Chương 15 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thế Huân duy trì ôm Lộc Hàm trên ghế sô pha cho tới khi cậu bình tĩnh trở lại. Đôi mắt to tròn ngấn nước mờ mịt nhìn xung quanh, chớp chớp, biểu tình ngơ ngác trên khuôn mặt làm anh không khỏi phì cười, cúi xuống nhìn người trong lòng. 

  - Lộc Hàm, tỉnh rồi?

 - Ưm...

Khẽ gật gật cái đầu nhỏ, Lộc Hàm hít hít cánh mũi nghẹt cứng ửng đỏ của mình, ngẩng lên nhìn anh. 

  - Thế Huân...?

  - Ừm.

 - Là anh sao? 

Rụt rè đưa tay lên chạm vào khuôn mặt mình ngày đêm mong nhớ, nhưng khi những đầu ngón tay gần đến xương hàm góc cạnh, cậu bất ngờ rụt lại, biểu tình ngơ ngác lúc nãy biến mất, giờ đây chỉ còn nét bi thương. Thế Huân ngạc nhiên... chợt thấy đau lòng. Lộc Hàm, em đang nghĩ gì vậy? Lộc Hàm... tại sao không chạm vào anh? Anh biết nỗi băn khoăn trong lòng cậu, anh biết tất cả. Cho nên, em có thể nào đừng tự hành hạ bản thân bằng những suy nghĩ tiêu cực như vậy không? Anh nhìn sâu vào đôi mắt hỗn loạn kia , im lặng không nói gì. Chỉ đưa tay xoa nhẹ má cậu rồi dịu dàng thì thầm

 - Tiểu Lộc, những gì em thấy không phải là mơ, mọi thứ diễn ra trước mắt đều là hiện thực, em phải đối mặt với nó có hiểu không? Đừng trốn tránh, đừng tự hành hạ con tim và khối óc mình như thế nữa. Anh không muốn nhìn em đau buồn... Chỉ có thể cho phép đứa nhóc là em mỉm cười mà thôi. Cho nên... Lộc Hàm, ngước lên nhìn anh đi, không được do dự, không cần sợ hãi. Có anh đây rồi. Anh sẽ bảo vệ tiểu Lộc, nhé.

Lộc Hàm vẫn đang rũ mắt, tròng mắt đảo quanh suy nghĩ mông lung. Giờ đây trong đầu cậu là một mảnh rối loạn, chồng chéo vào nhau làm cho cái đầu nhỏ của cậu không thể thông suốt được.  Lộc Hàm luôn cho rằng điều mình thấy được, nhìn được lúc này đây hay hôm qua nữa đều giống như lâu đài cát, đều rời rạc, yếu ớt và dễ tan biến. Chỉ cần một cơn sóng thôi... mọi thứ sẽ trở lại như lúc đầu. Tất cả... đều bị phá hủy. Nhưng mà, cậu lại đang lưu luyến hơi ấm do chính mình tạo ra, chân thật như vậy, giọng nói trầm thấp thân thuộc lại vang vọng bên tai, cả xúc cảm khi bàn tay ấy chạm vào khuôn mặt mình nữa. Hình như... hình như không phải là mơ. Huân ca ca thật sự ở đây. Còn cậu... nhìn lại hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Lộc Hàm thoáng đỏ mặt, mình chính là đang ngồi hẳn trong lòng anh, đầu tựa vào lồng ngực vững chãi ấy. Giấu khuôn mặt vào chiếc áo khoác dày sụ chỉ để hé ra đôi mắt, Lộc Hàm lén nhìn biểu tình của người ở trên rồi lại cúi xuống khi thấy nụ cười dịu dàng ấy.

  - Lộc Hàm, sao lại trốn nữa rồi.

Tay trái nâng chiếc cằm tinh tế lên, tay phải ôm sát thân ảnh nhỏ bé vào lòng, Thế Huân thì thầm vào tai cậu. Cảm giác nhột nhạt khiến cậu phải né tránh, cố rúc sâu vào lòng anh hơn.

  - Em... em...

 - Ngẩng mặt lên nào.

 *lắc đầu*

  - Ngoan, ngẩng lên anh xem.

Từ từ nâng khuôn mặt đỏ hồng của mình lên, Lộc Hàm nhắm tịt mắt không dám nhìn thẳng vào anh. Môi mím chặt đến trắng bệt.

  - Mở mắt ra nhìn anh đi.

Hàng mi dài khẽ động, Lộc hàm rụt rè hé mở đôi mắt đen láy như trời đêm nhìn anh. Thế Huân xót xa nhìn một bên má sưng đỏ cùng khóe miệng rướm máu. Đưa tay lên xoa nhẹ chỗ ấy, lòng không ngừng nguyền rủa tên khốn kiếp dám ra tay với người mình yêu thương.

  - Thật xin lỗi... Tiểu Lộc, thật xin lỗi.

Ngơ ngác nhìn hốc mắt dần đỏ lên của Thế Huân, Lộc Hàm khẽ gọi

  - Huân ca ca...

  - Ừ.

  - Em không sao.

  - Anh...

Cong cong đuôi mắt, Lộc Hàm mỉm cười trấn an tâm trạng hỗn loạn của người trước mắt. Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu tròn mắt nhìn anh.

  - Anh... nhớ lại rồi sao?

 - Ừ, nhớ lại rồi. Hôm qua đã nhớ lại tất cả rồi.

Đôi mắt ảm đạm bỗng dưng sáng lên, cậu không nói gì, chỉ nhìn thật sâu vào ánh nhìn màu cà phê kia, nhưng mà trong lòng thật sự vẫn có tảng đá đè nặng, làm tâm trạng vui vẻ lúc nãy bỗng dưng chùng xuống. Cho dù anh có nhớ ra đi chăng nữa, bản thân cậu sẽ có cơ hội sao? Người kia, chính là nói rằng Lộc Hàm đã tổn thương Thế Huân sâu sắc, đến nỗi anh tìm cách lãng quên nó đi, chọn cho mình con đường đó, làm sao cậu không hiểu chứ, thực chất vẫn là không muốn dày vò cậu cho nên mới ép buộc bản thân mình. Thế Huân, thời gian qua anh đã mệt mỏi rồi. Mà em... cũng không còn cách nào khác ngừng yêu anh. Phải làm sao đây? Em không thể buông bỏ được nữa rồi. Thế Huân... em đau lắm.

  - Anh có thể bỏ em xuống không? 

Cho dù trong lòng là bão tố, giọng nói trong trẻo nhàn nhạt ấy vẫn có thể vang lên, cả ánh mắt cũng vậy, dường như đã lạnh đi rất nhiều. Thế Huân ngỡ ngàng nhìn sự thay đổi trong chớp mắt ấy. Anh không hiểu, rốt cuộc cậu còn khúc mắt điều gì chứ? Tại sao lại làm như vậy?

 - Lộc Hàm.

 - Thật ngại quá, em quên mất, anh đã có người yêu rồi. Cho nên, có thể thả em xuống không?

Anh ngây người nhìn cậu dần tuột khỏi vòng tay mình, cảm giác lạnh lẽo bỗng chốc ùa vào trong tim. Anh thấy sống lưng mình lạnh toát. Cậu cúi đầu nhìn nền gạch sáng bóng, cắn cắn môi thở dài.

  - Thật sự cảm ơn anh, Thế Huân. Em hiện tại rất mệt, lúc nào về, anh... nhớ đóng cửa.

Xoay người đi không cho anh thấy giọt nước trực trào nơi khóe mắt, cậu đau đớn chấm dứt đoạn tình cảm mong manh của mình. 

 [ Xin lỗi, Thế Huân... em xin lỗi]

- Lộc Hàm! Em còn muốn dày vò tôi bao lâu nữa?

Cơ thể bất chợt run lên, đây là lần đầu tiên anh xưng hô như vậy. Trong giọng nói kiềm nén ân ẩn sự tức giận. Phải, Thế Huân đang rất giận. Anh mệt mỏi cho sự chờ đợi của bản thân, cho sự nhút nhát trốn tránh của cậu. Tại sao không hỏi thẳng ra? Cứ phải giấu trong lòng rồi tự dằn vặt mình. Cậu đau... anh không đau sao? Anh còn đau gấp trăm ngàn lần cậu nữa. Nếu hôm nay không làm cho rõ ràng, có lẽ Thế Huân anh sẽ tức chết vì con người ngốc nghếch này mất.

 - Không phải anh đã bảo em không cần trốn tránh sao? Tại sao lại đối xử như vậy với anh? Lộc Hàm...

Thế Huân xoay thân ảnh đang run rẩy ấy lại, cậu giật mình. Ánh mắt anh bi thương, đau đớn cùng vỡ vụn. Có cái gì đó trong tim cậu cũng như vậy. Cậu không nên làm tổn thương anh lần nữa mới phải. Cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải để cho những gì cả hai trải qua trở thành giấc mộng đẹp, đúng không?

 - Thế Huân, em xin lỗi.

 - Trả lời anh đi, vì sao lại trốn tránh?

Lộc Hàm im lặng  nhìn đôi mắt mệt mỏi ấy, khẽ thở dài.

 - Thế Huân đã có người yêu rồi, không phải sao? Cho nên... xin anh, đừng dịu dàng với em, cũng đừng quan tâm em nhiều như vậy. Đừng làm em mơ tưởng nữa có được không? Thế Huân, em đau lắm. Đừng như vậy mà dần dần rời xa em.

 Cậu lại không ngăn nổi nước mắt rồi. Lộc Hàm thật ngốc, thật yếu đuối. Đã bảo không được khóc trước mặt anh rồi mà.

  - Lộc Hàm...

Tiến tới ôm cậu vào lòng, anh đã hiểu rồi, hiểu tất cả rồi. Là do anh không tốt. Nhưng mà khoan...

  - Lộc Hàm, em nói anh có người yêu?

  - Ưm.

  - Tại sao anh không biết?

  - Ả??

Cậu ngạc nhiên, rất ngạc nhiên, làm sao có thể ah~

  - Không... không phải người hôm đó ở nhà là người yêu anh sao? Anh ta hôm qua còn đến đây gặp em nữa mà.

  - Em nói hôm qua?

* gật gật*

Thế Huân hít một ngụm khí lạnh, Biện Bạch Hiền, cậu chết chắc rồi, dám làm tiểu Lộc của tôi hiểu lầm còn khóc hết nước mắt. Thảo nào hôm qua còn nhìn anh cười ý nhị như vậy.

  - Không phải, người đó là bạn anh. Chuyện bạn trai là do cậu ấy nhờ anh đóng giả thôi.

Lộc Hàm chớp chớp mắt,

  - Là thật sao?

  - Ừm, thật đó. 

  - Thế Huân, không cần gạt em.

Lộc Hàm cúi thấp đầu, rầu rĩ đáp.

  - Anh không có, Lộc Hàm, nhìn anh đi- Có một chút khẩn trương, một chút thành khẩn trong giọng nói. Anh gấp đến độ siết chặt vai cậu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại đau đớn.

  - A... 

  - Tiểu Lộc, anh thật sự không có. Tin anh được không?

Ngước đôi mắt ướt nước lên nhìn anh, cậu có thể tin tưởng lần nữa không? Có thể hay không? Tuy giờ đây đứng trước mặt anh, nghe được giọng nói này nhưng mà cậu vẫn mờ mịt vô cùng. Lộc Hàm cần thời gian suy nghĩ. Có điều trong thâm tâm cậu chẳng phải đã hoàn toàn tin tưởng rồi sao, đã toàn tâm toàn ý muốn nói rằng " em tin anh"... Anh đã như vậy cứu cậu, như vậy mỗi lần bản thân gặp khó khăn đều xuất hiện bên mình. Cứ như vậy đã đủ tin tưởng rồi mà. Phải không?

Khẽ gật đầu. Ánh mắt loan ý cười nhìn người này.

 Búng nhẹ lên cái trán trơn bóng của cậu, anh nghiêm giọng

 - Em đó, không chịu hỏi rõ ràng gì cả.

 - A... đau. Huân ca ca, không được chọc em.

Mỉm cười trìu mến, Thế Huân nhìn sâu vào đôi mắt sáng ngời, thì thầm thật khẽ

 - Tiểu Lộc... Anh yêu em.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa đỏ  như trái cà chua chín. Cảm giác vui sướng như nước sông vỡ đê, tình cảm đè nén lâu nay bỗng dâng trào, gắt gao ôm lấy cổ Thế Huân, nghẹn ngào đến cơ hồ khóc không thành tiếng. Anh nói yêu cậu... Huân ca ca nói yêu cậu.

  - Thế Huân...hức hức... em cũng yêu anh...

Anh ngỡ ngàng nhìn cậu, Lộc Hàm cũng yêu anh sao? Như vậy tình cảm nhiều năm qua không hề uổng phí. Cảm gíác ấm áp tràn vào trong lòng. Thế Huân sung sướng mỉm cười, lau đi vệt nước trên khóe mắt của chàng trai nhỏ bé .

  - Ngoan, tiểu Lộc của anh, đừng khóc.

Giờ đây, trong mắt họ và cả trong tim nữa đều tràn ngập hình ảnh của đối phương. Cảm giác ngọt ngào như mật khẽ len lỏi vào trong từng tế bào của cơ thể. Anh cúi xuống, dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nó có vị táo non, thơm ngát, mềm mại và nghiện đến lạ kì.

  - Ưm...

Lộc Hàm nhắm mắt, nghe nhịp tim mình thổn thức, cậu cảm nhận nụ hôn này bằng cả tâm hồn và trí óc. Đau đớn qua đi, mọi sợ hãi có thể vì nụ hôn này mà tan biến.

Thế Huân siết chặt cậu vào lòng nhỏ giọng nói.

 - Lộc Hàm... em là của anh, mãi mãi là của anh. Cho dù sau này có bao nhiêu sóng gió đi chăng nữa, chỉ cần dựa vào anh như vậy là được rồi. Nhé.

 - Ưm.

Ngoan ngoãn gật đầu, những gì anh dành cho cậu, cả nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng trong thời gian dài... cậu sẽ bù đắp tất cả. Cho anh thấy rằng Lộc Hàm cũng yêu Thế Huân, và còn yêu anh hơn hết thảy. Vì cuộc đời này, chỉ khi có anh, em mới có thể dũng cảm mà bước tiếp.

Ngoài cửa sổ, vài tia nắng vàng dịu dàng bao trùm lấy hai con người mà giờ đây đã trở thành định mệnh của nhau.

END.

Au: nhân danh trái bắp... tui tuyên bố truyện đã kết thúc. Lúc đầu tui phang nguyên khúc hôn nhau mãnh liệt lắm cơ mà thấy không ổn nên cắt rồi hí hí. Cảm ơn quý vị và các bạn đã quan tâm theo dõi. Xin kính chào và hẹn gặp lại ~^^~

 Quý vị... tui đang tự hỏi có nên làm phiên ngoại cùng ờ... H hay không =.= thỉnh cho ý kiến























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro