Chap 7 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Luhan nhắn tin cho Sehun, một trong những lần hiếm hoi cậu chủ động nhắn tin đòi gặp hắn. Cậu ngồi yên tại phòng khách sạn, nhìn gương mặt mình qua tấm gương trang điểm.

Hình như từ khi quen hắn, Luhan bớt dùng phấn son. Có lần, khi thức dậy bên hắn. Luhan lấy tay che mặt, Sehun gỡ tay cậu ra, nhìn vào khuôn mặt không trang điểm của cậu và nói nhẹ nhàng

- Cái chất tinh khiết và trong sáng trong em rất đậm đặc

- Luhan không hiểu chất tinh khiết trong nó là gì, cũng không hiểu hắn đã cảm nhận được gì. Nhưng nhìn nụ cười của hắn, Luhan hiểu đó là một lời khen.

Có tiếng gõ cửa phòng và Sehun bước vào, nhìn cậu mỉm cười như mọi lần gặp nhau. Luhan ôm lấy hắn rồi dìu hắn xuống giường, lớp quần áo vướng víu nhanh chóng được rủ bỏ, để lại hai thân xác trần trụi bên nhau

Cơ thể Sehun vẫn vậy, cao to và phả thứ hơi ấm xua đi những băng giá trong tâm hồn cậu. Khi Sehun đi sâu vào bên trong cậu, cậu im lặng, nhắm ghì mắt nhưng vẫn kịp thấy nét bối rối, hoang mang trên gương mặt hắn.

Cuộc làm tình giữa Luhan và Sehun rơi vào một khoảng lưng chừng, rời rạc. Hắn bỗng dưng xa cách nghi ngờ, trong khi cậu vẫn đang nhìn hắn. Ánh mắt vô hồn như lần đầu tiên gặp nhau. Tàn cuộc, Sehun ngồi nhỏm dậy, ngập ngừng

- Em...

- Luhan đứng dậy trần truồng trước mặt hắn để hắn nhìn thấy một bên má đùi của cậu là vệt máu đỏ. Sehun chau mày, như đang cố hiểu những gì đang diễn ra trước mắt mình. Rồi Sehun thấy trên giường đọng lại một giọt máu đỏ thẫm, y như ngày đầu tiên hắn làm tình cùng cậu

Luhan tới bên bàn trang điểm, mở vỏ xách, quẳng cho hắn một tờ giấy có màu hồng nhạt. Là tờ thanh toán cho dịch vụ phục hồi màng trinh, tại một thẩm mĩ viện vớ vẫn nào đó ở đất Seoul

- Anh hiểu chứ, anh chả có trách nhiệm gì với sự trong trắng của tôi đâu. Đừng trở thành một thằng ngốc trong trò chơi này nữa...Về với vợ con anh đi

- Luhan ôm mớ quần áo đang nằm trên sàn nhà, nhanh chóng mặc lại rồi bước ra cửa. Sehun vẫn ngồi đấy, im lặng nhìn tờ giấy thanh toán. Khó khăn lắn mới cất lên được một tiếng

- Em...

- Luhan dừng ở cửa phòng, không quay mặc lại nhìn hắn, bờ vai nhỏ nhắn đang run run

- Anh yên tâm đi, em là một trai bao chuyên nghiệp. Thế nên chắc chắn không bao giờ có chuyện em đi yêu một thằng khách hàng của mình đâu

- Luhan mở cửa và bước đi, lặng lẽ rời khỏi căn phòng khách sạn sang trọng. Xung quanh Sehun mùi điếm lại nồng nặc, nhấn chìm Sehun trong mớ cảm xúc hỗn độn không hình hài.

Hắn thả người xuống nệm, rồi quay mặt nhìn giọt máu đỏ nằm kế bên mình. Giọt máu chuyển sang thẫm đen trong ánh đèn vàng vọt. Và có lẽ cả cuộc đời hắn, không bao giờ thấy được giọt nước mắt còn chưa kịp khô nơi cửa phòng....

End...

==============

Đừng khinh những người làm trai bao or làm gái. Vì chưa chắc họ muốn làm cái nghề đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunhan