Chương 4: Bạch Công Tử dễ thương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Phốc ha ha ha ha……….. “

Luhan rốt cục nhìn không được, cười ngã trên ghế sô pha.

“ Không cho cười! Buồn cười cái gì! Thanh âm của công ta chính là có uy lực như vậy!”

Tiểu tử kia tức giận đến mức móng vuốt nho nhỏ đều dựng lên, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Luhan, thật xứng với mặt một vị đại thúc, lại làm cho Y không thể ngừng cười được.

“ Không cho cười! Không được gọi Bản công tử là tiểu tử”

Vuốt cánh, tiểu tử kia bay loạn xung quanh Luhan, dùng âm thanh ra lệnh Y.

Hả?

Y rốt cuộc đã nhận ra điều không bình thường. “ Ngươi có thể nghe thấy trong lòng ta đang nói gì sao?”

Lời này Y còn chưa thốt ra bằng lời.

“ Hừ”

Thấy Y rốt cục không cười, tiểu tử kia không bay loạn nữa, đứng ở giữa không trung

“ Ta chỉ nghe được đến ngươi đang nghĩ cái gì”

“ A? Vì sao….?”

“………..”

Tiểu tử kia đột nhiên không đáp, ánh mắt cũng nghiêm túc hẳn lên, bay gần Y, chiếc mũi chun lại như đang muốn ngửi cái gì đó.

“…………..”???

Một lát sau, tiểu tử kia lại cách xa một khoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy nghiêm túc .

“ Quả là có người động tay vào, chả trách lâu nay ta đi tìm kiếm ngươi khắp nơi mà không có kết quả”

Nói xong còn tự thì thào “Là ai lớn mật như vậy, dám ở trên người Y gian lận”

“…………….”

Hắn nói cái gì vậy……….

Thấy vẻ mặt Y không hiểu gì, tiểu tử kia cũng không buồn giải thích cho Y.

Hắn chỉ bay quang nàng một vòng, vẻ chán ghét bĩu môi:

“ Như thế nào trên người lại không có một đôi cánh , xấu muốn chết! “

“……….. Vì người trái đất vốn không có lông chim……”

Y nói trong lòng thì tự nhiên thấy có một bộ cánh dài , rất giống hình ảnh của Ma Tước, Y cảm thấy lạnh người.

Tiểu tử kia biết nàng đang nghĩ gì lại càng thêm khinh bỉ, “ Xấu muốn chết, ai biết được lông của ngươi lại dài như vậy!”

“……… Vì sao nó lại dài?”

“ Trở về nói sau! “

“ Làm sao để quay về? “

Không biết là không phải vì việc này mà phát sinh ra nhiều chuyện lạ trước đó, hiện tại nàng cảm thấy mình như có một siêu năng lực vô biên.

Tiểu tử dễ thương mới gặp này cho dù muốn mang Y đi thì Y cũng không còn cảm thấy sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro