Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cậu một cái đầu,
khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm ửng đỏ, nhăn nhăn nhó nhó đi phía sau
anh ta, cúi đầu xuống.

Đi đến tiệm quần áo, chỉ cần nhìn là biết quần áo bên trong không hề rẻ,Ngô Thế Huân lạnh giọng cho tất cả mọi người lui ra, cận vệ canh giữ ở ngoài
cửa, để ý động tĩnh ở bên ngoài. Tự anh chọn lễ phục choLộc Hàm.

Ngô Thế Huân lấy một bộ lễ phục dạ hội đưa cho Lộc Hàm, "Thay."

Lộc Hàm thấy lễ phục, không nhìn cũng không vội, hai mắt to trợn tròn nhìn rồi đứng dậy! Không phải vì bộ lễ phục rất đẹp, mà là. . . . . .

Mặc dù chưa bao giờ vào nơi này, cậu cũng đoán được quần áo trong này
nhất định sẽ rất nhiều tiền, có đánh chết cậu, cậu tuyệt đối sẽ không tin, một bộ lễ phục ở đây đủ để mua cả bách hóa Thương Thành rồi!

"Ê, anh kia." Không biết gọi anh ta như thế nào, đành mở miệng nói nhỏ,

"Cái này quá đắt. . . . . ."

Ngô Thế Huân lại trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia: "Không gọi là 'ê', gọi tôi là Huân."

Trên thế giới, anh chỉ cho phép cậu gọi anh như vậy.

Nghe vậy, Lộc Hàm kinh ngạc sửng sốt, "Gọi như vậy thân mật quá."

Cậu đâu có là gì của anh.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng, mặt đỏ hồng ngay lập tức ngậm miệng,
ngón trỏ đặt chéo trước môi. Cậu không được nói là sao! Sao lại dùng ánh mắt dọa người này nhìn cậu? !

Cậu nhịn không được mà nhỏ giọng lầm bầm, vẻ mặt không tình nguyện lại
mở miệng: "Anh kia" bị nhìn lần nữa, đành phải đổi cách xưng hô: "Huân
Huân. . . . . . Lễ phục này đắt quá, đổi cái khác được không?"

Ô a, nói như vậy lại không được tự nhiên!

"Không được." Tiếng nói không lớn, lại làm cho cậu khiếp sợ.

Không được thì không được! Lộc Hàm hừ một tiếng, liền cầm lễ phục vào
phòng thay quần áo.

Mười phút sau, Lộc Hàm trở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thẹn thùng.

Thật sự không thể trách cậu a! Bộ lễ phục này thật sự, thật sự rất đẹp a! Từ
trước đến giờ cậu chưa bao giờ mặc
Lễ phục đẹp như vậy, khó tránh khỏi thẹn thùng .

Ngô Thế Huân chỉ lạnh lùng nhìn cậu, cúi đầu nhìn kế hoạch của xí nghiệp mà
thư kí vừa đưa tới, trầm mặc không nói.

Thấy anh không nói lời nào, Lộc Hàm có chút ủ rũ, cậu liếm liếm môi, sợ hãi
hỏi: "Rất xấu sao?"

Thanh âm của Lộc Hàm tràn đầy thất vọng.

"Rất tốt."

Anh đứng lên, nắm tay nhỏ bé của cậu, một tay bảo vệ cậu đi ra tiệm bán quần
áo.

Chờ một chút! Mới đi ra tiệm bán quần áo, cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề
rất quan trọng — không cần trả tiền sao?

Vừa định mở miệng hỏi, thư ký bên cạnh đã trả lời vấn đề của cậu, "Tổng
giám đốc, chi phiếu đã đưa cho nhân viên bán hàng."

Ngô Thế Huân gật gật đầu, xem như đã rõ.

Lộc Hàm lại không thể bình tĩnh như vậy, cậu trợn tròn mắt, ngạc nhiên kêu
to: "Oa! Anh là Tổng giám đốc a!"

Tổng giám đốc không phải là người có rất nhiều tiền sao...? Bình thường
vung tay lên, vài chục vạn giống như uống nước, rất nhanh hết.

Trùng hợp, cậu đang buồn vì trong người không có đồng nào, bây giờ có cơ hội có chút điều kiện gì đó, không phải 'không đạo đức' sao?

Trong đôi mắt to có sự giảo hoạt, cười rất âm hiểm. . . . . .

Ngô Thế Huân như đã đoán được ý nghĩ của cậu, chỉ là không nói ra mà thôi, ngược lại anh muốn xem, cậu bé này muốn đùa giỡn như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro