Chap 8: Cảm giác phức tạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt cả đêm Luhan đi đi lại lại trong căn phòng không thể nào yên. Những hình ảnh buổi chiều gợi về khiến cậu có chút lo lắng. Vết thương ở lòng bàn tay đã lành, thế nhưng cậu vẫn như có như không cảm nhận được sự bỏng rát mà quả cầu gây ra.

"Cạch" cửa phòng khẽ mở ra và Chanhyun thò đầu vào kèm theo nụ cười đầy sủng nịnh.

- Tối vui vẻ, "công chúa nhỏ"!

- Anh?_ Luhan giật mình khi thấy anh trai mình thập thò ngoài cửa.

- Không phải là anh đi chơi với một cô gái nào sao?

Mở hẳn cửa phòng Chanhyun tiến vào nằm vật ra giường, mái tóc đen gọn gàng bỗng chốc loạn xạ che cả mắt. Giọng nói chán nản.

- Em xem, anh đẹp trai như thế! Vậy mà khi nói với cô gái kia là anh chỉ là một vệ binh hoàng gia thôi. Cô ta chạy mất._ Chanhyun chán nản làu bàu.

Giống với Luhan, Chanhyun cũng không bao giờ lôi thân phận đặc biệt của mình ra một cách tùy tiện. Hai anh em không bao giờ xuất hiện trước những thuộc hạ, chỉ trừ những trường hợp đặc biệt. Vậy nên số lượng người biết được họ là vua và công chúa là cực ít và những ai biết đều phải giữ kín.

Khẽ bật cười ha hả Luhan ném chiếc gối vào Chanhyun, giọng điệu chêu chọc.

- Nếu để chuyện này đồn ra ngoài thì vui lắm. Em cá là sau khi cô gái đó biết được thân phận của anh, sẽ tiếc vì bỏ lỡ việc câu được con rùa vàng.

- Suỵt! Đây là bí mật

- Em sẽ kể cho cha mẹ_ Luhan ương ngạnh.

Chanhyun mỉm cười nhìn cậu em trai sinh đôi của mình lắc đầu bất đắc dĩ. Sau đó mới chuyển đề tài.

- Đi học vui chứ?

Nụ cười khoé miệng từ từ hạ xuống, Luhan bối rối nhìn anh trai mình chần chừ, sau đó mới từ từ hé miệng.

- Anh...anh có tin vào những điều tiên tri hay không?

Nhìn sâu vào đôi mắt tím trong veo của em trai, Chanhyun dịu dàng vén mái tóc bạch kim của cậu sang một bên. Giọng nói nhẹ nhàng.

- Anh không tin vào những điều tiên tri cho lắm. Luhan, đừng quá lo lắng. Cho dù em có thấy gì, hay nghe gì....không cần phải suy nghĩ. Dù biết trước hay không thì nó cũng sẽ đến. Cơ hội để em thay đổi chỉ là 1/1000. Vậy nên cứ để thuận theo tự nhiên.

- Anh...

- Anh còn có việc, trời cũng sắp sáng rồi. Ngủ ngon nhé!_ Nói đoạn Chanhyun đứng dậy cúi đầu hôn lên trán Luhan một cái sau đó mở cửa bước ra khỏi phòng.

Lời của Chanhyun nói không phải là không đúng. Thế nhưng đối với Luhan mà nói, trừng nào chưa biết chính xác đáp án cậu sẽ không dừng lại. Huống chi cái điềm báo hôm nay rất mơ hồ và cậu cần hiểu rõ hơn.

Luhan quyết định ngày mai sẽ đến trạm xá để hỏi giáo sư Amanda Black.

---------------------

Đúng như Luhan dự đoán. Sự việc ngày hôm qua đã nhanh chóng đồn thổi khắp học viện. Lúc bước vào cổng hàng chục con mắt nhìn vẻ phía cậu đầy tò mò cùng cảnh giác. Mỗi khi cậu bước đi đến gần chỗ họ là họ tự khắc lùi ra xa. Kỳ thực cậu cũng không biết cái điềm báo hôm qua lại tác động mạnh mẽ tới họ như vậy.

Ngồi trong căn-tin Luhan suy nghĩ đến việc làm thế nào để có thể lẻn xuống trạm xá trong tiết của giáo viên chủ nhiệm. Chỉ còn 5p nữa là vào lớp và cậu phải nhanh chóng nghĩ ra cách. Bởi giáo viên chủ nhiệm của Luhan là người mà bất cứ học viên nào cũng phải sợ hãi. Hơn nữa việc lẻn vào trạm xá không có giấy đồng ý của giáo viên nếu bị phát hiện coi như toi đời.

- Luhan! Mình nghĩ đã có cách giúp cậu_ Junho lém lỉnh nhìn về phía xa

- Cách gì? Mình biết là cậu sẽ nghĩ ra cách mà._ Luhan vui mừng sốt sắng

- Nếu cậu đi chung với anh chàng hấp dẫn kia, tớ đảm bảo giáo sư Minerva Ellis sẽ không làm gì cậu._ Vừa nói Junho vừa chỉ ngón tay về một hướng phía xa.

- Ai cơ?_ Luhan nhìn theo ngón tay Junho

Cái thân ảnh nam tính phía xa đập vào mắt. Oh Sehun lạnh lùng sải từng bước chân đi về hướng trạm xá. Trên tay hắn đang cầm một bọc gì đó tròn tròn.

Quả cầu! Luhan nhận định. Vậy là hắn cũng định xuống trạm xá hỏi về việc ngày hôm qua.

- Tại sao?_ Luhan nhấp nhỏm không yên, đôi mắt vẫn hướng về tấm lưng rộng lớn của hắn đầy nghi hoặc.

- Cả học viện không ai là không biết giáo sư Minerva Ellis thích anh chàng người Sói vô cùng cuốn hút Oh Sehun cơ chứ. Tốt nhất là cậu....a..này..Luhan tớ chưa nói xong._ Junho sửng sốt hét lên nhìn Luhan đang nhanh nhẹn luồn lách qua từ đám học viên đến gần cái thân hình nam tính kia.

Về phía giáo sư Minerva Ellis cậu đã đỡ lo, Luhan tin là việc nói lại với giáo sư Junho sẽ lo giúp. Cho nên chả mấy chốc như một cơn gió đến gần Oh Sehun.

Khẽ ngạc nhiên khi Luhan bỗng xuất hiện, Sehun lẳng lặng nhìn cậu nhưng không nói gì. Hắn nghĩ sẽ rất nhanh cậu sẽ mở miệng. Quả thật hắn đúng!

Sau khi bình ổn lại nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực, Luhan ngước khuôn mặt đầy kiên định nhìn hắn không chớp mắt.

- Cùng đi đi! Tôi cũng muốn biết.

- Luhan...

"Ree..enngg" tiếng chuông báo vào tiết vang lên khiến Luhan khẩn trương. Vội vàng túm lấy tay hắn kéo về phía trạm xá.

- Nếu để giáo viên khác bắt gặp chúng ta trốn tiết sẽ xui đó. Mau lên!

Sehun để mặc cho cậu kéo mình mà không nói gì. Thực chất những quy tắc ở học viện hắn không mấy quan tâm. Hắn cũng không muốn phí thời giờ của mình tại cái học viện này. Thế nhưng chỉ có ở đây...hắn mới có thể tìm được người đó.

Đôi mắt hổ phách của hắn bỗng chốc nhìn về phía trạm xá. Hắn cảm giác, một cảm giác rất phức tạp. Biết đâu sau buổi gặp này....hắn có thể tìm được người kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro