Chap 50: Em sẽ nhớ anh rất nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rầm"

Peter Evans tức giận cầm lấy cây đèn bàn ném mạnh vào tường khiến nó vỡ tan tành. Một bầu không khí um ám bao trùm. Ông ta không ngờ mình lại bị thằng nhãi hoàng tử đó uy hiếp mà không thể nào làm được gì. Ông ta cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục đến mức quá giới hạn.

Còn ả Alie, tâm trạng ả cũng không khá hơn Peter Evans là bao. Ả nghiến răng ken két, ánh mắt tràn đầy hận thù. Ả cũng không ngờ có ngày ả lại bị chính con trai của Byun Baekhyun làm cho phát điên như thế này. Hai mẹ con họ đúng là khiến cho ả thấy chướng mắt.

- Ngài Peter, ngài không làm gì sao? Không lẽ ngài để em rời khỏi học viện sao?_ Alie túm lấy tay Peter Evans lắc lắc, đôi mắt xanh lơ hiện lên vẻ không cam lòng.

Khẽ xoa thái dương ông ta bất đắc dĩ lên tiếng.

- Dù sao ở đây em cũng không làm gì nên rời khỏi đây đi. Chúng ta có thể gặp nhau tại nhà riêng của tôi._ Dù sao ông ta không thể để mất chức vị này được.

- Không....em không muốn, ngài...em..em không muốn_ Alie giãy nảy.

- Cứ như vậy đi! Tôi còn chuyện xử lý nên em ra ngoài đi._ Nói rồi túm lấy tay Alie đẩy ra ngoài sau đó đóng sầm cửa lại.

- Không....ngài Peter, mở cửa...ngài Peter...

Alie đập liên hoàn vào cánh cửa, miệng không ngừng gọi tên ông ta. Nhưng cho dù có đập thế nào, có gọi thế nào thì cánh cửa vẫn đóng im lìm.

Bấu chặt tay vào thành bàn, đôi mắt ả loé lên tia thâm độc. Ả vốn muốn vào học viện tiếp cận Zeref Dragneel, nhưng giờ chỉ vì Luhan mà ả phải rời khỏi học viện.

Ả tuyết đối không bỏ qua cho vị hoàng tử đó!

-----------

Tin tức Luhan tham gia cuộc thi nhanh chóng đồn thổi. Tất cả là nhờ vào cái miệng nhanh nhảu của mụ Minerva. Khỏi phải nói, dường như mụ có niềm tin vào việc Luhan sẽ giành chiến thắng cho nên hết lời đi rêu rao thành tích học của cậu.

Đúng là có nhiều chuyện không thể nào ngờ được!

Người thứ hai hồ hởi háo hức không kém mụ Minerva đó là chủ nhân của mái tóc đỏ rực - Kim Junho.

Không cần phải tượng tượng ra sao cũng đủ biết cậu chàng vui mừng nhường nào.Việc Luhan tham gia cuộc thi chính là đúng ý Junho. Vì vậy cậu chàng phấn khởi đến mức bỏ cả bữa ăn để chạy đến thư viện mượn cả một chồng sách cao nghều đặt trước mặt Luhan.

- Đọc, cậu đọc mau đi...còn rất nhiều sách cần cậu phải đọc đó._ Junho dúi một cuốn sách vào tay Luhan hối thức.

- Đợi..đợi đã Junho...cái chồng sách này...

Luhan choáng váng nhìn vào chồng sách muốn hoa mắt. Cho dù cậu có chỉ số IQ tuyệt đối thì cũng không thể nào đọc hết chỗ sách đó trong vài ngày được. Nhưng sự nhiệt tình của Junho khiến cậu rất cảm động.

Junho cũng lấy một cuốn sách có tên "LỊCH SỬ HỌC VIỆN VAMPIRES - THE WOLF" dở tới dở lui, đôi mắt cậu ta sáng lên khi thấy những câu hỏi hay.

- Đây rồi! Cái này chắc sẽ có ích. Đây là câu trả lời cho câu hỏi mình nghĩ cần thiết, ví dụ như "Harold Coleman là Hội Trưởng đầu tiên của học viện". Tuyệt quá...

Cứ như vậy trong suốt giờ giải lao Junho đọc những câu hỏi cho Luhan trả lời và hầu hết Luhan đều trả lời đúng, điều này làm Junho vui sướng khôn siết. Cậu tin chắc rằng Luhan sẽ làm bài tốt.

...

Trên ngọn tháp chuông,

Dựa đầu vào vai Oh Sehun khẽ chợp mắt, chỉ còn vài ngày nữa là diễn ra vòng sơ loại. Nếu như...nếu như cậu vào vòng trong thì đồng nghĩa với việc cậu và hắn sẽ phải xa nhau một thời gian. Cậu quả thực không muốn chút nào! Có lẽ từng ngày trôi qua cậu càng thích hắn nhiều lên...từng chút một.

- Nếu như em thua?_ Luhan bất chợt hỏi hắn.

- Vẫn sẽ yêu em rất nhiều._ Hắn không do dự chắc chắn.

Nở một nụ cười rạng rỡ cậu hôn nhẹ vào môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước sau đó vùi mặt vào lồng ngực hắn. Chỉ cần có câu nói này của hắn cậu có thể cố gắng, có thể yên tâm không phải lo lắng gì.

Nụ cười của cậu làm trái tim hắn mềm nhũn, rất nhiều năm trôi qua, yêu cậu, nhìn cậu mỗi ngày đã là thói quen của hắn. Bất chợt phải xa nhau làm hắn hận không thể mang cậu đi cùng. Rời khỏi học viện là việc hắn luôn canh cánh trong lòng. Không thể nói ra, như vậy sẽ khiến cậu gặp nguy hiểm.

- Em sẽ nhớ anh rất nhiều._ Luhan thủ thỉ, cậu không biết phía sau vì câu nói này khiến hắn đè nén ra sao.

Ôm cậu thật chặt, hắn tham lam vùi vào mái tóc ánh bạc của cậu giọng nói kiên định như một lời hứa.

- Chờ anh, anh sẽ quay lại.

Hắn sẽ quay lại tìm cậu! Chắc chắn là thế.

Cảm nhận câu nói của hắn có gì đó khang khác nhưng Luhan không hỏi nữa chỉ vùi mình vào trong lòng hắn.

Dù sao cậu cũng sẽ cố gắng hết sức mình để cho Kyouka Asi Dragneel chính thức từ bỏ ý định với hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro