Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi phòng giám thị, thay vì về thẳng lớp, Lộc Hàm rẽ qua thư viện. Lý trí vẫn nằm trong tầm kiểm soát nhưng là đôi chân tự bước đến.

Ngày khuất gió, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở, mọi vật đều như thiếu đi sức sống.

Dừng lại một lúc, vẫn không thấy giày trượt patin nào lướt qua, Lộc Hàm lại lầm lũi bước đi.

Một đôi chân chắn ngang trước mặt , cậu nhìn lên, cảm giác trỗi dậy đầu tiên là mất mát, tiếp đó mới là hoảng hốt.

" Sao lại đi một mình thế này ? "

Chung Nhân làm ra vẻ chân thành nhưng miệng cười cợt nhả. Trên làn da rám nắng, không lưu chút dấu tích của bất kỳ vết sẹo nào. Cứ như là người này không phải là nam sinh mang trên mình đầy vết thương, ngất lịm tại phòng y tế hôm ấy.

Chả nhẽ , da mặt hắn dày tới nỗi sẹo không bám vào được?

Lộc Hàm lách người khỏi hắn, cậu đã không bỏ chạy như phương án hiện sẵn trong đầu. Để không tỏ ra nao núng, hãy cứ tiến thẳng về trước.

Nếu trốn chạy, khác nào tự cho hắn ta cái quyền đuổi bắt ?

Sau vài giây ngạc nhiên vì thái độ bình tĩnh của con nai trước mắt, Chung Nhân liền vươn tay giữ cậu lại :

" Em không biết phép xã giao cơ bản hay sao? Lúc người ta hỏi thì phải trả lời chứ! "

Lộc Hàm kìm giận, nén sợ vì lời chỉ trích vô duyên, cậu giằng mạnh tay :

" Thế anh có biết phép lịch sự tối thiểu không? Khi tôi và anh không quen biết nhau thì đừng chạm vào tôi. "

" Em thú vị đấy. Những người trước, chưa ai từng lý lẽ với anh đâu. Họ ngoan ngoãn, sà vào lòng anh. Em muốn thế chứ ? "

Chung Nhân dang rộng tay, sẵn sàng đón nhận người mới.

" Kim Chung Nhân tuy không nằm trong diện nguy hiểm nhưng nằm trong diện biến thái. Cậu biết rồi đấy. Hắn là con trai độc nhất của chủ doanh nghiệp lớn. Thế nên, đừng chọc giận hắn, nam sinh học bổng ạ !"

Tiếng Tuệ Anh văng vẳng, kịp thời ngăn chặn ý định giằng co của Lộc Hàm, cậu đánh cắp cái nhếch miệng hiểm ác từ ai đó, tay thụi mạnh vào chỗ tạo ra con người của hắn ta.

" Hự! "

Nhân lúc Chung Nhân còn gập người, che chỗ ấy theo bản năng, cậu liền bồi thêm một cú đạp vào ngay bắp đùi của hắn rồi guồng chân chạy khỏi sân thư viện.

" Oái... aaa ! "

Chung Nhân đã cắn chặt răng nhưng vẫn không kiềm được tiếng kêu la xấu hổ kia. Một tên con trai vốn ngông cuồng như hắn lại có thể bị một đứa con trai bé tí tẹo ấy hành hung ?

" Khốn kiếp, cứ đợi đấy! "


Phía ngoài hành lang chỉ còn thưa thớt vài bóng người, số ít học sinh này tận dụng chút thời gian ngắn ngủi còn lại để thả mình trong những vạt nắng yên tĩnh.

Đôi lúc lại bật cười với đống âm thanh náo loạn thoát ra khỏi cửa lớp. Đám bạn đã lại kéo vào trong kia phá phách.

Vèo...

Miếng khăn xốp dùng để lau bảng bị nam sinh ném xuống cuối lớp, đơn giản là cậu ta chỉ muốn giải khuây cho chiếc tay đang ngứa ngáy của mình.

Chỗ đáp của miếng xốp là bạn gái còn mải chuốt hàng mi lên cong vút.

" Á ! Tên quỷ nào? "

Cô bạn đập mạnh tay xuống bàn, còn chưa kịp để bất kỳ ai thú nhận, cô đã dùng bút mắt vẽ một đường đen sì lên áo của người ngồi ghế trước – kẻ nằm trong diện tình nghi số một.

"Con mẹ nó. Cậu lên cơn cuồng make up hả? "

"Cậu xám xúc phạm tôi. Cậu sẽ bị kỷ luật cho xem. "

" Tôi xúc phạm cậu khi nào vậy ? Bằng chứng có không ? Nếu không có, tội vu khống có thể khiến hạnh kiểm đạo đức của cậu hạ xuống mức âm đấy. "

Cậu bạn phát cáu, lấy ác khoác lên người để che vết bẩn choán ngay giữa lưng.

" Con mẹ nó. Cậu đã nói từ ấy đấy ! "

" Là cậu nói chứ ? "

" Cả hai đều nói. Cùng bị kỷ luật đi. Sẽ vui lắm nhé ! "

" Bọn tôi nói gì cơ? "

" Con mẹ nó. Ồ... Tớ... khoan đã... "

"..."

Tuệ Anh không để tâm tới trò ầm ỹ do đám bạn chuyên phá rối đang bày ra, cô cũng không xem phim thần tượng như mọi hôm nữa.

Cô đăm chiêu nhìn vào chiếc hộp quà đã bị mở bung, là một đôi giày rất tinh tế.

Khi từ căn tin trở về lớp, Tuệ Anh đã thấy nó nằm ngay trên phần bàn của Lộc Hàm.

Cũng giống hệt như lần trước, món quà được gửi vào lúc không có bất kỳ ai trong lớp!

Đến lúc này, Tuệ Anh sẽ không còn nghĩ đây là từ thành viên nào đó của lớp muốn giúp đỡ người mới nữa.

Đơn giản là vì khi cô xé tung lớp gói bọc ánh kim ra, không một tên nào để lộ biểu hiện gì bất thường, chẳng hạn như khó chịu vì cô tự tiện lấy đồ của người khác.

Điều này cho thấy rằng, không ai biết quà này là dành cho Lộc Hàm!

Cô định không mở toang thế này nhưng khác gì đâu, rồi nai ngốc cũng sẽ mở, sẽ đem khoe cô. Thế này thì cô đi trước một bước, thay nai ngốc suy nghĩ một chút còn hơn.

Đứng sau trò bí ẩn này chắc chắn là người sành sỏi trong lĩnh vực thời trang.

Cô đã thấy đôi giày này vào tuần trước qua internet. Là hàng độc quyền có số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngày bán ra chính xác là vào hôm nay.

Giá tiền cao ngất ngưởng. Phải rất dư tiền mới có thể rinh về ngay lập tức thế này được .

Thêm một nghi vấn nữa được gợi ra. Người này chắc hẳn biết rõ nai ngốc. Vừa hôm qua, nai ngốc làm mất giày, nhưng chuyện ấy, ngoài cô ra thì đâu ai biết khi giày vương trên cây đã được người bảo vệ rừng lấy giúp.

Là người nào đó từ khối 12, vô tình gặp Lộc Hàm vào lúc đó. Có khi nào là...

Tuệ Anh giật mình cất nhanh hộp quà xuống gầm bàn khi thấy Lộc Hàm, lời phát ra không được thoải mái như thường ngày :

" Tuần sau, sẽ khởi chiếu bộ phim bom tấn. Có muốn đi cùng tớ không ? "

Kế bên những ô cửa kính trong suốt, một nam sinh áp má xuống mặt bàn, thần thái lơ đãng như đang chìm trong những mơ mộng. Chỉ riêng ánh mắt cậu rực lên, dõi theo từng biến chuyển nhỏ trên nét mặt thiếu tự nhiên của cô bạn mập.


Buổi chiều của ngày cuối tuần rảnh rỗi, Lộc Hàm tranh thủ bày trí lại căn nhà be bé. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ lim, cậu đặt trên mặt bàn nhỏ một chậu cây. Nhú khỏi lớp đất mềm xốp, chỉ có hai lá mầm xanh đang vươn từ thân cây non nớt. Là thứ người làm vườn của học viện đã tặng cậu vào sáng nay khi cậu giúp bác ấy nhổ cỏ dại.

" Đến lúc nó lớn, sẽ thấy rõ thôi. Đợi đi, cậu bé ! "

Mãi giờ, cậu vẫn không nghĩ ra nó thuộc giống cây gì. Đợi vậy.

Lộc Hàm không dùng nước nhà tắm mà lấy từ hồ để tưới cây vì tự nhiên thuộc về tự nhiên.

Bốn bức tường trắng xóa đem lại sự lạnh lẽo vô tận được cậu dán đầy tranh không màu, vẽ bằng những nét bút chì thật đơn giản.

Có hôm, bóng tối, đêm, không thể chợp mắt. Cậu nằm vẽ ra những hình ảnh đang choán kín tâm trí của mình. Càng vẽ, cậu càng say mê. Càng vẽ, cậu càng đắm mình vào những rung động xen lẫn suy tư.

Khá hài lòng với căn nhà xinh đẹp, Lộc Hàm ăn tạm tô mì nóng rồi lôi cuốn sách tổng hợp về những loạn bệnh vừa mượn từ thư viện ra đọc.

Giở mục lục tìm đến những căn bệnh hiếm, cậu bắt đầu kiếm tìm thật tỉ mỉ. Cho đến lúc dò mắt đến câu chữ cuối cùng, cậu biết, mình mới là người mắc bệnh!

" Có ở trong đó chứ nai ngốc ? "

Cậu giật mình bởi tiếng đập cửa dồn dập, không kịp cất sách đã chạy vội tới mở cửa.

" Tớ tưởng ma nào bắt mất cậu rồi ? "

Tuệ Anh lách người qua lối ra vào nhỏ hẹp, hay tay mang lỉnh kỉnh túi xốp nên cô đã dùng tới chân để gõ cửa. Trán nhễ nhại mồ hôi, thở đứt quãng vì đã phải xách nặng suốt một đoạn dài từ cổng học viện tới tận cùng bờ hồ.

Lộc Hàm rót ly nước lọc đưa cho cô bạn mập, tiện thể dọn đống sách vở vì giường là nơi duy nhất có thể ngồi ở đây.

" Đồ của cậu hết này ! "

Tuệ Anh dúi vào Lộc Hàm hết thảy những thứ vừa mang đến, cô đọc rõ sự ngạc nhiên của người bạn đang chật vật đỡ mớ túi giấy .

" Tớ không đến thì cậu cũng quên luôn buổi xem phim tối nay chứ gì ? Muốn xin lỗi tớ thì mặc đồ tớ mua đi ! Bọn mình sẽ đi ăn rồi mới đến kino ! "

Lúc Lộc Hàm còn chưa kịp tiếp nhận hết lời nói của Tuệ Anh, đã bị cô bạn mập đẩy vào nhà tắm, kèm theo cái nhăn mặt :

" Nhanh . Tớ đói lắm rồi đấy ! "

Nhắm mắt lấy đại chiếc áo, với tay chọn bừa thêm chiếc quần và mặc vào. Đó là cách giải quyết của Lộc Hàm khi rối mù bởi đống quần áo.

Tuệ Anh bảo là đồ hạ giá, rẻ bèo nhưng Lộc Hàm thấy rất khó coi. Cứ mỗi lần nhấc lên một món đồ , cậu lại phải thả xuống ngay sau đó. Vừa tiếc vừa không thể hình dung là mình mặc vào sẽ như thế nào !

Nếu Tuệ Anh không hét ầm lên thì có lẽ, cậu đã ở luôn trong nhà tắm.

" Tớ không rành lắm nên trông rất khó coi, nhỉ ? "

Cái nhìn kỳ lạ của Tuệ Anh khiến Lộc Hàm chột dạ, bất giác cúi đầu tự ngắm nghía mình. Cậu mặc rất đơn giản. Áo len trùm đầu màu trắng gạo, phối cùng quần buku kaki , dưới chân là đôi giày bằng vải màu đỏ kiểu dáng cổ điển, tôn lên khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo như trẻ con, lại làm cho người trước mắt đặc biệt trong sáng thuần khiết. Đường nét mềm mại bao lấy khuôn mặt để lộ ra gò má non mịn, xinh đẹp không chút yêu mị, bất giác khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.

" Không phải thay nữa đâu ! "

Tuệ Anh gọi giật lại khi người bạn định trở vào nhà tắm lần nữa, cô chỉnh chỉnh lại áo cho Lộc Hàm, nháy đôi mắt híp :

" Đẹp lạ ! Lộc Hàm đã biến hình rồi. Phép tiên của tớ quá tuyệt vời. "

" Cảm ơn cậu nhé Tuệ Anh. Ở nơi này, chỉ có cậu và anh Khánh Thù là tốt nhất với tớ." Lộc Hàm ôm chầm lấy cô bạn mập, thay cho những lời xúc động không thể nào thốt thành lời.

Đột nhiên, Tuệ Anh xô mạnh cậu, động tác thô bạo khiến cả hai cùng sững sờ.

" Không nên quá thân mật với tớ. Ghét lắm !" Vẻ mặt Tuệ Anh rất nghiêm trọng , lời nói ra lại vô cùng bình tĩnh .

Lộc Hàm chỉ ngỡ ngàng trong một lúc, cậu gật mạnh đầu :

" Được được. Xin lỗi nhé, tại cậu đáng yêu quá.?"

Tuệ Anh đã sớm quay về với bộ dạng trang nghiêm như lúc mới quen, nhặt cuốn sách rớt dưới sàn nhà, giơ lên :

" Nai ngốc này, cậu nghĩ là Gió Quỷ mắc bệnh nào đó nên mới nổi cơn tàn bạo vô lí như thế , có phải không ? "

" Đúng thế ! Tớ đã nghi ngờ nhưng không tìm ra căn bệnh khiến người ta mất kiểm soát khi bị nhìn vào hay chạm phải cả." Lộc Hàm thành thật thú nhận, hơi ngượng vì để lộ chuyện mình quá quan tâm tới ai kia, cậu nhăn mũi. " Những luật lệ kia là bắt nguồn từ bản tính tàn bạo của anh ta mà thôi ! Tớ sai lầm , tốn thời gian rồi. "

Tuệ Anh không đáp, chỉ chép miệng nhìn gương mặt thanh tú của cậu bạn. Làn da đã lại ửng hồng. Hừm, thật đáng nghi...

" Nhưng sao cậu biết là tớ đang tìm hiểu về vấn đề ấy ? "

" Cuốn sách này tớ đã từng mượn. Như cậu, rất quan tâm tới Gió Quỷ, nai ạ ! "

Trước rạp kino, Lộc Hàm xếp cuối dãy người đang chờ mua bỏng ngô.

Ban tối, Tuệ Anh rủ cậu đến nhà hàng Nhật mới khai trương, sau khi ăn hết thứ này tới thứ kia, cô bạn lại nổi cơn nghiện mua sắm, kéo cậu tới shop trang sức ngay phía đối diện. Nhìn ngắm đã mới cuống cuồng bắt taxi tới đây vào lúc phim sắp khởi chiếu.

Tuệ Anh vào trước tìm chỗ, giao nhiệm vụ cho Lộc Hàm phải mang đồ vặt về. Lúc chỉ còn vào ba người nữa là tới lượt, cậu bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh một cách kỳ lạ. Như có ngọn gió vô hình vừa bất chợt ùa tới.

Cậu kịp kiềm chế sự hiếu kỳ nên đã không quay đầu lại, nhìn vào người đang đứng ngay sau mình.

Gió Quỷ là người duy nhất bị cậu nhìn chòng chọc, anh ta là người duy nhất khiến cậu trở thành người vô duyên.

Gọi bỏng ngô và nước cam xong, Lộc Hàm muốn chuẩn bị sẵn tiền nhưng lục hết tất cả túi quần vẫn không thấy ví ở đâu. Chết rồi...

Người bán hàng nhận ra nét mặt bối rối của cậu, chỉ cười xã giao rồi nhanh chóng nhìn chếch qua vai cậu, có ý phục vụ người khách đến sau.

" Một lon coca. Bỏng ngô, nước cam. Cái kia nữa. "

Đang rời đi, cậu chợt khựng lại khi vị khách ấy cất lời. Không nghĩ nhiều, Lộc Hàm quay người.

Gió Quỷ đang thanh toán tiền, tay anh ta cầm đúng phần túi đựng bỏng ngô mà người bán hàng đã cất lúc cậu thừa nhận mình quên đem theo tiền.

Thế Huân ném cho cậu chiếc túi lớn, chỉ chừa lại mỗi lon coca nắm hờ trong tay.

" Nhìn gì ? "

Nhìn vì anh đẹp trai, vì anh xuất hiện bất thình lình, vì anh bỗng dưng vứt cho cậu bao nhiêu là thứ như thế.

Những lý do đó đủ để cậu nhìn chằm chằm Gió Quỷ, tạm thời, mọi luật cấm của anh đã bị sự ngạc nhiên lấn đi và cậu bị cơn say nắng chế ngự.

Giấu nhẹm mọi cảm xúc sau cái trừng mắt gay gắt, cậu lớn tiếng :

" Tôi sẽ không cầm giùm anh đâu. Ít ra, anh cũng phải đưa ra lời nhờ vả chứ ? "

Ngượng vì để Gió Quỷ chứng kiến cảnh mình... không xu dính túi, Lộc Hàm vô thức gắt lên trong xấu hổ. Hơn nữa, là cậu tức ! Đương nhiên là tức ! Cậu chưa quên vụ hôm đó, anh ta ngang nhiên cướp lá của cậu để cậu thất thố. Tim lại cứ nhảy loạn vì tưởng anh ta giúp đỡ cơ chứ !

Xem kìa, cách anh ta nhìn khiến cậu thật khó chịu. Cứ như đứng trước anh ta là thằng con trai dị hợm lắm ấy.

" Lấy lại đồ của anh, trước khi tôi ném vào sọt rác ! "

Vẫn tuân thủ theo nguyên tắc ấy ! Hãy thật láo !

Thế Huân không tỏ thái độ trước cách cư xử nóng nảy của cậu, anh bật lon nước, thong thả uống một hơi.

"Chậm hiểu vậy cũng vào được Trung Anh. "

Gió Quỷ không nhìn cậu, nói bâng quơ như đang tự nhủ với chính mình.

" Ai cho phép anh nói tôi... "

" Chậm hiểu. "

" Anh không được tùy tiện xúc phạm tôi như thế trong khi tôi là... "

" Nam sinh nhận học bổng. Ừ, học lực khá. Tuy nhiên, đầu có chút vấn đề. "

" Anh... "

" Tôi đi đây . " Thế Huân nhếch miệng, đưa tay lên ngang trán, làm điệu chào theo kiểu quân đội. Mang theo bóng dáng dửng dưng tiến về chiếc BMW còn đang bật sự cố.

" Ơ... "

Lộc Hàm sầm mặt, mọi lời nói của cậu đều đã " bị " Gió Quỷ thấu hiểu tuyệt đối, đến mức, cậu đã không thể đối đáp nổi thêm nửa chữ.

Láo với người tàn bạo. Đúng là thế , nhưng cậu quên mất, Thế Huân dẫn đầu Trung Anh trong mọi lĩnh vực .

Với người xuất sắc như thế, tự khắc im miệng mới là phương án đúng đắn !

" Có bạn trai lắm tiền thế mà sao không nói ?" – Người bán hàng ngó đầu ra, cười hờ hơ khi vớ phải vụ ngon lành. Cậu thanh niên ban nãy không nhận lại tiền thừa.

" Ơ... "

Bộ não của cậu không tiếp nhận nổi mấy từ " bạn trai ga lăng "phát ra tự nhiên đến vậy, cậu cũng chưa phân tích rõ sự tình đang vấp phải rốt cuộc là thế nào.

Vì cớ gì, cậu đứng trơ trước rạp chiếu phim, cùng với đống đồ ăn vặt trong khi chủ nhân của chúng đã biến mất.

" Nai ngốc! Cậu mua xong rồi thì vào đi chứ ! Ngẩn ngơ gì ở đây ? "

Tuệ Anh đỡ giùm cậu vài thứ, cáu gắt nhưng không hẳn là do bực tức. Cô lo lắng , sợ con người ngốc nghếch này gặp chuyện. Một người có ngoại hình ưa nhìn thì kiểu gì cũng bị gạ gẫm.

" Mua gì nhiều thế ? Cậu lắm tiền quá nai ngốc nhỉ ? "

" Ơ, tớ mua hồi nào ? "

Thế Huân khởi động xe nhưng còn nấn ná chưa đi, anh nhìn Lộc Hàm còn đang hỏi chuyện người bán hàng. Đôi mắt màu xám tro bắt đầu dời đến lon nước ngọt.

Chán thật, bỗng nhiên tấp vào lề đường để mua thứ đồ uống vớ vấn này. Bù lại , anh đã xác định được một điều.

Bên đường, cạnh một quầy hàng bán đồ vặt, dáng người nhỏ con quen thuộc nhưng bộ đồ mặc trên người lại rất trái mắt.

Không ngờ, đúng là cậu học sinh láo lếu thật.

Thế Huân rút từ túi áo ra một vật.

Là chiếc ví màu nâu làm từ vải thô. Đường chỉ thêu tỉ mỉ nhưng không được đẹp . Thẳng thắn hơn thì là rất xấu !

Qua bộ dạng tiu nghỉu khi bảo quên tiền của ai đó lúc nãy thì Lộc Hàm không hề biết ví của cậu đã bị anh trộm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro