Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối tuần, không khí cuối thu thực sảng khoái, gió mát thổi nhè nhè, Ngô Thế Huâ chạy xe tới viện dưỡng lão ở ngoại ô thành phố thăm bà ngoại, kinh ngạc phát hiện viện dưỡng lão bình thường vắng vẻ tĩnh mịch, lúc này đây không khí lại náo nhiệt tưng bừng, trên bãi cỏ cách đó không xa dựng một cái sân khấu, trên đó có người đang vừa múa vừa hát.

Sao lại thế này ?! Ngô Thế Huân kinh ngạc đứng ở cửa đại sảnh. Anh trông thấy một đám người ăn mặc quái dị, đóng vai chú hề, vai nghệ sĩ, mặc áo Tôn Trung Sơn, võ phục rồi sườn xám… hơn nữa gương mặt giống như đã từng quen biết…

"Anh Ngô, anh tới rồi!" Nhân viên làm  việc trong viện thấy anh, thân thiết chào hỏi.

"Vâng." Lấy lại tinh thần, Ngọ Thế Huân khách khí gật đầu, hỏi ra nghi vấn trong lòng :"Đây là… mời đoàn tạp kĩ đến biểu diễn hay sao?"

"Không phải." Nhân viên bật cười, nhìn về phía đám thanh niên tràn đầy nhiệt tình cùng sức sống kia. "Bọn họ là đội sinh viên tình nguyện ở đại học X, tới đây làm bạn với các ông bà đã mấy chục lần rồi, lần này còn chuẩn bị cả tiết mục giải trí, rất có lòng!"

"Đúng vậy!" Anh gật gật đầu.

Thời đại này đa số người trẻ tuổi sống phóng túng, cho dù không có việc gì cũng lười ở nhà, có thể lợi dụng thời gian nghỉ để kêu gọi bạn bè đi làm việc công ích, thực làm cho người khác tán thưởng.

"Bà Trịnh ở đằng kia, anh có thể tới đó cùng bà xem biệu diễn." Nhần viên chỉ tay vào chỗ phía trước sân khấu, nơi có một nhóm các ông, bà cụ đang ngồi trên ghế dựa hoặc xe lăn.

Ngô Thế Huân nhìn theo hướng chỉ của cô ấy, thấy bà ngoại mìng đang lắng nghe tiếng hát lạc điệu trên sân khấu, vui vẻ vỗ tay, anh hé môi mỉm cười.

"Trước tiên tôi đem những thứ này vào phòng bà đã." Anh vừa nói vừa giơ túi xách trong tay lên, đi về hướng thang máy. Trong túi tất cả đều là linh chi, tổ yến, cây bạch quả, thuốc bổ… thời gian anh tới đây không cố định, có khi công việc bận rộn, có khi phải đi công tác nước ngoài, nên mỗi lần tới đều mang theo không ít đồ này nọ.

Thời gian bà ngoại minh mẫn cũng không cố định, phần lớn thời gian bà đều mơ mơ màng màng, nói chuyện lung tung, cũng chẳng rõ ai là ai.

Lúc Ngô Thế Huân xuống lần nữa, phát hiện trên sân khấu đã thay đổi người biểu diễn. Người này mặc bộ vest màu đen lịch sự, không kém phần trang nhã và lịch thiệp, mái tóc màu nâu hạt dẻ ngắn uốn xoăn, ôm sát lát khuôn mặt nhỏ nhắn, tay cầm mic hát bài "Cung dưỡng ái tình" của Hà Thạnh Minh, được các ông bà cụ đặc biệt hoan nghênh.

"…Để người ngự trong tim ta, cùng nhau nắm tay…"

Là cậu! Đồng tử của Ngô Thế Huân co lại, ngực giống như bị đụng vào một chút, trái tim nhất thời đập mạnh như trống nổi.

"… Nguyện cầu trời xanh hãy chỉ đường cho ta

Chẳng mong thiên trường địa cửu, chỉ mong được nương thân…"

Tiếng hát cùa cậu cùng con người cậu cũng ngọt ngào như nhau, bởi vì biểu diễn mà cố ý nhấc tay nhấc chân thực khoa trương, ngược lại đáng yêu khiến cho người khác ưa thích.

Sau ngày hôm đó, anh lại đến quán cà phê nhiều lần, ngoại trừ vì yêu thích không khí cùng mùi vị cà phê của quán, kì thật cò có một mục đích khác ––– mong được gặp lại cậu.

Không nghĩ tới nhiều lần thất vọng, nên cũng không còn ôm hi vọng gì, bất ngờ được như ước nguyện, gặp lại cậu!

Nhưng anh cũng chưa từng nghĩ tới, sau khi gặp lại cậu phải làm cái gì, chì thuần túy nghĩ muốn gặp lại cậu, căn bản không có suy tính, cũng không biết phải làm sao bước ra bước đầu tiên, chỉ cảm thấy nội tâm đánh trống reo hò, cảm thấy trong lòng có cảm giác vui mừng chân thực tới mức khó mà phớt lờ…

Hai chân anh giống như có ý thức hướng bãi cỏ đi tới, anh tới chỗ bên cạnh bà ngoại ngồi xuống, con ngươi đen lúc này mới lưu luyến không thôi mà rời khỏi sân khấu.

"Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng người …" Bà Trịnh theo không kịp nhịp nhưng vẫn hát rất hăng say, thấy cháu ngoại liền muốn chia sẻ niềm vui với anh. "Ta lúc cò trẻ so với cậu bé trên sân khấu kia còn có giọng hát hay hơn!"

"Bà ngoại hiện tại hát hát rất hay." Bà cụ hiếm khi tâm tình tốt lại nhận ra anh, Ngô Thế Huân dỗ ngọt nói.

Bà Trịnh nhìn về phía anh cười cười không nói, ngay sau đó sự chú ý liền hướng trở lại trên sân khấu. Hát xong bài đầu tiên, Lộc Hàm thực hồn nhiên thoải mái hát tiếp bài thứ hai [Hoa hồng đáng yêu], còn thực sự cầm giỏ hoa hồng xuống dưới sân khấu đưa tặng, làm cho các ông, bà cụ mặt mày rạng rỡ.

Lộc Hàm vừa ca hát, vừa tặng hoa hồng, lúc tặng cho bà Trịnh ngoài ý muốn nhìn thấy người bên cạnh bà, động tác tặng hoa không khỏi ngừng lại mỗt chút.

Ở đây tất cả đều là ông lão, bà lão, nhân viên công tác phần lớn cũng là các cô, các chú, tại sao lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông anh tuấn—– anh mặc áo len màu xanh cùng quần trắng, tinh thần có vẻ sảng khoái, khiến cho người khác nhìn thấy ánh mắt không khỏi sáng lên.

Không đúng, người này… hình như cậu đã thấy qua ở đâu rồi?

Thấy cậu kinh ngạc, Ngô Thế Huân nhếch môi mỉm cười, tiếp nhận nụ hồng chớm nở trên tay cậu, còn gật đầu chào hỏi.

Không có thời gian suy nghĩ xem cái cảm giác giống như đã từng gặp mặt từ đâu mà đến, Lộc Hàm nhanh chóng hồi phục tinh thần, lại tươi cười bắt kịp giai điệu, tiếp tục gửi đi những bông hồng, nhưng tâm tư cậu không tự chủ được dừng trên người đàn ông xa lạ kia…

Buổi biểu diễn ngoài trời đã kết thúc, hai mươi mấy sinh viên chia thành hai nhóm, một nhóm thu dọn đồ đạc dụng cụ, một nhóm cùng các ông bà cụ đi đến phòng nói chuyện.

Những người già này không có người thân làm bạn, đều rất cô đơn, cuộc sống ở viện dưỡng lão mỗi ngày đều giống nhau không thay đổi, khó trách cảm thấy buồn tẻ không thú vị, có các sinh viên đại học hoạt bát mang đến niềm vui cùng sức sống,các cụ liền rất hoan nghênh bọn họ, cho dù chống gậy, ngồi xe lăn cũng đến tham dự.

"Bà ơi, bà muốn đi đâu?" Lộc Hàm nhìn thấy có một bà cụ chống gậy, chậm rãi bước đi liền tiến lên giúp đỡ. Bà Trịnh quay đầu nhìn lại, thì ra là cậu bé hoa hồng, không nhịn được hiền lành mỉm cười. "Ta muốn trở về phòng nằm nghỉ."

"Cháu giúp bà!" Lộc Hàm cẩn thận đỡ bà cụ, giúp bà trở về phòng.

"Cậu bé, cháu tên gọi là gì?" Bà Trịnh vừa rồi xem biểu diễn rất thích cậu bé trắng trẻo, xinh xắn này.

"Cháu tên Lộc Hàm, còn bà?" Lộc Hàm cố ý bắt chuyện.

"Ta họ Trịnh…" Bà Trịnh nhìn Lộc Hàm, nói:"Tên cháu rất hay!"

"Cảm ơn bà!" Lộc Hàm cười, ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên một chút.

"Bà ở lầu mấy?" Tiến vào trong thang máy, Lộc Hàm hỏi.

"Ta nghĩ đã…" Bà Trịnh nghiêng đầu, suy nghĩ đến là nghiêm túc. "A, là lầu hai."

Lộc Hàm đưa bà Trịnh trở về phòng, vốn không định quấy rầy nữa, để cho bà nghỉ ngơi, nhưng bà Trịnh lại lôi kéo cậu lại để nói chuyện phiếm, không chịu thả người.

------+------+------+------+------+------+

Sau một hồi nói chuyện phiếm với bà Trịnh, Lộc Hàm nhẹ nhàng mở cửa bước, kèm theo một lời hứa giúp bà may một bộ sườn xám squ khi bà biết cậu học về thiết kế thời trang. Cậu nhẹ giọng cảm thán "Chăm sóc người già quả là một chuyện khó khăn a~~" rồi nhanh chóng quay lại cùng nhóm sinh viên.

***

Ngô Thế Huân lợi dụng thời gian rảnh đi tìm bác sĩ để hỏi về tình hình của bà ngoại, trở lại phòng bà ngoại, thấy bà đã an ổn đi vào giấc ngủ, không khỏi bước nhẹ.

Cha của anh là Neil Taylor là người Anh, mẹ là người Đài Loan, cho nên anh có cả tên tiếng Anh cùng tên tiếng Trung, Ngô là họ của mẹ.

Khi còn bé, phần lớn thời gian đều là bà ngoại chăm sóc anh, mãi đến khi anh tốt nghiệp trung học, cha mẹ của anh ly hôn,  anh mới đi theo cha ra nước ngoài học, rồi học hỏi công việc của tập đoàn, cho đến mấy năm trước mới trở lại Đài Loan.

Thời gian đó, mẹ bị tai nạn xe cộ, bất ngờ qua đời, bệnh đãng trí người già của bà ngoại càng thêm nghiêm trọng, lại chỉ còn một mình đơn độc,vì thế cha liền đưa bà ngoại cô đơn không chỗ nương tựa an trí đến nơi có chuyên gia chăm sóc. Viện dưỡng lão này hoàn cảnh yên tĩnh lại thoải mái, có thể tránh cho người già sống một mình đủ loại nguy hiểm, còn anh, sau khi quay về tiếp quản tập đoàn tại khu vực  châu Á, thường không cố định tranh thủ chút thời gian tới thăm bà ngoại.

Nhưng mỗi lần tới nơi này, tâm tình đều có chút nặng nề, bởi vì càng lớn tuổi, cơ thể lão hoá đi, mấy căn bệnh mãn tính của người già cũng từ từ xuất hiện, khiến cơ thể bà ngoại ngày càng sa sút, trong đó nghiêm trọng nhất là trí óc cùng huyết áp có vấn đề.

Nhưng mà, bệnh tật này là do lớn tuổi mà sinh ra, cũng là chuyện bất đắc dĩ, cho nên chỉ có thể dùng thuốc khống chế, làm chậm lại tốc độ chuyển biến xấu, trong sinh hoạt hàng ngày phải hết sức chú ý.

Vừa suy nghĩ, Ngô Thế Huân vừa đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa xuống một nửa, che bớt đi ánh sáng, nhưng lại thấy trên bàn có quyển sổ ghi chép.

Anh cầm lên xem xét, phía trên có ghi chép cặn kẽ kích thước cơ thể, tiếp tục lật xem, bất ngờ phát hiện trong sổ toàn là dấu vết phác thảo đường nét teang phục…

Sổ ghi chép này… là của cậu bé kia! Anh nhớ rõ lúc trước ở quán cà phê nhìn thấy cậu bé kia thì cậu ấy có lấy ra cuốn sổ ghi chép giống như cuốn này.

Suy nghĩ một chút, anh nhanh chóng xem lướt qua, càng xem càng cảm thấy kinh ngạc cùng hâm mộ, giống như cảm giác con người cậu cho anh vậy.

Xem ra, cậu biết thiết kế thời trang! Mặc dù bên trong phần lớn là những bức vẽ mang tính tùy tiện, nhưng phong cách thiết kế đa dạng, ý tưởng  phong phú, làm người ta khá là kì vọng.

Theo bản năng lật đến trang cuối cùng, quả nhiên thấy một cái tên --- Lộc Hàm, anh không tự chủ được hé môi mỉm cười. Người đáng yêu ngay cả tên cũng đáng yêu!

Đại học X năm bốn… có nghĩa cậu là sinh viên năm tư đại học sao?

Bất quá sổ ghi chép ở đây còn người đã chạy đi đâu rồi?

Ngô Thế Huân cầm sổ ghi chép xuống lầu tìm người, thầm nghĩ đây là cơ hội tốt để bắt chuyện với cậu, vì thế tim anh đập thực nhanh, đánh trồng reo hò không thôi.

"Đám sinh viên kia đâu rồi?" Sau khi ca hát kết thúc,tring phòng cỏ vẻ đặc biệt vắng vẻ, anh ngạc nhiên hỏi nhân viên đang dọn dẹp chung quanh.

"Mới vừa đi hết rồi." Nhân viên công tác đáp.

Đi rồi?! Tim Ngô Thế Huân loạn nhịp, trong lòng nảy sinh cảm giác buồn bã mất mát mãnh liệt.

A… Anh lại bỏ lỡ cơ hội!

Anh cúi đầu nhìn sổ ghi chép trong tay, bỗng nhiên xuất hiện một cái ý niệm trong đầu.

Thấy vẻ mặt anh khác thường, nhân viên khó hiểu hỏi: "Có vấn đề gì không?"

"Chỉ là hỏi một chút thôi, không có gì." Ngô Thế Huân yếu ớt hé môi cười, không nói ra mình nhặt được vật đánh rơi.

Hoàng tử nhặt được giày thủy tinh của cô bé lọ lem, tiếp đó nhờ thông báo tìm chủ nhân vật bị mất mà tìm được tình yêu chân chính; còn anh nhặt được sổ ghi chép của cô, sẽ có  tiến triển gì, nhận được kết quả gì đây?

Anh thực mong chờ.

                  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro