Chap 24: Nguy hiểm khi không cảnh giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì ngạc nhiên cùng với ý nghĩ muốn nhìn rõ mặt người phụ nữ đó hơn, cho nên Luhan nhướn người, luồn lách qua những thân hình vạm vỡ. Bỗng đoàn người phía sau lao nhao, chen lấn, đùn đẩy khiến cho Luhan không kịp trở tay ngã về phía trước.

- Á..cẩn thận_ tiếng một nữ sinh hét lên

- Luhan

"Bịch" Luhan đau đớn, cảm nhận mặt cát ran rát chà vào cơ thể bật máu đến nhíu mày lại. Vừa rồi vì quá bất cẩn mà cậu bị đẩy ngã. Thật mất mặt!

Lồm cồm muốn đứng dậy thì trước mắt bỗng xuất hiện một đôi guốc đỏ. Sau đó, một cánh tay trắng muốt xuất hiện giơ ra. Luhan mơ hồ, cảm giác một bên mắt khác lạ như thiếu cái gì đó. Cánh tay trắng muốt vẫn đang giơ trước mặt cậu, kèm theo giọng nói như dụ hoặc.

- Tôi đỡ trò dậy

Luhan ngước mặt lên,

Alie thoáng chốc bàng hoàng.

Ả loạng choạng đứng lùi ra phía sau, nhìn vào khuôn mặt của Luhan không dời mắt. Đôi môi đỏ mấp máy những từ rời rạc.

- Trò...mắ...mắt Ba.... Baekhyun... mắt trò...

Cái gì? Lúc này Luhan mới hoảng hồn, nhận ra một bên mắt kính sát tròng của mình vì lúc nãy ngã mà rớt xuống đất. Lại nhìn vẻ mặt của người phụ nữ đó, vội vội vàng vàng đứng lên chạy ra khỏi cổng học viện. Mọi người nhất thời không hiểu làm sao.

- Luhan! Cậu đi đâu?_ Junho hò với từ phía sau.

Chuyện gì đang diễn ra vậy? Đây là câu hỏi mà mọi người tò mò. Chính bản thân Alie sau khi định thần lại cũng cảm thấy đầy nghi hoặc. Tại sao nam sinh đó rất giống đứa con trai loài người đáng hận Byun Baekhyun như thế? Khuôn mặt, nhất là đôi mắt! Đôi mắt của nam sinh vừa rồi một bên là màu tím. Chính nó...chính nó làm ả tưởng chừng như giáp mặt Byun Baekhyun. Nghĩ đến đây bàn tay ả bất giác nắm chặt lại.

Phía sân học viện vẫn chưa thôi việc bàn tán về sự xuất hiện của Alie. Lúc này từ phía bên trong giảng đường khu V xuất hiện một bóng dáng màu hồng phấn.

Mụ Minerva Ellis toàn thân trên dưới đều là một màu hồng đang tiến lại, lập tức thu hút mọi sự chú ý.

Trên tay mụ đang cầm là một xấp tài liệu có cái gim màu hồnh và tay kia cầm một cái thước kẻ cũng màu hồng nốt. Tay lăm lăm cầm cây thước kẻ, khuôn mặt mụ đang nhíu lại đầy khó chịu.

- CÓ VIỆC GÌ MÀ ỒN ÀO NHƯ VẬY? THẬT KHÔNG CÓ MỘT CHÚT PHÉP TẮC NÀO.

Đáp lại tiếng quát của mụ là thân hình uyển của ả Alie tiến lại. Alie dẩu môi cúi xuống nhìn về phía mụ Minerva.

- Minerva...lâu rồi không gặp

- Cô..cô.._ mụ Minerva chỉ cây thước kẻ vào mặt Alie trợn to mắt đầy sửng sốt.

- Haha..sau bao năm không gặp nhìn cô vẫn kỳ dị như vậy nhỉ.

Giọng nói bỡn cợt của Alie khiến cho mụ Minerva tức xì khói. Ả nhìn mụ từ đầu tới chân sau đó giả bộ cười e lệ, bàn tay phẩy phẩy mái tóc xoăn tít như cọng mì tôm màu hồng phấn của mụ Minerva.

- Màu hồng "đẹp" đấy.

- Cô đến đây làm gì? Một người không có chút tri thức nào như cô đến đây không xứng. Mau dời khỏi, đừng làm quá._ mụ Minerva bực dọc, hất cánh tay của Alie ra khỏi tóc mình.

Minerva đanh mặt lại, câu nói của mụ lại như một gáo nước tạt vào Alie. Hai người, một đỏ - một hồng, nhìn nhau toé lửa. Người xem lại càng hứng thú. Rốt cuộc thì người phụ nữ váy đỏ kia là ai mà có thể làm cho mụ Minerva tức giận đến như vậy?

Minerva Ellis và Alie Helsin, thời còn là thiếu nữ vốn là một đôi bạn bằng tuổi. Tuy nhiên hai người thường xuyên đấu đá nhau. Minerva là một Ma-cà-rồng quý tộc. Còn Alie chỉ là một Ma-cà-rồng bình thường. Luận về sắc đẹp thì Mineva không bằng Alie. Nhưng luận về học thức thì Alie lại thua xa Minerva.

Mineva bị mắc chứng bệnh "cuồng màu hồng". Mọi thứ trên người của mụ phải là màu hồng. Nếu như có một màu bất thường - theo ý mụ là những màu còn lại dính trên người sẽ làm mụ phát điên. Chính điểm kỳ dị này luôn là cái lý do để ả Alie châm chọc.

Cũng chính vì lẽ đó mà mụ Minerva hận Alie thấu xương.

- Học viện không có chỗ dung thân cho loại người như cô. Mau cút_ Mụ Minerva mất kiên nhẫn.

Alie hừ mũi, đôi mắt xanh nhanh chóng liếc qua ngực của mụ Minerva, sau đó ưỡn người khoe bộ ngực căng tròn của mình lên trêu tức.

- Là do ngài Peter Evans cho gọi tôi đến. Cô không có tư cách đuổi tôi.

- Cô...cô..không thể nào!

Minerva tức hộc máu. Đôi mắt màu hồng nhìn bộ ngực của ả căm hờn. Điều mụ căm ả Aliekhông thể dung thứ đó là Alie xinh đẹp hơn mụ. Hơn nữa tại sao trời sinh dáng người của ả lại thập phần cân xứng. Trong khi đó bộ ngực của mụ lại gần như đồng bằng. Thật sự là tức chết mà.

- Có tin hay không không đến lượt cô quản. Tránh ra!_ Alie cao ngạo, hất mái tóc vàng ra phía sau, đẩy vai mụ Minerva qua một bên.

- MAU...MAU MAU ĐUỔI CÔ TA ĐI

Mụ Minerva tức giận, hét về phía những anh chàng Ma-cà-rồng gần đó ra lệnh. Khuôn mặt mụ đỏ lên như một quả bom sắp nổ. Càng tức hơn khi không có ai nghe lời mụ cả. Từng đám học viên chỉ đứng im cười trào phúng...khiến mụ hết sức mất mặt.

Không để ý đến mụ Minerva đang hò hét như điên loạn trước sân học viện nữa. Alie cười mỉa, ngúng nguẩy đi về một phía trong học viện.

---------

Về phần Luhan, sau khi chạy ra khỏi học viện. Cậu vừa lo vừa sợ. May mà cậu kịp chạy đi, vừa nãy Junho cũng có ở đó. Nếu như để Junho nhìn thấy thì quả thực cậu cũng không biết phải nói sao. Còn người phụ nữ đó, cái biểu hiện trên khuôn mặt của bà ta sao lại kỳ lạ như vậy. Lúc đó, trong lúc mọi người đang huyên náo. Cậu loáng thoáng nghe được tên của "mẹ" cậu được người đó phát ra.

Chỉ là...chắc cậu đã nghe nhầm!

Một bên mắt kính áp tròng bị rơi ra, Luhan tiện tay tháo luôn bên mặt kính còn lại xuống. Như thế này cậu không thể quay lại học viện. Mà anh trai cậu cũng không ở trong lâu đài...Cậu không muốn về!

Thở dài ngao ngán, Luhan men theo con đường mòn đi vòng ra phía sau của học viện.

Cậu muốn đến tháp chuông!

Ít ra, đây là nơi duy nhất cậu có thể đến ngay lúc này. Khuôn mặt bất giác đỏ lên ngại ngùng...

Nhưng để đến tháp chuông từ ngoài học viện, bắt buộc cậu phải đi theo lối nhỏ dẫn vào rừng. Từ đó mới có thể ra phía sau học viện.

Bước chân chần chừ e dè khu rừng đang trở nên tối tăm trước mặt. Khẽ nuốt nước bọt khan, cậu có nên đi vào rừng không? Trong lòng phân vân đến não nề. Trong rừng thường rất nguy hiểm, cậu không thể nào biết được có bao nhiêu cạm bẫy ở trong đó. Thế nhưng cậu chỉ đi gần ranh giới bìa rừng thôi! Như vậy có nên không?

Aaaa...đi hay không đi? Luhan đau đầu đứng dậm chân tại chỗ. Cậu đâu biết lúc này có một bóng đen đang tới gần.

"Bộp" một cánh tay mạnh bạo đặt lên vai cậu, sau đó một giọng nói có chút đùa cợt vang lên.

- Người đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro