Chương 19 + 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu có biết tôi đê tiện nhất ở chỗ nào không? Chính là mỗi tối nằm bên cạnh cậu, phải cố gắng kiềm chế bản thân mình, không làm chuyện gì khác! Mỗi đêm đều lo lắng đề phòng, sợ mình ngủ mê, vô tình gọi ra tên cậu, hoặc nhất thời bị thần kinh, rơi vào vực thẳm sai lầm, cũng giống như bây giờ, không kiểm soát được miệng mình, nói ra những lời không nên nói."

"Cậu nói cậu là tên ngốc, đúng vậy, cậu đúng thật là tên đại ngốc, nhiều năm như thế, sớm chiều kề cạnh, ngay cả người tôi thích thật sự là ai cũng không biết, kỳ thật cậu chỉ cần nhìn kỹ vào tôi, sẽ hiểu được, tôi đối với cậu.......

"Tôi đối với cậu ..........."

Tiếng nói như nghẹn ở cổ, khóe mắt chảy ra dòng nước ấm áp, bởi vì tim rất đau, nên truyền đến những tiếng nấc nghẹn vỡ vụn .......

"Cái chó má tình địch gì chứ, tất cả đều do cậu tự cho là đúng. Tôi chưa từng thích Sa Bội Oanh, người mà tôi thích thật sự ...........

Câu nói nghẹn lại.

Lộc Hàm dừng lại, biểu hiện đó, khó có thể hình dung. Không đợi Ngô Thế Huân ý thức lại, chỉ thấy cậu nheo mắt lại, đột nhiên cúi đầu hướng về phía mình ....

Một màn u tối .........

Bị chặn lại, không thể thấy gì cả, chỉ biết là, môi mình, bị một đôi môi xa lạ mềm mại như cánh hoa nhẹ nhàng phủ lấy ........

Đối phương không hé miệng hôn sâu, cũng không hiểu hôn sâu là như thế nào, chỉ ngốc nghếch dán môi lên môi, sau đó, cứ như cánh bướm mỏng đậu lên, run run dừng ở đó.......

Lành lạnh, mềm mại, cũng kèm theo hương vị tươi mát.

Là trăm phần trăm hương vị của cậu ......

Đầu óc cứ như bị một luồng sét cực mạnh đánh trúng, cả thế giới như bổ làm hai.

Ngô Thế Huân choáng váng hoàn toàn, ngây người, hóa đá!

Vài giây sau, Lộc Hàm nâng người lên, nhìn vẻ mặt đơ ra kia của hắn, mới chậm rãi mở miệng nói: "Người mà tôi thật sự thích, là cậu."

Giọng nói rất nhẹ, lại mang theo chút nhấn mạnh, từng chữ đánh xuống, không có nửa điểm vui đùa.

"Tôi thích cậu." Lộc Hàm lặp lại.

Trái tim nhảy điên cuồng trong lòng ngực cùng với vẻ bình tĩnh ở ngoài mặt tạo thành hai mảnh đối lập hoàn toàn.

Bản thân có lẽ đã phạm một sai lầm rất lớn, nhưng thế thì sao?

Bí mật này, từ đầu cậu đã định là phải che giấu, cả đời này cũng không lộ ra nữa chữ, nhưng nếu đã bị hắn bức đến nước này, cũng không thấy hối hận.

Sau này, chẳng cần sợ trời sụp đất nứt, ít ra, tại một khắc này, cậu đã sống một cách chân thật, đã yêu, đã đối mặt với người mình thích, như thế, đã đủ rồi.

Chờ đợi lâu như cả một thế kỷ, Ngô Thế Huân mới có phản ứng, hắn đẩy cậu ra, nét mặt hoảng sợ, cứ như gặp phải thú dữ và nước lũ.

"Cậu thích tôi? Thế là ý gì? Tôi là đàn ông!"

"Tôi đương nhiên biết cậu là đàn ông." Lộc Hàm lặng lặng nhìn hắn.

"Tôi phun, cậu là đồng tính luyến ái à?" Ngô Thế Huân bất giác lấy tay chùi môi mình, hắn không thể chấp nhận chuyện mình lại bị một tên đàn ông hôn môi!

Nếu lúc trước còn ôm một tia ảo tưởng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt căm hận lúc này của hắn, tia ảo tưởng kia cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.

Lộc Hàm cảm thấy cả người rét run, cơn buốt lạnh theo lòng bàn chân xuyên thấu toàn thân ........

"Tôi phun ........ fu*k ........ con mẹ nó!"

Ngô Thế Huân khiếp sợ trừng mắt nhìn cậu, cả người đông cứng như hóa thạch, nơi 'bị thương nặng'* xuất hiện vô số vết rách. (*: môi)

Một giây sau, hắn nhảy dựng lên, cứ như hổ bị giẫm phải đuôi, bắt đầu phát điên....

"Cậu có bệnh à! Con mẹ nó cậu thích ai không được, sao lại đi thích đàn ông! Đều là đàn ông như nhau, có cái gì để thích? Cậu là biến thái hả? Lộc Hàm, trước kia tôi còn xem cậu như anh em, cậu lại lén có ý dâm với tôi? Con mẹ nó thiệt là tởm! Tôi nói cho cậu biết, tôi ghét đồng tính luyến ái, đời này tôi hận nhất chính là đồng tính luyến ái, làm đàn ông không muốn, muốn làm gay, làm xã hội loạn hết cả lên, bệnh SIDA, bệnh lây truyền qua đường sinh dục, lạm giao, tất cả đều là lỗi của mấy người.........."

"Cậu câm miệng cho tôi!"

Lộc Hàm quát, túm áo hắn .......

Lúc Ngô Thế Huân nghĩ cậu sẽ đấm mình, tay đối phương lại dừng giữa không trung, sau một lúc thật lâu, lại từ từ buông xuống .......

Trên mặt lộ vẻ thống khổ áp lực, khiến lòng tim Thế Huân cũng thắt lại một cái.

"Tôi không phải biến thái, tôi chỉ thích cậu mà thôi."

Chậm rãi nói ra vài chữ này, Lộc Hàm cảm thấy mình tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lòng trong nháy mắt đã già đi mười năm.

Từng từ từng chữ của cậu, đều như luồng đao phong, cắm mạnh vào ngực hắn.

Chẳng qua là thích một người, thích đến không nén được mà thổ lộ thôi, vì sao, vì sao lại khiến mình cảm thấy thống khổ như bị vạn tiễn xuyên tim thế này?

Con đường tình ái không lối về này, còn chưa chính thức bước đi, đã thấy mình tràn đày thương tích, vạn kiếp bất phục.

"Thật có lỗi, đã làm cậu thấy ghê tởm, cậu yên tâm, sau này, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa."

Đừng nói là nói chuyện, chỉ đứng trước mặt hắn một giây thôi cũng là chuyện thống khổ mà cậu khó có thể chịu đựng rồi. Lộc Hàm nhắm mắt lại, không nhìn hắn, cứng nhắc nhấc chân, quay đầu bước đi một đường ........

Tất cả đều đã xong!

Trong lòng phát ra âm thanh tan nát.

Thì ra đau đến cực hạn, cậu vẫn có thể cười, trong lòng có cảm giác thoải mái như khi nghe được tin cha mẹ ly hôn.

Tuy rằng khổ đến nói không thành lời, nhưng cuối cùng cũng có thể giải thoát, không hẳn không phải chuyện tốt.

Thật sự, chuyện này là một chuyện tốt.

Bước từng bước dưới ánh hoàng hôn, để gió lau khô khóe mắt ươn ướt của mình, Lộc Hàm không hề chớp mắt, lại càng không quay đầu lại nhìn.

"Mẹ nó!"

Đứng trong sân bóng rổ, Ngô Thế Huân đấm một quyền xuống đất.........

Nắm tay truyền đến từng đợt đau nhức, răng nghiến chặt, tất cả những chuyện vừa xảy ra, dường như đã phá vỡ cả thế giới của hắn!

Vẫn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, hắn không biết phải làm thế nào vào lúc này, đầu óc rối tung, suy sụp ngồi xuống đất, lấy tay túm tóc mình........

Chào đám bạn cùng phòng xong, Lộc Hàm nhẹ nhàng đeo ba lô, bắt chuyến xe cuối cùng, xóc nảy gần bốn mươi phút, suốt đêm chạy về nhà.

Về đến nhà thì cũng đã khuya, đi lên lầu trong nhà trọ, mẹ hẳn là còn đang ngủ say, trái tim còn đang đông cứng của cậu nổi lên một tia ấm áp.

Khoảng thời gian ly hôn với ba, ngày nào mẹ cũng rơi nước mắt, tinh thần sa sút, giờ cũng dần dần khôi phục lại. Tính tình của mẹ cũng thay đổi không ít, không dữ dằn bướng bỉnh như trước nữa, mà lại ôn hòa làm Lộc Hàm cũng yên tâm không ít.

Bất cứ lúc nào, nhà, cũng là bến cảng tránh gió cuối cùng của mình.

Nghe tiếng chuông cửa, sau khi cảnh cửa mở ra, mẹ ── Phương Lê Quyên còn đang mơ màng vô thức, nhìn thấy con mình, không tránh khỏi lắp bắp kinh hãi, "Tiểu Hàm, sao con lại thế này? Hôm nay đâu phải cuối tuần, trường không có lớp sao?"

Sắc mặt Lộc Hàm đậm vẻ tiều tụy, trông vô cùng mệt mỏi.

"Sao thế, Tiểu Hàm? Sắc mặt của con rất khó coi."

Phương Lê Quyên lo lắng nhìn kỹ con mình.

Từ bé, Lộc Hàm chưa bao giờ khiến bà phải bận tâm, lại càng không bao giờ để lộ biểu hiện vẻ nặng nề thế này trước mặt bà.

"Con không sao, mẹ, chỉ cảm thấy mệt mỏi, giờ muốn ngủ một giấc thật đã, mai lại gọi con dậy, ha?"

"Được, con mau đi nghỉ đi."

Lộc Hàm bước vào phòng mình, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Buông thỏng tay xuống, ba lô trượt xuống đất, cậu cũng không nhặt lên, không phải không muốn, mà là đã không còn chút khí lực nào.

Suốt đường đi, cơn đau ở lưng đều tra tấn cậu, cả người đau buốt, mà tâm hồn đau càng nghiêm trọng hơn, khiến Lộc Hàm có cảm giác chống đỡ không nổi nữa.

Cậu miễn cưỡng tháo giày thể thao và quần áo rồi ngã xuống giường.......

Chiếc chăn sạch sẽ cạnh bên tản ra một mùi thơm, gần đây chắc mẹ đã đem nó đi phơi nắng, cậu muốn kéo nó đắp lên, lại mệt đến độ không nâng tay lên nổi.

Vì thế, cậu cứng người nằm trên giường, từ từ nhắm mắt lại.

Thật muốn cứ thế mà hôn mê bất tỉnh.

Cầu cho mình hôn mê bất tỉnh đi!

Mang theo lời nguyện cầu này, cậu rơi vào vực sâu, vực sâu của bóng tối.

Chương 20 :
"Bé tên là gì a?"

"Nhìn thật đáng yêu. . . . . . Nào. . . . . . Cho chú sờ một tí. . . . . ."

"Đừng sợ. . . . . . Cho chú hôn một cái thôi. . . . . ."

"Biến thái chết đi!"

Ngô Thế Huân quát to một tiếng, thân thể như chống cự lăn qua, "Phịch" một tiếng, từ sopha rớt thật mạnh xuống mặt đất, hại hắn thiếu chút nữa mông nở hoa, ác mộng quấy rầy mình hơn nửa đêm không cánh mà bay.

"Đau đau đau. . . . . ."

Ngô Thế Huân hít một hơi lạnh, phẫn nộ bò lên giường lại, vừa xoa mông, vừa thần tình hắc tuyến hồi tưởng cơn ác mộng ban nãy.

Đều tại Lộc Hàm, hại hắn lại nhớ tới nỗi đau thời thơ ấu vốn đã quên đi, nhưng vẫn còn để lại vết thương thật sâu trong tâm hồn trẻ thơ của hắn.

Ngô Thế Huân ngày xưa, hoàn toàn không cao lớn uy mãnh như hiện tại, tràn đầy dương cương, mà là một cậu bé đáng yêu phấn điêu ngọc mài, cặp mắt trong veo như nước, làn da trắng hồng, phổng phao xinh xắn, mi thanh mục tú, so với con gái còn dễ thương hơn mấy phần.

Mẹ luôn hy vọng sinh con gái, sau khi sinh hạ Ngô Thế Huân, nóng lòng muốn có con gái, thế nên, để thỏa mãn "dục vọng biến thái" của bà, thường xuyên cho Ngô Thế Huân mặc thành bé gái trắng trẻo nõn nà, thắt nơ con bướm, mặc váy hoa, để giả gái, mang đi khoe ra xung quanh.

Loại "hành vi biến thái" cực đoan vô nhân đạo này, tàn phá nghiêm trọng tâm hồn tuy còn nhỏ cũng đã rất man của Ngô Thế Huân, khiến hắn từ đó đối với loại hành vi trai giả gái, cực kì chán ghét, càng miễn bàn có một lần, hắn thiếu điều bị một ông chú đồng tính luyến ái dâm loạn quấy rối tình dục!

Ông chú kia thừa cơ ba mẹ hắn không ở đó, kéo hắn vô WC nam, định giở trò, nếu không phải ba mẹ kịp thời chạy tới, chỉ sợ "cây hoa cúc nhỏ" của Ngô Thế Huân đã bị nỗi khổ hạ độc thủ.

Chuyện này phủ lên Ngô Thế Huân một tầng bóng ma thật dày, một thời gian sau, chỉ cần vừa nhìn thấy đàn ông, hắn sẽ theo phản xạ khủng hoảng, đến khi dần dần lớn lên, ký ức nhạt dần, mới từ từ mất đi tâm lý sợ hãi này.

Cho nên, hắn mới ghét đàn ông như vậy, càng thống hận đồng tính luyến ái, bạn bè hắn tuy nhiều, nhưng thật sự có thể cùng hắn da thịt tiếp xúc, kề vai sát cánh, chỉ có một mình Lộc Hàm.

Nhưng cậu. . . . . . nói cái gì không nói, lại cố tình nói thích hắn!

Đàn ông thích đàn ông?!

Lúc ấy vừa nghe, trí nhớ của Ngô Thế Huân lập tức theo phản xạ chuyển tới hình ảnh thời thơ ấu, cảm thấy mình thật vất vả mới tiêu hóa được một con ruồi lớn, giờ tro tàn lại cháy, dạ dày nhộn nhạo một hồi, lúc đó mới không lựa lời, đem tất cả tức giận đều đổ lên đầu cậu, nhưng hiện tại tỉnh táo lại suy nghĩ, mình đích xác có hơi quá đáng. . . . . . Không, không phải có hơi, mà là thật sự rất quá đáng!

Cậu không làm gì sai, cậu chỉ là thích mình mà thôi.

Huống chi, tuy cậu ấy thích mình, nhưng chưa từng làm hành vi biến thái gì, ngược lại hết sức bảo trì khoảng cách với hắn. Mình trái lại, thích dính lấy cậu, động một chút là ôm cậu, ăn đậu hủ cậu, so với cậu, mình thật càng giống "biến thái" hơn.

Ngô Thế Huân không khỏi một trận chột dạ. . . . . .

Khi ấy, cậu vẻ mặt kiềm nén, thanh âm run nhẹ, nhiều lần lặp lại trong đầu, còn có câu "Tôi thích cậu" kia, càng nghĩ, tim càng đập thình thịch.

Người này. . . . . . Còn có khả năng nhẫn nại, nghe lời cậu nói, hình như thích mình rất lâu rồi, chẳng lẽ, cậu ta nhất kiến chung tình với mình?

Bắt đầu từ khi nào?

Chẳng lẽ, là ở vòng đấu hồi cao đẳng. . . . . . Như vậy tính ra, hẳn là cậu yêu thầm mình đã nhiều năm.

Nghĩ rồi nghĩ, Ngô Thế Huân nhịn không được đưa tay sờ môi mình. . . . . .

Trên môi còn còn sót lại hơi thở của cậu, chẳng qua là khẽ khàng chạm vào, lại như bị bàn là rực nóng làm phỏng, để lại dấu vết khó phai mờ.

Hắn chưa bao giờ thưởng thức nụ hôn nào đơn thuần ngắn ngủi như vậy, cũng chưa bao giờ thưởng thức nụ hôn nào kinh tâm động phách như vậy. Càng làm hắn khiếp sợ chính là, sự thật cậu chủ động hôn hắn.

Bổn đại gia quả nhiên mị lực vô cùng a, vô luận nam nữ, đều quỳ dưới quần ta, vì ta thần hồn điên đảo, hắc hắc hắc. . . .

Trong bóng đêm, Ngô Thế Huân không tiếng động nhếch môi, cười như một tên ngốc.

Tâm tình đột nhiên trở nên tốt.

Dù hắn không thể chấp nhận đàn ông, nhưng chỉ cần là người, đều khó tránh khỏi có tâm hư vinh. Lộc Hàm là một chàng trai cực kì xuất sắc, là đối thủ ngang cơ với mình, bất kể năng lực diện mạo, đều không chút kém cạnh hắn. Được người như vậy thích, còn thích đến mức sâu sắc ẩn nhẫn như thế, khiếp sợ có thừa, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác hư vinh.

Nhịn không được nhớ tới một vài bức hình ảnh trước kia ở chung, hiểu ra những chi tiết này. . . . . . Mỗi một chỗ, đều tràn ngập ám muội khiến người ta tâm động.

Cậu thích hắn, hẳn là thật lòng.

Nhịp tim không tự chủ được nhanh hơn, Ngô Thế Huân nằm lại giường, lăn qua lăn lại, lúc thì nhếch miệng cười ngây ngô, lúc lại cứng nhắc khóe miệng trầm tư, làm đi làm lại một hồi lâu, hắn cuối cùng quyết định, ngày mai, tìm một thời cơ thích hợp, hảo hảo xin lỗi Lộc Hàm.

Bất kể thế nào, cậu cũng là người bạn quan trọng nhất của hắn.

Hắn coi trọng cậu, để ý cậu, không muốn dễ dàng mất đi cậu, tuy hắn chán ghét đồng tính luyến ái, nhưng vì là cậu, cho nên hết thảy cũng khác. Cũng chỉ vì là cậu, vô luận thế nào hắn đều phải giúp cậu!

Đúng vậy, chính là như vậy!

Ngô Thế Huân thở ra một hơi thật dài, lòng như buông một tảng đá lớn, ngã đầu say sưa ngủ, một đêm mộng đẹp vô miên.

***

Ngủ ngon giấc, Ngô Thế Huân thần thanh khí sảng thức dậy, chải vuốt sạch sẽ, soi soi gương, thoả mãn cho mình một cái búng tay thật kêu, sau đó, trưng ra vẻ mặt tá điền tới nhà nông nô đòi nợ, nhảy chân sáo, đi hướng phòng Lộc Hàm. . . . . .

Chẳng biết sau khi cậu nhìn thấy hắn sẽ là vẻ mặt gì, nhất định là ruột gan rối bời, đỏ bừng mặt, hừ hừ, coi mòi, cậu chết chắc rồi!

Chờ xem, thích bổn đại gia chính là phải trả giá đắt! (tự kỉ siêu cấp =..=)

Ngô Thế Huân bất tri bất giác, lộ ra một nụ cười xấu xa cừa tà ác vừa ngạo mạn.

Một chân bước vào phòng, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.

"Lộc Hàm đâu?"

"Cậu ấy về nhà rồi." Một người bạn cùng phòng ngẩng đầu khỏi cuốn sách trả lời.

"Về nhà? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không biết, chả nghe cậu ấy nói gì." Bạn cùng phòng lắc lắc đầu, chỉ chỉ một cái hộp trên bàn Lộc Hàm, "Thế Huân, trước khi đi, Lộc Hàm soạn ra cái hộp này, nói là trả lại cho cậu."

"Cái gì vậy a. . . . . ."

Ngô Thế Huân đi đến trước cái bàn đơn, tùy ý mở hộp.

Dầu hoa hồng, dầu mát xa, bôi trơn , bao cổ tay, MP3, tạp chí bóng rổ, còn có một cục sạc điện thoại. . . . . . Đều là vật phẩm tư nhân của hắn, vì luôn chen chúc lên giường Lộc Hàm, gia sản tư nhân của hắn càng mang càng nhiều, xấp xỉ chật ních nửa cái bàn của cậu.

Sắc mặt không khỏi âm trầm. . . . . .

Thằng nhóc này, đang làm cái quỷ gì? Cũng không phải bạn trai bạn gái yêu đương chia tay, muốn trả lại đồ cá nhân, rõ thật là!

"Tạm để lại đây cũng được."

Ngô Thế Huân cảm thấy rất khó chịu, quay đầu đi về phòng mình.

Lấy di động ra muốn gọi cho cậu, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, biết rõ mình nên xin lỗi, lại không kéo cái mặt mo này xuống được, đùa bỡn bàn phím nửa ngày trời, Ngô Thế Huân vẫn là phẫn nộ bỏ điện thoại vô túi lại.

Rất nhanh, một tuần trôi qua, vẫn không có bóng dáng Lộc Hàm, cũng không nghe đến nửa điểm tin tức về cậu, hỏi ai cũng nói không biết.

Ngô Thế Huân có phần đứng ngồi không yên, mí mắt giật giật, trong lòng tràn ngập dự cảm điềm xấu.

Lộc Hàm là sinh viên mẫu mực, chưa bao giờ vô cớ trốn học, đã bỏ là cả một tuần, nhất định xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ. . . . . . Là vì lời nói của mình lần trước? Ý cười xấu xa trên mặt đã sớm thu lại, trong lòng Ngô Thế Huân hối hận không thôi.

Chắc vì dáng vẻ mình rầu rĩ không vui, ngồi buồn xo trong phòng quá rõ ràng, Kim Chung Nhân giường bên sáp lại, "Uy, Thế Huân, cậu làm sao vậy, mấy ngày nay đều chưng ra bản mặt phân."

"Cậu mới mặt phân."Ngô Thế Huân tức giận trừng gã một phát, tâm tình nóng nảy lật xem một quyển tạp chí hoạt hình, nhưng cả nửa chữ không coi vô.

"Lộc Hàm chạy đi đâu rồi? Mấy ngày nay cũng không thấy bóng nó?" Kim Chung Nhân lại hỏi.

"Sao tôi biết được?" Thật sự phiền quá, Ngô Thế Huân tức giận nói.

"Cậu với nó thân nhau tới nỗi thiếu điều mặc chung quần, cậu mà không biết?" Kim Chung Nhân kỳ quái nói: "Đúng rồi, cậu với Sa Bội Oanh cũng quái lạ, cãi nhau ?"

"Sao cậu bà tám vậy?" Ngô Thế Huân ném cuốn tạp chí xuống.

Nếu không phải Kim Chung Nhân nhắc tới Sa Bội Oanh, hắn thiếu chút nữa cũng quên, hóa ra hắn còn có một vị bạn gái mới vừa "Chia tay".

Hai người cũng chưa tính là chính thức chia tay nhỉ, chỉ là hắn đơn phương bỏ xuống một câu tức giận, từ nay không để ý tới cô nữa mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro