Chương 16 + 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời không có bức tường nào có thể chắn được gió.

Nửa học kỳ năm ba, Ngô Thế Huân may mắn hoàn thành.

Lần này Sa Bội Oanh quyết tâm phải chia tay, thái độ vô cùng kiên quyết, làm Ngô Thế Huân trở tay không kịp.

Rốt cuộc là ai đã làm lộ?

Hắn nghĩ mãi không ra, kỳ thật gần đây, hắn đã quyết định chia tay Úy Tư Tư, toàn tâm toàn ý đối xử với Sa Bội Oanh. Dù sao với người kia cũng chỉ là nhất thời bị hấp dẫn. Tuổi càng tăng, việc học theo đó cũng tăng thêm, Ngô Thế Huân cảm thấy bản thân thật sự nên thu tâm (kiềm chế tính phóng đãng).

Tìm một vòng quanh vườn trường, cũng không thấy bóng dáng Sa Bội Oanh, đang lúc Ngô Thế Huân gấp đến độ xoay vòng vòng, bạn cùng phòng với Sa Bội Oanh thấy khó chịu, mới tốt bụng nói một câu, "Vừa rồi tôi trông thấy Bội Oanh cùng đi ra ngoài với Lọc Hàm, hẳn là không ở trong trường, cậu tìm cũng vô ích".

Ra ngoài cùng Lộc Hàm?

Trong lòng Ngô Thế Huân đánh oanh một cái!

"Thế Huân, cậu lại cãi nhau với Bội Oanh à?"

Bạn cùng phòng với Sa Bội Oanh là cô gái có gương mặt tròn, phàm là con gái, đều thích bà tám, chú ý đến tiến triển của đôi tình nhân nổi tiếng nhất trường, cũng là một trong những chủ đề bàn tán yêu thích của các cô.

"Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, mấy ngày gần đây, cậu không phải là bận tham gia hoạt động sinh viên sao, nên không có đi cùng với Bội Oanh, cô ấy mới bắt đầu ở cạnh Lộc Hàm, bọn này thường xuyên thấy Lộc Hàm đến phòng ngủ tìm cô ấy. Tôi biết quan hệ giữa cậu và Lộc Hàm cũng không tệ, mà dù có nói gì thì hai người cũng là tình địch. Cậu ta thích Bội Oanh, cả trường đều biết. Cậu hào phóng như vậy, xem cậu ta như anh em mình, sau này mà có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng hối hận nha."

"Lộc Hàm không phải loại người như thế!" Ngô Thế Huân cương quyết phủ nhận.

"Chính bởi cậu luôn nghĩ như vậy, nên tôi mới nhắc cậu đó, nếu không muốn nghe thì xem như tôi chưa nói gì vậy." Bạn cùng phòng nhún vai, cùng nữ sinh khác đến thư viện...........

Sắc mặt Ngô Thế Huân sa sầm, đứng dưới lầu phòng ngủ của nữ sinh bồi hồi một lúc lâu, vẫn không thể tin chuyện đến tận bây giờ Lộc Hàm vẫn chưa từ bỏ ý định với Sa Bội Oanh. Lộc Hàm tuyệt đối không phải là người như thế, cho dù thật sự có theo đuổi Sa Bội Oanh, cậu ấy cũng sẽ không lén lút sau lưng, nhất định là làm quang minh chính đại!

Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn có cảm giác hoảng loạn, là từ đâu mà ra?

Đêm đó, Sa Bội Oanh và Lộc Hàm trắng đêm cũng không về.

Ngô Thế Huân gọi điện suốt đêm, đều không nhận được hồi âm, chẳng lẽ bọn họ thật sự ở cạnh nhau? Sẽ không trùng hợp mà cùng mất tích như vậy chứ? Muộn như vậy, họ đang làm gì?

Nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng sâu, Ngô Thế Huân trằn trọc, cả đêm không ngủ yên, đến tận hai giờ sáng mới mơ màng chợp mắt.

Vừa nhắm mắt lại, lập tức liền bước vào một giấc mơ điên cuồng, từng đoạn ngắn hỗn độn chập chờn, cứ như những ánh chớp, không ngừng bay tới trước mắt......

Đầu tiên là cảnh hắn đang đứng cùng Lộc Hàm, cạnh đó còn có Sa Bội oanh, ba người cùng nhau dây dưa, hắn muốn chạy theo Sa Bội Oanh, rồi lại không muốn bỏ Lộc Hàm lại phía sau...........

Đương lúc do dự, đột nhiên, dưới chân chợt hẫng đi, trong nháy mắt mặt đất kiên cố bỗng biến thành vách núi dựng đứng, hắn cứ thế mà lao xuống..........

Trong lúc rơi, hắn ngẩng đầu nhìn lên bên bờ vực, Lộc Hàm và Sa Bội Oang đang tay trong tay, thờ ơ lạnh nhạt, chẳng những không đưa tay giúp, ngược lại còn lộ ra nụ cười quỷ dị khiến người nhìn không rét mà run.

Ngô Thế Huân gào to, rồi cũng bị chính tiếng gào của mình làm bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả người tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Trong lòng cảm thấy rất khó chấp nhận.........

Hắn dứt khoát ngồi dậy, thay bộ đồ thể thao màu trắng, mang giày, lấy máy MP3, đi ra vườn trường, dọc theo hàng cây dài, chạy ra hướng bờ sông.......

Bên trái là tảng đá to bị rêu phủ xanh, nước sông bên phải cũng không ngừng tuôn chảy, bên tai truyền đến tiếng nhạc êm dịu, tâm trạng phiền muộn dường như cũng tạm thời được bình phục.

Nhìn ra phía xa, chòi nghỉ mát dành cho du khách bên rìa sông, có một đôi thanh niên nam nữ đang dựa sát vào nhau, thật lâu cũng chưa buông ra, vừa nhìn đã biết là đôi tình nhân đang yêu rất nồng nhiệt.

Phong cảnh bờ sông tuyệt đẹp, vừa có công viên xanh, lại có khu bowling, KTV để giải trí. Trời vừa tối, thì có thể nhìn thấy năm ba đôi tình nhân cùng đến, là một nơi hẹn hò náo nhiệt, nhưng sao đôi này mới sáng sớm đã bắt đầu thân thiết, có cần làm quá vậy không?

Ngô Thế Huân không khỏi liếc nhìn một cái, vừa nhìn, bước chân cũng ngừng...........

Một giây sau, máu nóng toàn thân đều bốc lên đầu........

Ngô Thế Huân cảm thấy trong đầu như 'Ong' lên một tiếng, còn chưa kịp tự hỏi, thì người đã như mãnh hổ đi đến, một phen ngăn ra đôi 'cẩu nam nữ', cũng lôi áo người trai trẻ kia, đấm một cú thật mạnh lên gương mặt tuấn tú đó........

Ngay lúc Sa Bội Oanh hét một tiếng chói tai, Lộc Hàm lảo đảo vài bước, ngã bệch xuống chiếc ghế trong chòi nghỉ mát. Cậu lấy tay che mũi, chỉ cảm thấy hơi âm ấm, một dòng nước nóng tuôn ra.

"Lộc Hàm, cậu chảy máu!"

Sa Bội Oanh chạy vội đến, tay chân luống cuống mở bóp ra, lấy khăn giấy, giúp cậu lau vết thương. Lộc Hàm không muốn làm bẩn tay cô, nên ngăn lại, lắc đầu, tự mình lấy khăn giấy chặn mũi........

Cử chỉ, thần thái của hai người, có một cảm giác thân mật vô hình nào đó.

Ngô Thế Huân đứng giữa chòi nghỉ mát, nhìn thấy một màn này trước mắt, sắc mặt tái xanh, ngực phập phồng kịch liệt, nắm chặt nắm tay..........

Nếu không tận mắt trông thấy, hắn không thể nào tin được, Lộc Hàm và Sa Bội Oanh lại cùng nhau phản bội hắn! Cảnh tượng vừa rồi, đích xác là cơn ác mộng lớn nhất trong đời hắn!

Hai người họ một đêm không về, thì ra là ở đây nói chuyện tình yêu. Không chỉ ôm chặt lấy nhau, thậm chí, Lộc Hàm còn đưa tay vỗ nhẹ mái tóc của cô, trên mặt còn đầy vẻ dịu dàng không chút phòng vệ, hắn chưa bao giờ trông thấy qua dáng vẻ dịu dàng này của cậu.

Nằm mơ cũng không thể ngờ, Lộc Hàm lại vẫn còn thích Sa Bội Oanh!

Tuy rằng ngay từ đầu, Ngô Thế Huân luôn có địch ý với cậu, nhưng nhiều năm ở cạnh nhau, hắn đã xem cậu như người anh em, đều cùng cậu chia sẻ tất cả mọi thứ, kể cả chuyện tình cảm với Sa Bội Oanh. Giờ nghĩ lại, hắn đúng thật là tên đại ngốc!

Thiên hạ nhiều nữ sinh xinh đẹp đáng yêu như vậy, cậu lại không cần, vì sao lại cố tình cùng thích Sa Bội Oanh với hắn? Chẳng lẽ, cậu thật sự thích cô ấy như vậy, không phải cô ấy thì không được?

Trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh, càng đốt càng bùng mạnh.........

"Anh điên rồi, Thế Huân, vì sao lại đánh cậu ấy?"

Sa Bội Oanh đứng dậy, lên giọng trách cứ, cô luôn là một cô gái dịu dàng, như con chim nhỏ nép bên người hắn, giờ lại vì Lộc Hàm mà mắng hắn?

"Tôi điên? Vậy các người thì sao?" Ngô Thế Huân cười lạnh nói: "Đừng nói với tôi, hai người chỉ là đang biểu hiện tình cảm bạn bè."

"Thế Huân, anh đừng quá đáng, chính anh là người phản bội trước, đừng trách tôi đi tìm người khác." Sa Bội Oanh bước tới, lấy di động ném vào người Ngô Thế Huân, gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ thương tâm, "Ảnh chụp anh là Úy Tư Tư, bị người ta gửi đến di động của tôi, anh còn có gì để nói hả?"

Chương 17 :
Ngô Thế Huân giật mình, theo phản xạ cầm điện thoại của cô, ảnh chụp hắn và Lý Tư Tư đang ở cạnh nhau đập vào mắt.

Dường như là lúc họ đang cùng đi dạo, ánh sáng khá mờ nhưng vẫn nhìn rõ một bên gương mặt của cả hai, Úy Tư Tư thân mật kéo tay hắn, quan hệ hai người lúc này vừa nhìn là biết ngay.

"Bên dưới còn mấy tấm, anh nhìn cho kỹ đi." Sa Bội Oanh nghiêm mặt lạnh lùng, giọng the thé nói.

Tất cả đều là ảnh chụp hắn và Úy Tư Tư đang bên nhau, hẳn là hôm cuối tuần trước, lúc cùng mừng sinh nhật nàng thì bị người ta chụp, sắc mặt Ngô Thế Huân càng lúc càng khó coi.........

Là ai làm?!

Dám chụp ảnh hắn? Còn bỏ đá xuống giếng, đem tất cả ảnh chụp gửi hết cho Sa Bội Oanh! Đáng giận, dám dùng thủ đoạn thấp hèn này hại hắn.

Tên tiểu nhân đê tiện này hẳn là phải ở cạnh hắn, nếu không sao lại biết được số di động của Sa Bội Oanh? Nói không chừng, chính là một trong số 'bạn bè' của hắn.

"Thế Huân, anh nghĩ rằng chuyện giữa tôi và anh mà tôi lại chẳng biết gì cả sao? Tôi đã từng tha thứ cho anh một lần, anh lại có thể gạt tôi lần nữa .......... Lần này anh thật sự quá đáng rồi!" Đôi mắt Sa Bội Oanh cũng đỏ lên.

"Oanh Oanh, em nghe anh giải thích.........."

"Không có gì phải giải thích cả!" Sa Bội Oanh phản ứng rất kịch liệt, "Thế Huân, chúng ta chia tay đi, tôi nói thật, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không cách nào có thể tin tưởng anh nữa. Anh thích nhiều người như vậy, tôi nghĩ anh cũng không quá để ý chuyện ít đi một người đâu, tạm biệt."

Sa Bội Oanh xoay người, dịu dàng nói với Lộc Hàm: "Lộc Hàm, cám ơn anh vẫn ở cạnh tôi, chúng ta về thôi." Nói xong, dìu cậu lên, Lộc Hàm gật gật đầu, theo tay nàng đứng lên, một đấm vừa rồi của Ngô Thế Huân thật không nhẹ, máu mũi đã ngừng, nhưng đầu cậu vẫn còn cảm giác choáng.

Bọn họ làm trò trước mặt hắn, còn thân mật như vậy, ngòi nổ vô danh trong lòng Ngô Thế Huân 'tạch' một tiếng, biến thành đại hỏa đầy trời.

"Lộc Hàm, cậu nói cho tôi nghe!"

Cả quá trình vừa rồi, Lộc Hàm vẫn không nói được một lời, kiểu im lặng này khiến hắn nôn nóng không yên.

Cậu chỉ lặng lặng nhìn hắn, ánh mắt lại như phán xét hắn, so với cái nhìn của Sa Bội Oanh càng khiến hắn để tâm gấp trăm ngàn lần.

"Có gì để nói?" Lộc Hàm thản nhiên nói, lòng thấy thật lạnh, thật mệt mỏi.

Không phân tốt xấu, chưa gì đã cho cậu một đấm, tình bạn của họ, thì ra lại yếu ớt đến vậy, không chịu nổi một chút thử thách như thế này.

Còn tưởng mình đối với hắn mà nói, là khác biệt.

Lúc này, Sa Bội Oanh đứng ra, chắn trước mặt Lộc Hàm, "Thế Huân, anh đừng hét lên với cậu ấy, vấn đề giữa chúng ta, không liên quan gì cậu ấy. Huống hồ cho dù bây giờ tôi có thích cậu ấy, thì thế nào? Đã nhiều năm như vậy, Lộc Hàm biết rõ tôi đã có anh, lại còn một mực yên lặng ở cạnh tôi, so với người chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt thì đáng tin hơn nhiều. Ở cạnh cậu ấy, tôi cảm thấy vô cùng an toàn, cậu ấy chân thành lại ôn hòa, tuyệt đối không lừa gạt tôi, vì sao tôi lại không thích cậu ấy?"

Trừng mắt nhìn Sa Bội Oanh thị uy, kéo tay Lộc Hàm, Ngô Thế Huân không biết tìm đâu ra khí lực, mới kiềm nén được xúc động muốn tách cả hai ra.

"Lộc Hàm, không phải cậu cũng như vậy chứ? Con mẹ nó mau nói thật với lão tử, đừng xem tôi như kẻ ngốc!" Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm....

Bên trái là bàn tay mềm mại của Sa Bội Oanh nắm chặt, bên phải là ánh mắt giết người của Ngô Thế Huân, tư vị bị người ta coi như nhân bánh kẹp thật không dễ chịu, Lộc Hàm nhíu mày, "Tùy cậu muốn nghĩ thế nào cũng được........."

Tay Sa Bội Oanh run nhẹ, khiến cậu không đành lòng giải thích gì, thật ra cô chỉ nhất thời xúc động mà tức giận, mới lấy mình ra kích thích Ngô Thế Huân.

Cả hai, căn bẳn chưa hề có chuyện gì phát sinh.

Cậu chỉ ngồi tiếp chuyện với Sa Bội Oanh cả đêm, lúc cô khóc thì cho mượn vai, trấn an cô, không hơn.

Người khác thì cậu có thể mặc kệ, nhưng Sa Bội Oanh thì khác, cô là người Ngô Thế Huân thích, cũng là người quan trọng nhất của Ngô Thế Huân.

"Được, được......."

Đây chẳng thể nghi ngờ gì nữa, chính là chấp nhận, Ngô Thế Huân giận dữ, cắn răng nói: "Thì ra tôi mới là chướng ngại vật, được, hôm nay tôi sẽ tác hợp cho hai người! Vậy thì tất cả cứ vui vẻ đi, chia tay thì chia tay!"

Nói xong, Ngô Thế Huân quay đầu bỏ chạy, chỉ trong chốc lát, đã biến mất trong màn sương sớm.

Không ngờ thật sự là cá chết lưới rách!

Trước kia cả hai cũng thường cãi nhau vài chuyện, nhưng không quá hai, ba ngày thì đã hòa, không giống như bây giờ, nghiêm trọng như vậy.

Tuy rằng Sa Bội Oanh nói tiếng chia tay, nếu như bình thường, Ngô Thế Huân sẽ đi theo cô, để cô phát hỏa hết ra, sau đó lại chọc cho cô cười, không ngờ bây giờ, hắn lại đồng ý chia tay, khiến cô trở tay không kịp. Sa Bội Oanh vừa tức giận lại vừa hối hận, hai má xinh đẹp đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được, nhào vào lòng Lộc Hàm, khóc thất thanh.

"Được rồi, được rồi, không có gì đâu. Cậu ấy chỉ hiểu lầm thôi, chờ cậu ấy bình tĩnh lại, chúng ta đi giải thích với cậu ấy, có được không?" Lộc Hàm vỗ vai cô, dịu dàng an ủi.

"Anh ấy lại đi ..... giận dữ như vậy với tôi ....... Anh ấy ..... chẳng hề để ý đến tôi ........ còn nói ....... Nói cái gì mà chia tay ......" Sa Bội Oanh cũng nghẹn ngào nói.

"Đó là vì cậu ấy ghen, cái này chứng tỏ cậu ấy rất để ý cậu....." Lộc Hàm cười khổ, cả một đêm chưa ngủ, huyệt thái dương ẩn ẩn đau.

Đúng là không nên bơi trong vũng bùn, giờ chính mình cũng dây vào.

"Quên đi ........chia tay thì chia tay .... Nếu anh ấy đã như vậy .... Không cần .... Tôi cũng ..... cũng không để ý ....." Sa Bội Oanh còn cứng miệng.

"Thế Huân vẫn thật sự thích cậu, cậu ấy nóng nảy, mới nói mà không nghĩ. Tôi thấy cả hai đều cần bình tĩnh, nói chuyện lại một lần, được không?"

Sa Bội Oanh gật đầu, nghẹn ngào không nói thành tiếng, bờ vai mảnh khảnh khẽ run run .......

Lộc Hàm không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô.

Cậu hâm mộ cô, thật sự hâm mộ!

Hâm mộ cô có thể yêu chân thành, khóc chân thành; hâm mộ cô có thể vì ghen tuông, mà không cần kiếm chế phát tiết tâm tình của mình......

Hâm mộ thời gian cô có cùng với hắn, đó là một loại ký ức chỉ thuộc về người yêu; hâm mộ Ngô Thế Huân thường xuyên dùng loại khẩu khí kiêu ngạo mà nói, đây là cái bô của tôi; hâm mộ bọn họ có thể thẳng thắn biểu đạt yêu và hận, bởi vì họ đều là đôi bạn nam nữ, có tư cách này, mà cậu, mặc kệ trong lòng có dày vò như thế nào, đều phải một mình câm lặng nuốt xuống!

Vì thế, cậu không nén được, ôm chặt cô, như ôm chặt người cậu luôn muốn ôm, nhưng không cách nào có thể chạm đến được.

"Đừng khóc ......"

Lộc Hàm như một người anh trai, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.

Đừng khóc, thật đấy, đừng khóc.

Cậu không biết đâu, có thể tự do thẳng thắn mà yêu, là một chuyện may mắn biết chừng nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro