Part40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vậy tôi cho em biết cũng tốt.” Ngô Thế Huân nói rõ ràng với y: “Kỳ thật lúc trước là tôi bị ông ngoại bức đi Mĩ , lúc ấy tôi tuyệt không muốn rời khỏi em. Tôi nói với ông tôi đã tìm được người có thể sống chung cả đời, muốn hủy hôn ước với Ngô gia . Nhưng điều kiện là tôi phải làm cho Ân thị trở thành xí nghiệp đứng đầu thế giới , cũng phải đánh vào thị trường Mĩ, như vậy mới đáp ứng yêu cầu của tôi.”
Lộc Hàm mặt đỏ hỏi: “Nói như vậy… Anh là vì tôi mới đi Mĩ ?”
”Đúng vậy a, trong sáu năm kia, ông ngoại không cho tôi liên hệ với em , nói sẽ làm tôi phân thần, hiện tại tôi rốt cục đạt thành như ông muốn, ông cũng không miễn cưỡng tôi nữa. Chúng ta ở ngoài mặt cùng Ngô gia là thế giao, nhưng ông ngoại vẫn muốn thu tóm bọn họ, để tôi cùng Ngô Khởi Đình đính hôn chẳng qua là dùng để che dấu, làm bọn họ giảm cảnh giác thôi. Hiện tại gia sản Ngô gia đã thiếu hụt, hơn nữa hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng, cho dù tôi không nói, ông ngoại cũng sẽ để tôi hủy bỏ hôn ước .” Lần đầu tiên Ngô Thế Huân nói nhiều như vậy Lộc Hàm nghe xong cũng phải mất một khoảng thời gian để tiêu hóa.
“Anh thật là thứ đáng sợ…” Y nói lời thật lòng.
“Cái gì đáng sợ?”
“Anh làm chuyện như vậy đối với hai anh em đó còn chưa đủ đáng sợ sao?”
“Đó là bởi vì bọn họ chọc tôi trước, đối với người chọc giận tôi, tôi sẽ không tử tế . Hơn nữa đó bất quá là định luật sinh tồn cá lớn nuốt cá bé trong thương giới thôi.” Trong mắt Ngô Thế Huân lóe hàn quang.
“Ô… Anh rất khủng bố !” Lộc Hàm giãy khỏi ngực của hắn.
“Yên tâm, em là ngoại lệ .” Ngô Thế Huân càng kéo y trở về.
“Không cần ôm đến ôm đi , tôi muốn đi làm việc!”
“Em hôm nay không cần làm việc.” Ngô Thế Huân nhớ tới cái gì đó.
“Tôi trở về để làm gì? Xem phim hoạt hoạ a?” Lộc Hàm ngây ngốc hỏi.
“Có thể a.” Ngô Thế Huân nhớ tới cái gì , mờ ám nói: “Hoặc là đem cái đĩa này xem hết cũng được.”
“Phim gì…” Lộc Hàm nhìn hắn chỉ vào đầu DVD , chợt hiểu được, y đỏ mặt chửi nhỏ: “Tôi không xem!”
“Vậy tự tôi xem cũng được .” Ngô Thế Huân không chờ y đồng ý đã ấn nút mở DVD , trên màn hình hiện hình ảnh làm cho Lộc Hàm mặt đỏ tai hồng. Y kêu to: “Mau tắt đi!” Nhào qua muốn cướp lại remote, lại bị Ngô Thế Huân xoay người áp đảo.
Trên màn hình hai người quấn lấy nhau, trong phòng làm việc ngoài màn ảnh, cũng dần dần vang lên từng trận thở dốc…
end chương 9
.
Vĩ Thanh
“Anh tin tôi đi, bà lão kia thật rất chuẩn.”
“Tôi đối với cái đó không có hứng thú.”
“Đi xem một lần thôi, lại không tốn nhiều tiền. Nếu không lúc trước nghe bà ấy đoán số , tôi cũng không thể gặp lại mà ở bên anh.”
”Thật sao?”
”Thật, bà lão nói tôi sẽ gặp được người thay đổi vận mệnh của tôi, mà người kia cũng chính là người bầu bạn bên tôi cả đời.”
“Quá trùng hợp đi?”
“Không đâu , để bà ấy tính cho anh xem rồi anh sẽ thấy .”
Ngô Thế Huân bị Lộc Hàm kéo vào một ngõ phố tìm bà lão kia, Lộc Hàm vừa đi vừa nhìn, đi hết một đoạn cũng không thấy người mà y muốn tìm.
“Chẳng lẽ bà ấy hôm nay không tới sao…” Y đang lầm bầm lầu bầu , chợt thấy một bà lão ngồi trong một góc, mắt y liền sáng lên.
“Bà lão!” Lộc Hàm đi đến đứng trước quán của bà lão.
“Nga, buổi tối hảo.” Lão thái thái nhiệt tình chào hỏi.
“Buổi tối hảo, bà còn nhận ra tôi không?” Lộc Hàm chỉ vào mình, lão thái thái kia nhận ra ngay, gật gật đầu.”Tôi hôm nay có mang bạn bè tới.”
Lộc Hàm đem Ngô Thế Huân kéo qua, lão thái thái vừa thấy liền sợ hãi.
“Nga! Vị mỹ nam tử này, bộ dáng của cậu thật là hảo a!”
“Vậy à?” Lộc Hàm phụ họa.
“Ừ, nam sinh nữ cùng, tất phú quý a!”
Lời này Ngô Thế Huân rất không thích nghe, hắn phút chốc đứng lên muốn rời đi, bị Lộc Hàm ấn trở về.”Nghe bà lão nói xong đã.”
Ngô Thế Huân đành phải nhẫn nãi tiếp tục nghe, bà lão vươn bàn tay đầy nếp nhăn, ở trên mặt hắn sờ tới sờ lui. Khóe miệng Ngô Thế Huân bắt đầu run rẩy, Lộc Hàm ở bên cạnh nhìn quả thật rất muốn cười.
Bà lão sờ xong, bắt đầu nói .”Trán rộng vuông cao, trời định giàu có, năm mới phát đạt , sớm thành công danh; lông mi cong dày, xuất chúng nổi trội hơn người, huynh đệ đông đúc toàn là chúa quý, cao đường phúc lộc vọng kỳ di; mắt tú mày dài quý như quân vương…”
Bà lão thao thao bất tuyết , Lộc Hàm ghé vào Ngô Thế Huân nói: “Anh thật đúng là người siêu cấp hảo mệnh …”
” Vậy sao?” Ngô Thế Huân như trước bất vi sở động , sau khi bà lão đem hắn ra khen một lúc lâu, nói: “Mỹ nam tử, cậu cái gì cũng đều hảo, nhưng vận của cha mẹ cậu lại không hảo.”
Ánh mắt của Ngô Thế Huân hơi thay đổi một chút, bà lão tiếp tục nói: “Lông mi của cậu rất đẹp , có thể lập sự nghiệp thành tựu, nhưng duyên mẹ mỏng*, cùng ba quan hệ cũng không thân. Mẹ của cậu hẳn là sinh cậu không bao lâu liền ra nước ngoài, đúng không?”
duyên mẹ mỏng: ý là mẹ mất sớm hoặc không ở gần mẹ.
Lộc Hàm nhìn về phía Ngô Thế Huân, đối phương “Ân” một tiếng.
“Bất quá cha cậu hẳn là cũng là người có vận mạng rất mạnh, bằng không sẽ bị cậu khắc … Cậu có cái gì muốn hỏi không ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro