Chap 30: Oh Sehun.... Anh ở đâu??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe ô tô phanh kít lại dừng trước cổng học viện. Giờ phút này đáng lẽ nếu như bình thường thì học viện đã không một bóng người. Trời đã gần sáng, nhưng trong học viện vẫn lao nhao nghe những tiếng "biểu tình" của học viên khu V rầm rộ.

- Viện trưởng! Tôi cần phải xuống trạm xá. Ngay lập tức._ Luhan vội vã lấy khăn quàng cổ trùm kín đầu, mở cửa bước vội ra khỏi xe.

Luhan cũng không ngờ chỉ mới vài tiếng trôi qua mà học viện lại loạn như thế này. Mụ Minerva đang chống hông kiêu ngạo chỉ đạo từng đám học viên trở về. Giọng mụ khàn đi, có lẽ phải hò hét lâu nên mới như thế.

- CÁC TRÒ...CÁC TRÒ MAU QUAY VỀ. ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH, MỆNH LỆNH. TẤT CẢ GIẢI TÁN.

Luhan lách người, bỏ xa đám đông đang nhốn nháo. Vội vã chạy về phía trạm xá. Xem ra anh trai cậu chưa biết việc, như vậy có thể thở phào nhẹ nhõm. Cậu phải canh trừng trạm xá...tuyệt đối không cho anh trai cậu động thủ.

Vùng bụng bị bầm tím lại nhói lên đau đớn, cậu mới chỉ tỉnh dậy, thể trạng cũng còn rất yếu. Những vết thương trên người làm cậu mệt mỏi chỉ muốn gục ngã.

Khu trạm xá đã ngay trước mắt, nhưng khác với vẻ hỗn loạn tại sân học viện thì ở đây hoàn toàn trái ngược. Không một ánh đèn, cả khu trạm xá yên ắng, chìm trong bóng tối có chút đáng sợ. Luhan khẽ rùng mình....sẽ không...sẽ không thể nào...

Hơi thở phả ra phút chốc như muốn đóng băng, Luhan bình tĩnh đi từng bước đến gần, cậu sợ...sợ khi bước vào trong sẽ phải chứng kiến những điều kinh hoàng.

"Xoạt" một tiếng động khẽ vang lên,

Luhan giật mình quay lại, bất thình lình rơi vào một vòng ôm ấm áp. Tiếng vui mừng của Junho vang lên bên tai.

- Luhan, cuối cùng cũng tìm thấy cậu. Xin lỗi Luhan, là tại mình....là tại mình không đi theo bảo vệ cậu._ Junho nức nở, nước mắt rơi xuống như mưa thấm vào bả vai Luhan.

- Junho...không phải, không phải lỗi của cậu. _ Luhan ôm chặt lấy Junho rơi nước mắt. Cậu đã sợ hãi, đúng vậy! Cậu cũng chỉ là một chàng trai nhỏ nhắn...trải qua việc như thế cậu không thể cứng rẳn nổi.

Junho khóc sụt sùi, tiếng nấc ngẹn ngào lo lắng phá tan cái u ám nơi trạm xá. Bàn tay dụi mắt Junho ngước mắt lên nhìn Luhan. Thoáng chút ngỡ ngàng nhưng nhanh sau đó khuôn mặt lại tỏ ra bình thường. Junho chuyển đề tài.

- Phải rồi. Tại sao cậu lại quay về học viện? Cậu nên về nghỉ ngơi. Người đầy thương tích.

- Việc rất gấp, Junho. Ryner Lute có trong khu trạm xá không? _ Luhan nắm lấy vai Junho vội vã.

- Cậu gặp tên đốn mạt đó làm gì? Mình muốn giết hắn._ Junho hét lên

Luhan quên mất Junho là người nóng tính, cậu không nên hỏi mới phải. Nhưng linh cảm cậu cho hay, Ryner Lute sẽ không có trong trạm xá.

- Đừng lo lắng Junho, việc này rất gấp._ Trấn an Junho cho cậu chàng bình tĩnh, nén cơn đau nhói Luhan bước vội vào trạm xá trước con mắt không thể tin nổi của Junho. Junho không thể tin được là Luhan lại còn tìm Ryner Lute - kẻ đốn mạt đáng chết kia. Dù vậy nhưng Junho cũng vội vã chạy theo Luhan.

Không một ánh đèn!

Luhan như chết lặng đứng im không nhúc nhích. Tại sao không có một ai ở đây? Chẳng lẽ Ryner Lute đã bị anh trai cậu bắt đi?

- Kỳ lạ, mình nhớ Ryner Lute được đưa vào trạm xá mà. Tại sao đến một bóng người cũng không có?_ Junho ngạc nhiên.

Sau câu nói của Junho, Luhan vội vàng xoay người chạy như bay ra khỏi cửa.

- LUHAN! LUHAN....CẬU ĐI ĐÂU?

Đi đâu? Tất nhiên là đi tìm Oh Sehun. Giờ phút này cậu chỉ biết rằng đi tìm hắn. Anh trai cậu là bạn thân của hắn chắc hắn sẽ tìm được và ngăn cản anh trai cậu được thôi.

Đúng là chỉ còn cách tìm Oh Sehun

Hướng tháp chuông chạy đến, cậu hi vọng rằng hắn đang ở đó. Tuy nhiên có một số việc không thể nói trước được điều gì.

Chỉ vì quá vội vàng, nên chiếc khăn chùm đầu của Luhan bung ra

Mái tóc bạch kim theo đó rơi xuống lấp lánh nổi bật trong tối. Thu hút biết bao ánh nhìn. Chỉ trong chốc lát đám học viên ùn ùn kéo đến, bao vây xung quanh Luhan.

Tâm trạng rối bời, cậu biết! Mình không thể che dấu thân phận mãi. Nhưng hiện giờ cậu đang rất gấp...

- Tôi..

- Cậu là ai?

- Xiao Luhan....không lẽ cậu ta là.

- Áaaa...mái tóc bạch kim đó...

Những khuôn mặt sửng sốt, những tiếng xì xào...họ nhìn Luhan vẻ e dè, một số khác lại tỏ ra thích thú.

- Hoàng... hoàng tử._ một nữ sinh mấp máy

Ngay sau đó hàng chục con mắt mở to kinh ngạc, Luhan nhất thời tũng quẫn, không thể nói gì ngoài việc lợi dụng lúc họ đang thất thần, dùng tốc độ của mình chạy đi.

Oh Sehun...anh đang ở đâu?

Luhan vừa chạy vừa thầm gào hét trong lòng, cậu rất mệt mỏi... Oh Sehun...

....

Trong một căn nhà hoang trong rừng,

Oh Sehun thâm trầm, lạnh lùng ngồi dựa vào thành giường đã mục nát. Đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn chằm chằm vào cái thân hình đang nằm chỏng trơ một góc sàn nhà bẩn thỉu.

Ryner nằm đó, sắc mặt cậu ta đã khá hơn...thể lực người Sói đúng là phi thường. Chỉ là trên đầu cậu ta được băng một lớp băng trắng trông hết sức thảm hại. Có lẽ cậu ta sẽ không thể nào biết được, mình đã phạm phải điều nguy hiểm nhất.

Một cơn gió lạnh thổi vào, mang theo không khí chết chóc.

Chanhyun như một hung thần, mặt tức giận điềm nhiên bước vào. Hơi lạnh từ người anh toả ra khiến cho mọi thứ trong phòng bỗng chốc bám một tầng băng mỏng.

- Bao giờ tên này tỉnh dậy?_ Giọng anh đè nén sự tức giận.

Oh Sehun đứng dậy, hắn như Atula cao ngạo đáng sợ nhìn xuống Ryner Lute dưới sàn, giọng nói lạnh lạnh.

- Sắp!

Hình phạt dành cho kẻ ngu ngốc sắp bắt đầu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro