Chương 56: Dẫn dụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm đặt bé con xuống ghế rồi nhanh chóng giữ chặt lấy Lộc Hà nói: "Ca, sao anh lại tới đây, trước hết xin ca bớt giận ngồi xuống một chút đã."

Lộc Hà thật đúng là đang phừng phừng lửa giận, sau khi nghe xong liền quay đầu ngồi xuống ghế đối diện, kì thật lần này tới đây anh không chủ ý muốn chia rẽ uyên ương gì cả, chỉ là muốn tới xem tình nhân của đệ đệ mình là người thế nào, nếu như phẩm chất của người đàn ông kia tốt thì cũng chấp nhận vậy, nhưng cái tên ngồi trước mặt này quả thực ngay lập tức cho người khác cảm giác "dã man", cái mặt lạnh như vậy còn muốn vung tay vung chân với mình?

Tên họ Ngô đối với mình đã chẳng kiêng nể, huống chi là đệ đệ mình?

Lộc Hà thậm chí đã tưởng tượng xong một vòng viễn cảnh đệ đệ của mình bị ngược đãi ra sao, càng nghĩ càng phẫn nộ, ánh mắt căm giận lòe lòe phóng tới chẳng may rơi trúng lên người bé con đang ngồi trên ghế, lập tức sững sờ, quay ra hỏi ngay Lộc Hàm: "Đứa bé này là..."

Lộc Hàm vội trả lời: "Là của em."

Lộc Hà nghệt cả mặt, đệ đệ khi nào thì có con vậy? Việc này nó cũng chưa bao giờ đả động gì với mình, một lúc lâu sau mới hỏi: "Tên là gì?"

Lộc Hàm nói: "Ngô Tiểu Bảo."

Lộc Hà lại lập tức vỗ bàn tức giận quát to: "Cái gì là của chú? Đúng là mở to mắt nói dối, chú một thằng đàn ông chính cống lại có thể sinh con a? Đứa trẻ này rõ ràng họ Ngô, là con của tên họ Ngô kia, chú đã không ghét bỏ lại còn ôm về mình!"

Lộc Hàm thấy vậy liền trấn an Lộc Hà: "Ca, anh không hiểu tình huống, chờ em từ từ nói lại cho anh...."

"Còn nói gì nữa?" Lộc Hà gầm lên "Còn có thể nói cái gì? Một mình chú rõ ràng là giảng viên, có bằng cấp văn hóa cẩn thận, thế mà lại ở đây đi hầu hạ con cái cho người khác, Lộc Hàm, chú là thầy giáo, không phải đàn bà, đừng có hạ tiện như vậy được không?"

Dứt lời, Lộc Hàm còn chưa kịp phản ứng, bên kia Ngô Thế Huân đã phát hỏa, cậu không lên tiếng đứng phắt dậy, xông tới túm cổ nhấc Lộc Hà lên nói: "Anh nói ai thấp hèn? Dám lập lại lần nữa."

Lộc Hà bị Ngô Thế Huân ghìm cổ thiếu chút nữa ngạt thở, anh là một bác sĩ thì có thể có bảo nhiêu khí lực, hơn nữa cánh tay Ngô Thế Huân cứng như thép, chỉ cần cậu không buông tay, Lộc Hà căn bản không thể phản kháng.

Lộc Hàm thấy vậy trong lòng sốt ruột , nhấc chân đạp cho Ngô Thế Huân một cái rồi vội vàng đỡ lấy Lộc Hà, Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm túm lấy cánh tay cậu lúc này mới chịu buông lỏng tay, quay đầu nhìn Lộc Hàm, mắt híp híp, miệng bữu ra biểu tình không vui.

Lộc Hàm bề bộn phân phó: "Tiểu quỷ, cậu đi vào bếp rửa sạch cá, tí nữa tôi sẽ nấu canh cá cho cậu uống, nhanh đi."

Lộc Hà bụm lấy cổ còn chưa hạ được cơn tức này, anh túm lấy áo Lộc Hàm, chỉ vào Ngô Thế Huân quát: "Lộc Hàm, chú xem đi, xem đi, không phải ca không cho hai người ở cùng một chỗ, chú xem bộ dạng của hắn, quả thực là quá dã man không thèm nói lý, chú nói thật cho anh biết đi, không phải bình thưởng hắn đều bạo lực với chú như vậy chứ? Có phải không?"

Ngô Thế Huân đáng lẽ đã xoay người, vừa nghe xong quá ư tức giận, cậu đánh Lộc Hàm? Tên họ Lộc này đặt mắt ở đâu mà thấy cậu đánh Lộc Hàm?

Lộc Hàm bị kẹt ở giữa không biết phải làm sao, thấy dáng vẻ hùng hổ tức giận của Ngô Thế Huân, vội vàng nghĩ cách muốn tiến lên ngăn cậu lại, mà phía sau Lộc Hà lại sợ đệ đệ mình bị tên man rợ kia đánh, một phen kéo anh lại.

Kết quả Lộc Hàm thân thể chao đảo, đùi đập vào cạnh bàn, làm đổ ấm nước trên đó, nước trong ấm cũng tự nhiên mà bị hất ra.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngô Thế Huân đột nhiên nhào tới, vô thức mà cuốn lấy eo Lộc Hàm, ôm lấy người mà xoay một vòng, nước trong ấm cuối cùng là hắt lên đùi Ngô Thế Huân.

Nước trong ấm vẫn còn rất nóng, bị hắt vào dễ chừng bị phỏng, thế nhưng Ngô Thế Huân lông mày cũng không thèm nhíu một cái, chỉ trầm mặc xoay người nhìn Lộc Hàm, thấy anh trên dưới không bị nước văng vào mới yên tâm dời ánh mắt.

Lộc Hàm vội vàng cầm khăn lau nước trên đùi Ngô Thế Huân, sau đó mới đặt ấm nước ngay ngắn lại, Ngô Thế Huân không nói gì, chỉ cầm túi cá vẫn đặt trên sàn nhà đi vào bếp, vặn nước ra chậu chuẩn bị đánh vảy.

Lộc Hàm lau xong bàn mới bảo Lộc Hà ngồi xuống, một lúc lâu sau Lộc Hà lấy lại tinh thần che miệng ho một tiếng, ngồi xuống.

Lộc Hàm thấp giọng nói: "Ca, việc này anh đừng quản nữa được không? Em cùng cậu ấy đã biết nhau vài chục năm, hơn ai hết em hiểu rõ cách làm người của cậu ấy, tính tình cậu ấy tuy không tốt lắm, nhưng cậu ấy không đối với em như vậy đâu, anh yên tâm đi."

Nếu vừa rồi Lộc Hà không chứng kiến cảnh Ngô Thế Huân chắn trước người Lộc Hàm ngăn cản nước nóng kia, có lẽ hiện tại anh đã khăng khăng đòi dắt Lộc Hàm đi, hoặc là mắng cho một trận, thế nhưng lúc này anh do dự.

Sự việc ấm nước kia tuy chỉ là việc nhỏ, nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, anh biết, chính là từ những việc chi li nhỏ nhặt thế này mới nhìn rõ nhất bản tính của một người, họ Ngô kia, vừa rồi chịu giúp Tiểu Lộc cản nước nóng, hành động đơn giản này xem ra còn tác dụng hơn gấp ngàn lần những câu nói đường mật.

Hành vi ôm lấy Lộc Hàm ngăn cản nước nóng kia, Lộc Hà dám khẳng định đó là hoàn toàn vô thức, chỉ có yêu đối phương đến tận sâu trong lòng, mới tình nguyện thừa nhận những thống khổ ngọt ngào này.

Trong nháy mắt Lộc Hà tiêu tan đi cơn tức giận, anh cũng không phải người không biết lý lẽ, họ Ngô tuy không hề hợp ý anh tý nào nhưng lại chịu đối tốt với đệ đệ mình như vậy, thôi thì cứ để hai người bọn họ tiếp tục sống với nhau đi.

Lộc Hà nghĩ nghĩ, lo lắng lại hỏi: "Cậu ta thực sự đối tốt với chú?"

Lộc Hàm cười nói: "Ân, đối với em rất tốt."

Lộc Hà hừ một tiếng: "Cậu ta không có dùng bạo lực? Không động tay động chân với chú? Tên này chỉ cần dám đánh chú lần thứ nhất, vậy thì nhất định có lần thứ hai, thứ ba, sẽ thành thói quen..."

"Chưa từng dám động tay chân lần nào." Lộc Hàm lập tức phủ nhận, "Em còn đá cho cậu ấy mấy cái, cậu ấy đến bây giờ chưa từng động tay với em lần nào, thực đó."

Lộc Hà lúc này mới thả lỏng người, nói: "Tên đó như vậy, còn dẫn theo con mình nữa, chú chịu thu lưu đã là quá tốt rồi, nếu nó còn dám đối với chú không tốt......"

Lộc Hàm bề bộn gật đầu đồng ý: "Ca, anh xem cũng đã gần trưa rồi, anh cũng đừng vội đi, em nấu canh cá cho anh nếm thứ, nhiều năm rồi anh không có ăn món em làm đi?"

Lộc Hà lúc này mới nhoẻn miệng cười nói: "Ân, không nói thì thôi, nhắc đến một cái thật sự là tưởng niệm a, chú làm đồ ăn sao lại ngon như vậy cơ chứ? Anh đến giờ vẫn không bắt chước được."

Lộc Hàm xắn xắn tay áo cười nói: "Em đại khái là trời sinh để nấu cơm đi, ca anh ngồi đợi một lát, lập tức xong ngay." Nói xong liền vào bếp.

Lộc Hà ngồi trên ghế, con mắt đảo một vòng, thả lỏng người tựa vào ghế hít thở thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân bị cái gì đó đánh tới, anh ngồi dậy cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy dưới ghế một món đồ chơi mềm mềm không ngừng đánh đánh vào chân mình, men theo cái vật mềm mềm đó liền nhìn thấy được nhóc con, nó mặc một bộ quần áo bông trắng muốt, cầm lấy cái que gậy mềm mềm đập vào chân mình.

Lộc Hà thấy thế dậm chân một cái, trừng mắt hù dọa nhóc con kia, bé con thấy thế giật mình nhìn lại Lộc Hà, một lát sau quyết lắc mông chạy đi, nó còn nhỏ không thể dứng, chỉ biết bò, bì bõm bì bõm lắc cái mông nhỏ trông đến là buồn cười.

Dù cho Lộc Hà không ưa gì tên đàn ông họ Ngô kia, nhưng đứa con đáng yêu này anh vẫn cực yêu mến, vì thế anh cầm mấy bánh nhân đậu đặt trên bàn dụ dỗ nhóc con.

"Êu êu...Tới ăn bánh đậu a, đến đây." Lộc Hà cầm hạt đậu trong tay quơ quơ.

Nhóc con không bò tới chỗ anh mà ngồi bệt xuống sàn uốn éo người nhìn Lộc Hà, sau đó mở to mắt theo dõi gói bánh nhân đậu đang đong đưa trong tay Lộc Hà, chỉ chốc lát sau liền nhận ra đó là bánh của mình, lập tức trừng mắt nhe răng với anh: "cái...ái...đó..."

Lộc Hà nghe xong liền có chút vui vẻ, lập tức đút tọt miếng bánh vào miệng mình, hành động này không khác gì chọc tức nhóc con, nó ngồi một bên phun nước bọt phì phì, một bên còn nhớ kĩ mà nói: "Người...người...xấu.."

Thấy không dụ được nhóc con, Lộc Hà liền quyết đứng dậy ôm nó từ sàn nhà lên.

Nhóc con thấy anh muốn lại gần, lập tức cong mong bỏ chạy, đừng thấy nhóc con còn bé, đứng không được nhưng bò rất nhanh, Lộc Hà trong phòng khách vòng hai vòng cũng không bắt được nó, còn phải ngồi xuống thở hồng hộc.

Anh nhịn không được mà mắng thằng thỏ con chết tiệt kia, chẳng lẽ họ Ngô đều là như vậy? Tên lớn đầu thì dã man thô lỗ, tên nhỏ con thì còn tệ hơn, đùa cho người lớn quay vòng vòng như vậy.

Ngô Thế Huân trong bếp giúp Lộc Hàm rửa thức ăn, Lộc Hàm vừa canh lửa bên nồi cá, vừa làm một món rau trộn, thêm một món xào súp lơ mới cảm thấy thỏa đáng.

Lộc Hàm bận rộn một hồi, chợt nhớ ra nhà hết bia, liền bảo Ngô Thế Huân ra ngoài mua, Ngô Thế Huân liếc nhìn Lộc Hàm không lên tiếng, anh nhìn lại cậu hỏi: "Vẫn còn giận sao?"

Ngô Thế Huân chùi chùi tay vào khăn, xoa xoa một cái vẫn là không chịu nói tiếng nào.

Lộc Hàm ngừng tay, nhìn Ngô Thế Huân nói: "Đừng giận nữa a, anh của tôi cũng là ý tốt, cậu nể mặt rôi, nhịn một chút a."

Ngô Thế Huân hừ nhẹ một tiếng xoay người ra ngoài, vừa hay nhóc con liền bò đến, trong tay vẫn thủ lấy cây gậy mềm đã đánh Lộc Hà, Lộc Hà chính là trừng mắt nhìn nó cả ngày không có cách nào, thằng nhóc thỏ con này cũng quá lì đi? Bé như vậy mà rượt đuổi một vòng cũng không biết mệt?

Nhóc con vừa bò vừa ngoái lại nhìn sau lưng, không chú ý tới đầu đụng vào chân Ngô Thế Huân, lập tức sợ hãi nhìn lên, giả chết tại chỗ.

Ngô Thế Huân không nhiều lời cúi người xách cổ nó lên, hai tay hai chân nhóc con rủ xuống, đáng thương mặc người xách đi.

Lộc Hà đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, thầm nghĩ cái này đúng là "cả lò" dã man, vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.

Lộc Hàm bưng cơm canh thơm phức lên bàn, bát đũa xếp ra cẩn thận, chỉ chờ Ngô Thế Huân cùng nhóc con về nữa là dùng bữa.

Lúc trước bởi vì Lộc Hà cùng Ngô Thế Huân đã nháo qua một trận không vui vẻ gì, thế nên lúc này trên bàn cơm cũng ít lời đi, bất quá tay nghề của Lộc Hàm không chê vào đâu được, canh cá muốn mỹ vị bao nhiêu thì mỹ vị bấy nhiêu, Lộc Hà và Ngô Thế Huân xoắn xuýt ngồi húp, ngay cả nhóc con cũng xực một bát lớn.

Tên nhóc con này ăn xong liền phịch ở trong lòng Lộc Hàm, miệng nhỏ bẹp bẹp vài câu bập bõm: "Ngon...cá..."

Lộc Hàm vuốt ve đỉnh đầu non mềm của bé con, gắp thịt cá cho bé, nhóc con há to miệng đớp "mồi."

Lộc Hà ăn xong cơm liền đứng dậy nói phải đi, Lộc Hàm khoác áo đi tiễn anh, Lộc Hà trước khi đi còn cảnh cáo với Ngô Thế Huân: "Cậu nếu không đối tốt với Lộc Hàm, cứ đợi đấy mà nếm mùi đau khổ....."

Ngô Thế Huân nghe xong lập tức đen mặt, Lộc Hàm thấy thế vội vàng tiễn ngay Lộc Hà ra khỏi cửa.

Lộc Hàm đưa Lộc Hà tới bến xe buýt dưới lầu, Lộc Hà nói: "Mẹ một mực không hề biết chuyện của chú, tim bà hiện giờ đã không tốt, chắc chắn là không chịu nổi kích thích thế này, những năm này anh sẽ cố chống đỡ dùm chú, lần này nói thật ấn tượng với họ Ngô kia không quá tốt, nếu không phải xét thấy cậu ta đối với chú có điểm thông qua, anh cũng không muốn ôm đồm việc đối phó với mẹ bên kia giúp chú đâu."

Lộc Hàm vội vàng nói: "Đừng, ca, việc này anh nhất định phải giúp em, em không có cách nào nói với mẹ sự thật cả, thật sự không thể mở miệng được."

Lộc Hà thấy thế thở dài, nghĩ nghĩ an ủi: "Ca nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp chú khoảng hai năm thôi, chỉ cần chú vui vẻ, anh đây cũng yên lòng."

Lộc Hàm gật đầu nói cảm tạ, sau đó dang tay ôm lấy Lộc Hà, lúc này xe buýt cũng đến, Lộc Hà lên xe, còn vẫy vẫy tay với Lộc Hàm.

Lộc Hàm đứng tại chỗ nhìn Lộc Hà dần đi xa, anh lần này đi rồi, hai anh em lại không biết bao lâu nữa mới có thể gặp mặt, Lộc Hàm đứng tại chỗ hồi lâu mới xoay người về nhà.

*

Vào đêm, Lộc Hàm bế nhóc con lên giường, nhóc con này khi ngủ chưa bao giờ cần dỗ, chỉ cần ăn no đến giờ đắp chăn cho nó, bốn chi chỏng vỏ liền ngủ tức thì.

Thấy bé con đã ngủ, Lộc Hàm mới thu dọn đống đồ chơi của bé, trở về phòng, Ngô Thế Huân vừa tắm xong, mặc áo ngủ ngồi lau tóc.

Lộc Hàm nhìn cậu một cái, từ khi ca ca Lộc Hà đi, tiểu quỷ này một mực trưng ra khuôn mặt dài ngoẵng với mình, cũng không nói lời nào, vì vậy anh đi tới dỗ ngọt với cậu: "Để tóc ướt đi ngủ là không tốt, tôi giúp cậu lau khô a."

Ngô Thế Huân dừng tay một chút, buồn bực nói: "Không cần."

Lộc Hàm xoa xoa tay, thầm nghĩ bình thưởng tiểu quỷ này có tức đến đâu cũng nhanh chóng quên đi, chưng từng giống như lúc này một mực sinh hờn dỗi.

Lộc Hàm thử thăm dò hỏi: "Còn đang tức giận?"

Ngô Thế Huân hừ nhẹ ném khăn trong tay đi, xoay người vào tường nằm xuống, chừa lại cho Lộc Hàm vẻn vẹn một cái lưng.

Lộc Hàm có chút giật mình, tiểu quỷ chưa từng chấp nhặt như vậy a, chẳng lẽ cậu ấy vẫn còn trách mình lúc đó không bênh cậu thì thôi còn đá cho vài cái? Hoặc là Lộc Hà đã nói gì đó khiến cậu ấy bị tổn thương?

Thân thể tiểu quỷ so với người bình thưởng mạnh hơn thật đấy, nhưng nội tâm cậu ấy rất yếu ớt, có lẽ một lời nói lơ đãng của người khác có thể khiến cậu ấy thực đau đớn, Lộc Hàm càng nghĩ càng bất an.

Anh liền thay quần áo ngủ rồi leo lên giường, sau đó nhích gần tới Ngô Thế Huân, suy nghĩ mãi một hồi, tay mới đặt lên bả vai cậu.

Nghĩ nghĩ nhớ lại động tác của Ngô Thế Huân khi muốn hoan hảo với mình thì thế nào a, đầu tiên là từ phía sau ôm chặt lấy cậu, thắt lưng của Ngô Thế Huân cứng đến nỗi Lộc Hàm phải gồng mình lên ôm, ôm nửa ngày tiểu quỷ không có phản ứng.

Lộc Hàm cắn răng, duỗi tay lần mò vào trong áo ngủ của cậu, chạm đến cơ bụng rắn chắc, trên mặt có nhiều vết sẹo, thô ráp, Lộc Hàm thương tiếc vuốt ve, sau đó trần trừ mà dướn người hôn sau tai Ngô Thế Huân cái chụt.

Bàn tay Lộc Hàm không ngừng tiến vào trong áo Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ma sát, hai người đều là đàn ông, cấu tạo cơ thể không khác nhau là mấy, nhưng lại nói đến mỗi lần tiểu quỷ cùng anh làm tình, đều dùng miệng hôn mỗi góc nhỏ trên cơ thể anh, Lộc Hàm cúi đầu nhìn chính mình, ngoại trừ không giống cơ thể rắn chắc như tiểu quỷ, cơ hồ cũng không khác nhau, nghĩ không ra tại sao cậu ấy có thể mỗi ngày đều nhiệt tình với mình thế được.

Mặc kệ Lộc Hàm làm thế nào thì Ngô Thế Huân đều không nhúc nhích, xem ra lần này tiểu quỷ thực sự tức giận, cũng quyết không để ý tới anh nữa, Lộc Hàm có chút thất vọng rút tay về.

Vừa mới chuyển mình liền bị Ngô Thế Huân ép lấy, hung hăng ôm trọn anh vào ngực.

Lộc Hàm không chú ý, cằm đập vào trán Ngô Thế Huân, đau đến nhe răng, Ngô Thế Huân trừng mắt nhìn Lộc Hàm, lúc sau mới nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị đụng đau nhức của anh, buồn bực hỏi: "Còn đau hay không?"

Lộc Hàm lúng túng cầm lấy tay Ngô Thế Huân nói: "Không sao, không việc gì cả..."

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, sau đó vươn người âu yếm hôn lấy cằm anh, Lộc Hàm thành thật nằm im, để mặc cậu một đường hôn lên miệng mình.

Ngô Thế Huân lập tức gấp gáp cuốn lấy bờ môi anh, khiến anh nhịn không được mà bật ra vài tiếng nức nở.

Lộc Hàm lui người lại, do dự hỏi: "Tiểu quỷ, cậu rốt cuộc là vì sao mà tức giận?"

Ngô Thế Huân không nói gì, trực tiếp áp lên trên thân thể Lộc Hàm, sau đó lần lượt mở phăng quần áo anh, không chút ôn nhu mà bắt đầu gặm nhấm.

Lộc Hàm có nén đau đớn, thẳng đến khi Ngô Thế Huân tiến vào giữa hai chân mình, lực đạo mạnh đến nỗi khiến anh đau đến trán đầy mồ hôi, loay hoay cong chân lên, không nghĩ tới động tác này lại khiến Ngô Thế Huân càng dễ dàng "cường phá".

Ngô Thế Huân thấy Lộc Hàm run rẩy, mới giật mình tỉnh lại, bề bộn ôm Lộc Hàm vào lòng, âu yếm vuốt ve gò má anh, lúc sau mới thì thảo: "Thực xin lỗi....."

Lộc Hàm được nghỉ một chút lấy lại sức, đẩy Ngô Thế Huân ra, nhíu mày hỏi: "Cậu hôm nay rốt cuộc là làm sao? Nói mau!"

Ngô Thế Huân chôn mặt vào cổ Lộc Hàm, ủy khuất nói: "Giữa trưa tôi nhìn thấy anh cùng anh trai anh..........."

Lộc Hàm sững sờ, nghĩ nghĩ, cảm thấy có gì không đúng, liền hỏi ngay: "Tôi cùng anh tôi làm sao?"

Ngô Thế Huân giận dỗi cắn một ngụm vào cổ anh, Lộc Hàm hít vào một hơi, đập cho Ngô Thế Huân một cái nói: "Nhẹ thôi, rất đau a."

Ngô Thế Huân vươn lưỡi liếm liếm qua địa phương vừa bị mình khi dễ, hậm hực nói: "Hai người cùng chỗ ôm nhau......."

Lộc Hàm nghe xong đầu đầy hắc tuyến, anh nói: "Ngô Thế Huân, đó là anh tôi!"

Ngô Thế Huân nói: "Anh trai cũng không thể ôm......."

Lộc Hàm lấy tay đẩy Ngô Thế Huân giận dữ nói: "Chết tiệt!"

Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, cúi đầu nói: "Tôi sẽ ghen........"

Lộc Hàm há mồm, nhìn thẳng vào mắt Ngô Thế Huân, cậu lập tức hôn lấy anh.

Màn đêm trôi thong thả, trên giường lại một trận triền miên không dứt.

Ngô Thế Huân một tay ôm lấy nam nhân đã lụi xơ, từ phía sau tiến vào.

Lộc Hàm quỳ rạp trên giường, nhịn không được mà lấy tay che mặt, nửa ngày sau mới thở dốc nói: "Lần này đủ rồi a? Chết tiệt, cùng lắm thì từ nay về sau tôi không ôm ai là được chứ gì?" Tiểu quỷ càng lúc càng mạnh, khó lắm anh mới có thể nhịn được tới bây giờ, cậu ấy không nghĩ đem mình lăn qua lăn lại tới chết chứ?

Ngô Thế Huân gật đầu nói: "Sau này chỉ có thể ôm tôi."

"Được, được,.......ôm mình cậu!" Lộc Hàm cắn răng nắm chặt chiếc chăn, mà người sau lưng lại bắt đầu gia tăng tốc độ, một hồi sau liền xong.

Toàn thân Lộc Hàm đầy mồ hồi dựa vào ngực Ngô Thế Huân ngủ gà ngủ gật.

Ngô Thế Huân ghé vào tai anh nói: "Nhớ kỹ lời anh vừa nói, không được đổi ý."

Mặt Lộc Hàm giật giật vài cái, bất mãn trừng tiểu quỷ, bất đắc dĩ mà trầm ngủ trong ngực cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yi