Chap 40: Tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mu bàn tay Luhan đã xuất hiện vết bỏng rát nhưng hiện tại Luhan không cảm nhận được vết rát ấy. Đôi mắt cậu hiện giờ chỉ nhìn về phía đôi trai gái đang ôm nhau ở hành lang phía xa.

Trong đầu cậu bỗng hiện lên một câu hỏi "Cô gái đó là ai?". Trái tim bỗng chốc siết lại...một cảm giác phức tạp xuất hiện. Nó khiến cậu cảm thấy khó chịu. Nhưng lại càng khó chịu hơn khi cậu nhìn thấy biểu hiện của Oh Sehun.

Oh Sehun có chút ngạc nhiên cùng sửng sốt khi nhận ra người vừa chạy lại ôm chầm lấy mình. Ánh mắt hắn bỗng trở nên dịu nhẹ.

- Kyouka._ hắn nhẹ nhàng nói.

Cô gái Kyouka nghe hắn gọi càng xúc động, cánh tay vòng ra ôm lấy hông hắn thật chặt, thân hình dán sát vào hắn. Giọng nói nhớ nhung nỉ non.

- Sehun, cuối cùng cũng được gặp anh. Em nhớ anh đến phát điên.

Không có đẩy cô ta ra, để mặc cho Kyouka khóc ướt lồng ngực của mình. Hắn chỉ đứng im không nhúc nhích. Lời nói của Zeref bỗng làm hắn nhớ lại. Kyouka đột ngột xuất hiện e là do sự sắp xếp của anh ta.

Như cảm giác có một đôi mắt đang nhìn mình không rời Oh Sehun quay mặt qua. Như có thần giao cách cảm...bắt gặp ngay đôi mắt tím trong veo của Luhan.

Khuôn mặt hắn có chút cứng lại, đôi môi muốn mở miệng gọi tên cậu bỗng chốc nuốt lại nơi cổ họng. Chỉ im lặng đứng nhìn Luhan xoay người bước đi thẳng.

Luhan đang ngăn bản thân mình không kích động chạy khỏi nơi này. Cậu chỉ từ từ bước đi, cố gắng sao cho thật tự nhiên nhất. Cậu biết trong lồng ngực cậu đang khó chịu nhường nào. Cậu cũng không hiểu bản thân mình đang khó chịu về điều gì. Chỉ biết là khi thấy Oh Sehun để mặc cho cô gái kia ôm mà không đẩy ra, khi ánh mắt hắn nhìn cô gái đó trở nên dịu dàng thì cậu cảm thấy khó chịu.

Đúng thật nhiều lúc cậu cảm thấy không thể hiểu nổi bản thân mình!

------------

Đặt một ly sữa lên bàn, Oh Sehun lẳng lặng ngồi xuống bàn đối diện với cô gái tên là Kyouka kia.

- Sao lại tới đây?_ Hắn hỏi.

Cầm lấy ly sữa uống một ngụm, Kyouka duyên dáng vén mái tóc nâu dài chấm vai qua một bên, đôi mắt híp lại nhìn Oh Sehun như cười.

- Anh họ Zeref cho phép em đến đây học. Được gặp anh thì còn gì tuyệt hơn. Sehun...em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?_ Nói xong còn không quên ngước đôi mắt nâu lên chờ mong.

Không có trả lời, hắn cười khẽ nhưng trong lòng lại lạnh như băng. Đúng như dự đoán của hắn, Kyouka là do Zeref chuyển đến học viện.

- Sehun, sao anh không trả lời? Lẽ nào anh không nhớ em sao?_ Kyouka giận dỗi đặt cốc sữa lên bàn.

Nhưng giống như vừa rồi hắn không có trả lời, chỉ đẩy cốc sữa uống dở về phía Kyouka, nhỏ giọng nhắc nhở.

- Uống đi.

Khẽ bĩu môi Kyouka cầm cốc sữa lên uống sạch, giọng nói làu bàu.

- Anh vẫn không thay đổi chút nào cả.

Như sực nhớ ra điều gì Kyouka đứng dậy vòng qua bàn, thản nhiên ngồi xuống, cánh tay vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn. Ngước đôi mắt như cười nhìn hắn nũng nịu.

- Em muốn anh dẫn em tham quan học viện!

- Được!_ Không chút đắn đo hắn gật đầu đồng ý.

- Em muốn ngày ngày ở cạnh anh cùng ăn cơm.

- Được.

- Học cùng lớp với anh.

- Được.

- Sehun...anh vẫn dễ dàng chấp nhận yêu cầu của em. Em thích như vậy._ Kyouka cảm động, đầu tựa vào vai hắn dụi dụi như sắp khóc. Người con trai này đối với cô ta là tất cả.

Mà Oh Sehun, hắn thản nhiên chấp nhận yêu cầu của cô ta không có một cái nhíu mày. Đối với cô gái này hắn sẽ vì cô ta mà đáp ứng tất cả.

Ít nhất là trong lúc này...

...

Ngồi trên giường trong trạm xá, Luhan để cho cô y tá xử lý vết bị bỏng trên tay nhưng lại bần thần nhớ đến cảnh ở hành lang lúc nãy.

Cậu đã cố, cố gắng không nghĩ tới nhưng dường như mỗi lúc cậu lại nghĩ nhiều hơn.

Cô gái đó là ai? Có quan hệ gì với Oh Sehun? Đây là hai câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu cậu từ lúc bước chân vào trạm xá.

- Nhớ bôi thuốc hai lần mỗi ngày và không được chạm vào nước._ Cô y tá để lọ thuốc mỡ trên bàn, nhắc nhở Luhan sau đó bê đồ đạc rời đi.

- Cảm..ơn!_ Luhan khẽ nói, đôi mắt lại không tự chủ nhìn về bàn tay đang được băng bó của mình.

Vết thương này là do cô gái đó gây ra!

Nằm xuống giường, Luhan chậm rãi nhắm mắt lại. Cậu muốn ở đây một chút, lúc này cậu muốn ở nơi yên tĩnh như thế này. Tiết học mới sẽ bắt đầu sau 30 phút nữa và cậu đang suy nghĩ có nên bùng hay không?

Cửa phòng bỗng mở ra, một dáng người cao ráo điển trai bước vào. Đôi môi mỏng quyến rũ phát ra.

- Lâu rồi không gặp, hoàng tử bé!

Luhan giật mình mở mắt ra, vội vàng quay lại phía cửa. Nhận ra người vừa bước vào là ai, mở to mắt ngạc nhiên.

- Zeref Dragneel..sao anh..

- Sao tôi lại ở đây?_ Zeref nhanh miệng cướp lời cậu nói, còn nháy mắt một cái chọc ghẹo.

Ngồi thẳng người dậy Luhan vẫn nhìn người trước mặt đầy khó hiểu. Kể từ sau khi cậu được anh ta cứu đã được một thời gian nhưng đến bây giờ cậu mới gặp lại anh ta.

Nhắc mới nhớ...anh ta nói sẽ đến tìm cậu mà cậu cũng cần mời anh ta ăn cơm để cảm ơn.

- Chuyện lần trước tôi có nói mời anh bữ..

Lời đang nói dở ngón tay trỏ của Zeref đặt lên môi cậu ngăn lời nói phát ra. Anh ta cúi đầu lại gần với khuôn mặt cậu đến mức hai chóp mũi suýt chạm nhau.

Luhan ngại ngùng, nhanh chóng nghiêng ra phía sau, thân thể của Zeref sấn tới.

- Anh muốn làm gì?_ Luhan lạnh giọng, ngón tay nhanh chóng lần đến thắt lưng nắm lấy con dao đề phòng.

Nở một nụ cười hút hồn, Zeref nắm lấy một lọn tóc của Luhan đùa nghịch nhưng lời nói lại như vô tội pha chút thông báo.

- Tôi chỉ muốn nói...tình địch của cậu xuất hiện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro