Part3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đến, lớn tiếng kêu lên, nơi này  cách âm tốt lắm đó.” Hắn hình như rất thích nghe con mồi cầu xin tha thứ, ta cũng không nhịn được mà lớn tiếng rên lên. Hắn nhìn ta hưng phấn như thế, liền nâng thắt lưng lên bắt đầu ra vào, tay không ngừng xoa nắn trên dưới phân thân của ta. Dưới kỹ xảo thuần thục của hắn, đã mấy lần ta muốn bắn ra, nhưng bởi vì bị tiểu hoàn trói buộc, cho nên không thể phóng thích được. Thẳng đến khi hắn bắn vào cơ thể ta, phân thân của ta vẫn cứng như cũ, giống hệt như lời hắn nói lúc nãy ‘muốn mềm xuống cũng không được’.
Cả đêm ta không biết hắn ra vào bên trong ta bao nhiêu lần, cũng không biết hắn bắn vào cơ thể ta mấy phát, chỉ mơ hồ nhớ lần cuối cùng hắn gỡ tiểu hoàn xuống, để ta phóng thích vào tay hắn chất lỏng màu trắng đục, rồi mệt mỏi mà mê man.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại,  trong phòng chỉ còn một mình ta. Trên người vẫn lưu lại đầy dấu vết xanh tím của cuộc ân ái mãnh liệt tối qua, tinh dịch dinh dính không ngừng chảy ra từ hậu huyệt, hơn nữa nơi ấy do sử dụng quá mức mà có chút sưng lên, may mà không bị chảy máu.
Ta nhớ tới hôm nay là ngày kết  hôn của ba, liền cố nhịn đau đớn, vội vã lao vào toilet tắm rửa sạch sẽ, sau đó về nhà thay quần áo rồi chạy tới nơi tổ chức hôn lễ.
Khi tới nơi, may mà hôn lễ chưa  bắt đầu, ba đang đứng cạnh một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, ta vội vàng đi tới.
“Ba, thật ngại quá, con tới  muộn.” Ta có chút xin lỗi nhìn ba.
“Không sao, dù gì cũng chưa  bắt đầu. Nào, để ba giới thiệu, cô ấy chính là dì Thiệu.” Khuôn mặt của ba đỏ lên.
“Chào dì Thiệu.” Ta thoải mái  chào hỏi, bà mỉm cười ân cần nhìn ta.
“Chào con, dì thường xuyên  nghe cha con nhắc tới con, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm.” Dì Thiệu khen ngợi ta.
“Đâu có, dì quá khen rồi.” Ta  khách khí trả lời.
“Làm gì có. Nào, dì giới thiệu  với con.” Dì Thiệu gọi một người ở đằng sau ta.
“Ngô Thế Huân, đây là chú Lộc và  con của chú ấy – Lộc Hàm. Lộc Hàm, con không ngại ta gọi con thế chứ, đây là con trai ta – Ngô Thế Huân, hiện nó đang học đại học năm ba, sau này cần con chiếu cố nhiều.” Dì Thiệu hòa nhã nói với ta.
Ta quay đầu lại, nghĩ muốn nhìn đệ đệ tương lai của mình một chút. Trời, tên nhóc tối qua lại chính là con trai của đối tượng kết hôn với ba mình.
Ta thiếu chút nữa ngất đi, mặc  dù vẫn đứng được nhưng ta cảm thấy choáng váng đầu óc, thân thể thì nghiêng ngả.
“Lộc Hàm, con không khỏe  sao?” Ba quan tâm hỏi.
“Không sao đâu ba, con nghỉ  ngơi chút là ổn.” Ta cố tìm lý do để được yên tĩnh trong chốc lát.
Ta tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt nghĩ lại tất cả những chuyện đã phát sinh hai ngày qua, trong khi ba cùng dì Thiệu đi tiếp khách.
Đột nhiên cảm thấy một bóng  đen che ở trước mặt, ta mở mắt ra, không ngờ lại là hắn — con trai độc nhất của dì Thiệu,Ngô Thế Huân.
“Ngươi tên Lộc Hàm, không  ngờ trùng hợp như vậy, tối hôm qua mới gặp mặt, vậy mà hôm nay đã tái ngộ.” Ngô Thế Huân mặc một bộ lễ phục, khác hẳn với bộ quần áo giản dị ngày hôm qua.
“Ừ!” Ta không muốn nói nhiều  với hắn, miễn cho càng nói càng sai.
“Tối hôm qua rất có tinh thần,  sao bây giờ đã thành người câm rồi.” Hắn dĩ nhiên lại trêu chọc ta.
“Ngươi—-” Ta tức giận thật muốn đánh hắn, chuyện tối qua ta đã cảm thấy rất bực mình rồi, vậy mà bây giờ hắn lại nói chuyện với ta như vậy.
“Đừng bày ra cái vẻ mặt đáng  ghét đó, cha ngươi và mẹ ta cũng ở đây đó.” Hắn quay ra mỉm cười với ba mẹ, làm ta đành phải hướng họ gật đầu.
“Ngươi muốn thế nào? Buổi tối  hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi mà.” Ta cẩn thận nhìn hắn.
“Hiểu lầm? Đích thật là một sự  hiểu lầm tuyệt vời.” Hắn khẽ nheo đôi phượng nhãn lại rồi nhẹ nhàng nói bên tai ta: “Bất quá bây giờ ta vẫn tưởng niệm bộ dạng rên rỉ của ngươi khi nằm dưới thân ta.”
“Ngươi đừng quá đáng.” Ta  tung quyền về phía hắn, không ngờ lại bị hắn bắt được.
“Lộc Hàm, các con đang làm gì  đó?” Lúc này ba đã đi tới, kỳ quái nhìn ta.
“Chú Lộc, con đang cùng Lộc Hàm luyện tập một chút.” Hắn lên tiếng trước, rồi giơ tay quàng vai ta, bộ dạng giả vờ yếu đuối dựa vào ta.
“Thì ra là thế, Lộc Hàm, con cố  gắng chăm sóc em nhé.” Không ngờ ba lại tin tưởng lời hắn nói, còn muốn ta chăm sóc hắn.
“Ba—-” Ta định nói, nhưng lại  bị Ngô Thế Huân cắt đứt.
“Cám ơn chú Lộc, mẹ con đang  chờ chú đằng kia kìa.”  Ngô Thế Huân chỉ vào dì Thiệu đang đứng ở đằng xa, sau đó nói nhỏ bên tai ta: “Ngươi nếu định nói nữa, ta sẽ cho cha ngươi biết chuyện tối qua.”
Ta vội vàng ngậm miệng lại,  nhất tâm nghĩ muốn hất cánh tay đang đặt trên vai ta: “Buông ta ra.” Vì sao hắn lại khỏe hơn ta chứ?
“Ngươi không cần uổng phí khí lực, từ khi còn bé, ta đã ốm yếu, cho nên mẹ ta đã cho ta đi học nhu đạo, không thủ đạo.” Hắn như xem thấu ý nghĩ ta, bất quá hắn vẫn tạm thời buông ta ra, dù sao trông chúng ta như vậy thật sự rất xấu hổ.
Ta giật mình nhìn hắn, thân thể  mảnh khảnh thế này mà có thể học hai môn võ kia, chẳng giống với ta, chỉ tập tành vớ vẩn rèn luyện thân thể. Aizz, thế này thì tiêu rồi, hắn còn khỏe hơn cả ta nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro