông tôi ra..”

“Tiểu Lộc. Anh muốn em..”

Tôi như hóa đá trước câu nói này của hắn, cứ ngỡ hắn say mà làm bậy. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi và run rẩy.

“Không.. không được.. cậu Ngô tôi là đàn ông.. xin cậu đừng manh động..”

“Anh không quan tâm em là gì, Tiểu Lộc cho anh đi.. Anh muốn em..”

Hắn nói trong hơi thở có chút khó nhọc rồi lao vào hôn tôi một cách dữ dội, hai tay giữ chặt, toàn thân ép mạnh vào tường không cho tôi một cơ hội vùng vẫy.

Mắt tôi lúc này đang mở to hết sức, hai bờ môi bặm chặt vào nhau nhưng hắn vẫn cố dùng hết sức đầu lười của mình để tách môi ra và khuấy động liên tục bên trong.

Hắn cứ hôn môi tôi điên dại như vậy, lúc thì chuyển sang liếm vành tai, lúc thì di chuyển xuống hõm cổ khiến tôi thở không ra hơi khi bị hắn quấy rối. Tôi bắt đầu cảm nhận được vật đang cương cứng của hắn cựa vào dục vọng của mình. Cảm giác lần đầu tiên bị cưỡng ép như thế này khiến tôi sợ hãi điều hắn sẽ làm tiếp theo, tôi đột nhiên bật khóc nức nở.

“Tiểu Lộc, em đừng khóc.. anh hứa sẽ không làm em đau..”

Không nói được lời nào tôi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lại tiếp tục rơi.

Thấy tôi như vậy hắn không hề cảm thấy thương hại mà vẫn tiếp tục lần mò sờ soạng khắp người. Hắn lột bỏ quần áo trên người vứt đi, bế thốc tôi lên chiếc ghế sofa để giữa nhà và ghì chặt người xuống. Tôi cố gắng đánh vào người hắn, hoảng sợ đến mức chỉ biết khóc rống lên, nhưng tất cả những gì tôi làm đều không thể khiến hắn dừng lại. Hắn lúc này chỉ biết thở dốc và lao vào người tôi liếm láp. Từng động chạm của hắn khiến tôi ớn lạnh.

Cơ thể trần trụi lúc này bị hắn động chạm không ngừng, tôi dù có cố gắng giãy dụa cỡ nào cũng không thoát được vòng tay hắn.

“Thế Huân.. Tôi xin anh đừng làm như vậy..” – Lúc này tôi chỉ còn biết khóc lóc thảm thiết mà van xin hắn.

“Nhưng anh muốn.. anh đã kìm nén suốt mấy ngày nay. Tểu Lộc.. anh không chịu nổi nữa rồi.. anh hứa sẽ không làm em đau..”

Nói rồi hắn lần mò tay xuống vuốt dọc dục vọng, khiến tôi giật mình co người lại mà hét lên. Hắn thấy vậy liền lấp miệng tôi bằng một nụ hôn khác thật chặt, lưỡi hắn lại khuấy động trong khoang miệng, không có cơ hội để thốt ra một từ nào nữa nước mắt tôi lại ứa ra không ngừng.

Tôi khóc nhiều đến mức không còn một chút sức lực nào để kháng cự lại hắn nữa, tôi nghe thấy từng từ hắn khó nhọc thốt ra:

“Tiểu Lộc.. Em đã là người của anh rồi.. đừng cố gắng trống cự anh nữa, ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sẽ đối xử tốt với em..”

Tôi như chợt hiểu ra tất cả mọi chuyện, cái giá phải trả cho số tiền kia là trở thành một công cụ để “thỏa mãn” hắn, toàn thân tôi bắt đầu đau đớn..

Hắn, sao có thể đối xử với tôi như vậy?

Dù gì tôi cũng là một nam nhân, nếu hắn muốn thì có thể kiếm khối ả đàn bà về.

Tại sao lại là tôi?

Tại sao lại muốn tôi??

Tại sao lại hạ nhục tôi như thế này??

Hắn có lẽ lúc này vẫn đang mải mê trong dục vọng mà không hề biết đến cảm nhận của tôi lúc này.

Tôi thấy hắn cúi xuống, bàn tay mơn trớn ngay gốc đùi, bất thình lình hắn vươn đầu lưỡi liếm một cái. Tôi giật mình co người lại, chưa kịp định thần lại tâm trí thì đã bị hắn nuốt chửng dục vọng vào trong miệng. Thanh âm nhất thời nghẹn lại, một lát sau tôi mới nói ra được:

“Không.. Đừng.. Đừng làm như vậy..”

Hắn cố tình làm như không nghe thấy, bàn tay giữ chặt hai chân đang quẫy đạp của tôi, từ tốn mút dọc dục vọng, dùng đầu lưỡi liên tục khiêu khích.

Tôi lại tiếp tục nức nở trong ngẹn ngào, nhưng dường như điều đó càng kích thích hắn hơn, hắn ngày càng mạnh bạo, bàn tay cũng bắt đầu hoạt động ôm lấy cặp mông trần trụi.

Tôi chưa từng được nếm qua thứ cảm giác ghê tởm này, vừa sợ hãi vừa sung sướng khiến tôi không còn sức lực để vùng dậy phản kháng nữa, đầu óc tôi lúc này trống rỗng, có lẽ tôi phải bỏ mặc bản thân cho số phận từ đây. Tôi giờ đã trở thành “nô lệ” của hắn, chẳng nhẽ hắn muốn tôi có thể chống đỡ lại sao? Tôi không muốn nghĩ nhiều trong lúc này nữa, chỉ biết nằm im và chịu đựng.

Hạ thân tôi lúc này bị giữ chặt, hai chân đặt trên vai hắn yếu ớt run rẩy. Bị hắn phía dưới dùng những kỹ xảo mới lạ đùa bỡn làm tôi đã nghe không ra tiếng rên rỉ của chính mình, màng nhĩ lúc này chỉ tràn ngập tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Sau những nỗ lực trống đối không ngừng trong vô vọng, tôi biết giờ tôi có làm điều gì đi chăng nữa cũng không thể khiến hắn đổi ý.

Dục vọng tôi bắt đầu rỉ ra những chất nhờn trắng trong miệng hắn, hắn không những không nhổ ra mà còn nuốt trọn vào trong. Toàn thân tôi tê dại, đôi mắt nhắm nghiền.

Dường như cảm nhận được có vật lạ đang đi vào từ bên dưới, tôi bắt đầu mở mắt phản kháng lại nhưng nhanh chóng bị hắn đè chặt không nhúc nhích nổi.

Hắn chầm chậm đẩy hông về phía trước khiến dục vọng đã cương cứng của hắn đâm thẳng vào cửa mình của tôi, tôi khẽ rên lên trong vô thức, thanh âm phát ra tuy nhỏ xíu nhưng dường như khiến hắn nhất thời mất hết kiên nhẫn, càng làm tới và đẩy mạnh một lần vào trong.

Tôi vì đau bất ngờ mà giãy dụa nhưng hai chân đang dang rộng vốn đã chịu không nổi chuyển động của hắn, tay còn bị giữ chặt ở hai bên, rốt cuộc chỉ biết nức nở mặc cho hạ thân liên tục bị xâm phạm.

Hắn không ngừng ra vào bên trong cơ thể, dùng miệng mút lấy cổ tôi. Tiếng nức nở đáng thương không còn cơ hội lọt vào tai hắn, giờ phút này tôi chẳng cảm thấy gì khác ngoài từng đợt ma sát bỏng rát bên trong.

Nụ hôn cũng theo vũ đạo bên dưới mà dữ dội hơn, hắn kề răng cắn nát làn da trước mắt không thương tiếc. Tôi bị dày vò đến bật khóc thành tiếng, âm thanh vỡ vụn do những lần va đập xác thịt.

Càng gần đến cao trào hắn càng điên cuồng đẩy nhanh tốc độ, đem cơ thể tôi tàn nhẫn mà đâm sâu đến tận cùng. Trong khoảnh khắc đạt tới cực điểm, tiếng khóc của tôi cũng đã lạc hẳn đi. Từng dòng tinh dịch màu trắng bắn liên tục lên người hắn, hắn vẫn thúc tôi không ngừng cho đến khi hắn cũng đạt đến đỉnh điểm mà xuất ra bên trong tôi.

Sau một trận kịch liệt, hắn vẫn đè trên người tôi thở dốc. Toàn thân tôi lúc này đã dần bất động và rơi vào trạng thái mơ màng. Ngoài những tiếng rên rỉ đứt quãng và nhịp thở gấp gáp ra, tôi chẳng có phản ứng nào khác. Hắn lát sau mới rút khỏi ra người tôi. Vẫn ôm lấy tôi từ đằng sau, tôi cảm nhận hắn chậm rãi dùng môi âu yếm tấm lưng trần xanh xao mà thấy chua chát cho chính mình.

Sao tự nhiên lại có những cử chỉ dịu dàng như thể lấy lòng với tôi như vậy? Có cần phải thân mật vậy đâu? Chẳng phải hắn vừa cưỡng bức tôi hay sao? – Trong cơn mê những ý nghĩ bắt đầu hiện lên khi hắn liên tuc âu yếm lấy thân thể tôi.

Tôi lúc này nằm ngất lịm trong đau đớn, cứ ngỡ đã thỏa mãn được hắn nhưng không ngờ những ham muốn dâm đãng của hắn vẫn chưa dứt.

Tiếp tục mân mê tôi một hồi hắn đã bị kích thích rất nhanh, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy hắn đẩy vào không chút khó khăn. Tôi nằm bên dưới vốn nghĩ đang yên ổn bất ngờ bị quấy rối liền yếu ớt giãy giụa, không ngừng thổn thức.

Chẳng tốn nhiều sức hắn cũng dễ dàng khống chế cơ thể đang yếu ớt của tôi. Hắn tuyệt đối không vì tôi khóc nức nở lần nữa mà dừng tay, chỉ là nhẹ nhàng từ tốn một chút, chứ không như lần đầu tiên hấp tấp vội vàng.

Lối vào ban đầu còn chật khít đã giãn ra bớt sau vô số lần xâm nhập. Tôi do bị hắn quấy rối trong cơ thể lần nữa mà cảm thấy khó chịu, cứ nhúc nhích không yên, thế nhưng biểu tình đã từ đau đớn chuyển thành mê man tự khi nào. Dường như chính tôi cũng không rõ thứ cảm giác sung sướng đến tê dại này là từ đâu tới.

Hắn bất chợt luồn tay ra trước ngực, vừa ôm trụ hai vai để ngưng tôi cử động thân trước vừa tách rộng chân tôi hung hăng ra vào.

Tiếng thở dốc dần hòa hợp với tiết tấu nhanh chậm, khuôn mặt cũng ửng hồng lên, những lần bị hắn thô bạo đâm sâu vào tôi chỉ biết cúi đầu rên la, sau đó lại run rẩy thở hổn hển, nét mặt chẳng rõ là thống khổ hay còn tâm tư gì khác.

Thấy tôi như vậy, hắn không cách gì kiềm chế được, khiến thân dưới hai người đã một mảng ướt đẫm. Hắn chịu không nổi, lật người tôi lại âu yếm hôn. Hắn cúi xuống ngấu nghiến môi tôi trong khi tay vuốt ve tấm lưng trần phía sau, bất ngờ đẩy mạnh một cái vào trong.

Hắn không thèm để ý đến sự chống cự của tôi nữa, cũng không quan tâm đôi mắt kia đã sưng lên vì khóc quá nhiều, chỉ một mực cố định thắt lưng tôi duy trì tốc độ. Do khoái cảm mà dục vọng của tôi cũng chậm chạp ngẩng đầu dậy, bị ma sát giữa bụng dưới của hai người từ từ lớn dần lên.

Tiếng rên rỉ hòa trong nỗi đau đớn vì mất đi kiểm soát mà sớm thay đổi âm điệu, càng lúc càng trở nên dâm loạn. Hai thân thể trần trụi xiết chặt lấy nhau, hạ thân nhịp nhàng mà mạnh mẽ đâm xuyên, môi hôn quấn quít không rời, thậm chí còn cảm nhận được trái tim người kia đang đập liên hồi trong lồng ngực cận kề. Sau hai trận liên tiếp như vậy, tôi dường như ngất lịm trong lòng hắn, trong thâm tâm không còn nghĩ ngợi được gì thêm nữa, chỉ biết cứ thể chìm sâu vào giấc ngủ trong nỗi thống khổ mệt mỏi và những tiếng thở gấp gáp không ngừng.

[End chap1..]

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trên giường nằm lại chỉ còn mình tôi, hắn ta đã đi từ lúc tôi còn chìm sâu trong giấc ngủ. Toàn thân tôi lúc này đau đớn, không còn chút sức lực, trên người chỉ có tấm chăn mỏng che ngang thân.

Tôi hãi hùng nhớ lại cảnh tượng đêm qua, toàn thân run lên bần bật, nước mắt lại ứa ra, tôi cứ nằm như vậy, lúc ngất, lúc tỉnh trong vô thức.

Khi ánh sáng ít ỏi tắt lịm phía cửa sổ tôi mới biết mình đã nằm bất động cả ngày trên giường, muốn vùng dậy mặc quần áo nhưng cứ hễ cựa mình là toàn thân lại đau nhức, đành nằm im tại chỗ không nhúc nhích.

Chợt tôi nghe tiếng bước chân hắn tiến lại phía giường trong bóng tối mập mờ, hắn tiến lại nằm bên cạnh ôm chặt tôi vào lòng, trên người hắn độc một chiếc quần ngắn, tấm lưng trần của tôi lúc này áp vào ngực hắn, tôi có thể nghe rõ từng tiếng đập mạnh từ tim hắn phát ra. Cuối cùng thì hắn cũng trở lại.

“Tiều Lộc, em còn đau không?”

“Tiểu Lộc, em hãy nói gì với anh đi.”

Hắn hôn nhẹ lên vai rồi dụi mình vào hõm cổ tôi, bàn tay cứ thế nhẹ nhàng vuốt trước ngực khiến tôi khẽ giật mình co người lại.

“Tiểu Lộc.. Cả ngày hôm nay anh chỉ nghĩ về em.. Anh nhớ em nhiều lắm..”

Tay hắn lúc này bắt đầu mân mê khắp nơi trên cơ thể đang trần truồng của tôi lúc này, khiến tôi không khỏi hoang mang. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, hơi thở nóng rát cứ liên tục phả vào tai, tôi biết hắn lúc này lại muốn, có lẽ sợ tôi phán kháng nên cứ vờn tôi một hồi lâu như thế.

Toàn thân tôi lúc này đã không còn sức lực để làm gì nữa rồi, cả đêm qua bị hắn hành hạ, nằm cả ngày trên giường chưa được miếng gì vào bụng, tôi chỉ còn biết nằm im không nhúc nhích.

Hắn bắt đầu áp sát vào người tôi chặt hơn nữa, bàn tay di chuyển nắm lấy dục vọng đang yếu ớt của tôi, hắn từ tốn vuốt rất nhẹ nhàng.

“Tiểu Lộc.. Anh lại muốn em nữa rồi..”

Hắn thốt ra trong hơi thở khó nhọc rồi nhẹ nhàng nhổm dậy đặt dấu hôn lên khắp người tôi.

Bị kích thích khiến tôi không khỏi nhúc nhích, dục vọng của tôi lúc này đã hơi cương lên một chút khi tay hắn ngày một vuốt mạnh hơn, hắn còn đặt vài nụ hôn lên dục vọng khiến tôi không thể phát ra một tiếng rên khẽ.

Đầu óc tôi lúc này hoang mang, cơ thể trần trụi đang bị hắn kích thích không ngừng khiến tôi lạc vào khoái cảm.

Sau đêm qua tôi đã biết cái giá mà mình cần phải trả như thế nào rồi, dù sao tôi cũng không còn gì để mất, lần đầu tiên bị đụng chạm xác thịt khiến bản năng ham muốn của một thằng đàn ông trỗi dội, tôi không thể phản kháng được nữa, vả lại lần lại hắn còn rất nhẹ nhàng và ôn nhu.

Tôi quay người ngả mình xuống, hai chân khẽ co lại, để lộ dục vọng trước mặt hắn, hắn không ngần ngại mà đút thẳng vào miệng, không hấp tấp và vội vàng như đêm qua, lần này hắn mút rất nhẹ nhàng khiến thân tôi ngày một run lên mà rên rỉ.

Hắn đợi đến khi ham muốn của tôi đến đỉnh điểm mới bắt đầu đem dục vọng cắm sâu bên trong. Hắn biết tôi còn đau nên lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tôi đù đau đớn nhưng vẫn muốn hắn đưa đẩy nhiều hơn nữa. Cả hai không khỏi phát ra những tiếng rên không ngừng, cứ như thế cho đến khi cùng xuất ra một lúc.

Lần này hắn lại ôm trọn tôi vào lòng trong hơi thở thổn thức. Trong cơn mê man tôi vẫn cố gắng len lỏi ý nghĩ “Không biết hắn có bỏ đi khi tôi say giấc nồng”, tôi mệt mỏi nằm lịm đi khi ý nghĩ chợt dứt..

..

Lại một ngày nữa thức dậy khi không có hắn bên cạnh, không biết tôi đã ngủ được bao lâu nữa, bụng lúc này đang réo ầm ĩ, cố gắng vùng dậy lục lọi tìm đồ ăn.

Tôi bước vào bếp, trên bàn lúc này bày sẵn một ít đồ ăn sẵn đã được hâm lại, trong tủ lạnh chất một đống đồ, có lẽ hắn đã mua dự trữ, tôi không nghĩ ngợi gì liền ngồi xuống ăn sạch đống đồ trước mặt, cứ như nhịn đói đã lâu lắm rồi.

Ăn xong tôi ngồi nghỉ một chút rồi bước vào phòng tắm, đã hai hôm rồi không tắm, cơ thể lúc này đã bốc mùi, chợt nghĩ đến hắn sao có thể vẫn lao vào tôi được.

Tôi chỉ muốn gột rửa mọi thứ nhớp nháp dính trên người ngay lập tức.

Mở dòng nước nóng dội thẳng từ trên xuống dưới, cơ thể tôi lúc này đã không còn đau đớn, trên người lúc này vẫn còn vài vết thâm tím do hắn cắn, tôi lấy tay xoa khắp người, đôi mắt nhắm nghiền để tránh làn nước không trôi vào mắt, bất giác tôi cầm chính dục vọng của mình, hình ảnh hắn chợt hiện diện trong tâm chí, nhớ tới cảnh tượng lúc ân ái cùng hắn khiến tôi rùng mình, toàn thân chợt nóng bừng lên và nhức nhối.

Tôi cố gắng lắc đầu thật mạnh để ý nghĩ về hắn biến mất.

Sao có thể như thế này được??

Nhớ đêm đầu tiên bị hắn cưỡng bức, tôi một mực phản kháng trong sợ hãi, nhưng rốt cuộc cũng bị hắn thỏa mãn mà xuất ra. Lần đầu tiên “làm tình”, lại là người cùng giới khiến tôi không thể không ghê tởm, nhưng nghĩ lại hắn đã rất ôn nhu, thậm chí đêm qua còn rất nhẹ nhàng.

Rốt cuộc thì loại cảm xúc này là gì??

Trong thâm tâm tôi trăm ngàn lần “hận hắn”, hận hắn vì đã lợi dụng, làm nhục tôi.. hận hắn vì đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi lúc này.

Tôi như rơi vào trạng thái hoang mang.

Hắn rốt cuộc muốn tôi thỏa mãn hắn đến khi nào, tôi giờ đã bị hắn trói buộc không lối thoát, ý nghĩ trở thành vật để hắn thỏa mãn khiến tôi đau đớn.

Tôi mải chìm trong suy nghĩ mà không hề hay biết hắn đang đứng cạnh tôi lúc này. Dưới làn nước nóng, hắn ôm lấy cơ thể đang trần trụi của tôi sờ soạng khắp nơi. Tôi khẽ giật mình khi tay hắn đặt lên dục vọng tôi đùa giỡn.

“Tiểu Lộc, anh đã về rồi.. anh phải đi giải quyết một số việc.. nhớ em nên anh trốn về..” – Hắn nói nhớ tôi? Hắn lấy tư cách gì mà nhớ tôi??

“Tiểu Lộc, em đã ăn thức ăn anh làm chưa? Người em gầy lắm.. phải ăn thật nhiều vào..” – Thức ăn hắn làm? Chỉ toàn là một đống đồ ăn sẵn, hắn chỉ tiện tay hâm lại là xong, sao phải tự nhận công về mình làm gì. Hắn đang lo cho thân thể của tôi, hay chỉ muốn tẩm bổ để có sức mà thỏa mãn hắn??

“Tiểu Lộc, sao vẫn không chịu nói gì với anh? Chẳng phải chúng ta đã rất vui vẻ sao?” – Vui vẻ? Hẳn là hắn đã rất vui khi được thỏa mãn, hắn lúc này vẫn nghĩ những gì hắn làm với tôi là lẽ đương nhiên. Hắn không thể hiểu được nỗi thống khổ mà tôi đang phải chịu đựng. Tôi chợt run lên khi nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo phải phục tùng hắn. Chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến tôi dù chết cũng không muốn mở mồm dù chỉ là một câu. Hắn có thể khiến tôi rên rỉ và gọi tên hắn, nhưng không thể khiến tôi nói chuyện với hắn.

“Tiểu Lộc, em không nói cũng không sao, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt..” – Tôi lúc này chỉ biết đứng bất động, bàn tay hắn vẫn mân mê khắp người, dục vọng tôi lúc này đã bắt đầu ngóc lên một chút khi bị hắn vuốt ve. Mặc những gì hắn nói bên tai, toàn những lời dối trá, dẫu sao tôi cũng chỉ là một công cụ để hắn thỏa mãn, đối xử tốt với tôi một chút cũng không sao. Vỗn dĩ hắn là một người lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng vì cớ gì mà hắn cứ phải nói những lời lẽ như dụ dỗ một đứa trẻ tin mình vậy. Hắn thật xảo quyệt.

“Tiểu Lộc ah.. người em thật là thơm, dù em không tắm anh cũng vẫn thấy thơm.. Chúng ta ra ngoài đi, anh nghĩ em tắm đủ rồi, tắm nhiều sẽ cảm lạnh đó.. anh muốn được ôm em ngủ, cả đêm qua anh không chợp mắt được nên rất mệt.”

Nói rồi hắn kéo tôi ra ngoài sau khi đã đùa nghịch tôi chán rồi lấy khăn và lau khô người cho tôi, trên người tôi lúc này vẫn không một mảnh vải che thân mà đứng trước hắn. Tôi đã như vậy gần hai hôm nay rồi, dù gì giữa tôi và hắn cũng chẳng còn gì mà e ngại nhau nữa, thân thể tôi còn chỗ nào hắn không thấy nữa đâu. Lau xong hắn đặt tôi lên giường rồi leo lên theo, hắn kéo tôi nằm sát lại người hắn.

“Tiểu Lộc em ngủ cùng anh đi, chắc em cũng mệt rồi.. Mấy ngày nữa anh sẽ ở bên cạnh em, sẽ không đi đâu cả.”

Nói xong tôi thấy hắn nhắm nghiền hai mắt, hơi thở lúc này có chút nhẹ nhàng phả vào làn tóc, hai tay vẫn ôm chặt lấy thân tôi.

Rốt cuộc thì tại sao hắn cứ phải nhẹ nhàng để lấy lòng tôi như vậy?

Tôi không biết đã tự hỏi mình câu này bao nhiêu lần.

Hắn dù có lạnh lùng, tàn bạo, nhẫn tâm đối xử với tôi như một kẻ “nô lệ” cũng được mà. Vì cớ gì lại thốt ra những lời lẽ như vậy.

Tôi và hắn gặp nhau cũng được hơn chục ngày, nói chuyện với nhau cũng chưa được câu nào. Hắn thậm chí cũng chẳng biết gì về tôi. Ngược lại tôi cũng chỉ biết tên, thân thế và địa vị của hắn, cuộc sống của hắn như thế nào, con người hắn ra sao tôi cũng không biết được.

Chẳng nhẽ bắt tôi thỏa mãn chưa đủ, giờ còn muốn biến tôi thành con rối để hắn chơi đùa.

“Ngô Thế Huân”. Con người hắn quả thật đáng sợ, không thể lường trước được. Tôi giờ chỉ biết câm nín làm theo những gì hắn muốn mà thôi.

Tôi nhớ cha mẹ, nghĩ đến họ nước mắt lại nuốt ngược vào tim, thương họ nên giờ tôi chỉ biết chịu đựng trốn này. Những suy nghĩ mông lung kéo tôi chìm sâu vào giấc ngủ thật dài bên cạnh hắn.

..

Những ngày tiếp sau đó hắn không đi đâu cả, chỉ trực bên cạnh tôi.

Hắn vờn tôi cứ như một đứa trẻ, bắt tôi hoặc là nằm im, hoặc là ngồi im trên giường, không cho tôi đi đâu và làm gì.

Hắn thậm chí vào cả bếp nấu đồ ăn rồi mang đến tận miệng bón cho tôi, cứ như tôi là một con búp bê bị hắn điều khiển vậy.

Đêm đến hắn lại ôm ấp lấy tôi rồi đòi hỏi, có khi một đêm tôi phải phục vụ hắn đến hai-ba lần cũng chưa đủ thỏa mãn hắn. Mỗi lần muốn tiếp hắn lại nói “Tiểu Lộc. Em thật câu dẫn khiến anh chịu không nổi.. lúc nào cũng chỉ muốn em thật nhiều thôi.”

Lần này lại là hắn đổ thừa do tôi câu dẫn khiến hắn làm tới làm lui cũng chưa thỏa mãn. Tôi dù rất mệt nhưng bị hắn ve vãn và khiêu khích không chịu được lại để hắn đút ra đút vào. Lúc thì hắn nằm đè lên người tôi, lúc thì úp tôi nằm sấp xuống, lúc thì đặt tôi ngồi trên người hắn mà đưa đẩy. Đủ mọi tư tế, đủ mọi động tác.

Giữa màn đêm bao phủ, trong căn phòng nhỏ chỉ vang lên những tiếng rên rỉ xen kẽ những hơi thở gấp gáp.

Ngày qua ngày, tôi và hắn cứ liên miên đưa đẩy không ngừng. Hắn dần dần biến tôi chìm trong khoái cảm và dục vọng, khiến bản thân tôi cũng ham muốn không ngừng.

Khi cả hai cơ thể đã quen dần bên nhau, tôi còn không cần mặc quần áo, cơ thể cứ trần trụi như vậy nằm trên giường, dù có mặc vào cũng bị hắn lột bỏ ngay tức khắc.

Số lần “làm tình” giữa hai chúng tôi ngày một tăng dần, không kể ngày đêm. Cả ngay chỉ quanh quẩn trên giường, không trên giường thì dưới nền nhà, trong phòng tắm, trên ghế, thậm trí cả trong nhà bếp..

Bất cứ khi nào ham muốn trỗi dậy là cả hai lại quấn lấy nhau.

Tôi rất dễ bị hắn kích thích, chỉ cần hắn thủ thỉ bên tai và mân mê dục vọng của tôi là toàn thân lại co lại mặc hắn điều khiển.

Tôi đã quen dần với sự tồn tại của hắn, quen dần với những nụ hôn gấp gáp, quen dần với những cái ôm mạnh mẽ, quen dần với những đưa đẩy..

Nếu một ngày không có hơi hắn tôi không chịu được. Mặc dù tôi vẫn chỉ im lặng không nói một lời trước mặt hắn, nhưng trong thâm tâm đã không thể thiếu bóng dáng của hắn nữa rồi.

Tôi thậm chí còn đáp lại những nụ hôn cháy bỏng từ hắn, thỏa mãn dục vọng hắn bằng chính miệng của mình.

Có những lúc tôi chủ động ve vãn hắn bằng thân thể trần trụi của mình. Biết hắn dù đã mệt, những hễ ham muốn của tôi trỗi dậy lại áp sát thân mình vào hắn mà vuốt ve, ánh mắt nhìn hắn đầy khiêu khích, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy dục vọng hắn mà nắn bóp. Khi dục vọng hắn bắt đầu ngóc lên, tôi cứ chỉ ngắm nhìn nó mà thèm muốn. Tôi đã quen dần với việc nuốt chửng dục vọng hắn vào sâu trong khoang miệng mình mà cảm nhận bằng đầu lưỡi, không chỉ thỏa mãn được hắn, ngược lại tôi còn bị kích thích nhiều hơn nữa. Hắn bị tôi quấy rối không thể nằm im mà chỉ có thể đứng dậy bước xuống giường để lộ dục vọng đã cương cứng trước mặt, điều chỉnh độ cao thích hợp sao cho vừa vặn đối diện với tôi rồi từ từ tiến sâu vào khoang miệng. Tuy khoang miệng bị ma sát rất khó chịu, dị vật bên trong đã khiến tôi hít thở không thông lại thêm cổ họng còn bị đâm vào liên tục làm tôi mấy lần suýt nôn mửa nhưng điều đó càng khiến tôi muốn mút nhiều hơn nữa. Hắn cũng không chịu được mà nắm lấy tóc tôi dí thật chặt khiến vật cương cứng càng một đâm sâu hơn, rồi cứ thế từ từ mà đưa đẩy trong miệng tôi rồi phát ra những tiếng rên không ngừng. Tôi biết hắn lúc này sung sướng đến mức nào. Hắn bắt đầu thở dốc không ngừng, đến khi chịu không được liền rút ra đặt tôi nằm xuống, hắn leo lên giường nằm ngược lại hướng với tôi, dục vọng tôi lúc này ở trước mặt hắn và ngược lại. Cả hai lúc này đã lạc vào khoái cảm, thấy dục vọng trước mắt không ngần ngại mà ngậm lấy. Tôi và hắn cứ vồ vập liếm mút dục vọng của nhau, những tiếng động không ngừng phát ra trong những kẽ hở hiếm hoi.. cứ như vậy.. như vậy cho đến khi xuất ra mới thôi.

Tôi còn muốn hắn thỏa mãn tôi thật nhiều.. nhiều hơn nữa. Mặc cho những hoài nghi bị hắn lợi dụng, tôi đã sớm trở thành công cụ thỏa mãn hắn một cách hoàn hảo.

Những khát khao của tôi không ngừng dâng lên, tôi đã sớm trở thành một con sâu nghiện “tình dục” từ lúc nào cũng không biết.

“Tôi thèm muốn hắn.. khao khát hắn.. Muốn hắn.. chỉ muốn một mình hắn mà thôi..”

Nhưng dù như vậy tôi vẫn chưa mở miệng nói với hắn một lời, mặc cho hắn không ngớt thủ thỉ mọi thứ điều bên tai, tôi vẫn chỉ im lặng, rên rỉ và gọi tên hắn.

Cảm giác “hận” hắn vẫn không thể chối bỏ, chính hắn là người biến tôi trở thành như thế này.

Những ngày tháng tôi và hắn sống trong hoan lạc rồi cũng tắt.

Một ngày khi tôi tỉnh dậy không thấy hắn bên cạnh, tôi nghĩ chắc hắn có việc ở công ty đành nằm nhà chờ đợi. Nhưng chờ đến ngày thứ hai, thứ ba, rốt cuộc thì đến ngày thứ tư hắn cũng trở về khi đã quá nửa đêm, người hắn lúc này nồng nặc mùi rượu và lao vào tôi như một con dã thú mà không biết đến điểm dừng, hắn dù không còn nhẹ nhàng như trước nhưng vẫn khiến tôi thỏa mãn.

Những ngày sau đó hắn chỉ ghé qua một lát khi đã thỏa mãn cơn khát rồi lại đi, lần nào cũng trong tình trạng đã say. Tôi bị hắn thúc đẩy khiến toàn thân đau đớn chịu đựng. Cảm giác thèm muốn hắn vẫn chưa hề dứt. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh hắn hành hạ thân thể này khiến tôi không cam chịu mà sinh ra uất ức.

Rốt cuộc thì con người hắn là như nào? Lúc mềm mỏng, lúc nhẹ nhàng, lúc tàn bạo, lúc đáng sợ..

Rồi cũng đến một ngày hắn bỏ rơi tôi, một tuần cũng không thấy bóng dáng hắn quay lại..thời gian cứ thế trôi đi. Tôi vốn đã quen với sự có mặt của hắn bên cạnh, vậy mà hắn bỗng biến mất không một tung tích, vốn dĩ muốn gọi điện nhưng chợt nhớ ra rằng mình không hề có số của hắn, ý định đến công ty tìm hắn lại càng không thể.

Cảm giác cô đơn và lạnh lẽo trong căn nhà trống bỗng ùa về khiến tim tôi chợt thắt lại.

Thì ra tôi và hắn vỗn dĩ chỉ như người qua đường. Hắn có thể đến thì cũng có thể đi, giữa chúng tôi vốn dĩ không có sự ràng buộc, nhất là đối với tôi, tôi chỉ là một món đồ chơi để hắn dùng, tôi không có tư cách gì mà trói buộc hắn.

Tôi chợt thấy mình thật thê thảm trong hoàn cảnh này. Đã quen có hắn để thỏa mãn cơn khát tình, giờ lại phải dùng tay cầm chính dục vọng của mình mà sục không ngừng.

Đã hơn một tuần trôi qua, ngày đêm mong ngóng trở hắn về nhưng đều vô vọng.

Tôi cứ nằm vật vã trên giường với những ham muốn cháy bỏng về hắn. Hình dung về khuôn mặt hắn, tôi nhớ lại những cái vuốt ve, những nụ hôn cháy bỏng, những va chạm không ngừng để tự thỏa mãn bản thân.

Tôi khóc lên thành tiếng trong cơn đói lòng. Tự trách bản thân mình thật dễ dãi đối với hắn, để giờ phải nếm chịu hậu quả. Nỗi căm hận hắn ngày một dâng lên.. nhưng càng hận.. tôi lại càng nhớ hắn nhiều hơn..

Thấm thoắt cũng đã hai tuần trôi qua, những hy vọng hắn trở lại đã không còn.

Tôi đã bỏ học gần tháng nay kể từ khi đi theo hắn, bạn bè cũng không liên lạc với một ai, cứ tự nhốt mình trong căn nhà trống rỗng này.

Tôi đã quen dần với sự vắng bóng của hắn, mặc dù không hoàn toàn có thể quên hắn nhưng thời gian có thể giúp tôi vượt qua. Vậy mà đêm nay những ám ảnh hắn mang lại một lần nữa in dấu trong tim tôi. Hắn quay lại và làm nhục tôi thêm một lần nữa.

Tôi đã nghĩ mình có lẽ đã sống yên ổn, nào ngờ hắn xuất hiện và lại cưỡng bức tôi y như ngày đầu, tôi dù cố gắng phản kháng cũng không lại hắn. Cuối cùng cũng bị hắn dùng thủ đoạn mà nằm ngoan ngoãn trong lòng.

Nhưng rồi, tôi một lần nữa bị hắn vứt bỏ.

[End Chap2]

“Thế Huân..”

Tôi bỗng chợt gọi tên hắn trong cơn mê man..

Đã nhiều ngày qua tôi ngủ không ngon giấc, đêm nào hắn cũng hiện lên trong những giấc mơ đẹp đẽ của tôi. Tôi mở mắt, xung quanh bốn bề chỉ là một màu đen u ám, bất giác cánh tay vuốt ve khoảng trống ngay bên cạnh mình.. khoảng trống hắn đã từng nằm. Tim tôi chợt thắt lại, lòng quặn lên từng cơn đau đớn, nước mắt lã tã rơi trên gò má.

“Tôi nhớ hắn đến quặn lòng..”

Từ khi gia đình gặp nạn, cuộc sống của tôi không còn tươi đẹp như trước, nụ cười trên môi cũng dần tắt hẳn, cha mẹ vì mải mê kiếm tiền cũng không còn quan tâm đến tôi. Với một đứa trẻ được bao bọc từ bé, tôi cảm thấy thiếu tốn tình cảm rất nhiều. Hàng ngày tôi chỉ biết lao đầu vào đống sách vở, bạn bè cũng không giao lưu mấy, tìm một người để yêu lại càng không thể.

Tôi chưa bao giờ nếm trải cảm giác nhớ nhung một người là như thế nào cho đến khi hắn bước vào cuộc đời tôi. Mặc dù cái cách hắn đến với tôi thật kinh tởm nhưng tự khi nào tôi lại nhớ nhung hắn đến mức toàn thân đau nhức như thế này.

Tôi nhớ khuôn mặt hắn..

Nhớ ánh mắt hắn..

Nhớ đôi môi hắn..

Nhớ mái tóc hắn..

Nhớ làn da hắn..

Nhớ vòng tay hắn..

Nhớ nụ hôn của hắn..

Nhớ tất cả những gì thuộc về hắn..

Tôi không thể thở.. tôi nghĩ có lẽ mình đau đến chết mất.. Tại sao lại đau như vậy??

“Ngô Thế Huân.. Rốt cuộc thì anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Làm ơn hãy trở về bên em..”

Tôi khóc nấc lên thành tiếng gọi tên hắn trong vô thức.. ao ước hắn trở về bên tôi.. tôi thật sự cần hắn.. rất cần hơi ấm của hắn..

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi.. Càng xa hắn, tôi càng nhận ra “tôi yêu hắn còn nhiều hơn chính bản thân mình.”

______________________________________________________________________

Phiên ngoại – “Hồi ức của Ngô Thế Huân”

“Tiểu Huân” – Một cú tát như trời giáng xuống mặt tôi. Tôi ôm khuôn mặt đỏ ửng quay lên nhìn về phía mẹ.

“Hư đốn. Con làm gì vậy hả? Nửa đêm không ngủ lại chạy ra đây làm gì?”

“Mẹ..”

“Có biết để ông ấy phát hiện sẽ đánh gãy đôi chân này không?”

“Mẹ.. Tiểu Huân xin lỗi..” – Hai dòng lệ trên má tôi cứ thế mà lăn dài.

“Tiểu Huân ngoan nào, lại đây với mẹ.. mẹ xin lỗi, mẹ đánh Tiểu Huân có đau lắm không?”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy sà vào lòng bà khóc nức nở.

“Mẹ.. Tại sao cha không ngủ chung với chúng ta? Tại sao lại ngủ cùng người khác?? Tiểu Huân không chịu.. Tiểu Huân không chịu đâu.. Tiểu Huân muốn cha ngủ cùng mẹ con mình cơ..”
“Tiểu Huân của mẹ ngoan nào, đừng khóc nữa con.. có mẹ ngủ cùng Tiểu Huân rồi.. để mẹ đưa Tiểu Huân về phòng.”

..

Năm ấy tôi 10 tuổi, vì là thiếu gia nhỏ nhà họ Ngô nên được cưng chiều hết mực. Từ bé lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và sự chăm sóc của ông ngoại, nhưng lại thiếu thốn vòng tay của cha.

Tôi thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt của ông ấy..

Mặc dù cả ba người đều sống chung dưới một mái nhà, nhưng tôi rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của cha mình.

Khác với bạn bè xung quanh luôn có cả cha lẫn mẹ bên cạnh khiến một đứa trẻ như tôi không tránh khỏi mặc cảm tủi thân.

Tôi thường hỏi mẹ tại sao cha lại không ngủ cùng với chúng tôi mà lại ngủ ở một phòng khác trong căn nhà rộng lớn, thậm chí có nhìn thấy chúng tôi cũng chỉ lướt qua mà không nói một lời, ánh mắt lúc nào cũng lạnh lùng và tàn nhẫn.

Vì do quá tò mò và cần hơi ấm của ông nên tôi thường rình nửa đêm lúc mẹ đang ngủ say để qua phòng nhìn trộm ông.. những mỗi lần như vậy những cảnh tượng kinh hoàng lại đập vào đôi mắt ngây thơ nhỏ bé này.

Khung cảnh cha tôi cùng người phụ nữ khác không một mảnh vải che thân ra sức đưa đẩy trên giường, theo đó là những tiếng rên la không ngừng.

Những lần đầu như vậy khiến tôi hết sức hoang mang và sợ hãi, nhưng bản tính vốn tò mò của một đứa trẻ không thể dừng, tôi rất thường xuyên lén nhìn trộm ông qua những kẽ hở trên chiếc cửa rộng lớn cho đến khi bị mẹ phát hiện và đánh tôi một cú đánh trời giáng.

Những hình ảnh đó ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ.

Tôi biết dù có hỏi điều gì mẹ cũng chỉ lắc đầu không nói. Tôi thật sự rất cần cha, và tôi biết mẹ tôi cũng cần ông. Nhưng sự thật như thế nào, phải đến sau này tôi mới biết được.

Ông ngoại tôi là TGĐ tập đoàn Vương Gia, ông có độc nhất một người con gái là mẹ tôi. Mẹ tôi vì trót đem lòng yêu say đắm cha tôi nên bất chấp mọi sự phản đối của ông mà đòi kết hôn. Mẹ đã suýt chết vài lần mới đổi được sự đồng ý này. Cuối cùng lễ cưới trịnh trọng cũng được tiến hành, nhưng khi về nhà họ Vương cha tôi luôn phải chịu sự ghẻ lạnh và khinh miệt từ ông ngoại mà đem lòng thù hận.

Nỗi hận ấy ngày một lớn dần và trút hết lên người đàn bà yếu đuối là mẹ. Con người cha cũng từ đấy mà thay đổi. Lạnh lùng, tàn nhẫn và thủ đoạn.

Từ một người trắng tay ông đã lợi dụng tình yêu của mẹ và dùng mọi mưu kế để đoạt được gần nửa số cổ phần từ ông ngoại mà tự thành lập một công ty nhỏ.

Sau bao năm trời chịu làm tay sai cho ông tôi mà cũng có được cái chức Tổng Giám Đốc tập đoàn Ngô Thị.

Đến khi tôi ra đời cũng lại chịu sự ghẻ lạnh từ ông, ông vốn dĩ còn ở bên cạnh mẹ tôi là vì bà còn có thể lợi dụng được.

Khác hẳn với cha, ông ngoại lại yêu thương tôi rất nhiều, vì tôi hưởng mọi nét đẹp và rất giống mẹ. Ông ngoại vì tuổi cũng đã cao, thời gian còn lại dành hết để chăm sóc cho tôi mà sao nhãng việc công ty. Cuối cùng bị cha dùng thủ đoạn che mắt mà chiếm đoạt, đành chấp nhận trao Vương Gia cho Ngô Thị và cho cha tôi quản lý nhưng trong di trúc ông để lại là nửa cổ phần mang tên tôi. Cha tôi dù không đạt được mọi thứ như mong muốn nhưng vẫn mãn nguyện vì đã đạp đổ được Vương Gia.

Sau khi ông ngoại tôi qua đời bản di trúc bắt đầu có hiệu lực, cha tôi đành giữ lại mẹ con tôi bên cạnh như một vật để thay thế và lợi dụng.

Mẹ tôi vì yêu ông mù quáng mà chấp nhận tất cả những gì ông đối xử, bà sống không khác gì một “nô lệ”. Ngày ngày hầu hạ ông nhưng đêm đến lại chịu sự hắt hủi. Mặc cho ông dẫn bao nhiêu ả đàn bà về làm tình ngay trước mặt cũng không bao giờ thèm đả động đến bà, những lúc say còn đánh đập thậm tệ.

Mẹ tôi cứ sống như vậy cho đến khi không chịu nổi mà phát bệnh điên, thậm chí còn không nhận ra tôi, suốt ngày chỉ cười nói. Cuối cùng bị ông đuổi ra khỏi nhà đến một nơi xa xôi hẻo lánh, phái vài người bên cạnh trông nom và giữ tôi ở lại.

Từ đó trở đi tôi không còn được gặp mẹ của mình nữa.

Tôi cứ như vậy mà lớn lên.

Những ngày tháng sống trong cô độc và tủi nhục cuối cùng cũng nuôi tôi khôn lớn. Tính cách tôi cũng dần biến đổi theo năm tháng. Tôi thậm chí không nhận ra chính mình trong gương. Từ một đứa trẻ ngây thơ và yếu đuối tôi dần  trở thành một kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn giống như người tôi đang gọi bằng “cha”.

Tôi nhớ năm tôi 17, cái tuổi đã đủ để hiểu mọi thứ chuyện, cũng đủ để hiểu gần hết con người cha tôi. Ông đã gọi tôi đến và nói: “Ông vốn dĩ muốn đuổi tôi ra khỏi nhà giống mẹ, nhưng chỉ vì tôi còn đang nắm một nửa cổ phần Ngô Thị trên danh nghĩa, thấy bản thân tôi còn thứ để lợi dụng, dù gì tôi cũng là đứa con duy nhất nên đã để tôi ở lại, cho tôi ăn, cho tôi học, nuôi tôi lớn ngần này vì vậy từ giờ phải làm mọi thứ ông yêu cầu để được tồn tại và giữ lấy sinh mạng của người mẹ mà giờ tôi không biết đang ở nơi nào.”

Ông bắt tôi quen dần với những việc làm ăn bất chính của mình, cho tôi mang danh nghĩa Giám Đốc trẻ của tập đoàn Ngô Thị để thay ông làm vật thế thân trước pháp luật.

Tôi cứ như vậy mà lớn lên trong sự sai bảo của ông.

Tất cả những gì tôi phải chịu đựng cho đến bây giờ cũng chỉ để tìm cơ hội cứu mẹ tôi và chạy trốn đi thật xa.

Tôi sống chẳng khác gì một con rối bị chính người cha đẻ của mình lợi dụng.

Tôi hận ông ta đến thấu xương, nhưng dần dần rồi tôi cũng quen với cuộc sống này, cố gắng chịu đựng để chờ đợi cơ hội.

Khi tôi 19, ông ta liên tục dẫn những ả đàn bà lẳng lở về nhà để thỏa mãn dục vọng của mình. Không ngờ một con người thậm tệ như ông ta lại vô liêm xỉ đến mức này. Ông ta thậm chí nhiều lúc còn cố tình làm những chuyện đồi bại trước mặt tôi, nhà tôi không khác gì một ổ chứa mại dâm, tất cả chỉ để phục vụ nhu cầu của ông ta.

Những ám ảnh khi còn bé chứng kiến cảnh ông làm tình lại hiện về khiến tâm chí tôi rối loạn, đang ở ngưỡng tuổi dậy thì lại bị chịu sự tra tấn thế này khiến những ham muốn và suy nghĩ đen tối cứ luôn ám ảnh trong tâm chí tôi không ngừng. Nhưng tôi không muốn giống như ông, không muốn thỏa mãn bản thân mình bằng những ả đàn bà kia. Tôi đã cố gắng chịu đựng và kiềm chế khát vọng.

“Tôi đã tự thỏa mãn chính bản thân mình”

Mỗi lần như vậy tôi lại tự cười ra nước mắt.

Không ngờ số phận một thằng đàn ông như tôi lại phải nhịn nhục như thế này. Nhưng dù phải chịu đựng như thế nào tôi cũng không bao giờ muốn biến mình thành một con dã thú như ông ta, nhất là với đàn bà, tôi lại càng không bao giờ muốn động vào.

Tôi năm nay 21 tuổi. Nhiều lúc tự hỏi bản thân sao vẫn còn tồn tại được cho đến bây giờ.

Tôi vốn nghĩ trên thế giới này không có thứ tồn tại là tình yêu.

Cuộc đời tôi trôi dạt cho đến tận ngày hôm nay là do tình yêu mù quáng của mẹ tôi để lại, càng hận người đàn ông kia bao nhiêu tôi lại càng thương mẹ tôi bấy nhiêu.

Tôi nhất định phải cứu được bà thoát khỏi cuộc sống địa ngục này và làm lại từ đầu.

Ánh mắt lãnh cảm như băng đá của tôi khiến ai cũng phải khiếp sợ, không ai dám nhìn thẳng vào mắt tôi, không ai có thể hiểu trong lòng tôi yếu đuối đến nhường nào.

Tôi đã ước ai đó có thể chừng mắt lên mà nhìn mình một cách đầy căm hận chứ không phải là sự sợ hãi, con người tôi quả thật không như vậy, chỉ là số phận đưa đẩy tôi trở thành như thế này mà thôi.

Quả thật lòng tham và dục vọng khiến con người ta trở nên thật đáng sợ, có thể bất chấp thủ đoạn để có được.

Những thứ vô nghĩa đó đổi lại được điều gì chứ?

Cuộc sống này đối với tôi vốn chẳng còn ý nghĩa.. Cho đến khi tôi gặp được em..

“Lộc Hàm”, rốt cuộc thì con người em là như thế nào?

Vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi?

Vì sao nhìn thấy em khiến tim tôi lại đập nhanh như vậy?

Vì sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi khiến tôi ngây dại?

Có lẽ nào đây là thứ cảm xúc mà tôi hằng khao khát có được?

..

“Chung Nhân”

“Gì?”

“Tôi muốn có một thứ.”

“Thứ gì?”

“Tôi nhất định phải có được em ấy.”

“Em ấy? Cậu đang lảm nhảm cái quái gì vậy?”

“Có lẽ tôi đã yêu rồi.”

“Ha ha. Yêu? Cậu đang yêu sao?” – Kim Chung Nhân, hắn ta đang đáp lại những lời nói ngớ ngẩn của tôi bằng một điệu cười đầy giễu cợt. Hắn là tay sai của cha tôi, đồng thời cũng là người duy nhất tôi coi là bạn, là người mà tôi tin tưởng nhất.

“Phải.”

“Ngô Thế Huân, cậu điên rồi sao?”

“Đúng. Tôi đang điên, phát điên lên vì em ấy..”

“Ha ha. Tỉnh lại đi Thế Huân. Từ trước đến nay tôi đâu thấy cậu đả động gì đến vấn đề này, thậm chí một ả đàn bà cũng không thèm động tới, tôi nể vì cậu vẫn còn có thể kiềm chế được cho đến bây giờ đấy. Nếu muốn tôi cũng có thể thỏa mãn giúp cậu mà, đừng chịu đựng một mình như vậy chứ.”

“Im đi Chung Nhân. Tôi đang rất nghiêm túc.”

“Nghiêm túc? Thế Huân.. cậu đúng là bệnh thật rồi. Là ai? Là ai lại có thể khiến cậu thốt ra được những lời như này vậy?”
“Về điều này thì cậu không cần biết.”

“Đồ điên. Vậy thì nói với tôi những điều vớ vẩn này làm gì. Cậu đúng là điên thật rồi.”

Chung Nhân nói xong liền bỏ đi để lại tôi ngồi thẫn thờ. Hắn nổi điên lên với tôi như vậy cũng là có lý do, bởi vì hắn là người hiểu tôi rõ nhất, có nằm mơ hắn cũng không bao giờ tin rằng tôi có thể để mắt tới một ai chứ đừng nói đến yêu.. nhưng đúng như hắn nói, tôi đang điên.. điên thật rồi..

Ngày hôm ấy, em nhìn tôi bằng ánh mắt đầy giận dữ.. chưa một ai dám chừng mắt lên nhìn tôi như vậy.

Tim tôi đã đập chậm lại một vài nhịp khi lần đầu tiên nhìn thấy em..

Tại sao lại có người đẹp đến thế này?

Khuôn mặt em trắng nõn nà, mái tóc nâu bồng bềnh, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt đẹp đến mộng mị.

Người tôi bỗng chốc trở nên tê dại. Tôi cũng không biết rốt cuộc thì loại cảm xúc này là gì. Nhưng tôi nghĩ đời mình cuối cùng cũng đã có một mục tiêu. Ngay khi định thần lại tâm chí tôi đã khao khát có được em. Bất chấp mọi thủ đoạn, tôi nhất định phải có đươc em.

Và rồi cuối cùng em cũng chấp nhận đi theo tôi.

Tôi đưa em đến căn nhà nhỏ mà tôi vẫn thường đến đây một mình mỗi khi cô đơn. Tôi cho em được làm những gì mình thích, chỉ cần mỗi khi tôi đến em đều có mặt.

Hàng ngày tôi cố gắng hoàn thành công việc được giao một cách nhanh chóng nhất để có thật nhiều thời gian đến thăm em.

Ngày nào cũng như vậy, tôi đến chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ quan sát và ngắm nhìn, nhất cử nhất động của em tôi đều không bỏ xót.

Tôi vốn dĩ muốn đến gần em hơn để bắt chuyện nhưng lại sợ em kinh hãi nên chỉ dám nhìn em từ xa.

Tôi có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập thổn thức đến mức nào, tôi dù không muốn nhưng vẫn không thể không ngừng nghĩ về em. Ước muốn có em trong vòng tay mình ngày một lớn dần.

Rốt cuộc thì tôi cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác khi yêu một người là như thế nào.

“Tiểu Lộc của anh.. em thật sự đẹp như một thiên thần khiến tâm hồn anh ngây dại.”

Ngày hôm nay, tôi xong việc từ rất sớm, nhớ em nên chỉ ước giá mà có thể chạy được thật nhanh đến đó, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã bị tay chân của cha tôi giữ lại, họ nói ông ấy muốn gặp tôi.

Tôi được đưa đến một nơi rất sang trọng, khi tiến gần đến chỗ ông thì đột nhiên dừng bước, bên cạnh ông lúc này còn có chủ tịch Trương và cô con gái út, tôi cảm thấy không khí có chút khả nghi nên không muốn đi tiếp nhưng lại bị bọn thuộc hạ đẩy đi, cuối cùng cũng gặp ánh mắt của ông.

Quả đúng như những gì tôi nghĩ, ông muốn lợi dụng tôi để có thể trở thành thông gia với nhà họ Trương. Không ngờ lòng tham của ông ta lại dã man đến như vậy. Cả tập đoàn Ngô Thị to lớn vẫn chưa đủ, giờ lại muốn nuốt chửng tập đoàn họ Trương.

Suốt bữa ăn tôi không đả động một lời, chỉ nốc từng ngụm rượu đắng ngắt, mặc ông ta muốn diễn thế nào thì diễn. Tôi có thể nhận thấy được sự giận dữ trong ánh mắt của ông ta lúc này. Khi bữa tiệc kết thúc, ông giáng cho tôi một cú đánh nảy lửa và hăm dọa: “Nếu muốn được sống yên ổn thì khôn hồn nghe theo những gì ông sắp đặt, còn không sẽ hủy hoại hai mẹ con tôi không từ bất cứ một thủ đoạn nào. Ép tôi nhất định phải lấy con gái nhà họ Trương và từ giờ trở đi phải chịu sự giám sát chặt chẽ của ông.”

Tôi nghĩ số phận tôi có thể đã chấm dứt từ đây nếu như em không xuất hiên, tôi vốn đã không chịu được sự bóc lột của ông giờ lại ép buộc tôi phải lấy một ả tôi không hề quen biết.

Tôi nhớ Tiểu Lộc.. ngay giây phút này tôi thật sự rất sợ sẽ mất em, sợ em sẽ thuộc về một ai khác hoặc tôi không còn cơ hội mà tiếp cận em nữa.

Trong hơi men nồng nàn và những khao khát cháy bỏng thèm muốn em là của tôi đã biến tôi thành kẻ điên dại lao vào em không biết đến điểm dừng.

Một khi đã cham được vào cơ thể em, tôi không hề có ý định từ bỏ, mặc cho em đau đớn và khóc lóc như thế nào.. tôi nhất định phải có được em đêm nay.

Tôi cứ thế mà cảm nhận mọi ngóc ngách trên cơ thể em, sự kiềm chế của tôi thật sự đã mất kiên nhẫn và tôi chưa bao giờ thèm muốn ai như em, chỉ có em mới khiến cơn khát tình của tôi trỗi dậy, chỉ có em mới khiến đầu óc tôi tê dại đến thế này.

Đêm đầu tiên tuyệt vời nhất của tôi, khi hai cơ thể trần trụi xiết chặt lấy nhau xen lẫn những tiếng thở gấp gáp không ngừng tôi mới biết tình yêu đẹp đẽ đến nhường nào.

Thì ra đây chính là dục vọng khiến con người ta khao khát có được và tôi hạnh phúc khi thứ mà tôi khao khát ấy là em.

Tôi biết em hẳn sẽ hận tôi nhiều lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng bù đắp cho em nhiều nhất có thể để em hiểu được tấm lòng này.

Tôi nhìn bóng dáng yêu thương đang ngủ say trong lòng mình mà thổn thức, chỉ ước được ở mãi bên em.. bao bọc em như lúc này.

“Tiểu Lộc, anh phải đi rồi.. anh sẽ sớm trở lại.” Tôi thì thầm vào tai khi em còn đang say giấc nồng.

Tôi vội vã đến công ty khi trời còn chưa sáng hẳn, thời gian này tôi luôn bị người của cha theo dõi, tôi không thể để ông ấy biết được sự tồn tại của em trong cuộc đời tôi, điều này rất nguy hiểm, tôi không thể để em bị tổn hại vì tôi, dù có phải đấu tranh cỡ nào tôi nhất định phải bảo vệ em.

Cả ngày hôm ấy tôi chỉ nghĩ về Tiểu Lộc, tôi nhớ em đến quặn lòng, cứ như người mất hồn vậy.

Cơ hội cuối cùng cũng đến với tôi khi cha phái tôi và Chung Nhân đi làm một nhiệm vụ bí mật, sau một hồi thuyết phục Chung Nhân đồng ý đi một mình mà không cần sự có mặt của tôi.

Ngay khi có thể tôi đã lao như điên đến bên em, khi nhìn dáng người nhỏ nhắn của em đang nằm bất động trên giường, cảm giác nhớ nhung không ngừng khiến tôi lại khao khát em lần nữa. Tôi biết em còn đang đau nên cứ nhẹ nhàng âu yếm lấy em cho đến khi không chịu nổi mà lại đưa đẩy.

Cả đêm ôm ấy tôi không thể chợp mắt, cứ lặng lẽ ngắm nhìn em trong bóng đêm mập mờ.

Tôi đã yêu em đến mức không kiểm soát được chính bản thân mình nữa, nhưng càng yêu em bao nhiêu tôi lại càng lo sợ đến tương lai bấy nhiêu..

“Tiểu Lộc.. rốt cuộc thì anh phải làm gì mới có thể bảo vệ được em, mới có thể giữ được em bên cạnh mình đây?”

Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, thấy trong nhà đã không còn thứ gì để ăn nên đi mua ít đồ, sau đó tiện tay hâm nóng một ít thức ăn cho em.. đây là điều đầu tiên tôi làm.

Xong việc tôi ghé qua một vài chỗ để giải quyết một số việc cần làm, nhưng đầu óc không còn được tỉnh táo nữa.. nhớ em, tôi lại chỉ muốn về ôm lấy em vào lòng.

Những ngày tiếp theo đó tôi một mực ở bên cạnh em, không rời xa em dù chỉ là một phút giây. Có lẽ em vẫn chưa thể tha thứ cho tôi, mặc tôi ân cần quan tâm, chăm sóc và thủ thỉ mọi điều bên tai em vẫn không hề nói với tôi một lời trong suốt những ngày qua. Tim tôi hơi thắt lại, nhưng không sao, chỉ cần có em bên cạnh tôi như lúc này là đủ. Tôi đã tự an ủi bản thân mình như vậy.

Khoảng thời gian được ở bên em yêu thương và ân ái không ngừng khiến tôi như chìm trong hoan lạc. Khát khao em đến tận cùng, tôi dù có âu yếm em cỡ nào cũng vẫn chưa đủ. Tôi biết cái cách mà tôi đến với em thật không phải, nhưng tôi không thể không ngừng lại được trong khi chính em cũng muốn tôi.

Tôi và em cứ như người điên dại lao vào nhau mỗi khi ham muốn trỗi dậy, tôi biết em lúc này đây cũng muốn tôi nhiều như thế nào.

Yêu em nhiều bao nhiêu thì lại muốn em nhiều bấy nhiêu. Khát khao và dục vọng khiến tôi và em không còn là chính mình. Tôi cứ chỉ muốn ước thời gian đừng trôi. Nhưng điều gì đến rồi cũng phải đến. Cuối cùng Chung Nhân cũng trở về và gọi tôi đi theo.

Lại phải xa em một lần nữa tôi thật sự không nỡ..

Khi tôi và Chung Nhân trở về, chúng tôi đến gặp ông, mặc dù công việc ông giao đã hoàn thành nhưng ông lại nổi trận lôi đình, thì ra đã phát hiện tôi không hề đi với Chung Nhân. Lần này ông không hỏi lý do mà bắt đầu giam tôi trong phòng, cho người theo dõi chặt chẽ hơn mỗi khi tôi đi ra ngoài.

Tôi không biết làm cách nào để đến với Tiểu Lộc nữa, tôi như người điên khi nỗi nhớ em không thể che dấu.

Từ sau lần đó ông ta luôn mang tôi đi theo khi gặp gỡ các đối tác, bắt tôi uống thay ông ta cho đến khi say mềm. Khó khăn lắm tôi mới trốn được ra ngoài lúc nửa đêm trong tình trạng vẫn chưa tỉnh táo, tôi nhớ em đến điên dại nên đã không thể kiềm chế nổi mình mà cứ lao vào em một cách mạnh bạo, tôi cố gắng thỏa mãn nỗi nhớ nhung hết mức có thể vì sợ không biết khi nào mới có dịp gặp lại em lần nữa. Ân ái xong tôi cũng không kịp ôm ấp lấy em mà hối lỗi lại phải vội vã quay trở về nhà trước khi bị cha tôi phát hiện.

Rồi nhiều đêm cứ liên tiếp như vậy cho đến khi cũng bị cha tôi phát hiện. Lần này ông ta thật sự rất giận dữ, sai người điều tra xem tôi đang làm trò gì sau lưng ông, sau đó là đánh đập tôi thậm tệ, ông nhốt tôi vào phòng không cho tôi ra ngoài nữa. Tôi đành bất lực trong đau đớn mà chịu đựng.

“Tiểu Lộc.. anh lại nhớ em nữa rồi.. anh còn chưa kịp bù đắp cho em.. phải làm thế nào thì em mới có thể hiểu được tấm lòng của anh đây..

Anh nhớ em.. nhớ em..”

Tôi cứ tự nhốt mình trong phòng và hành hạ bản thân, đã nhiều ngày không ăn uống tôi cứ nằm bất động trên giường mà nghĩ về em.

Một hôm ông ta đến tìm tôi và bắt tôi phải thật tỉnh táo để chuẩn bị cho hôn ước với con gái nhà họ Trương, thời gian chỉ còn hai tuần lễ. Tôi lúc nó sôi máu điên chừng mắt nhìn ông ta và phán kháng, một mực không đồng ý. Lần này ông không thể mạnh tay với tôi mà chỉ có thể nhẹ nhàng bởi tôi đang là thứ khiến ông ta cần để lợi dụng, không có tôi ông ta không thể thực hiện được kế hoạch nên đành bỏ đi. Hôm sau ông sai người mang đến cho tôi một bọc phong bì, tôi mở ra và hãi hùng, những bức ảnh mẹ tôi bị đánh đập thậm tệ.

“Đồ khốn nạn. Khốn nạn.”

Tôi hận đến nỗi thở không ra hơi, đau đớn nuốt ngược nước mắt vào tim. Ông ta dùng mọi thủ đoạn bẩn thỉu để ép buộc tôi..

Tôi chẳng nhẽ không còn sự lựa chọn nào nữa sao??

Còn Tiểu Lộc??

Tôi phải làm gì với em đây??

Chưa bao giờ.. chưa bao giờ tôi sợ mất em ấy như lúc này. Nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc mẹ mình như vậy.

Mẹ tôi và Tiểu Lộc. Hai người quan trọng nhất với tôi lúc này, tôi cần phải bảo vệ họ.

..

“Chung Nhân.”

“Thế Huân.. Cậu vẫn còn sống?? Cậu ổn chứ?? Tôi nghe bọn thuộc hạ nói cậu bị ông ta hành hạ. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy??”

“Chung Nhân.. Cứu tôi.. tôi đau sắp chết rồi..”

“Thế Huân!! Bình tĩnh nói cho tôi nghe, rốt cuộc thì cậu bị làm sao?? “

“Hãy giúp tôi.. tôi cần phải gặp được em ấy.”

“Em ấy? Cậu muốn nói đến Lộc Hàm sao? “

“Đúng vậy. Là Lộc Hàm. Hãy giúp tôi gặp em ấy, chỉ một lần này thôi.”

“Cậu điên rồi. Nếu để ông ta biết được một lần nữa sẽ giết chết cậu, cậu hiểu không??”

“Tôi không cần biết, tôi chỉ biết tôi cần gặp em ấy, ngay bây giờ!!”

“Không được. Điều này quá nguy hiểm. Tôi không thể để cậu gặp nạn được.”

“Nếu không được gặp em ấy lần cuối tôi cũng sẽ đau đến chết..”

“..”

“Một lần thôi Chung Nhân. Hãy giúp tôi.”

“Thôi được. Cậu ở im đấy đợi tôi đến. Tôi chỉ có thể giúp cậu trốn một lúc thôi đấy.”

“Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu.”

Cuối cùng Chung Nhân cũng nghĩ được cách giúp tôi trốn ra ngoài. Tôi đã lao như một người điên đến chỗ em, ngay khi cảm nhận được bóng dáng em trong bóng đêm tôi lại lao vào em. Với ham muốn cháy bỏng cùng với ý nghĩa lần cuối cùng được ân ái với em khiến tôi một lần nữa lại cưỡng bức em y như ngày ban đầu.

Tôi không thể nhẹ nhàng hay nói những lời lẽ yếu đuối khiến em rung động, chỉ có thể thốt ra những lời lẽ vô nghĩa khiến em phải nghĩ tôi như một thằng bệnh hoạn, khiến em chỉ có thể nghĩ tôi đối với em như một công cụ thỏa mãn, khiến em phải ghét bỏ tôi.. khiến em phải hận tôi thấu xương.

“Tiểu Lộc.. anh thật sự không hề muốn như vậy. Tất cả những việc anh làm chỉ để bảo vệ em. Rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu lòng tôi..”

Tôi ôm chặt em vào lòng, ngỡ như đây là lần cuối cùng được ở bên em vậy.. những ngày tháng tiếp theo tôi sẽ phải sống thế nào khi không có em bên cạnh.

“Tiểu Lộc.. anh nhất định sẽ quay lại tìm em.. nhưng có lẽ giữa chúng ta không thể có tình yêu, em hãy cứ nghĩ anh là một kẻ xấu xa, cứ nghĩ anh chỉ lợi dụng em để thỏa mãn.. như vậy anh mới có thể an lòng.

Hãy hận anh thật nhiều.. và đừng bao giờ yêu một kẻ như anh.

Anh xin lỗi vì một lần nữa lại khiến em phải tổn thương..”

Khi ý nghĩ chợt tắt tôi lặng lẽ biến mất trong màn đêm lạnh lẽo.

“Tiểu Lộc. Xin lỗi em.”

[End Chap3..]

Hơn một tuần trôi qua, tôi ngày đêm mong ngóng bóng hình hắn nhưng đổi lại chỉ là sự chờ đợi trong vô vọng.

Cõ lẽ nào tôi đã không còn hứng thú với hắn?

Có lẽ nào tôi đã không còn gì để hắn lợi dụng nữa?

Nếu sự thật là như vậy thì tôi sẽ phải sống như thế nào khi những ngày tiếp theo không có hắn bên cạnh?

Cứ nghĩ đến điều đó lòng tôi lại run rẩy trong sợ hãi.

“Thế Huân. Làm ơn đừng đối xử với em như vậy..”

Tôi cứ thế sống như cái xác không hồn, lúc nào cũng tự nhốt mình trong phòng để có thể cảm nhận được mùi hương của hắn còn xót lại. Nhiều ngày mới ăn một bữa đến khi thức ăn đã cạn sạch cũng chẳng muốn đi kiếm.

Cứ tự hành hạ thân thể mình như vậy.

Đêm nay, tôi nằm thổn thức một mình trong bóng đêm, đầu óc lúc này đã trống rỗng, toàn thân co ro vì lạnh buốt.

Tôi cứ nghĩ rằng mình đang mê man mà sinh ra ảo giác, thân thể lúc này đang được ôm rất chặt. Phải đến khi hắn dụi đầu vào hõm cổ tôi mới biết đó chính là người mà tôi ngày đêm mong nhớ.

Vẫn mùi hương ấy.. vẫn hơi ấm ấy.. tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở nhẹ nhàng đằng sau lưng mình.

“Đồ tồi.. đồ tồi.. tại sao bây giờ mới trở lại.. có biết tôi nhớ anh đến tê tái cõi lòng..”

Tôi âm thầm tự nhủ rồi nuốt ngược vào tim. Người tôi lúc này run lên, thấy vậy hắn càng ôm chặt lấy thân thể tôi hơn.

Hắn cứ chỉ nằm đó và ôm lấy tôi như vậy. Không có những ân ái, không có những vuốt ve, không có những thủ thỉ, lần này hắn chỉ ôm tôi thật chặt trong im lặng.

Tôi muốn thốt ra những lời trách mắng, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào lại nuốt ngược vào tim..

Muốn quay lại đối diện ngắm nhìn khuôn mặt hắn cho thỏa nỗi nhớ nhung, nhưng sĩ diện không cho phép tôi làm vậy..

Muốn quay lại vùi mình trong lòng hắn mà thổn thức, nhưng sự yếu đuối không cho tôi lòng can đảm làm điều đó..

Tôi chỉ biết nằm im như vậy, nước mắt lúc này cứ chảy không ngừng, còn hắn vẫn lặng lẽ ôm lấy tôi.

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với hắn vậy?

Chưa bao giờ tôi thấy hắn mềm mỏng và yếu đuối như thế này.. tôi có thể cảm nhận được hắn khẽ nấc lên trong hơi thở khó nhọc.

Sự im lặng của hắn dần giết mòn trái tim tôi, giờ tôi có thể hiểu được những ngày qua hắn đã phải chịu sự im lặng của tôi như thế nào rồi.

Tôi thật muốn quay lại khóc cho thỏa nỗi chịu đựng này trước mặt hắn, nhưng bản thân cứ không chịu nhúc nhích mà nằm im.. cứ như vậy cho đến khi hắn lặng lẽ ra đi.. tôi lại bật khóc vì hối hận.

Khó khăn lắm mới có được hắn bên cạnh như lúc này, mặc dù chỉ là trong giây lát nhưng tôi lại để tuột mất cơ hội bộch bạch bản thân mình cho hắn biết, để hắn biết rằng “Tôi yêu hắn nhiều như thế nào.. nhớ hắn nhiều như thế nào..”

Tôi thiếp lịm đi trong nỗi lòng tê tái.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa vang lên liên tục.

Nếu là Thế Huân thì hắn đã có khóa tự vào, cha mẹ cũng không biết tôi ở đây, vậy thì là ai mới được?

Tôi cố gắng ngồi dậy và ra mở cửa.

“Anh là ai?”

“Xin chào.” – Người đàn ông chạc tuổi Thế Huân, khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười đáp lại tôi.

“Tôi không biết anh.”

“A. Chắc Thế Huân chưa bao giờ nhắc đến tôi cho cậu. Tôi là Chung Nhân bạn của Thế Huân, hắn nhờ tôi mang ít đồ qua cho cậu, giờ thì có thể cho tôi vào nhà được rồi chứ?”

Chưa kịp đợi tôi có đồng ý hay không hắn thản nhiên bước vào trong nhà, đặt đống đồ ăn mua sẵn trên bàn và ngồi xuống ghế. Tôi đành lẽo đẽo ngồi xuống cách hắn một khoảng.

“Thì ra cậu là Lộc Hàm. Chẳng trách Thế Huân điên đảo vì cậu.”

“Ý anh là sao?”

“Ha ha. Thôi đừng để ý đến những gì tôi nói. Trông cậu như người sắp chết vậy, Thế Huân lo cậu chết đói nên nhờ tôi mua đồ ăn cho cậu. Giờ thì ngoan ngoãn ăn đi, kẻo hắn lại trách tôi.”

Tôi nhìn đống đồ ăn trước mặt, thật sự lúc này không nuốt nổi. Hắn vẫn còn lo cho tôi sao?

“Cậu sao vậy? Hay là đau chỗ nào?”

“Không.. tôi không sao. Chỉ là không muốn ăn.”

“Cậu đừng hành hạ bản thân mình như thế. Một mình Thế Huân là đủ rồi, hắn sẽ đau lòng khi nhìn thấy cậu như vậy.”

Tôi mơ hồ trước những câu nói của hắn, trên mặt tôi lúc này biểu cảm rõ rệt sự không hiểu chuyện.

“Haizzz. Nhìn mặt cậu là tôi đủ biết, chắc Thế Huân lại làm những điều không phải với cậu rồi, hắn ta lúc nào cũng cố tỏ ra mình là một kẻ tàn nhẫn, nhưng sự thật thì..”

Tôi cố gắng im lặng nghe hắn nói tiếp..

“À mà thôi, chắc tôi nói lung tung quá nhiều rồi, để sau này hắn nói cho cậu nghe đi. Tôi có việc gấp phải đi. Hẹn gặp lại.”

Hắn nói xong đứng dậy đi ra cửa, bất chợt quay lại nói với tôi trước khi đi hẳn:

“Lộc Hàm. Cậu nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Thế Huân rất lo cho cậu, hắn nói nhất định sẽ quay lại gặp cậu.. hãy đợi hắn.”

Sau khi Chung Nhân đi tôi không khỏi hoang mang trước những gì hắn nói.

Ngô Thế Huân thật sự quan tâm đến tôi như vậy sao?

Nếu như vậy tại sao luôn lợi dụng rồi bỏ rơi tôi?

Những hoài nghi về hắn trong tôi vẫn còn nhiều lắm, nỗi hận hắn vẫn chưa thể dứt, lòng tự trọng không cho phép bản thân được mềm yếu trước hắn, nhưng có lẽ tôi đã mù quáng trước tình yêu dành cho hắn mất rồi.

Tôi ngồi xuống, cố ăn hết đống đồ ăn trước mặt, ngoan ngõan nghe lời Chung Nhân, chờ đợi hắn sẽ quay lại với tôi. Trong lòng tôi bây giờ chỉ cần được gặp hắn, được nhìn thấy hắn, tôi đã không còn nghĩ ngợi được điều gì nữa.

Một ngày, rồi đến hai ngày.. thời gian dài cứ như hàng thế kỉ. Tôi vẫn nuôi hy vọng hắn sẽ trở về, ngày đêm mong ngóng bóng dáng hắn.. cuối cùng cũng được như ước nguyện.

“Tiểu Lộc.”

Tôi nghe tiếng hắn gọi tôi trong màn đêm, hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ôm tôi vào lòng. Tôi lúc này vẫn nằm im để cảm nhận vòng tay của hắn, vòng tay ôm tôi chặt đến mức toàn thân tôi bắt đầu đau, chịu không nổi tôi xoay người lại đối diện khuôn mặt hắn.

“Anh xin lỗi. Anh làm em đau sao?”

Tôi nhìn hắn khẽ gật đầu.

Đã lâu lắm rồi tôi không được ngắm nhìn khuôn mặt này, ánh mắt lạnh lùng ấy đã từng khiến tôi sợ hãi, nhưng người đang ở trước mặt tôi lúc này không còn là Ngô Thế Huân của ngày trước nữa.

Hắn sao lại tiều tụy đến thế này?

Khuôn mặt gầy xanh xao, hốc hác. Ánh mắt đượm buồn. Trông hắn lúc này đáng thương đến đau lòng.

Tôi không kiềm chế được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt hắn.

Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với hắn thế này??

Ánh mắt tôi lúc này tràn ngập yêu thương nhìn hắn. Tôi nhớ hắn biết bao.

“Tiểu Lộc.”

Hắn khẽ gọi tên tôi lần nữa, giọng nói lúc này run run. Hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay tôi áp lên môi hắn và đặt vào đấy một nụ hôn.

“Tiểu Lộc, anh nhớ em nhiều lắm..”

Chỉ nghe có vậy nước mắt tôi bắt đầu trực trào, tôi sà vào lòng hắn khóc nức nở.

“Tiểu Lộc đừng khóc, anh xin lỗi..”

Tôi nghe giọng hắn ngẹn ngào mà lòng thắt cơn đau.

Tôi yêu hắn.. yêu người đã mang lại cho tôi toàn đau khổ.. yêu đến điên dại cõi lòng..

“Thế Huân…

………….em yêu anh..

………………………yêu anh..”

Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, chặt đến nỗi sợ nếu buông tay ra thì người kia sẽ biến mất vậy.

Tôi ước khoảnh khắc này đừng bao giờ trôi đi.. ước thời gian ngừng lại ngay lúc này.. ước được mãi nằm gọn trong vòng tay hắn.

“Tiểu Lộc.. anh phải đi rồi..”

“…”

“Tiểu Lộc.. hãy tin tưởng anh.. anh sẽ trở lại với em..”

Tôi như vỡ òa khi nghe những điều hắn nói.

Rốt cuộc thì hắn phải đi đâu và làm gì? Không thể ở bên tôi mãi như lúc này sao??

Lòng tôi ngẹn lại, không muốn rời xa hắn.

Hắn cố hít một hơi thật sâu, ôm tôi thật chặt thêm lần nữa, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi từ từ đứng dậy.

“Đừng đi.” – Tôi sợ hãi trong cảm giác đây là lần cuối cùng được gặp hắn, cuối cùng cũng chịu thốt lên trong phút yếu mềm, nắm thật chặt bàn tay giữ hắn lại.

“Tiểu Lộc. Em chịu nói với anh rồi sao?”

“…”

“Tiểu Lộc.. anh phải đi.. anh hứa sẽ trở lại..” – Hắn nói có chút ngẹn ngào trong quyết tâm rồi quay mặt đi.

Toàn thân tôi lúc này run lên, chưa bao giờ tôi sợ mất anh như lúc này.

“Thế Huân. Em xin anh đừng đi. Hãy ở lại bên em.”

Tôi kéo anh vào lòng mình ôm thật chặt, nước mắt lần nữa lăn dài trên má.

“Tiểu Lộc.. Tiểu Lộc của anh..” – Thế Huân lúc này ôm lấy tôi thổn thức.

“Anh đừng đi.. đừng bỏ rơi em..”

“Tiểu Lộc..”

Tôi biết anh lúc này cũng đang khóc như tôi, hai thân thể ôm chặt lấy nhau, toàn thân bắt đầu run rẩy, những tiếng nấc ngẹn ngào trong màn đêm tĩnh lặng.

Tôi buông lỏng vòng tay, nhìn anh với ánh mắt đầy yêu thương, hôn lên môi anh hòa lẫn dòng nước mắt.

“Ở lại với em trọn đêm nay thôi được không?”

Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy âu yếm.

Đã bao lâu rồi chúng tôi không được ở bên cạnh nhau như lúc này.. bao lâu rồi không còn những ân ái mặn nồng.. những khát khao cháy bỏng chưa bao giờ dứt.

Anh nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống, chúng tôi nhìn nhau một hồi lâu rồi môi chạm môi.. cứ như vậy từ từ mà cảm nhận.. Thì ra hương vị của tình yêu lại ngọt ngào đến thế này.

Biết bao lần ân ái nhưng đây mới thật sự là tình yêu mà chúng tôi thèm khát bấy lâu.

Không còn những hoài nghi, không còn những thống khổ.. chỉ có những nụ hôn nhẹ nhàng, hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau trong hơi men nồng nàn.. thật lâu.. thật lâu.. như không muốn ngừng lại.

Anh vuốt ve lấy thân tôi một cách từ tốn, tôi nhẹ nhàng lột bỏ những thứ vướng bận trên người, hai thân thể một lần nữa trần trụi, nhưng không vội vàng, không hấp tấp, tôi cứ thế ôm anh vào lòng để cảm nhận từng thớ da thịt đang nằm đè lẫn nhau.

Hai đôi môi vẫn nhẹ nhàng quấn lấy nhau mà chưa hề dứt, nụ hôn nhẹ nhàng như thế này thật khác lạ. Chúng tôi đã từng nhảy bổ vào nhau mỗi khi lên cơn khát tình, chỉ có sự gấp gáp xen lẫn những hơi thở hổn hển, nhưng ngay lúc này tôi chỉ muốn mãi đắm chìm trong làn môi của anh. Tôi cứ từ từ mà cảm nhận từng chút.. từng chút một. Hai đầu lưỡi lúc này liên tục trườn sâu vào khoang miệng để lục lọi không ngừng. Tôi bị hưng phấn cực đỉnh vì nụ hôn ngày một ướt át. Toàn thân lúc này trở lên nỏng bóng, hai vật cương cứng liên tục chà sát vào nhau không ngừng.

“Thế Huân..”

Tôi khẽ gọi tên anh qua những kẽ hở, hai tay lúc này di chuyển không ngừng đằng sau tấm lưng trần mảnh mai của anh. Tôi cố gắng ép anh thật chặt vào thân mình hết sức có thể, sự động chạm mạnh khiến cả hai không thể phát ra những tiếng thở hổn hển. Chưa bao giờ chúng tôi cảm nhận được sự thèm khát nhau trong hương vị nồng nàn của tình yêu như thế này. Tôi cứ thế rên khẽ khi những ham muốn ngày một dâng lên.

“Tiểu Lộc.. Anh yêu em..”

Thế Huân cố gắng chỉnh đốn lời nói trong những tiếng thở gấp gáp bên tai tôi. Sau điều này càng khiến toàn thân tôi thêm kích thích hơn nữa. Tôi tìm lại làn môi anh và ngấu nghiến.

“Tiểu Lộc, anh không chịu được nữa rồi….”

Lời nói vừa dứt anh liền rời khỏi làn môi tôi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lần lượt dấu hôn lên khắp cơ thể,.. mọi chỗ.. mọi nơi.. mọi ngóc ngách.. không chừa một chỗ trống nào. Tôi có thể cảm nhận được đầu lưỡi ướt át cùng làn môi anh đang di chuyển trên thân thể mình. Tôi chỉ biết nằm run rẩy khi từng động chạm của anh cứ khiêu khích tôi không ngừng.

Tôi khẽ rùng mình khi anh đặt vài nụ hôn lên dục vọng mình, khiến nó bắt đầu ngóc lên một chút. Không chịu được tôi chồm dậy tìm lấy làn môi anh, chúng tôi lại đắm chìm trong những nụ hôn một lần nữa.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng đẩy tôi nằm xuống. Lần này tôi nhìn anh hôn lên ngực mình, anh cứ vờn ở hai đầu nhũ thật lâu cho đến khi tôi khẽ rùng mình và hưng phấn trở lại.

“Ưmmm…”

Tôi bắt đầu rên khẽ, hai chân lúc này quấn quanh người anh để kéo sát về phía mình hơn, còn anh rướn người lên liếm láp vành tai và mút sâu vào hõm cổ. Lần này anh để lại những vết cắn lên khắp bả vai tôi và mút dọc quai hàm, dù không thật sự đau nhưng cũng sẽ để lại những vết thâm tím, điều này khiến tôi càng trở nên phấn khích, toàn thân lúc này như bốc hỏa, để mặc anh chu du khắp cơ thể một lần nữa.

“Tiểu Lộc.. như thế này đã được chưa?”

Đôi tay anh lúc này khẽ lướt dọc đùi và mơn trớn khắp người khi vừa dứt lời. Nhẹ nhàng tách rộng hai chân ra, dục vọng tôi lúc này để lộ trước mặt anh, tôi nhìn anh bắt đầu lặn ngụp, khi đầu lưỡi anh khẽ liếm đầu dục vọng tôi rồi nuốt chửng, tôi cảm giác như dục vọng của mình có thể cảm nhận mọi thứ trong khoang miệng anh.

“Thế Huân à..”

Tôi khẽ rên lên khi đầu anh liên tục nhấp nhổm, tôi biết anh lúc này đã cương cứng lắm rồi. Đôi tay anh lúc này giữ chặt lấy đùi để giữ cho tôi không thể nhúc nhích.

“AHH…”

Bất chợt hàm răng anh khẽ cạ vào dục vọng khiến tôi rùng mình mà hét lên. Tôi với tay nắm lấy tóc anh để hy vọng anh có thể dừng lại vì tôi có thể xuất ra ngay lúc này, vì tôi chưa muốn.. nhưng Thế Huân còn đang mải mê ngấu nghiến lấy nó mà không chịu dừng lại, tôi chỉ biết nằm im rên rỉ mà cố gắng kìm hãm bản thân mình lại.

“AHHHH………..”

Tôi bắt đầu phát ra những tiếng rên dài hơn khi anh ngày một mút mạnh.

“Đừng mà..”

Tôi cố gắng thốt lên để anh có thể dừng lại ngay lúc này. Cảm nhận rằng tôi có lẽ không chịu được nữa anh mới chịu nhả dục vọng ra và ngước lên nhìn tôi.

“Thế Huân..”

Ngay khi bắt gặp ánh mắt ấy càng khiến tôi kích thích hơn nữa, tôi bật dậy lần nữa và lao vào nụ hôn.

“Ưm….. ưmm….”

Chúng tôi cứ thế phát ra những tiếng rên rỉ ngày một mạnh hơn xen kẽ nhưng nụ hôn nồng nàn.

Thời khắc này tôi không bao giờ có thể quên. Lòng tôi luôn thèm khát anh, khao khát anh.. những hình ảnh ân ái đã thấm sâu trong tâm trí nhưng giờ phút này đây tôi mới thực sự cảm nhận được.. đây mới thực sự là tình yêu mãnh liệt của chúng tôi.

“Thế Huân.. Em yêu anh..”

Lần đầu tiên tôi nói yêu anh, lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu từ nơi anh, tôi đã vứt bỏ hết những mặc cảm ban đầu để có thể thốt lên rằng “Tôi yêu anh hơn bao giờ hết”.

Trọn đời này chỉ ước ao có anh bên mình.

Hận thù đã biến thành sự đau đớn..

Sự đau đớn đã biến thành nỗi nhớ nhung..

Nỗi nhớ nhung đã biến thành tình yêu mãnh liệt..

Hơn bao giờ hết tôi chỉ muốn anh biết rằng, tình yêu tôi dành cho anh đã xóa tan sự hận thù. Lòng tôi nguyện trao chọn riêng mình anh.

Ngô Thế Huân.. người mà tôi yêu thương tận đáy lòng.

“Tiểu Lộc…”

Tôi nghe anh gọi tên tôi trong niềm chất chứa. Dù anh có đang dấu diếm điều gì tôi cũng sẽ một mực tin tưởng vào tình yêu ở nơi anh.

Nhưng càng yêu anh, tôi lại càng lo sợ mất anh hơn bao giờ hết.

Cơ thể chúng tôi lúc này vẫn đang hòa quyện lẫn nhau, khi sự hưng phấn đã đạt đến đỉnh điểm anh đặt tôi nằm xuống, nhẹ nhàng cầm dục vọng tiến sâu bên trong.

“AAHHH…”

Tôi rít lên khi anh bắt đầu xâm nhập, đã lâu không ân ái, cửa mình lúc này đã nhỏ lại nên cảm giác đau đớn không thể tránh khỏi.

“Tiểu Lộc.. anh căm ghét phải nhìn thấy em đau đớn như thế này..”

Tôi lắc đầu ý muốn trấn an rằng tôi ổn khi anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi.

“Tiểu Lộc.. anh đã để em phải chịu đựng nhiều rồi.. anh xin lỗi.. chỉ vì anh quá yêu em..”

Những lời hối lỗi ngọt ngào cứ thế văng vẳng bên tai tôi, những lời tôi đã muốn nghe nhiều đến mức nào.

Toàn thân tôi lúc này bị rơi vào trạng thái mê man, tôi dù đau đớn nhưng vẫn muốn anh tiếp tục tiến sâu.. sâu hơn nữa.

Tôi thích cảm giác khi bị anh lấp sâu vào bên trong mình, tôi có thể chịu sự đau đớn nhiều hơn nữa, miễn đó là anh. Như vậy chúng tôi mới thật sự hòa vào làm một.

Những cú thúc vào người tôi rất chậm rãi, tôi cứ lặng lẽ nhìn sâu vào mắt anh, cảm nhận sự kích thích đến tê dại, tôi lúc này thèm khát anh hơn bao giờ hết.

Toàn thân tôi ngày một nhức nhối, tôi nghĩ có thể mình sẽ xuất ra mất nhưng anh cứ từ tốn như chưa muốn tôi xuất ra vậy, cứ nhẹ nhàng rút ra rồi lại tiến vào khiến tôi không thể.

“Thế Huân à.. mạnh nữa lên…..”

Tôi rên rỉ trong khoái cảm và dục vọng đang trào dâng. Kéo mạnh người anh áp vào người tôi và mút chặt lấy môi anh.

Thế Huân lúc này bị tôi ôm chặt toàn thân, khiến cơ thể càng khít chặt lấy thân tôi hơn nữa mà càng lúc càng thúc mạnh hơn. Đến khi tôi chuẩn bị xuất ra thì anh lại ngừng lại.

“Thế Huân.. Làm ơn đi.. em không chịu được nữa rồi..”

“Nhưng anh chưa muốn, anh chưa muốn em xuất ra vào lúc này..”

Nói rồi anh nhẹ nhàng vuốt ve lấy thân dưới khiến tôi bắt đầu co giật, anh biết tôi đã kiệt sức nhưng vẫn cần tôi.. vẫn muốn tôi nên chưa thể để tôi xuất ra được.

“Anh yêu em..”

Anh lại nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai tôi những lời nói yêu thương, tôi chưa kịp đáp lại thì anh lại bắt đầu di chuyển, bàn tay lúc này cầm lấy dục vọng tôi và bắt đầu sục theo những đưa đẩy của mình.

Tôi chỉ biết nằm im chịu từng cú thúc ngày một mạnh dần của anh, hai tay bấu chặt lấy tấm lưng trần. Được một lúc anh nâng hai chân tôi lên thật cao để dục vọng anh có thể tiến sâu vào bên trong tôi hơn nữa. Cứ như vậy mà thúc mạnh, tôi có thể cảm nhận được dục vọng anh lúc này đã đạt đến điểm khoái cảm nhất mà không thể kìm hãm lại được nữa.

“AAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaa.. mạnh nữa lên……”

Chỉ đợi có vậy, anh dồn hết tất cả những sức lực còn lại thúc vào sâu bên trong tôi một cách điên đảo, bàn tay vẫn liên tục sục dụng vọng của tôi không ngừng. Cuối cùng tôi cũng rên lên mà xuất ra trong lòng tay anh và lên khắp cơ bụng mình. Tôi đã xuất rất mạnh và rất nhiều khiến toàn thân lúc này mềm nhũn lại vì kiệt sức, nhưng anh lúc này vẫn chưa xuất nên cố thúc tôi thêm vài lần nữa rồi cũng lấp đầy bên trong tôi.

Chúng tôi vẫn ôm chặt lấy nhau và thở dốc, những tiếng thở gấp gáp không ngừng.

Tôi khẽ rùng mình khi đột nhiên anh rút dục vọng ra khỏi người khiến hơi ấm của anh rời bỏ tôi lúc này. Nhưng rồi anh lại nhẹ nhàng ôm trọn tôi vào lòng.

Cả hai cứ nằm như vậy khi những mệt mỏi biến mất thì cũng là lúc những ham muốn tiếp theo lại dâng lên. Cứ từ từ mân mê nhau cho đến khi không chịu được rồi lại quấn lấy nhau lần nữa.

Đêm hôm ấy không biết chúng tôi đã ân ái biết bao nhiêu lần, chỉ biết cho đến khi đã ngất lịm hẳn đi thì những ham muốn mới chịu chìm sâu theo giấc ngủ.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, hơi ấm vẫn còn bên cạnh mình. Anh đã thức dậy trước và ngắm nhìn tôi với ánh mắt đầy âu yếm.

Lần đầu tiên tôi được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn thế này. Tôi đã thật hạnh phúc biết bao.

Mặt tôi hơi ửng lên vì khoảng cách lúc này quá gần, tôi có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh, thì ra anh lại đẹp đến thế này.

Chúng tôi cứ im lặng ngắm nhìn nhau như vậy, ngắm mãi cũng vẫn chưa thấy đủ, cho đến khi anh khóa môi tôi lại bằng một nụ hôn sâu và dài vô tận.

“Tôi.. chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này..”

Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên chúng tôi mới chịu rời nhau, tôi nhìn dáng người không một mảnh vải che thân của anh đứng lên đi ra ngoài nghe điện, mặt lúc này càng ửng hồng thêm. Trời lúc này đã sáng hắn nên tôi có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể trần trụi của anh, lúc này ham muốn anh lại bắt đầu trỗi dậy nhưng tôi cố gắng lắc đầu để trấn an tinh thần, chúng tôi còn nhiều việc phải làm hơn là cứ chỉ ân ái như thế này..

Một lúc anh quay lại với vẻ mặt không mấy vui vẻ, tôi có thể cảm nhận được không khí nặng trĩu trên gương mặt anh. Anh nằm xuống ốm chặt tôi vào lòng. Tôi cũng mơ hồ nằm gọn trong lòng anh.

Bất chợt anh lấy tay hất tấm chăn đang quấn quanh người hai chúng tôi xuống nền nhà, để lộ hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau lúc này. Tôi vì xấu hổ nên định lên tiếng thì đã bị anh mút chặt bờ môi.

“Tiểu Lộc ngoan nào.. để anh ngắm nhìn thân thể em lần nữa.. anh muốn nhìn thật rõ không chừa một chỗ nào cả.. em đã là của anh rồi..”

Nói rồi anh dứt khỏi nụ hôn, bàn tay bắt đầu vuốt ve thân tôi, vuốt đến đâu là anh lại nhìn đến đấy. Không hẳn là chúng tôi chưa nhìn thấy thân thể trần trụi của nhau trong ánh sáng, mà là chưa bao giờ cảm nhận từng chút một bằng ánh mắt mà thôi.

Tôi cứ nằm im như vậy mặc cho anh vuốt ve và ngắm nhìn, để rồi kết thúc bằng một nụ hôn thật dài lần nữa.

“Tiểu Lộc.. anh phải đi rồi..”

“…”

“Anh nhất định sẽ trở lại. Em có tin anh không?”

Tôi lúc này dù rất sợ hãi giấy phút anh rời xa tôi nhưng vẫn ngoan ngoãn mà gật đầu.

“Tôi một mực tin tưởng anh.”

Chúng tôi cố nán lại bên nhau một chút nữa, thủ thỉ những lời ân ái rồi cứ thế lặng lẽ nhìn anh bước đi.

“Thế Huân.. em sẽ đợi anh..”

.

.

Đã ba ngày trôi qua.. anh vẫn chưa trở lại.

Tôi nhớ anh đến nao lòng.

Tôi tin tưởng rằng anh sẽ quay trở lại, chỉ là không biết anh giờ này đang ở đâu và làm gì.

Tôi đã không thể chịu đựng được sự nhớ nhung này nữa.

Tôi không muốn cứ phải chờ đợi trong im lặng như thế này.

Sau một hồi vất vả với những suy nghĩ, tôi quyết định đi ra ngoài và tìm đến công ty của anh. Tôi cứ đứng ở đó quan sát xem có thấy bóng dáng anh không, nhưng chỉ là sự mong ngóng trong vô vọng.

Nhiều ngày cứ như vậy, tôi cứ đến đó, tìm một chỗ trống trước cổng công ty và hướng ánh nhìn về phía đó để mong thấy anh.

“Thế Huân.”

Tôi khẽ nở một nụ cười trong vô thức khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ cánh cửa rộng lớn. Nhưng nụ cười đã vụt tắt ngay sau đó khi đi bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp.

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch, trong lòng có chút thắt lại, cứ thế nhìn theo bóng dáng hai người bước vào trong xe. Không nghĩ ngợi gì nhiều tôi liền bắt một chiếc taxi và đuổi theo.

Đi được một lúc chiếc xe phía trước cũng dừng lại, tôi nhìn hai người tiến vào một cửa tiệm rất lớn. Tôi ngước nhìn lên trên tấm bảng hiệu..

Thì ra là cửa hàng thử đồ cưới.

Kết hôn..

Anh ấy sắp kết hôn..

Anh ấy sắp lấy người phụ nữ kia..

Đây chính là lý do anh không trở lại..

Vậy mà nói yêu tôi..

Vậy mà bắt tôi tin rằng anh thật sự yêu tôi..

Nước mắt tôi rơi lã tã trên mặt, cố gắng bịt miệng lại để ngăn những tiếng nấc không thốt ra.. nhưng tôi lúc này đã không thể chịu đựng được nữa rồi.. tất cả trước mặt tôi tối sầm lại.. toàn thân đau đớn.. tôi nghĩ mình có thể tắt thở ngay lúc này.. buông lỏng bàn tay xuống tôi cứ để mặc cho những tiếng nấc vang lên mà chạy không ngừng, mặc cho bao ánh nhìn đang đổ dồn về phía tôi lúc này.. tôi cứ chỉ biết chạy và chạy cho đến khi ngất lịm trước cửa nhà.

.

.

.

“Đồ

…….đê

…………tiện.

…………….Anh

…………………lừa

……………………..Tôi!”…………………………………..

[End chap4..]

“Alo.”

“THẾ HUÂN. LỘC HÀM BIẾN MẤT RỒI!!!”

“CẬU NÓI CÁI GÌ???”

“Tôi đến đưa đồ ăn cho Lộc Hàm như cậu dặn, nhưng trong nhà không có ai. Tôi đã chạy khắp khu vực xung quanh đây cũng không tìm thấy.”

“KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!!. LỘC HÀM ĐÃ HỨA SẼ CHỜ TÔI QUAY LẠI!!!”

“Thế Huân, không có lẽ cha cậu… Tôi nghe bọn thuộc hạ nói cha cậu đã biết được sự tồn tại của Lộc Hàm thông qua cha mẹ cậu ấy.”

“KHÔNG!!! ÔNG TA KHÔNG THỂ TÌM ĐƯỢC CHỖ ĐÓ, ÍT NHẤT LÀ NGAY LÚC NÀY.”

“Được rồi Thế Huân, cậu hãy bình tĩnh, tôi sẽ cho người đi tìm Lộc Hàm.”

“Tôi sẽ đi tìm em ấy!!”

“KHÔNG ĐƯỢC. ĐIỀU NÀY QUÁ NGUY HIỂM. ÔNG TA SẼ KHÔNG THA CHO MẸ CẬU NẾU CẬU TRỐN ĐI VÀO LÚC NÀY!!”

“…”
“Thế Huân, có nghe tôi nói gì không??”

“Thế Huân!!!”

“…….Chung Nhân….. cậu nhất định phải tìm được Lộc Hàm… nhất định phải tìm được em ấy… hãy tìm cha mẹ Lộc Hàm…”

“Tôi hiểu rồi, cậu đừng lo lắng… trong lúc này không thể mất cảnh giác được…. Đừng khóc….”

“Chung Nhân…. Tôi chỉ còn mình cậu… hãy giúp tôi…”

“Thế Huân. Hãy tin tưởng ở tôi.”

…………………………………….

Tôi tỉnh dậy mà toàn thân đau buốt, không biết tôi đã ngất lịm đi bao lâu nữa.

Trong đầu tôi lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: “Biến mất khỏi cuộc đời anh ta.”

Tôi cố gắng lết vào trong nhà, vơ một ít đồ rồi kiếm xe ra sân bay.

Tôi phải biến mất khỏi nơi này, tôi sẽ trở về Trung Quốc-nơi tôi lớn lên và rời xa anh ta vĩnh viễn!!

.

.

“Nghệ Hưng.” – Tôi đứng trước cửa nhà gọi hắn, toàn thân lúc này đã ướt nhèm vì dính nước mưa, hắn là người bạn duy nhất mà tôi có, bao nhiêu năm không gặp lại không biết hắn còn nhận ra tôi không, nhưng lúc này tôi không biết mình phải đi đâu và làm gì nữa, chỉ có thể trông chờ vào hắn.

“Lộc Hàm.. là anh sao Lộc Hàm.. một thời gian dài không gặp, sao lại ra nông nỗi này??”

“Nghệ Hưng…”

“Lộc Hàm anh sao vậy, sao tự nhiên lại khóc? Vào nhà nhanh đi, người anh ướt hết cả rồi!!”

Nghệ Hưng đưa tôi vào trong nhà, lấy mấy bộ quần áo của hắn cho tôi mặc, sau đó cho tôi ăn và tìm cho tôi một phòng nhỏ trong ngôi nhà rộng lớn để nằm nghỉ.

Hắn vẫn tốt như ngày xưa, cái thời tôi và hắn còn là bạn, suốt ngày bám lấy nhau như anh em ruột, cho đến khi gia đình tôi gặp nạn thì không còn gặp lại hắn nữa, thỉnh thoảng vẫn hay liên lạc nhưng không nghĩ là hắn vẫn còn nhớ đến tôi.

Hắn tham gia một CLB tình nguyện ở trường nên thường xuyên phải đi xa, có khi một tuần mới về nhà một lần. Chỉ có một mình tôi ở trong căn nhà rộng lớn, nhưng như vậy cũng tốt, tôi có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc mà không bị hắn nhìn thấy.

Ngày qua ngày, tôi cứ tự nhốt mình trong phòng như vậy. Không khóc trên giường thì lăn dưới đất, tôi cứ sống vật vã ngày này qua ngày khác, có lúc không chịu nổi muốn tìm đến cái chết nhưng lại bị Nghệ Hưng phát hiện. Hắn đánh tôi một trận và cấm không cho tôi được làm chuyện gì dại dột, nhưng vẫn không biết được chuyện gì đang xảy ra với tôi, vì có chết tôi cũng không nói.

Hắn lo tôi lại làm liều lần nữa mà thuê người giúp việc để mắt tới tôi khi hắn vắng nhà.

Hắn việc gì phải đối tốt với một kẻ như tôi, thà cứ để tôi chết quách đi cho xong, nhưng vì hắn cứ như vậy nên tôi không nỡ làm điều gì khiến hắn phải phiền lòng. Cứ âm thầm chịu đựng từng nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn như vậy.

Tôi cũng không rõ rằng mình đã sống thêm được bao nhiêu ngày nữa, người tôi bây giờ khác gì một cái xác không hồn. Bị anh ta ám ảnh cả ngày lẫn đêm, hễ cứ nhắm mắt là lại gặp ác mộng, mỗi lần như vậy đều gọi tên hắn rồi khóc cho đến khi ngất lịm đi.

Tình yêu quả thật là con dao hai lưỡi.

Lúc “ngọt”, lúc “đắng”.

Tôi đã từng chìm đắm trong hương vị ngọt ngào ấy, để bây giờ phải chịu đựng đắng cay.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Tại sao lại lừa dối tôi?

Tại sao phải dùng những lời ngon ngọt để lợi dụng tôi, rồi đâm cho tôi một nhát không thể chết ngay mà cứ chết dần chết mòn như thế này??

Có lẽ lúc này hắn đã lấy người con gái kia rồi..

TẠI SAO……. TẠI SAO lại như vậy…………………….

ANH ĐÃ NÓI YÊU TÔI, BẮT TÔI PHẢI TIN TƯỞNG ANH, BẮT TÔI PHẢI CHỜ ĐỢI ANH… VẬY MÀ ĐỔI LẠI CHỈ TOÀN SỰ DỐI TRÁ..

Tôi “ĐAU” lắm..

Anh có hiểu được nỗi “đau đớn” này không?

.

.

Thế Huân… EM NHỚ ANH… NHỚ ANH NHIỀU LẮM…

Tôi cứ gọi tên hắn trong nỗi nhớ nhung ấy. Càng hận lại càng yêu nhiều hơn.

Tôi biết phải sống như thế nào đây…

……………………………………………………………………………………………….

“THẾ HUÂN. CẬU ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?? CÓ BIẾT TÔI GỌI CHO CẬU BAO NHIÊU LẦN RỒI KHÔNG???”

“…”

“NÓI. CẬU ĐANG Ở ĐÂU??”

“Tôi không chịu được nữa rồi. Tôi phải nhìn thấy em ấy..”

“TRONG TÌNH TRẠNG NÀY MÀ CẬU VẪN CÓ THỂ CHẠY ĐẾN ĐẤY ĐƯỢC SAO?? ĐỒ ĐIÊNNNN.”

“Ừ TÔI ĐIÊN. TÔI ĐANG MUỐN PHÁT ĐIÊN ĐÂY!!”

“Chỉ còn một thời gian nữa thôi, cậu không cố chịu đựng thêm được sao? Tôi đã cử người bên cạnh chăm sóc cho Lộc Hàm rồi mà.”

“Nhưng tôi nhớ em ấy… tôi không chịu đựng được thêm nữa… chỉ cần được nhìn thấy em ấy… tôi chỉ cần được nhìn thấy em ấy thôi…”

“Cậu cũng nên nghĩ cho bản thân mình nữa..”

“…”

“Thế Huân. Nghe tôi nói gì không??”

“Lộc Hàm… Lộc Hàm!!!”

“Cậu nói gì??”

Tút…..tút…………..tút…………

“Alooo???”

Tút…..tút…………..tút…………

“Thế Huân????????”

Tút…..tút…………..tút…………Tút…..tút…………..tút…………

……………………………………………………………………………………..

Tôi lao như điên ra khỏi nhà.

Sự chịu đựng của tôi đã đến giới hạn rồi.

Tôi nghĩ mình không thể sống thêm một giây phút nào nữa.

Tôi cần được sống trong thanh thản.

.

.

.

.

“TIỂU LỘCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCCC…..”

Tôi nhắm chặt đôi mắt lại, tôi có lẽ đã bị chiếc xe đằng trước đâm nát thịt rồi chứ? Nhưng tại sao lại vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ như thế này??

Tôi mở mắt, bóng dáng quen thuộc đang ôm chặt lấy thân thể tôi trong một vũng máu…

LÀ THẾ HUÂN!!!!!!!! THẾ HUÂN ĐÃ CHẶN CHIẾC XE LẠI….

.

.

.

.

KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG……..

THẾ HUÂNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN!!!!!!!!!!!!

.

.

.

“Thế Huân… Thế Huân…”

“Lộc Hàm.. tỉnh lại đi Lộc Hàm. Cậu không sao chứ??”

“Chung Nhân. Thế Huân, Thế Huân đâu…..??”

“Lộc Hàm hãy bình tĩnh, cậu chỉ vừa mới tỉnh lại thôi.”

“Tôi bị làm sao thế này..”

“Cậu đã nằm bất tỉnh hai ngày rồi.”

“Còn Thế Huân… Thế Huân đâu… Tôi cần gặp anh ấy!!!”

“Lộc Hàm. Cậu bình tĩnh nghe tôi nói. Thế Huân…”

“Thế Huân làm sao? Làm ơn hãy nói cho tôi biết… làm ơn hãy cho tôi biết anh ấy đang ở đâu??”

“Cậu phải hết sức bình tĩnh nghe tôi nói..”

“Nói đi. Làm ơn nói đi Chung Nhân. Anh ấy không sao chứ… tôi đã chỉ thấy toàn máu là máu.. làm ơn hãy nói với tôi rằng anh ấy không sao đi…”

“Lộc Hàm đừng khóc nữa… thân thể cậu còn chưa bình phục..”

“Hãy nói đi…”

“Lộc Hàm.. Thế Huân đã qua cơn nguy hiểm rồi… nhưng mà…”

“…”

“Bác sĩ nói Thế Huân vẫn chưa tỉnh lại, cậu ấy đang trong trạng thái hôn mê… cậu ấy bị va chạm mạnh, cộng thêm những vết thương cũ chưa hồi phục nên tình trạng rất xấu… cậu ấy chưa thể tỉnh lại… nhưng bác sĩ nói chỉ cần thời gian thôi… Lộc Hàm cậu đừng lo lắng quá…”

“Vết thương cũ?? Tôi không hiểu anh đang nói gì??”

“Lộc Hàm.. Thế Huân không như những gì cậu nghĩ. Cậu ấy thật sự rất đáng thương…”

.

.

.

” Thế Huân từ bé đã bị người cha tàn nhẫn trói buộc, hắn cố gắng sống cho đến ngày hôm nay cũng chỉ để cứu mẹ mình. Tất cả những gì  hắn đối xử với cậu cũng chỉ là để bảo vệ cậu thôi.

Lộc Hàm.. nếu như cậu không xuất hiện thì có lẽ Thế Huân đã làm những chuyện dại dột rồi. Đối với hắn điều quan trọng nhất lúc này chỉ có mẹ và cậu. Hắn làm mọi thứ cha mình yêu cầu cũng chỉ để bảo vệ hai người.

Cha hắn quả thật là một kẻ rất đáng sợ. Ông ta dùng mọi thủ đoạn để ép buộc Thế Huân làm những thứ ông ta yêu cầu. Thế Huân sống như một con rối trước sự điều khiển của chính người cha đẻ của mình. Từ bé đến giờ hắn ta chưa bao giờ trống đối lại ông ta, nếu không vì cậu hắn đã không bị ông ta hành hạ đến mức này.

Kể cả chuyện hắn kết hôn cũng là do cha hắn ép. Ông ta lấy tính mạng của mẹ mình và cậu để ép buộc hắn.

Tôi và Thế Huân đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch để lật đổ ông ta, chỉ cần chút thời gian nữa thôi… nếu như cậu cố gắng chờ đợi hắn… nếu như cậu cố gắng tin tưởng hắn… nếu như cậu không bỏ đi thì có lẽ thời cơ đã tới. Nhưng hắn đã phát điên lên khi nghe tin cậu bỏ đi, dùng mọi cách để trốn đi tìm cậu, nhưng lần nào cũng bị người của cha hắn bắt về và đánh đập.. những vết thương còn chưa lành hắn lại bỏ đi nữa…

Lộc Hàm.. cậu đừng hận Thế Huân… Thế Huân thật sự rất yêu cậu!”

.

.

Tôi chỉ biết chết lặng trước những gì Chung Nhân nói.

Tim tôi một lần nữa thắt lên từng cơn đau đớn. Tôi chạy như một kẻ điên đến bên anh, nhìn bóng dáng yêu thương đang nằm bất động tôi chỉ biết nằm gục bên cạnh anh mà khóc nức nở… Tôi không biết phải làm gì vào lúc này nữa…

THẾ HUÂN… THẾ HUÂN, EM SAI RỒI. EM SAI RỒI… XIN ANH HÃY TỈNH LẠI ĐỂ NHÌN EM MỘT LẦN… MỘT LẦN THÔI…

Tại sao tôi lại dại dột như thế này?

Tại sao lại không thể tin tưởng vào tình yêu anh dành cho tôi??

Tôi đã quá nhỏ nhen và mù quáng.

Sự đau đớn của tôi sao có thể bằng nỗi đau thể xác lẫn tinh thần mà anh đã phải chịu đựng.

Sao không ai nói gì cho tôi biết hết vậy?? Tại sao lại để tôi hận người tôi yêu đến mức này??

THẾ HUÂN, ANH HÃY TỈNH LẠI VÀ NHÌN EM ĐI..

EM XIN ANH!!!

ĐỪNG BỎ RƠI EM…

TỈNH LẠI ĐI THẾ HUÂN…

Tôi cứ như vậy cho đến khi ngất lịm đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, nhưng vô vọng, anh vẫn nằm im như vậy. Tôi chỉ còn biết ở bên anh và cầu nguyện.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, đã hơn hai tuần rồi mà anh vẫn nằm bất động như vậy. Tôi chỉ trực chờ bên cạnh chăm sóc anh không rời xa nửa bước. Ngày nào cũng thủ thỉ mọi điều bên tai anh. Cố gắng chờ đợi… chờ đợi… và chờ đợi.

Tôi sợ mất anh… những ý nghĩ như vậy cứ ám ảnh khiến toàn thân tôi đau đớn mà rơi lệ.

.

.

“Thế Huân.. em đã bao giờ nói với anh rằng “em yêu anh” nhiều như thế nào chưa?

Tại sao anh luôn làm những thứ khiến em đau khổ… Tại sao không thể thành thật với em, em có thể cùng anh chịu đựng mà… tại sao luôn chịu đựng một mình như vậy… Em đau lòng lắm anh biết không… Em sợ mất anh, sợ nhiều lắm… Em đã không thể sống thiếu anh được nữa rồi… Từng giây, từng phút em chỉ nghĩ về anh mà thôi… Làm ơn hãy tỉnh lại và nhìn em đi… Em nhớ anh nhiều lắm… đừng nằm như vậy nữa… Em sắp không chịu được nữa rồi…

Em yêu Anh..

….yêu Anh…

………yêu Anh….

………….yêu Anh…..

“Tiểu Lộc.”

“Thế Huân…….”

Tôi như chết lặng đi khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của người tôi yêu. Anh ấy đã tỉnh lại rồi. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy anh mà khóc.

“Thế Huân.. anh đã tỉnh lại… cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại rồi…”

“Tiểu Lộc của anh đừng khóc… anh đau lòng…”

“Thế Huân em xin lỗi…”

“Đừng khóc nữa… anh không sao… Tiểu Lộc em đừng khóc nữa…”

“Em nhớ anh nhiều lắm… em đã sợ rằng anh không bao giờ tỉnh lại để nhìn em… em sợ lắm….”

“Anh cũng nhớ em nhiều lắm… ngày nào anh cũng nghe thấy tiếng em bên cạnh… nhưng anh không thể nào mở mắt ra được… anh cũng sợ rằng không thể mở mắt ra để nhìn thấy em…”

“Thế Huân… em đã hiểu lầm anh… em đã không tin tưởng anh khiến anh phải chịu đựng nhiều như thế này… em sai rồi…”

“Anh chỉ toàn mang lại cho em đau khổ… anh đáng bị như vậy… Tiểu Lộc, em đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.. anh xin lỗi…”

“Thế Huân…”

“Em đừng khóc… anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa…”

“Em yêu anh… em thật sự rất yêu anh…”

“Anh biết… anh cũng rất yêu em…”

Chúng tôi cứ ôm nhau khóc như vậy… cuối cùng thì anh cũng chịu tỉnh lại… gương mặt vẫn còn xanh xao… giọng nói vẫn còn yếu ớt cứ thủ thỉ mọi điều bên tai khiến lòng tôi càng đau lòng hơn…

Dù biết rằng trước mắt còn biết bao nhiêu sóng gió, không biết cha Thế Huân rồi sẽ gây ra những chuyện gì nữa, nhưng chỉ cần có anh bên cạnh như lúc này, tôi dù có chết cũng không bao giờ muốn buông tay.

Chung Nhân đặt cho chúng tôi một phòng riêng trong bệnh viện, để tiện cho người bảo vệ và khỏi bị người khác làm phiền. Ngày qua ngày chúng tôi cứ quấn quýt lấy nhau như vậy, tất cả những nỗi lòng cuối cùng cũng được bày tỏ, mọi chuyện dù là nhỏ nhất cũng đã tâm sự hết cho nhau nghe, tôi và anh không ngớt thủ thỉ mọi điều bên tai, những ngày hạnh phúc bên nhau cuối cùng cũng trở lại… Thế Huân cuối cùng cũng dần bình phục, những vết thương cuối cùng cũng mờ đi…

“Anh còn đau chỗ nào không?”

“Anh đã hết đau rồi, chỉ là chưa thể đứng dậy được thôi.”

“Bác sĩ nói anh vẫn cần nằm thêm một tuần nữa mới có thể đi lại được, anh không được làm điều gì dại dột đâu đấy.”

“Anh biết rồi mà… nhưng anh chỉ muốn đi cùng em đến đâu đó thôi, anh sắp chết vì cứ nằm mãi một chỗ như thế này rồi…”

“Anh lại bắt đầu làm nũng như một đứa trẻ, em vẫn ở đây bên cạnh anh mà, có rời xa anh nửa bước đâu.”

“Chính vì em chịu ở đây, nên anh mới chịu nằm yên như thế này đấy…”

“Anh thật là… cố gắng chịu đựng thêm chút nữa đi…”

“Tiểu Lộc… lại gần anh hơn một chút đi…”

“Em ôm anh như này vẫn chưa đủ sao?”

“Chưa… anh muốn chặt hơn nữa… anh sợ em sẽ chạy đi mất.”

“Đồ ngốc, em sẽ không đi đâu cả.”

“Tiểu Lộc anh yêu em…”

“Ngày nào anh cũng nói câu này mà không thấy chán?”

“Không… anh còn muốn nói nhiều hơn nữa.”

“Em cũng yêu anh…”

“Tiểu Lộc…”

Anh khóa môi tôi lại bằng một nụ hôn nóng bỏng, ngày nào tôi cũng ở bên cạnh anh không rời đi chỉ nửa bước, vậy mà vẫn chưa đủ. Âu yếm nhau đến mức ngoài những lúc ăn uống hay làm những việc vặt ra chỉ một mực quấn lấy nhau mà cảm giác nhớ nhung vẫn không thể dứt. Đã lâu lắm rồi chúng tôi không ân ái, cho đến hôm nay tôi biết cả hai đã không thể chịu được nữa.

“Tiểu Lộc anh muốn…”

Anh cứ thế dụi sâu vào hõm cổ tôi, hơi thở lúc này trở nên khó nhọc, bàn tay di chuyển khắp nơi trên cơ thể khiến tôi không thể không nhúc nhích.

“Nhưng anh vẫn còn đau..”

“Anh đã hết đau rồi, chỉ là chưa thể cử động thôi… anh không chịu được nữa rồi…”

Toàn thân tôi lúc này cũng nóng dần lên bởi những vuốt ve, hai dục vọng lúc này cũng đã cương cứng bởi những ham muốn nổi lên không ngừng. Tôi ngồi dậy cởi bỏ hết những thứ còn mặc trên người rồi từ từ nằm xuống bên cạnh anh, để anh có thể thoải mái vuốt ve.

Từng động chạm lên cơ thể tôi không ngừng, những nụ hôn ngày một thêm sâu, tôi cứ nhấp nhổm để anh được thoải mái mơn trớn làn da mà không phải cử động. Đến khi toàn thân tôi hứng phấn đến cực đỉnh liền ngồi dậy nhẹ nhàng lột bỏ quần áo của anh xuống.

Anh lúc này chỉ có thể nằm im, còn tôi là người chủ động. Tôi sẽ dùng hết sức để anh được thỏa mãn, cũng như sự khao khát anh trong lòng tôi lúc này vậy.

“Tiểu Lộc em làm được không… nếu không muốn thì để lần sau, anh chịu được…”

Tôi lắc đầu, nhìn sâu vào mắt anh để anh có thể nhận ra sự ham muốn anh của tôi lúc này, rằng tôi ổn, tôi làm được…

“Tiểu Lộc…”

Tôi lao vào đôi môi anh, lần này rất nhanh và mạnh, cứ hôn điên cuồng cho đến khi cả hai phải thốt ra những tiếng rên rỉ.

Hai cơ thể lúc này đã trần trụi, tôi ngồi lên người anh để nụ hôn được thoải mái hơn, để anh có thể vuốt ve tấm lưng trần của tôi lúc này.

Mỗi khi tôi ấn môi anh thật mạnh và đẩy đầu lưỡi sâu vào trong khoang miệng lại khiến anh phát ra những tiếng thở dốc, không chịu được mà bóp ngực tôi rất mạnh, rồi trườn xuống eo, cuối cùng đến đùi. Những vết bấu mạnh đến nỗi tôi biết sẽ để lại những vết thâm tím, nhưng vẫn muốn anh mạnh tay hơn nữa. Đến khi tôi không chịu được mà rời làn môi anh xuống cổ và đặt đầu lưỡi ướt át của mình lên khắp người anh.

Tôi dừng lại trước dục vọng đã cương cứng của anh lúc này, đã lâu rồi tôi không nếm hương vị của nó nên có chút ngần ngại.

“Tiểu Lộc, nếu em không muốn thì đừng làm..”

Nhưng những ham muốn của tôi lúc này đã đến đỉnh điểm rồi, tôi nhẹ rướn người lên đặt một nụ hôn lên môi anh.

“Em muốn.”

Rồi từ từ cúi xuống liếm nhẹ đầu dục vọng khiến anh khẽ co mình, tôi từ từ đút sâu vào khoang miệng mình, dùng đầu lưỡi để cảm nhận từng milimet dục vọng đã cương cứng hoàn toàn của anh lúc này. Những ham muốn cứ tiếp tục tăng dần khiến động tác của tôi ngày một nhanh, tôi mút đến điên cuồng mà không muốn dừng lại, chỉ đến khi anh không chịu được mà gọi tên tôi mới chịu nhả ra.

Cả hai lúc này thở mạnh hơn, hai đôi môi lại quấn lấy nhau một lần nữa.

“Tiểu Lộc anh cũng muốn.. anh muốn…”

Tôi lúc này cũng muốn, nhưng anh không thể cử động được, tôi đành tiến lên quỳ xuống và để lộ dục vọng mình trước mặt anh một cách thoải mái nhất, để anh có thể vừa nằm vừa tận hưởng.

Cảm giác y như những lần chúng tôi âu yếm nhau vậy, chỉ có những khát khao và dục vọng mới có thể bồi đắp thêm cho ngọn lửa tình yêu của chúng tôi ngày một thêm sâu. Tôi và anh không thể thiếu những giây phút thỏa mãn nhau như thế này, mà chỉ có thể nhiều hơn mà thôi.

Tôi vịn tay mình vào thành giường, cố gắng đưa đẩy nhẹ nhàng dục vọng đang nằm gọn trong miệng để anh không phải cử động nhiều, những tiếng rên rỉ bắt đầu phát ra khi anh thỏa mãn tôi không ngừng, đến khi đạt giới hạn tôi rút ra thật mạnh và mút chặt lấy môi anh để kìm hãm sự thèm khát của anh lúc này.

Khi cả hai đã có thể bình tĩnh lại, thân dưới lúc này đã ướt nhẹp tôi nhẹ nhàng tìm lấy dục vọng anh và từ từ đặt lên cửa mình rồi từ tốn tiến vào. Tôi lúc này đang trong tư thế ngồi trên người anh nên bắt buộc phải đưa đẩy. Anh giữ lấy phần eo và dùng hết sức trên cánh tay mình để giúp tôi đưa đẩy được nhiều hơn. Thỉnh thoảng tôi cúi người xuống hôn anh, tôi đưa đẩy rất nhẹ nhàng để tránh cho cả hai không cảm thấy đau, cứ từ từ như vậy.. lâu… rất lâu cho đến khi thấm mệt tôi gục hẳn trên người anh, anh ôm chặt lấy thân tôi cố dùng sức để tôi đưa đẩy thêm vài lần rồi cùng nhau xuất ra một lúc.

“Tiểu Lộc, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh… anh hạnh phúc lắm.”

“Em cũng vậy.”

Vòng tay lại ôm chặt lấy nhau một lần nữa. Chúng tôi cứ thế chìm sâu vào những giấc mơ hạnh phúc.

Thời gian cứ như vậy mà trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày mà Thế Huân được xuất viện. Chúng tôi nở những nụ cười hạnh phúc, tay trong tay dắt nhau đi ra cổng viện… những ngày tháng sống trong lo lắng và sợ hãi cuối cùng cũng đã qua. Chúng tôi tạm thời được an toàn bên nhau dù những sóng gió chưa hề dứt.

Cánh cổng bệnh viện bắt đầu xa dần, chúng tôi đi được một đoạn thì bất ngờ bị chặn lại bởi một đám người mặc đồ đen.

Là người của cha Thế Huân.

“BUÔNG RAAAAAAAAAA” – Một tên to lớn túm lấy người tôi trong khi Thế Huân vẫn nắm chặt tay tôi lúc này.

“TIỂU LỘC.”

“THẾ HUÂN!!!!”

“TIỂU LỘC EM ĐỪNG SỢ.. CÓ ANH ĐÂY RỒI.”

Thế Huân cố gắng dùng sức đánh lại lũ người cứ bâu lấy chúng tôi, lấy thân mình che chắn cho tôi khỏi những đòn của bọn chúng.

“THẾ HUÂN CẨN THẬN!!!”

Tôi hét lên khi một lên định đánh lén từ đằng sau và gục xuống khi đỡ một gậy cho Thế Huân. Toàn thân tôi lúc này nằm im đau đớn. Thế Huân ôm chặt lấy tôi mặc cho bị lũ người kia liên tục đánh đập.

“Tiểu Lộc, đừng sợ, có anh ở đây rồi..”

“Thế Huân…”

Tôi chỉ biết khóc lóc nằm im trong lòng anh, nỗi sợ hãi lúc này khiến toàn thân run rẩy. Thế Huân vừa mới bình phục, lại phải chịu đòn thay cho tôi, lòng thắt lên từng cơn tôi cứ chỉ khóc nấc lên thành tiếng, còn Thế Huân vẫn ôm chặt không cho tôi nhúc nhích.

Tôi chìm trong nỗi sợ hãi, cứ như này thì chúng tôi sẽ chết mất. Tôi thật sự không muốn…

Chợt tiếng còi cảnh sát vang lên, lũ côn đồ bị tóm gọn chỉ trong một lúc.

Là Chung Nhân. Chung Nhân đã kịp thời phát hiện cha Thế Huân sai người hãm hại chúng tôi nên đã gọi cảnh sát tới.

“Thế Huân. Lộc Hàm. Hai người không sao chứ?”

“Chung Nhân. Thật may vì cậu đã đến kịp.” – Thế Huân lúc này cố nở một nụ cười gượng gạo để đáp lại Chung Nhân.

“Cậu không cần phải cố cười như thế đâu. Còn sống là may rồi. Cậu còn có thể đi được chứ.”

“Tôi ổn. Không sao cả.”

“Hiện giờ cha cậu đang rất tức giận, nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để bắt được hai người, vì vậy hai người cần phải tạm trốn đi một thời gian.”

“Tiểu Lộc.. Em đồng đi ý cùng anh chứ?” – Anh ngước lên nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

“Em sẽ đi cùng anh dù bất cứ đâu đi chăng nữa.” – Tôi gật đầu rất nhanh, mặc dù nghĩ đến việc phải rời xa đất nước này, rời xa những thứ vốn đã quen thuộc, rời xa những người thân yêu nhưng chỉ cần đấy là anh, tôi nguyện đi cùng anh dù bất cứ đâu, chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ.

“Vậy tốt rồi. Tôi sẽ sai người đưa hai người ra sân bay, tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ rồi. Đây là địa chỉ người quen của tôi ở thành phố HannoverĐức, hai người chỉ cần tìm đến địa chỉ này thôi. Đừng lo vì họ cũng là người Hàn, họ nhất định sẽ chăm sóc cho hai người.”

“Cảm ơn cậu Chung Nhân.”

“Đừng khách khí như vậy, tôi cũng muốn trả ơn cậu đã cứu mạng tôi. Cậu là người bạn và là người thân duy nhất của tôi.”

Tôi nhìn hai người họ ôm chặt lấy nhau mà ấm lòng. Chúng tôi thật may vì còn có Chung Nhân bên cạnh.

“Hai người lên xe đi, tôi còn phải quay về Hàn. Đừng lo lắng Thế Huân, ông ta vẫn chưa biết kế hoạch của chúng ta.”

“Chung Nhân. Cậu hãy bảo trọng.”

“Cậu cũng vậy!”

Chúng tôi ngậm ngùi tạm biệt nhìn Chung Nhân cho đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn mới chịu lên xe để người của cậu ta đưa ra sân bay. Tôi hít một hơi thật sâu để cảm nhận nơi tôi sinh ra một lần cuối, cố gắng in sâu trong tâm trí mình từng khung cảnh nơi đây.

“Tiểu Lộc, em không hối hận chứ.”

Tôi khẽ lắc đầu nắm chặt bàn tay anh và đặt lên môi anh một nụ hôn của sự tin tưởng. Tôi nguyện trọn đời này bên anh.

………………………………………………………………..

[Một tháng sau..]

Thời gian cứ như vậy mà trôi đi không ngừng. Chỉ trong một thời gian ngắn mà rất nhiều thứ đã thay đổi.

Chung Nhân cuối cùng cũng tìm được những chứng cứ làm ăn phi pháp của cha Thế Huân khiến ông ta phải ngồi tù chung thân. Tập đoàn Ngô Thị lúc này chính thức được thừa hưởng bởi Thế Huân, nhưng anh đã từ bỏ tất cả để ở lại bên tôi, một mực tin tưởng Chung Nhân và giao cho anh ta quản lý.

Mẹ Thế Huân cũng đã được Chung Nhân tìm thấy và đang được điều trị rất tốt, bà đang dần dần hồi phục. Cha tôi lúc này cũng đã được lên chức Giám Đốc trong tập đoàn Ngô Thị, là do những nỗ lực của ông đạt được mà không cần sự giúp đỡ của Thế Huân. Cha mẹ tôi lúc này cũng đang sống rất đầy đủ và hạnh phúc. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

Tôi và Thế Huân đã quen dần với cuộc sống yên bình ở nơi đây. Người thân của Chung Nhân đối xử với chúng tôi rất tốt, những người hàng xóm nơi đây cũng rất thân thiện, chúng tôi cũng đã có thể giao tiếp với họ bằng những ngôn ngữ ít ỏi mà chúng tôi học được, thật sự là không muốn rời xa nơi này.

“Tiểu Lộc của anh, em đang suy nghĩ điều gì mà chăm chú vậy?”

Tôi hơi giật mình khi bị Thế Huân ôm từ sau lưng.

“Anh đã đi đâu cả ngày hôm nay vậy? Sao không chịu nói gì với em?” – Tôi nói với vẻ đầy giận dỗi, tôi không thể chịu được việc xa anh ấy dù chỉ là một chút.

“Anh không muốn đánh thức em dậy. Anh đã tìm được một ngôi nhà nhỏ cạnh bờ biển, chúng ta có thể mở một quán coffee nhỏ ở đó, em thấy thế nào?”

“Điều đó thật tuyệt.” – Tôi nở một nụ cười ngoác đến tận mang tai, tôi rất thích biển và Thế Huân cũng vậy, chúng tôi đã có dự định sẽ mở một quán coffee nhỏ để có việc làm cho đỡ buồn, và sẽ trang trí nó thật đẹp như những gì chúng tôi thường nghĩ, những lúc rảnh dỗi có thể cùng nhau đi dạo bãi biển. Chỉ cần nghĩ đến vậy tôi cũng tưởng tượng được những ngày tháng tiếp theo hạnh phúc như thế nào rồi.

“Đồ láu cá, không giận anh nữa sao?”

“Tất nhiên là không rồi.”

Tôi quay lại nhìn anh, chúng tôi nhìn nhau bằng sự âu yếm, cảm giác yêu thương chưa bao giờ dứt, chúng tôi lúc nào cũng yêu nhau như những người mới yêu vậy. Anh lại nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng và nồng nàn.

Khi nụ hôn vừa dứt, Thế Huân lấy trong túi áo ra một hộp nhỏ màu đỏ. Tôi ngạc nhiên hết sức khi nhìn thấy vật ở bên trong.

“Đồng ý lấy anh nhé, Tiểu Lộc.”

.

.

.

“Vâng, em đồng ý.”

.

.

.

“Tiểu Lộc, anh yêu em.. trọn đời yêu em.”

“Thế Huân, em yêu anh.. trọn đời yêu anh.”

HAPPY ENDING & THEEND. 

[.. Cuối cùng thì fic cũng đã hoàn, đây là lần đầu tiên mình viết được một short-fic với nội dung dài và đầy ý nghĩa như thế này.

Thật sự là mình chưa bao giờ có thể nghĩ đến việc có thể viết fic, nhưng vì tình yêu dành cho HunHan và ước ao tình yêu của 2 bạn trẻ trở thành hiện thực mà dành hết tâm huyết và tình cảm để viết lên một kết thúc có hậu như thế này. Mình đã rất nhập tâm khi viết fic này, đã khóc rất nhiều cho những cảnh đau khổ của 2 bạn trẻ, hy vọng khi đọc fic các bạn cũng cùng một cảm nhận như mình ^^

Tuy fic này chủ yếu là yaoi của HunHan và mình biết nhiều người sẽ không thích nên đã gán mác PG-17 to NC21+ để cảnh báo trước những người không thích đọc thì đừng click, vì mình không thích nhận được những phản hồi trái chiều và tiêu cực, dù sao cũng là công sức mình bỏ ra, nhưng thật sự là nội dung fic rất ý nghĩa và mình thật sự hài lòng về nó.

Cảm ơn những người đã theo dõi và ủng hộ fic của mình từ đầu đến cuối. Cảm ơn những người luôn động viên và commt cho fic của mình. Mình sẽ cố gắng để có thể viết được nhiều fic hay hơn nữa.

Kamsamita ^^..]

[25.10.2013 - by ThuBin]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro