Extra 4 [KaiLay]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu năm đó, tại trường trung học phổ thông Thanh Viên, Trương Nghệ Hưng lần đầu đặt chân vào trường đã gặp phải hai tên oan gia.

Thật chẳng hay ho cái vẹo gì, nhưng sau này, hai tên đó, một là chồng, một là em rể.

Định mệnh xoay chuyển khiến nhiều điều trớ trêu xảy ra, nhưng cuối cùng, dù là niềm vui hay nỗi buồn thì đó cũng là tận cùng của hạnh phúc.

Nói một tiếng yêu thương, để giữ người mình yêu thương ở lại.

Đó mới là điều quan trọng.

- Kí túc trưởng, em tên là Trương Nghệ Hưng, học năm nhất, xin hỏi phòng kí túc xá của em là phòng số mấy? - Nghệ Hưng lễ phép cuối đầu nhìn anh kí túc trưởng có gương mặt trẻ măng, nở một nụ cười khoe lúm đồng tiền đáng yêu.

- Ừm, của em là... - Anh kí túc trưởng tên Tuấn Miên lật lật vài trang giấy, dừng lại một lúc ghi ghi chép chép gì đó, rồi đưa một chiếc chìa khóa cho Nghệ Hưng - Phòng 203, hai người bạn cùng phòng là Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân!

- Vâng, cảm ơn anh! - Nghệ Hưng một lần nữa cười hiền - Chúc anh buổi tối vui vẻ!

- Tối vui vẻ! - Tuấn Miên mỉm cười gấp cuốn sổ, vỗ vỗ lên vai Nghệ Hưng mấy cái thân tình.

- A, xin chào, tớ là Nghệ Hưng! Rất vui được gặp các cậu! - Trương Nghệ Hưng lú đầu vào bên trong phòng 203, e dè lên tiếng, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, Nghệ Hưng cậu nhất định phải giả nai thôi.

- À, chào cậu, tôi là Kim Chung Nhân! Cậu vào đi! - Một chàng trai cao lớn, da ngăm bước ra mở cửa rộng hơn cho Nghệ Hưng, lịch thiệp mời cậu bước vào trong.

Bên trong phòng, trên chiếc giường ngoài cùng phía cửa sổ là một tên con trai có cặp chân dài ngoằng thẳng tắp thiếu điều chiều dài cái giường còn không đủ. cậu ta tay không rời quyển tạp chí Playboy, hờ hững liếc mắt sang nhìn Nghệ Hưng một cái rồi buông một tiếng:

- Chào!

Èo, một dấu quạu rõ to ịn trên trán Tiểu Hưng Hưng.

Thằng đó là thằng nào mà láo toét vậy?

Kim Chung Nhân đứng bên cạnh nhìn cậu bé nhỏ con đang chu mỏ biểu tình Ngô Thế Huân, tự dưng thấy hài hài trong bụng.

Có vẻ thú vị, hy vọng sau này còn nhiều chuyện vui hơn nha ~

- Ngô Thế Huân! Tao một lần nữa nhấn mạnh, mày mà còn đem gái về phòng nữa là tao thiến mày, tao thực sự sẽ thiến mày đó!

Trương Nghệ Hưng nhảy đong đỏng lên như bị trúng tà, chỉ thẳng mấy đầu ngón tay xinh đẹp vào mặt thằng bạn cùng phòng, trên tay còn lại là một túi đồ khiến người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy đỏ mặt. Nghệ Hưng vốn là định đi dọn dẹp kí túc xá, ai ngờ lại phải dọn trúng "đống tai họa" mà tên Ngô Thế Huân sát gái kia quẳng tứ tung trong phòng. Ở chung lâu ngày với hai tên cao nhòng phòng 203 khiến Nghệ Hưng từ một cậu bé ngoan ngoãn thành một "bà chằn lửa" thứ thiệt. Hồi đầu quen biết còn "cậu cậu tớ tớ", bây giờ thì "tao tao mày mày" loạn xạ xà bần cả lên.

Thế Huân vẫn cứ ngồi đó dửng dưng bỏ ngoài tai những lời "bà chằn nhỏ" kia nói, khiến "bà chằn nhỏ" Hưng Hưng điên người cầm lấy túi đồ lót nữ mà tên khốn kia gây họa để lại phang thẳng vào đầu cậu ta.

Túi đồ lót bay một vòng trên không trung, sau đó hạ cánh một cú tuyệt đẹp lên đầu Thế Huân. Thật không may, cái túi bung ra ngay lúc Kim Chung Nhân lò dò bước ra từ phòng tắm, ăn trọn một cái quần chip nữ đỏ chóe kinh người trên đỉnh đầu, trong khi Ngô Thế Huân đen mặt khi đội trên đầu một cái bra tím hoa cà diêm dúa, vắt trên vai một cái chíp hồng có ren, trên bụng là một cái quần lót vàng thêu hoa xanh lá chuối.

Ngay lập tức, hai tên con trai cao nhòng đùng đùng nổi giận, xông đến túm lấy tiểu chằn tinh Hưng Hưng quăng lên giường...

...đè ra...

...nuốt nước miếng đi mấy má! Không phải H văn ba người đâu!

.

.

.

.

.

.

Bốp!

- Mày...mày...thằng quỷ nhỏ đáng chết! - Kim Chung Nhân vỗ bốp bốp liên tục vào mông Nghệ Hưng bằng bàn tay đập bóng rổ của mình.

- Đồ chằn tinh! Suốt ngày chỉ biết cằn nhằn!!! - Ngô Thế Huân túm cổ cậu bạn nhỏ, lay lay lắc lắc thiếu điều đầu Nghệ Hưng muốn lìa ra khỏi cổ.

- Ặc Ặc...chết...chết tao mất...hai thằng chó...buông tao raaaaaaaa.........

Nghệ Hưng bé bỏng chìm lỉm trong cơn mưa đấm đá tàn khốc từ hai thằng bạn cùng phòng chết tiệt, giơ móng vuốt mèo nhỏ ra quào quào vũng vẫy bất lực.

Cuối cùng vẫn là Kim Chung Nhân cõng cậu ta lên phòng y tế.

Vì trong khi đè cậu bạn nhỏ trên giường...làm chuyện đồi bại...ý nhầm...làm chuyện đồi trụy...à không....chuyện ba người...uầy...nói chung là ba thằng vật nhau trên giường, một trong hai thằng chân dài thừa thãi kia đã lỡ tay làm trật gân Tiểu Hưng Hưng, khiến cậu bạn nhỏ đang vùng vẫy chửi rủa bỗng nhiên im bặt, hai mắt bắt đầu đỏ dần rồi khóc ré lên.

- Hưng, mày bị làm sao đó? - Ngô Thế Huân ngửi thấy mùi rắc rối, lẹ tay lẹ chân nhảy tọt xuống giường, bay ra một góc ôm lấy chồng tạp chí Playboy thân yêu.

- Tao...oa oa oa....tay tao đau quá hà! Đau quá trời quá đất luôn!!! Gãy mẹ nó tay tao rồi, hai thằng khốn!!! Oa oa oa...

- Ngoan, Hưng! Mày nín đi, tao đưa mày lên phòng y tế nha! - Kim Chung Nhân lo lắng vò vò đầu Nghệ Hưng trấn an, sau đó thoắt một cái đã đem cậu bạn nhỏ đặt trên lưng, cõng xuống phòng y tế.

Nghệ Hưng thút thít vòng một tay qua ôm cổ Chung Nhân, một tay đưa lên mặt chùi nước mắt.

Cái lưng thằng quỷ này coi vậy mà cũng ấm áp ghê!

Cậu bạn nhỏ thầm nghĩ, rồi cười cười dụi dụi đầu vô lưng Chung Nhân hưởng thụ cảm giác được thằng bạn to con vác đi thoăn thoắt.

Nó cũng rất khỏe nữa! 

Nghệ Hưng liếm môi. Lần sau đau ốm gì nhất định cũng phải bắt thằng khỉ này cõng đi. Cảm giác được cõng quá là sung sướng đi thiên a ~

Hai năm sau đó, ba cậu bạn phòng 203 vẫn gắn bó cùng nhau, vẫn thường gây lộn ỏm tỏi, đánh nhau u đầu mẻ trán khiến kí túc trưởng Tuấn Miên lập biên bản mấy bận.

Lộc Hàm sau đó cũng chuyển vào ở cùng. Thời gian đó Chung Nhân và Thế Huân thấy Nghệ Hưng dịu dàng hơn hẳn, dù cái tính đanh đá không bỏ đi đâu được, nhưng trước mặt Lộc Hàm cậu ta cứ trưng ra bộ mặt như bà mẹ trẻ có đứa con đầu lòng.

Kim Chung Nhân thừa nhận đã có một thời gian cậu ta suýt rung động vì Tiểu Lộc nhi, nhưng rất nhanh sau đó đã chuyển thành tình anh em thân hữu không hơn không kém, hay nói đúng hơn là không dám vì những rung động bồng bột nhất thời mà đối nghịch với "bà mẹ trẻ có - con - đầu - lòng" Trương Nghệ Hưng và một thằng "tinh trùng thượng não" si tình mê muội Ngô Thế Huân.

Về sau này, trong giai đoạn gần thi đại học, Nghệ Hưng gần như bị sốc khi biết Thế Huân và Lộc Hàm em cậu lại yêu nhau đến mức đã thề non hẹn biển rồi.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày ám ảnh kinh hoàng của Kim Chung Nhân. Hôm nào may mắn một chút, thì chỉ nghe hai tên bạn quỷ quái cãi nhau từ 6 giờ sáng đến 12 giờ khuya. Còn hôm nào xúi quẩy thì y như rằng, không liên can cũng bị ăn đạn lạc từ cuộc chiến không bao giờ chấm dứt của hai thằng nó. 

Nhưng cái đó cũng không quan trọng bằng việc cậu phải túc trực bên Nghệ Hưng 24/24, đề phòng cậu bạn nhỏ nghĩ quẩn mà làm bậy.

Đến một ngày, Nghệ Hưng tấm tức chạy ào vào lòng Chung Nhân òa khóc nức nở nhưng một con mèo nhỏ, khiến anh chàng da ngăm được một phen mất hồn.

Chung Nhân run rẩy đưa tay lên ôm lấy Nghệ Hưng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cậu bạn nhỏ. Chung Nhân chưa bao giờ thấy một Nghệ Hưng yếu đuối như thế này, cũng chưa bao giờ tin được rằng Nghệ Hưng lại có thể nhào vào lòng mình rưng rức khóc đáng yêu như vậy.

- Thật ra...Hưng...nếu mày không đanh đá quá thì chắc cũng sẽ dễ thương không kém gì Lộc Hàm đâu nha! - Chung Nhân não không kịp nghĩ miệng liền phọt ra một câu trớt quớt.

Nếu như bình thường Nghệ Hưng hẳn sẽ chửi túi bụi vào mặt cậu và quát tháo kiểu: "Thằng kia, mày nói ai đanh đá hả?", thì bây giờ đây cậu ta im lặng đến lạ thường, chỉ rúc mặt vào ngực Chung Nhân nức nở không thôi.

Chung Nhân ôm lấy Nghệ Hưng đi đến bên giường, nhẹ nhàng ấn cậu ngồi xuống, xong lại bao dung mà dang tay ra cho cậu bạn nhỏ chui vào lòng tiếp tục khóc ròng như đứa trẻ con mất kẹo:

- Hức...thằng em tao...thằng em mà tao yêu thương nhất...dám...hức...dám trao thân cho cái thằng Thế Huân hám gái đó...Thật quá đáng mà! Hức...hức...

Kim Chung Nhân tích cực an ủi một hồi, tâm trạng Nghệ Hưng mới khá hơn đôi chút. Cậu bạn nhỏ ngẩng đầu, giương cặp mắt ngây thơ ngập nước lên nhìn Chung Nhân, đôi mọng nước hồng nhuận mấp máy:

- Thật...thật không?

- Thật!

Chung Nhân gật đầu chắc nịch, tay liên tục xoa xoa lên vai Nghệ Hưng, trấn an cậu bạn nhỏ, trong khi tay kia đã lén đưa lên tự xoa ngực trấn an tim mình.

Kim Chung Nhân vào những ngày sau đó, cư nhiên dần dần nhận ra mình đối với tiểu chằn tinh kia có chút nghi hoặc, không biết đối với Tiểu Hưng Hưng hung hăng kia là thứ cảm xúc gì.

Nếu là bình thường, Chung Nhân khi bực bội Nghệ Hưng hẳn sẽ thẳng tay giáng bộp bộp mấy cú vào mông cậu bạn nhỏ ưa cằn nhằn kia, hoặc là túm lấy cổ cậu ta lắc lắc tới lui, nhưng nay lại không dám hành động như vậy nữa. 

Vì sợ cậu bạn nhỏ bị đau. Mà đau là sẽ khóc!

Cậu ta đau thì sao? Chung Nhân ấm ức gào trong dạ dày. Bình thường Nghệ Hưng mà khóc thì Chung Nhân cậu và thằng Thế Huân mắc dịch kia sẽ bò lăn bò toài ra mà cười như ăn trúng bã.

Cậu ta khóc thì sao? Vì chuyện của Lộc Hàm mà Nghệ Hưng càng hung dữ hơn, đồng thời cũng trầm ngâm hơn, nhiều lúc còn bày ra bộ dạng yếu đuối của loài mèo con xinh đẹp, khiến Chung Nhân bị quay mòng mòng như dế, riết rồi bản thân cũng không hiểu nổi luôn tình cảm của mình.

Tình cảm mông lung. Chung Nhân thông minh nhưng ngờ nghệch không hiểu cái thứ tình cảm ấy, chỉ còn cách chôn sâu trong lòng, im lặng để thứ tình cảm đó lớn lên từng ngày. 

Lớn đến khi tim biết đau khi người kia đau, lòng biết lo khi người kia gặp chuyện không tốt, chỉ ngày ngày muốn được mình là lý do để thấy người kia mỉm cười.

Vậy mà không biết đó là yêu. Chung Nhân không biết. Nghệ Hưng lại càng không biết.

Sau khi kết thúc kì thi đại học không lâu, học sinh năm cuối của Thanh Viên cũng như các trường cấp ba trên cả nước đều đang mong chờ kết quả thi. Thế Huân và Chung Nhân cùng thi vào đại học Kinh Tế ngành quản trị kinh doanh, riêng Nghệ Hưng chọn ngành y dược của đại học Y Khoa Hồ Nam. Cũng trong cùng thời gian đó, bà ngoại thân yêu của Lộc Hàm và Nghệ Hưng qua đời.

Thế Huân ôm gọn Lộc Hàm trong lòng vỗ về an ủi, một tay kia vỗ nhè nhẹ lên vai Nghệ Hưng đứng gần đó, thấp giọng nói:

- Đừng buồn...đừng khóc...mạnh mẽ lên!

Nghệ Hưng gần như là lặng đi, nước mắt thi nhau tuôn đầm đìa trên mặt, môi hồng mím chặt để bên má hằn lên lúm đồng tiền sâu hoắm khó coi.

Chung Nhân sau tiết thanh minh cùng gia đình trở về từ Quảng Châu nghe được tin buồn, lập tức phóng xe đến nhà Nghệ Hưng.

Cậu bước vào, thấy cái bóng nhỏ nhắn linh hoạt thường ngày bỗng dưng lặng thinh đến cô tịch, chợt thấy dạ dày cồn cào lên, ruột dứt dứt từng khúc. Chung Nhân vội vã bước tới bên cạnh cậu, im lặng ngắm cậu gầy gò xót xa một hồi mới lên tiếng:

- Cho mày...mượn cái này!

Nghệ Hưng ngước lên, hai mắt hoe hoe đỏ, nhìn Chung Nhân đang dang rộng hai tay như gà mẹ mở cánh cho đàn con ùa vào ẩn nấp, mặt Chung Nhân ngượng ngượng khó coi, Nghệ Hưng nuốt nước mắt, nghẹn giọng phì cười:

- Thằng quỷ...mày làm như tao con nít!

Chung Nhân thấy sắc mặt Nghệ Hưng càng khó coi hơn, Lộc Hàm còn có Thế Huân vỗ về che chở, không lẽ cậu nhẫn tâm để cậu bạn nhỏ của mình đứng kia khóc tịch mịch thê lương như vậy sao, cuối cùng nghiêm nghị nói:

- Nếu muốn thì cứ nhào vào đây! Cố tỏ ra đàn ông để làm gì? Đàn ông thì không được ôm nhau mà khóc à?

Câu nói cuối cùng của Chung Nhân đánh gục hết mọi lý trí còn sót lại của Nghệ Hưng, cậu nấc lên một tiếng nhỏ trong cổ họng rồi bất chấp tất cả xà vào lòng Chung Nhân như chuyến tàu đêm về bến đỗ. Một lát sau, ngực áo Chung Nhân thấm ướt một mảng. Chung Nhân thậm chí không biết, Nghệ Hưng cũng không biết. Không ai biết...

Có một chàng trai cao lớn ôm cậu bạn nhỏ trong lòng, khẽ hôn lên trán cậu bạn nhỏ một cái đầy yêu thương, nhưng thần thức thậm chí còn không nhận ra được điều đó.

Sau khi lên đại học, Kim Chung Nhân sau khóa huấn luyện đặc biệt của Ngô Thế Huân, cuối cùng cũng hiểu được thứ cảm xúc rắc rối của mình đối với Nghệ Hưng là cái gì, bèn cùng con sói già họ Ngô lên kế hoạch rước nhị vị thiếu gia nhà họ Trương về làm thê tử.

Từ đó, có một Kim Chung Nhân tình nguyện làm người hầu bảnh trai cho một tiểu meo meo hung hăng. Có một Chung Nhân bất chấp khoảng cách từ đại học Kinh tế đến đại học Y khoa, ngày ngày đều phải nhìn thấy mặt tiểu meo meo trong lòng. Có một Chung Nhân vốn vô cùng trong sáng, lại chịu cho thằng bạn thân ranh ma đầu độc thành tên sắc lang. Có một Chung Nhân vứt hết mọi e ngại định kiến, đứng trước nhà Nghệ Hưng làm đủ trò con bò để lấy lòng tiểu meo meo yêu dấu.

Có một Chung Nhân, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm chìa bó hoa Cosmos giấu sau lưng đến trước mặt Nghệ Hưng, hai má đỏ ran lan đến mang tai, và đó cũng là lần đầu tiên Chung Nhân cảm thấy biết ơn làn da sậm màu của mình.

- Hưng, anh...anh nghĩ là anh yêu em rồi!

Chẳng qua...

Chẳng qua là...

Có một Chung Nhân vẫn không biết, vốn là luôn có một Nghệ Hưng hung hung dữ dữ, suốt ngày "mày mày tao tao" với cậu, nhưng kể từ khi an ổn dụi mái tóc mềm vào tấm lưng rộng lớn của ai kia, an ổn òa khóc nức nở trong vòm ngực săn chắc của ai kia, sớm đã rung động từ lâu.

- Ê cái tên cao to đen hôi kia, tại sao đến bây giờ mới nói?

End Extra 4

Extra tiếp theo có tựa đề là...

NGHỆ HƯNG ĐÃ PHÁ ĐÁM "CHUYỆN TỐT" CỦA THẾ HUÂN NHƯ THẾ NÀO.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro