Chương 10: Mười tám năm sau lại làm một cái đàn ông.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm một bên cố gắng học tập, một bên chiếu cố tiểu quỷ, thời gian cứ thế trôi đi.

Trong nháy mắt Lộc Hàm đã cuối cấp, thành tích vô cùng tốt, anh đỗ trường cao trung trọng điểm ở B thị, mà tiểu quỷ cũng phải đối mặt với việc từ tiểu học lên sơ trung, với thành tích của nó lên cấp là cả vấn đề.

Nguyên lai lãnh đạo trường không muốn cho nó lên thẳng trường trung học của họ, tìm cách chuyển nó tới chỗ khác học, Lộc Hàm đành phải nhờ vả lão sư tiểu học trước kia của mình, sau khi trao đổi, mới quyết định đem hồ sơ chuyển tới trường trung học ở B thị gần với cao trung của Lộc Hàm, trường học kia tuy điều kiện bình thường, nhưng là có chính sách miễn toàn bộ học phí cho học sinh nghèo, Ngô Thế Huân đến đó là thích hợp nhất.

Chính là tiểu quỷ kia nói như thế nào cũng không chịu đi.

Trong phòng ở nhà xưởng, Lộc Hàm thân cao so với trước không ít, nhìn Ngô Thế Huân chỉ thấp hơn mình một chút, lông mày nhăn lại nói: "Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa."

Ngô Thế Huân đã mười hai tuổi, ngũ quan trên mặt đã hình thành lập thể đơn giản, ánh mắt có phần sắc bén, lông mình ngước lên không kiên nhẫn nói: "Ta không đi, học tập làm được cái gì? Có thể có cơm no bụng?"

Lộc Hàm nghẹn họng, đối với tiểu quỷ này mà nói, no bụng quan trọng hơn tất cả, đến trường với nó là chuyện có cũng được không có cũng chẳng sao, hơn nữa nó căn bản đối với trường học không có hảo cảm.

Nghĩ nghĩ, Lộc Hàm kiềm chế lại, khuyên bảo: "Cậu còn nhớ hay không lời Lưu sĩ quan phụ tá nói?" Mấy năm nay Vu Chính cùng Lưu sĩ quan có thời gian rảnh là đến, thăm lão đầu đồng thời thuận đường xem tiểu quỷ này, Ngô Thế Huân cùng Lưu sĩ quan là còn để ý, chủ yếu là Lưu sĩ quan có thể dạy nó gì đó, như Vu Chính mỗi lần đến nó đến liếc còn không thèm liếc, coi như người xa lạ, thật là làm cho Lộc Hàm tức giận không thôi, đúng là gia hỏa không hiểu đạo lí đối nhân xử thế chỉ biết uy cơm no bụng mà!

Ngô Thế Huân suy sụp ngồi trên ghế mất một chân, mặt vặn vẹo nói: "Đã quên."

Lộc Hàm hít khí, nói: "Lưu sĩ quan phụ tá lần nào đến cũng dạy cậu học bài, cậu sao có thể đã quên?"

Ngô Thế Huân nhảy khỏi ghế, mặt lạnh nhìn về phía Lộc Hàm nói: "Ngươi dựa vào cái gì trông nom ta?"

Lộc Hàm nhất thời bị nghẹn, tiểu quỷ quả nhiên đã trưởng thành, không phải tiểu quỷ mao đầu trước kia, nó ít nhiều còn có thể hù được, hiện tại có tư tưởng cũng có chủ ý, sẽ không chịu nghe người khác quản giáo.

Anh biết rõ lúc này không thể cứng rắn với tiểu quỷ được, mà nó gần đây tính cách ngày càng cổ quái, lại có phần phản nghịch, vì vậy anh nhẹ giọng nói: "Cậu không phải thích công phu vật lộn sao? Đến B thị học tập sau đó thi lên, thi đậu cậu cũng có thể cùng Lưu sĩ quan phụ tá hảo hảo luyện tập, mỗi ngày luyện không vấn đề gì."

Ngô Thế Huân hừ lạnh một tiếng: "Không có tên kia dạy, ta cũng có thể tự luyện."

Lộc Hàm đáy lòng tức giận, tiểu quỷ này càng ngày càng khó bảo, hiện tại cứng mềm đều không nói được nữa.

Vì vậy anh đem đồ cầm trên tay ném lên bàn, gằn giọng nói: "Cậu không học thì có thể làm gì? Chỗ nào làm công sẽ mướn cậu? Cậu đây là lao động trẻ em có hiểu không? Không làm công sẽ không có tiền, sẽ bị chết đói đó có biết không?"

Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm phát hỏa, nó cũng không nhượng bộ, trực tiếp trả lời: "Cho dù không có tiền ta cũng không chết đói."

Lộc Hàm "vụt" một tiếng bùng nổ, lời này có ý gì? Nó hiện tại có phải là có năng lực? Có thể trộm cũng có thể cướp ngang nhiên? Cảm tình mấy năm nay anh nuôi đích thực lại là một con "bạch nhãn lang" a.

Lộc Hàm trì hoãn khẩu khí, nhịn xuống nói: "Tôi biết rõ cậu không muốn rời chỗ này, không muốn đi B thị, nhưng là lão đầu đã nói, nơi này đã bán cho thương nhân khác, sang năm sẽ khởi công xây khu chung cư mới, cậu không thể cứ tiếp tục ở nơi này, nghe lời a, đến B thị học tập, thủ tục nhập học đều đã ổn thỏa, cố gắng học hành thi cử, đến lúc sau khi tốt nghiệp Lưu sĩ quan phụ tá có thể cho cậu vào trường quân đội, đến lúc đó cậu muốn luyện cái gì cũng có thể..."

Ngô Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm, đứng dậy một cước đá văng chân ghế còn lại duy nhất nói: "Ta sẽ ở chỗ này, không đi!"

Lộc Hàm cũng phẫn nộ, anh nói: "Nơi này đã bị người khác dùng tiền mua, không phải của cậu, có ngồi đợi trong này người ta cũng đuổi cậu đi!"

Ngô Thế Huân bất mãn trừng Lộc Hàm: "Ai đuổi ta đi ta sẽ giết hắn, ta thích ở đâu thì ở, không mượn ngươi xen vào!"

"Cậu đúng là đồ tiểu quỷ không biết tốt xấu!" Lộc Hàm tức giận đến chửi nhỏ một câu.

Đại khái là Lộc Hàm nói lời làm Ngô Thế Huân cảm thấy khó chịu, hoặc là bị khuất nhục, nó không chút do dự vươn móng tay dài hơn mười cm chỉ vào Lộc Hàm nói: "Cút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Lộc Hàm biết Ngô Thế Huân là tiểu quỷ cứng đầu, biết rõ nó có rất nhiều tật xấu, rất ác liệt, nhưng là những năm gần đây rất ít khi đem móng tay dọa anh, giống như bây giờ vẫn là lần đầu tiên, điều này khiến anh tâm tình phức tạp, đã lâu như vậy, cả hai đều đã có tình cảm, đối với tiểu quỷ này anh ngay từ đầu đã thương cảm, hoàn toàn đem nó làm người một nhà, mọi sự cũng đều muốn tốt cho nó, thế nhưng không nghĩ tới đổi lấy là việc giờ khắc này tiểu quỷ dùng móng tay đe dọa bảo anh cút đi.

Lộc Hàm có chút nổi giận, anh nói: "Hảo, từ nay về sau cậu thích làm cái gì thì làm cái đó." Đại khái người này cũng được anh cho ăn đến béo ra, cho nên như vậy mới không khách khí, hay là nó tìm được chỗ nào khác cho ăn hảo, vậy thì bữa ăn sáng này xem ra cũng không cần nữa rồi, nói xong anh liền cầm túi cơm trên bàn, xoay người rời đi.

Ngô Thế Huân không khách khí ngăn lại, nhìn vào túi cơm nói: "Buông nó, ngươi đi."

Lộc Hàm sửng sốt, lúc này thì quá mức chịu đựng rồi, anh nổi giận nói: "Ngô Thế Huân cậu nhìn cho rõ, đây là của tôi đem đến, là đồ của tôi, tôi có thể mang đi."

Ngô Thế Huân đáy mắt phiêu hồng, nó trầm mặc nói ra: "Đây là cho ta, chính là của ta."

Lộc Hàm ngược lại cười nói: "Đồ của tôi tôi thích cho ai thì cho, nghĩ lấy đi hay bỏ đi, cậu cũng đừng xen vào."

Ngô Thế Huân đột nhiên đem móng tay chỉ vào mặt anh nói: "Người lấy đi ta sẽ giết ngươi."

Lộc Hàm tức đến ngạt thở, anh hiện tại không muốn để ý đến quái vật này nữa, trực tiếp gạt nó ra hướng cửa đi ra, Ngô Thế Huân thu hồi móng tay, sau đó một phen túm lấy cánh tay Lộc Hàm, nắm đến mức xương cốt anh đều đau nhức, Lộc Hàm nhịn không được lớn tiếng quát: "Ngươi là đồ quái vật, buông tôi ra."

Hai chữ "quái vật" Ngô Thế Huân bình sinh thống hận nhất, ở trong miệng người khác nói ra nó cho là thối lắm, nhưng là từ trong miệng Lộc Hàm xuất ra lại làm cho nó đáy lòng nộ khí không ngừng bốc lên, một phen đẩy ngã người hơn nó ba tuổi kia, sau đó dạng chân khóa ngồi trên thân thể anh, duỗi móng tay dài chỉ vào mặt Lộc Hàm, cắn răng hỏi: "Ngươi nói thêm một câu quái vật nữa ta sẽ giết ngươi."

Lộc Hàm không nghĩ tới sẽ có ngày bị tiểu quỷ này đè trên đất uy hiếp, anh biết rõ móng tay kia đáng sợ, trước kia lúc nhỏ có thể đả thương người, hiện tại đã dài như vậy, anh tin giết người là quá đơn giản, nhưng không hiểu tại sao anh biết rõ là sẽ phải chết, nhưng chính mình không muốn thỏa hiệp với Ngô Thế Huân.

Dường như nếu mình lúc này nhận thua trước tiểu quái vật thì tư cách của anh cũng mất, như là hạ thấp mình trước quái vật kia vật vậy, tự ái của anh không cho phép anh làm như vậy, giờ khắc này anh quên đi móng tay đen như mực từng khiến anh sợ hãi kia, cười thảm nói: "Như thế nào? Bảo cậu là quái vật cậu không thích nghe? Cậu vốn là quái vật, hơn nữa còn là quái vật giết người, tất nhiên muốn giết tôi liền giết, tốt lắm, tôi cũng không phải chưa từng chết qua, cùng lắm thì chết lại lần hai sợ cái gì? Mười tám năm sau lại làm một cái đàn ông!" Tuy nói sảng khoái như vậy, nhưng Lộc Hàm không dám trực tiếp đối diện với cặp mắt khủng bố kia, anh nghiêng đầu quay đi nhắm mắt lại.

Lúc này Ngô Thế Huân từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt không cắt giọt máu của Lộc Hàm, thần sắc có chút ảm đạm, móng tay cách cổ Lộc Hàm rất gần, lại do dự chậm chạp không ra tay, nếu đổi lại người khác, nó cho dù không duỗi móng tay ra cũng nhất định đem người nọ đánh đến mặt mũi bầm dập tàn tật, nhưng là người trước mắt này, cho dù có nổi nóng đến đâu đều không thể hạ thủ, tiềm thức nói cho nó biết, vô luận là làm cái gì, nó đều sẽ hối hận.

Chờ đợi thường dài dằng dặc, nhất là chờ chết...Lộc Hàm nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, mất kiên nhẫn lớn tiếng nói: "Tiểu quỷ thối, muốn giết thì nhanh lên, đừng nhè nheo..."

Ngô Thế Huân đầu ngón tay có chút phát run, nó nhìn chiếc cằm của Lộc Hàm có chút xuất thần, đối với nó mà nói, Lộc Hàm là một sự tồn tại đặc biệt, khoảnh khắc gặp được người này, trong lòng nó dấy lên cảm giác quen thuộc tựa như bẩm sinh, có thể làm nó yên tâm mà thân cận.

Ngô Thế Huân thích món ăn Lộc Hàm làm, yêu mến đồ ăn mang theo hương vị của anh, không thể nói vì cái gì, chỉ cảm thấy thực an tâm, trước kia có vô số chuyện tình nó đều mơ hồ không thể nhớ rõ, duy nhất ấn tượng chính là một người, không rõ dung mạo, chỉ nhớ rõ cái hương vị kia, cùng mùi hương trên người Lộc Hàm tương tự, người kia một mực cho nó ăn, động tác cho ăn, mùi vị trên người đó, tiếng bước chân dao động, Ngô Thế Huân cho đến nay đều nhớ rành mạch, loại mùi hương này mang theo một chút du dương vị cỏ xanh...

Bởi vì khí tức đồng dạng, cho nên Ngô Thế Huân mới nguyện ý cho Lộc Hàm tiếp cận, nguyện ý ăn đồ ăn anh cho, nguyện ý nghe anh nói chuyện, nhưng là nó thật không phải quái vật, nó không muốn bị người khác ép buộc, không muốn bị người khác điều khiển, nó có chuyện muốn làm, nghĩ rằng đợi tại nơi này sẽ có điều bản thân muốn, chính là Lộc Hàm lại không cho nó làm điều này, làm nó cảm thấy rất tức giận, mới có thể nhất thời xúc động mà đòi giết anh.

Nhìn mặt người kia, nó quả thực là không thể hạ thủ được, bởi vì đây vốn không phải bản ý của nó.

Đối với người khác nó chưa bao giờ nương tay, nhưng là vì cái gì nó không thể xuống tay giết chết người này?

Bởi vì giết chết người nay nó sẽ không còn được ăn bánh bột ngô thơm ngào ngạt kia?

Hay là rốt cuộc là tại bánh bao nhân thịt béo ngậy?

Còn có những lời cằn nhằn liên miên, từ trên người này truyền ra lại có hương vị vô cùng thân thiết.

Ngô Thế Huân do dự nhìn Lộc Hàm nhắm mắt nằm trên mặt đất, chậm rãi thu hồi móng tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yi