CHƯƠNG 2: GẠO SỐNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Hỉ nhi chúc mừng phụ thân, mẫu thân, nhị tỷ tỷ." Thứ nữ tam phòng Lộc gia, khuê danh Hỉ nhi, xếp thứ ba, thường được gọi là Tam nương. Lúc này nàng uyển chuyển khom người chúc mừng Lộc lão gia và Lộc phu nhân đang ngồi hai bên bàn. Lộc phu nhân được con rể giỏi mừng rỡ hết sức, chẳng làm khó dễ nàng như bình thường, cười nói: "Tam nương, miễn lễ."

"Trong các nữ nhi Lộc phủ chúng ta, nhị tỷ tỷ giỏi nhất, bây giờ được nhân duyên như vậy, đúng là mệnh số định sẵn rồi. Phụ thân, mẫu thân, phải chúc mừng mới được." Bình thường Hỉ nhi giỏi nhất là quan sát sắc mặt người khác, bây giờ thấy hai ông bà cười tít mắt tít mũi như thế, đương nhiên phải tìm lời hay mà nói rồi.

"Tam nương nói phải lắm, phải lắm." Lộc lão gia gục gặc cười "Người đâu, truyền lệnh từ trên xuống dưới, theo lệ khen thưởng."

"Cám ơn lão gia, phu nhân, cám ơn nhị tiểu thư." Vẻ mặt mừng rỡ hỉ hả của hạ nhân lọt vào mắt Lộc Vân càng làm nàng đắc ý trong bụng.

"Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, thế tử hiện giờ còn ở biên cương, vậy ngày cưới của tỷ tỷ..." Hỉ nhi do dự hỏi.

"Nói cũng phải đó, thế tử bây giờ còn đánh trận nơi biên ải, cũng không nghe nói ngài ấy muốn quay về thành thân mà..." Có Hỉ nhi nhắc nhở, mọi người mới hoàn hồn từ trận vui mừng khôn xiết. Vấn đề này thì rõ lắm, Trấn Quốc Công có hai vị công tử, hôn sự dây dưa là chuyện nhỏ, danh hiệu thế tử mới là chuyện quan trọng.

"Đều do bà, mới nghe danh Trấn Quốc Công phủ là cuống quít gật đầu, hại ta quên hỏi vấn đề quan trọng như thế." Thân là chủ nhân Lộc phủ, ông ta kiên quyết không thừa nhận sai lầm.

"Thiếp... thiếp quá cao hứng thôi mà... dù sao ba ngày nữa vấn danh, đến chừng đó lão gia hỏi cũng không muộn mà." Lộc phu nhân ấm ức hờn dỗi. Lộc lão gia nghe xong thấy cũng phải, bấy giờ mới vui vẻ trở lại. Trước sau cũng không chạy đi đâu được, nhị công tử là thị độc [3] của thái tử, luận tiền đồ cũng không kém đại công tử bao nhiêu. Đám đàn bà này tóc dài mà đầu óc thì ngắn, chỉ nhìn thấy danh hiệu thế tử, không nhận ra thái tử tương lai là hoàng đế, thị độc của thái tử tương lai còn không phải là đại thần đắc lực trong triều sao?

Khụ, lão gia ông đỡ phải chấp nhặt với đám đàn bà không hiểu biết.

Tâm tình Lộc Vân cũng lên lên xuống xuống theo cuộc thảo luận của mọi người, đợi nghe được ba ngày sau tới lễ vấn danh [4] sẽ biết cũng không muộn mới yên tâm.

Ba ngày sau, Lộc phủ.

Trấn Quốc Công phủ nhờ bà mối đến hỏi ngày sinh tháng đẻ của nhà gái, Lộc lão gia nhân cơ hội hỏi vị công tử nào muốn thành thân. Hỏi xong, mặt Lộc lão gia khó coi ngay tại chỗ, miễn cưỡng lấy cớ thân thể không khỏe đuổi bà mối về, lúc này Lộc lão gia mới dám nổi nóng, đập tay xuống bàn tức không nói nên lời.

"Cái gì? Đề thân là tam công tử?" Lộc phu nhân nghe tin dữ, cả người khựng lại, ngã ngồi xuống ghế.

"Mẫu thân, chẳng phải Trấn Quốc Công phủ chỉ có hai vị công tử thôi sao? Ở đâu ra vị thứ ba?" Từ lúc nghe phụ thân phân tích tương lai gấm vóc của hai vị công tử Trấn Quốc Công xong, Lộc Vân đầu tư tình cảm vào cửa hôn nhân này cũng không ít. Đại công tử cũng tốt mà nhị công tử cũng được, nàng gả qua đó chỉ có hưởng không hết vinh hoa phú quý, sao lại bài xích được?

Nhưng bây giờ lại nảy sinh biến cố, tam công tử này là thần thánh phương nào?

"Ôi cha, con không biết đấy, chuyện này cả Di Lăng châu cũng rất ít người biết. Dù sao liên quan đến bí mật của Công phủ, người ngoài cũng không dám nói đến." Ngầm ý của Lộc lão gia là, thế lực công phủ ở nơi này, ai dám không sợ chết nói linh tinh?

Chỉ là bây giờ liên can đến một đời nữ nhi mình, ông ta liền rủ rỉ nói ra: "Phu nhân Công gia sau khi sinh thế tử, năm năm sau mới lại có tin vui, sinh một đôi nhi tử. Chỉ là trong đôi song sinh đó, nhị công tử ra đời trước có vẻ bình thường, tam công tử chào đời muộn hơn một khắc lại khác hẳn những đứa trẻ khác, trẻ sơ sinh đều khóc, hắn sinh ra không khóc không la. Mãi đến ba tuổi cũng chưa từng mở miệng nói chuyện, ngày thường phản ứng cũng chậm chạp đờ đẫn, không thích để ý ai. Nghe nói năm đó hoàng thượng còn phái mấy ngự y tới chẩn trị cho tam công tử nhưng đều bó tay."

"Tam công tử này tuy nói trời sinh kém trí nhưng phúc đức lại dày, đợi đến lúc hắn năm tuổi, ngẫu nhiên được Hoằng Nhất đại sư vân du Di Lăng coi trọng, cũng không biết đại sư làm cách nào thuyết phục cả nhà Quốc Công, Công gia lại phó thác con thơ cho Hoằng Nhất đại sư toàn quyền quyết định. Vì thế tam công tử luôn ở mãi nơi Phật đường, Công phủ cũng giấu chuyện tam công tử này kín như bưng, thế nên người đời đều cho rằng Công phủ chỉ có hai công tử." Lộc lão gia dừng một chút, nói tiếp "Hiện giờ tam công tử về phủ, Công phủ lại được Hoằng Nhất đại sư chỉ điểm, phu nhân Công gia kiên trì tin tưởng con gái Lộc gia có thể khiến bệnh tình tam công tử khá lên, nên mới bỏ qua thành kiến dòng dõi, đặc biệt đến nhà ta đề thân... nghe đồn phu nhân Công gia vừa hổ thẹn lại vừa yêu thương đứa con này, xem chừng nhất định phải được nữ nhi chúng ta, ài..."

Lộc Vân lập tức nhảy dựng, thét lên: "Phụ thân, nữ nhi chết cũng không gả cho đồ ngốc!"

"Nói đúng lắm, lão gia, Trấn Quốc công có hiển hách đến mấy, Vân nhi nhà ta cũng không thể gả cho một... một kẻ kém..." Câu sau bị nuốt trở lại dưới ánh mắt nghiêm khắc của Lộc lão gia.

"Câu này chỉ có ba người chúng ta nghe được thôi, không được truyền ra ngoài, bằng không sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu! Chúng ta đắc tội với Công phủ nổi sao? Nhớ kỹ, không được nói bừa." Lộc lão gia quát khẽ.

"Phụ thân, chẳng lẽ người nhẫn tâm để nữ nhi gả cho một kẻ như vậy sao? Cả đời nữ nhi có phải hủy hết rồi không?" Lộc Vân khóc nức nở, nước mắt như mưa, Lộc lão gia nhìn vừa đau lòng vừa không đành.

"Con ngoan, con đừng vội, phụ thân đang phái người nghe ngóng tin tức, biết đâu, biết đâu bệnh của tam công tử đã khỏi rồi thì sao?" Lộc lão gia ngập ngừng.

"Lão gia, khoan nói tam công tử khỏi hay chưa, một là hắn không kế thừa tước vị, hai là cũng không có công danh nơi người, nữ nhi nhà ta gả qua đó cái gì cũng không có hết." Đến lúc này rồi Yến phu nhân tính toán vẫn cứ vang dội.

"Vậy..."

"Phụ thân, nếu ngài quyết ý để nữ nhi gả, nữ nhi, không bằng để nữ nhi đập đầu chết đi." Lộc Vân quăng một câu thật độc liền nhào tới góc bàn.

"Ôi ôi, bảo bối, con làm gì thế, con muốn mạng của mẫu thân hay sao?" Lộc phu nhân ôm lấy người con gái, hai mẹ con ôm nhau khóc rống lên.

"Trời ạ, hai người làm cái gì đấy? Ta cũng không muốn gả nữ nhi qua đó, nhưng hôn nhân cũng đã bàn rồi, bây giờ nếu hối lại, Công phủ bên kia phải ăn nói thế nào đây?!" Lộc lão gia nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra biện pháp, gấp đổ mồ hôi.

Từ hôn chắc chắn không được rồi, Quốc Công phủ không phải nơi tùy tiện, nói gì thì nói. Huống chi chưa gì đã nhận chim nhạn nhà người ta rồi.

"Đều tại lão gia, chưa hỏi rõ ràng là công tử nào cầu hôn đã hồ đồ đẩy con gái ra rồi... nữ nhi số khổ của ta..."

"Trời ạ, không phải ta đang nghĩ cách sao? Bà đừng khóc nữa, khóc làm ta đau cả đầu."

Hai vợ chồng đang cãi vã, Lộc Vân khóc kha khá xong đầu óc chợt lóe sáng "Phụ thân, mẫu thân, Công phủ muốn trưởng nam trưởng nữ của phủ, trưởng nam trưởng nữ của phủ này đâu chỉ mình con chứ..."

"Con nói là... Hàm nhi?"

Ngày hôm sau, Công phủ lại phái người tới vấn danh lần nữa, Lộc lão gia hết sức sảng khoái đưa ngày sinh tháng đẻ ra.
Đợi bảy ngày sau, Công phủ đưa lễ Nạp cát tới, bát tự đôi bên hợp nhau, là điềm lành. Đợi tới ngày nạp huy, Công phủ chuẩn bị lễ vật phong phú đưa tới hạ sính lễ, Lộc Hàm còn nằm ườn trong viện nhỏ của nàng tiêu dao tự tại, hoàn toàn không biết mình đã bị gả cho người ta.

Lộc phủ khua chiêng gõ mõ chuẩn bị việc vui, Lộc phu nhân thu sính lễ tới mức miệng không ngậm lại được. Lần này tốt rồi, tống đi đứa con chồng khó ưa, lại thu về vô số vàng bạc châu báu nữa, hôn sự này đúng là một vốn bốn lời.

Chỉ có Y Nhân công tử, "mật thám tay sai" của Tam Trùng Uyển là phát hiện ra dấu vết, song lúc đó đã sau lễ Thỉnh kỳ, danh phận đã định, ngày đón dâu chọn vào một tháng sau, mười tám tháng sáu, Lộc Hàm không có bất cứ cơ hội phản kháng nào.

"Thiếu gia, sao người không sốt ruột tí nào thế? Này, một tháng sau người phải gả đi rồi." Từ lúc nhận được tin tức này, cơn tức của Diệu Nhân bốc lên hết đợt này đến đợt khác, một là vì lão gia và phu nhân bất công mà tức, hai là bị cái tính không tranh giành không chống đối của thiếu gia nhà mình làm sầu não.

"Hôm nay canh ô mai được đấy, ai nấu vậy?" Lộc Hàm híp mắt thưởng thức một miếng, lại híp mắt hớp ngụm thứ hai, tiếp đó còn chuẩn bị ăn miếng thứ ba.

"Thiếu gia!" Diệu Nhân sốt ruột bảo vệ chủ nhảy dựng lên.

"Diệu Nhân, muội đừng nóng, có lẽ thiếu gia có chủ trương riêng." So ra, Y Nhân trấn tĩnh hơn nhiều.

Có điều, một câu của LộcHàm khiến cậu cũng không bình tĩnh nổi.

Đại thiếu gia nhà cậu bình thản dửng dưng quăng một câu "Giờ các ngươi giúp ta thêu áo cưới chắc còn kịp nhỉ?"

Diệu Nhân phun máu ba thước, Y Nhân đờ đẫn trong gió, thiếu gia cậu tự mình nhấm nháp canh ô mai, thuận tiện cảm thán "Hôm nay khí trời không tệ, trời trong gió mát."

Diệu Nhân, Y Nhân, Khả Nhân, Giai Nhân bốn người ai oán vội vàng đi may áo cưới, đầu óc Tập Nhân mờ mịt thêu khăn voan, Lộc Hàm nằm trên trường kỷ cười híp mắt thưởng thức tài nghệ của năm đóa kim hoa Tam Trùng Uyển.

"Thiếu gia, người thật tình muốn gả, gả cho cái người đó sao?" Diệu Nhân hậm hực chọc chọc hình uyên ương sắp thành trên áo cưới, nghĩ trái nghĩ phải, sao cũng không thông.

"Tiểu Diệu Diệu, cho dù hôm nay ta không gả, ngươi cảm thấy ta có thể ở vậy cả đời không? Lộc  Hàm thò đầu qua xem Tập Nhân thêu hoa bách hợp, hợp thời khen một câu "Tài nghệ khá lắm." Làm Tập Nhân thêu càng hăng hơn.

"Này... nam tử lớn rồi phải gả đi."

"Sớm gả muộn cũng gả, còn không bằng theo ý phụ thân, miễn được tai nạn của Lộc phủ." Lộc  Hàm đáp nhẹ như không. Tốt xấu gì Lộc phủ cũng nuôi cậu mười sáu năm, chờ sau này nhị nương tính kế cậu chi bằng theo ý bà ta gả đi. Dù sao gả sang bên đó nhà người ta gia thế hùng hậu, phỏng chừng sau này nhị nương cũng không quậy được gợn sóng nào lên. Còn như việc gả cho người không bình thường kia, trái lại cậu không để ý lắm. Quen nhìn thấy nam nhân thời này bạc tình, đối với ước nguyện tuyệt đẹp "Chỉ mong tim một người, bạc đầu không xa cách" cậu sớm đã không trông chờ.

Thế nên, gả cho ai cũng vậy thôi.

Huống chi, tam công tử ngốc nghếch trong lời đồn, cũng chưa chắc đã ngốc như người đời nhận định.

Người ngốc có chỗ hơn người của họ.

"Nhưng, nhưng lão gia phu nhân tính kế người, người cam lòng sao?" Khả Nhân hận không thể rèn giũa được.

"Cái đó á, chưa biết chừng sau này bọn họ lại hối hận đấy. Vả lại, ngươi cảm thấy với tướng mạo, tài hoa của thiếu gia nhà ngươi, gả qua đó sẽ ấm ức à?" Vì trấn an mấy nha đầu nhà mình, Lộc  Hàm dứt khoát học lão Vương bán dưa, tự bán tự khen.

"Thiếu gia, người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh." Khả Nhân cũng dậm chân.

"Được rồi được rồi. Ta biết các ngươi lo cho ta. Các ngươi nghĩ xem, ta gả qua đó là tam thiếu phu nhân của Công phủ, không đến mức Công phủ tệ bạc với ta chứ? Gả qua đó, sau này cũng không cần đối chọi gay gắt với nhị nương, bớt được bao nhiêu tức còn gì, Hơn nữa, tính tình tam công tử... ách, đơn thuần, tất sẽ tương kính như tân với ta. Ta nghe nói Công gia và phu nhân rất yêu thương vị tam công tử này, phỏng chừng cũng sẽ không tệ với ta. Tam công tử lại không bị áp lực kế thừa gia nghiệp, ta gả qua đó vừa khéo tiếp tục làm sâu gạo, còn gì vui bằng?" Lộc Hàm càng nói càng cảm thấy hôn sự này rất khá, rất có lợi.

"Thiếu gia nói cũng có lý." Y Nhân biết thừa đức hạnh thiếu gia nhà mình là thế nào, cảm thấy rất chí lý.

"Nhưng, nhưng dù sao người đó cũng là..." Đồ ngốc mà. Thiếu gia như hoa như ngọc nhà cậu gả tới đó, nói sao cũng rất ấm ức.

"Cha ta tuấn tú lịch sự, có tính là phu quân tốt?" Lộc Hàm thản nhiên vặn lại.

Khả Nhân trầm mặc. Tuy thiếu gia không nói ra miệng nhưng chưa chắc đã không oán hận lão gia tệ bạc, phu nhân mất sớm.

"Thiếu gia, đã như vậy, nô tỳ chỉ có một yêu cầu." Giai Nhân nãy giờ không lên tiếng đột nhiên mở miệng.

"Yêu cầu gì?" Lộc Hàm lấy làm tò mò nhìn nha đầu ngày thường nghiêm túc nhất.

"Xin dẫn chúng nô tỳ theo làm của hồi môn." Giai Nhân vừa dứt lời, những người khác lập tức tán thành, ngày thường thiếu gia quen được họ hầu hạ, lý nào bỏ mấy người họ ở lại?

Tập Nhân phẫn uất không thôi, vì sao bỏ lại mỗi cậu? Vội vàng giơ tay lên "Thiếu gia, thiếu gia, còn đệ nữa, còn đệ nữa."

Lộc Hàm nhìn mấy nha đầu thật lâu, cười tươi rói: "Đương nhiên rồi."

[3] Người đọc sách cùng thái tử, thường chọn từ con em nhà quan lại, hoàng thất. Ta chưa tìm ra từ tiếng việt nào thay thế nên đành để nguyên

[4] Thời xưa cưới hỏi gồm 6 lễ. Mọi người xem ở đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro