Chương 23 + 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau.

Trong rạp chiếu phim tối tăm, chỉ có màn ảnh rộng phát ra ánh sáng yếu ớt. . . . . .

Ngô Thế Huân ngồi ở vị trí chính giữa, phía trước đầu người đông nghẹt, lặng ngắt như tờ, tựa hồ bị bộ phim đặc sắc hấp dẫn, nhưng hắn lại nhíu chặt mày, mặt lộ vẻ không vui.

Hai tên kia rốt cuộc đang làm cái gì?

Luôn tưởng đây là bộ phim về hai chàng cao bồi miền Tây nước Mĩ "Brokeback mountain", nhưng coi rồi, Ngô Thế Huân dù ngốc mấy, cũng ngửi ra mùi quỷ dị.

Chờ lâu như vậy, nữ diễn viên vẫn không xuất hiện, chỉ có hai chàng chăn cừu ngoại hình không tồi ở đó đóng vai bình tĩnh lạnh lùng. . . . . .

Ống kính chỉ dừng hình ảnh nơi họ, thỉnh thoảng xen lẫn phong cảnh miền Tây mênh mông. . . . . .

Hai người đều là loại hình sầu đời, đối thoại ít đến đáng thương, tuy hình ảnh tuyệt đẹp không sai, nhạc cũng rất hay, nhưng đây không phải là phim về tình cảm sao? Trong phim tình cảm, sao lại không có nữ diễn viên ôn nhu hiền thục, đáng yêu mê người chứ?

Điểm chết người chính là, ánh mắt hai nam diễn viên này chăm chú nhìn nhau càng ngày càng quái dị. . . . . . Giống như mèo con thấy mùi cá, chuột ngửi được mùi mỡ!

Khóe mắt Ngô Thế Huân không kìm nổi run rẩy, lông tơ cả người dựng đứng từng cọng một, không biết là máy lạnh rạp chiếu phim mở quá thấp, hay là nguyên nhân gì khác. . . . . .

Đột nhiên, cả màn hình u ám, hai chàng chăn cừu ở trong một cái lều vải, một trong hai anh, đột nhiên cúi xuống anh kia. . . . . .

Khóe mắt Ngô Thế Huân kịch liệt run rẩy. . . . . .

Quả nhiên, sau một trận giằng co, truyền đến tiếng rên rỉ kiềm nén của đàn ông, tựa hồ vì đau đớn, lại như vì vui sướng không chịu nổi. . . . . .

"Kháo!"

Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, làm như bị lửa đốt mông, đứng bật dậy, người xem bị quấy rầy, bất mãn trợn mắt nhìn hắn, phát ra tiếng suỵt.

"Mau ngồi xuống."

Góc áo bị kéo thật mạnh, Ngô Thế Huân một lần nữa ngồi trở lại ghế, nhận được ánh mắt oán trách của Sa Bội Oanh.

"Thế Huân, sao anh phản ứng kịch liệt vậy chứ, đây là rạp chiếu phim công cộng."

Sa Bội Oanh kề sát vào tai hắn hạ giọng, một thoáng vừa rồi, khiến cô và Ngô Thế Huân trở thành trung tâm bị mọi người chú mục, hại cô cực kì mất mặt.

"Đây chẳng phải phim về đồng tính luyến ái sao, em nói với anh là phim tình cảm?" Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn cô.

Nếu không phải cô cứ kiên quyết kéo hắn đến xem, nói đây là bộ phim tình cảm nổi tiếng ra sao, được rất nhiều giải thưởng thế nào, hơn nữa là Lí An đạo diễn, hắn mới lười đi với cô.

Không ngờ. . . . . .

Cư nhiên là . . . . .

Ngô Thế Huân kích động muốn hộc máu.

"Nhưng hay thật mà, anh đừng thành kiến có như vậy với đồng tính luyến ái chứ, coi như vì em được không? Đi mà. . . ." Sa Bội Oanh lay lay tay hắn.

"Còn coi nữa anh sẽ đau mắt mất."

Ngô Thế Huân làu bàu một câu, hết cách, đành phải kiên trì coi tiếp. . . . . .

Một tiếng sau.

"Thế Huân. . . . . . Thế Huân. . . . . ."

Nghe được có người liên tục gọi tên mình, Ngô Thế Huân giống như chợt tỉnh mộng, lập tức phục hồi tinh thần lại.

"Đi thôi, hết phim rồi, mọi người đã về gần hết."

Nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, một mảnh trống không, người xem đã đi sắp hết, ánh đèn sáng rực, đâm vào mắt không mở ra được.

"Anh ổn chứ? Thế Huân, sắc mặt anh khó coi quá." Sa Bội Oanh có phần lo lắng nhìn hắn. Xem ra thành kiến của bạn trai mình đối với đồng tính luyến ái thật sự thâm căn cố đế.

"Anh không sao, đi thôi."

"Bộ phim này hay lắm nha, em cũng khóc, quả nhiên tình yêu chân thật không phân biệt giới tính a, không ngờ hai người đàn ông lại có thể yêu sâu đậm như vậy, ngay cả người yêu bình thường cũng rất khó làm đến mức này." Sa Bội Oanh rất hưng phấn kéo tay Ngô Thế Huân, hai người cùng nhau ra khỏi rạp chiếu phim.

"Người đi xem phim hình như không ít là các cặp đồng tính, anh có để ý không, hai cậu nhóc ngồi kế em, từ lúc phim bắt đầu chiếu đã tay cầm tay suốt, còn không ngừng khe khẽ nói nhỏ. . . . . . Em cảm thấy hai người đó chắc chắn có vấn đề..."

"Em đó, biết rõ anh sẽ bài xích, còn lừa anh đến xem. Cho dù anh xem 'Brokeback mountain' từ đầu tới cuối, cũng chẳng thể thay đổi cái gì, anh vẫn không cách nào tiếp nhận chuyện hai người đàn ông yêu nhau." Ngô Thế Huân có phần bất mãn nhìn Sa Bội Oanh.

Tình yêu bất kể giới tính trong phim cố nhiên cảm động, nhưng cuộc sống không phải đóng phim, lại càng không phải tiểu thuyết văn nghệ, đàn ông và đàn ông. . . . . . Hắn tưởng tượng tới đã run cả da đầu, dạ dày cuộn lên.

"Đương nhiên em biết anh ghét đồng tính luyến ái, nhưng bộ phim này thật sự rất đặc biệt mà, ai cũng nói hay." Sa Bội Oanh cười nói: "Được rồi, tối nay coi như em không đúng, mai mốt anh muốn xem phim gì, bất kể là phim quân sự hay kinh dị, em đều xem với anh, được chưa?"

"Vậy còn được." Ngô Thế Huân cười cười, "Anh đưa em về nhà."

"Dạ." Sa Bội Oanh gật gật đầu, dựa vào hắn như chim nhỏ nép vào người.

Hai người đi vào bãi đậu xe ngầm, không khí ban đêm mang theo chút hơi lạnh.

Ngô Thế Huân rất gallant mở cửa xe giúp Sa Bội Oanh, sau đó tới ghế lái, khởi động chiếc xe mới công ty vừa cho hắn.

Từ sau khi tốt nghiệp, Ngô Thế Huân gia nhập UNIS ── một công ty bảo hiểm quốc tế nổi tiếng toàn cầu, chuyên kinh doanh bảo hiểm thương nghiệp, ở trong nước chiếm thị trường độc quyền, mà hắn sau hai năm phấn đấu, thành công từ một tổ viên nho nhỏ, ngồi lên vị trí quản lí thị trường, trở thành một trong những nhân viên chủ quản UNIS hết sức quan trọng.

Sau khi bước vào xã hội, đã trải qua không ít tôi luyện, khảo nghiệm cùng đả kích, cá tính Ngô Thế Huân, cũng từ bộc lộ tài năng ngay từ đầu, dần dần được mài giũa trở nên trầm ổn. Đương nhiên bản tính khó dời, khi ở cùng người quen, hắn vẫn giữ lại tác phong anh hùng ngày xưa, nhưng so với trước kia đã thu liễm rất nhiều.

Hai năm nay, chẳng những sự nghiệp phát triển, tình yêu cũng thuận buồm xuôi gió, hắn và Sa Bội Oanh vẫn duy trì quan hệ người yêu ổn định, là "cặp đôi hoàn mỹ" được ca ngợi trong mắt người thân bạn bè.

Tuy rằng tình cảm yêu đương mãnh liệt đã sớm mất đi, nhưng hai người dù sao cũng bên nhau lâu như vậy, tình cảm có xu thế ổn định, gần đây, một mặt tuổi lớn dần, một mặt do cha mẹ làm áp lực, họ đã dự định mua một căn hộ ở trung tâm thành phố, sau đó đăng kí kết hôn, yên ổn sinh sống.

Lái xe không bao lâu đã tới nhà Sa Bội Oanh. Cô cũng tìm được công việc khá tốt, làm trong một ngân hàng, vừa thoải mái, thu nhập lại ổn định.

Hiện tại mọi việc đã sẵn dàng, chỉ thiếu làn gió "Kết hôn".

"Em đi đây, cuối tuần gặp lại." Sa Bội Oanh cười với hắn.

"Ừm."

"Hôn em một cái?"

Sa Bội Oanh nghiêng mặt, Ngô Thế Huân thản nhiên hôn lên má cô một cái, đối phương như có bất mãn, hờn dỗi nhìn hắn, "Sao lại lấy lệ vậy chứ, hôn đàng hoàng nào."

Ngô Thế Huân kiềm chế không kiên nhẫn, nâng khuôn mặt cô lên, nghiêm túc hôn cô một cái, giai nhân lúc này mới vui vẻ, nhanh nhẹ đi về nhà mình.

Tuần nào cũng là tiết mục như nhau, tới cuối tuần, hẹn ăn cơm, sau đó đi dạo phố, xem phim, tiêu pha hơn nửa buổi tối, lại đưa cô về nhà, đồng thời dâng "Nụ hôn tạm biệt".

Không chút cảm giác mới mẻ, nhưng không thể không làm.

Nhũng người yêu nhau trên thế giới có lẽ đều là như vậy, cũng chẳng bao nhiêu người có thể luôn luôn duy trì tình cảm mãnh liệt cuồng nhiệt, dù sao cũng sẽ có một ngày nhạt nhẽo.

Có lẽ mình không nên yêu cầu quá cao.

Nhìn theo bóng lưng Sa Bội Oanh biến mất, Ngô Thế Huân ngồi lại vào xe, điều chỉnh kính chiếu hậu một chút, nhìn đến mình trong kính, không khỏi nao nao.

Trong kính là một người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc chính là khuôn mặt này, vẫn mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, âu phục thẳng thớm, không chê vào đâu được, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập chán chường, trong mắt không có thần thái gì, chẳng qua là một lần hẹn hò bình thường với bạn gái, đã gần như ép sạch tinh lực của mình, cả một ngày hiệp đàm với mười vị khách cũng chưa mệt như vậy, tên vô dụng đó là mình thật sao?

Không biết từ khi nào cảm thấy trống rỗng, trong lòng tựa như nứt ra một lỗ hổng lớn, mỗi khi nhàn rỗi, liền buồn bã vô cớ, giống như mình vô tình vứt bỏ báu vật quan trọng nhất trên đời, rõ ràng chỉ vì lúc vô ý, nhưng cuối cùng cũng không tìm lại được nữa.

Đều do bộ "Núi Brokeback" quái dị kia, hại hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Ngô Thế Huân cười cười tự giễu, khởi động xe. . . . . .

Trong gió đêm, chiếc xe màu đen dáng thuôn từ từ chạy trên con đường rộng rãi, cột đèn cao cao hai bên tỏa sáng, rực rỡ như minh châu, uốn lượn kéo dài. . . . . .

Sâu trong nội tâm, có một bóng dáng lờ mờ hiện ra, còn chưa thành hình, hắn đã đè ép nó xuống.

Đã mất đi rồi, cũng không tìm lại được, nếu cứ nhớ mãi chỉ tăng thêm tiếc nuối. Dù cho biết là lỗi của mình, cũng đã không thể vãn hồi, hắn không muốn tiếp tục tra tấn mình nữa.

Chấp nhận cuộc sống trước mắt đi!

Bởi vì đời vẫn cứ thế.

Mặc dù không tốt như dự định, nhưng cũng sẽ không tệ hơn.

Chương 24 :
Một buổi sáng, khi đi làm.

Gần Quảng trường Thế kỷ, chen chúc giữa những tòa cao ốc xa hoa đứng sừng sững là UNIS, màn kính lam nhạt, dưới ánh mặt trời chói rọi loá mắt.

Trong phòng hội nghị đa công năng rộng rãi, trên chiếc bàn tròn dài, không ít nhân viên quản lí các cấp ngồi xung quanh đó.

Ngô Thế Huân lật hai trang báo cáo, nhìn nhìn đồng hồ, ngạc nhiên nói: "Sao Tạ tổng còn chưa tới? Mười giờ họp, đã sắp tới rồi."

Hội nghị thường kỳ mỗi tuần một lần, người lãnh đạo trực tiếp của Ngô Thế Huân, tổng giám đốc UNIS ── Tạ Ngôn luôn luôn đúng giờ, hầu như chưa bao giờ muộn, hôm nay lại rất khác thường.

"Sẽ đến mà, Tạ tổng luôn luôn đúng giờ, hôm nay nhất định là mắc chuyện quan trọng gì đó." Phó quản lí bộ phận nhân sự ngồi đối diện cười nói.

"Ngô đại quản lí, sao sắc mặt cậu hôm nay khó coi vậy? Tối qua không ngủ được hay là chơi với bạn gái quá tận hứng tới nỗi tinh lực không đủ?" Ngồi bên cạnh hắn, quản lí bộ phận quảng cáo ── Tiết Chi Vũ, lấy khuỷu tay huých huých cánh tay Ngô Thế Huân, nháy nháy mắt mấy cái với hắn.

Hai người tuổi tương đương, gần như là cùng một lúc vào công ty. Tiết Chi Vũ ý xấu rất nhiều, tính tình hài hước dí dỏm, trong toàn công ty, cậu ta và Ngô Thế Huân có quan hệ cá nhân tốt nhất, không chút cố kỵ chọc ghẹo hắn.

"Quậy cái gì!" Ngô Thế Huân cười khổ nói: "Hảo hảo một ngày cuối tuần, bị cổ ép đi coi cái gì 'Brokebeck mountain', xem hai người đàn ông lăn qua lăn lại, hại tôi đến bây giờ cả người vẫn không thoải mái, vốn là một ngày cuối tuần tốt lành, đều bị cổ phá hư."

Không ít người tham dự hội nghị là quản lí nữ, vừa nghe lời này, đều tỏ vẻ kháng nghị, "Quản lí Ngô, tôi thấy bộ phim này hay lắm mà, sao anh lại thấy không hay?"

"Đúng vậy, thật là một bộ phim cảm động, diễn viên siêu đẹp, tuy nói về tình yêu đồng tính, lại tuyệt không kém so với tình yêu nam nữ, phim của Lí An đều luôn rất có nội hàm, là chính anh có thành kiến, không biết thưởng thức."

Có vài người biết cái nhìn của Ngô Thế Huân đối với đồng tính luyến ái, không khỏi cười nói: "Quản lí Ngô, nghe thấy chưa? Hiện tại xã hội này a, mọi người bình đẳng, tình yêu chân thật không phân biệt tuổi tác giới tính, đồng tính luyến so với dị tính luyến còn thịnh hành hơn, ai dám đắc tội họ, chính là đối đầu với thời đại, coi chừng sẽ chết rất thảm!"

"Thật nhảm nhí! Theo tôi thấy, phụ nữ các cô ủng hộ đồng tính luyến ái, căn bản chỉ là vì thỏa mãn tinh thần đam mĩ ảo tưởng bá láp của các cô." Ngô Thế Huân nhìn mấy vị quản lí nữ đối diện, dùng bút gõ gõ mặt bàn, cười nói: "Các cô ủng hộ đồng tính luyến ái như vậy, lỡ tất cả đàn ông tốt trên đời này đều muốn làm gay, tôi coi các cô còn gả được cho ai?"

"Cái này không nhọc Ngô đại quản lí anh quan tâm." Một trong các vị nữ quản lí cười nói: "Đúng rồi, quản lí Ngô, vì sao anh lại phản đối đồng tính luyến ái vậy a?"

"Phản đối một chuyện, cần lý do sao?"

"Nhưng tôi muốn nghe."

"Âm dương dung hòa, thiên đạo luân thường, phụ nữ xinh đẹp không đi yêu, cố tình yêu đương đàn ông, đây không phải vi phạm lẽ thường sao?" Ngô Thế Huân nhướng nhướng mày.

"Quản lí Ngô, nhìn bề ngoài cậu rất hiện đại, tư tưởng lại thật quá bảo thủ nga. Yêu một người, là trái tim yêu người đó hay là bề ngoài, hay giới tính? Khi anh thật sự bị một người hấp dẫn, căn bản sẽ không để ý bề ngoài gì đó chứ?" Quản lí nữ hưng trí bừng bừng phản bác hắn.

Cái gì là bề ngoài rất hiện đại?

Trên mặt Ngô Thế Huân toát ra mấy lằn hắc tuyến.

Thế đạo này, thật sự điên cuồng không phải đàn ông, cũng không phải gay, mà là phụ nữ thích gay. Đương nhiên, khi đó, Ngô Thế Huân cũng không biết, trên đời còn có một đám sinh vật kỳ dị như "Đồng nhân nữ".

"Hảo nam không đấu với nữ, nhất là loại đề tài này, chúng ta cãi ba ngày ba đêm, cũng sẽ không có kết quả." Ngô Thế Huân giơ hai tay đầu hàng, "Dù sao, đồng tính luyến ái lạm giao là có tiếng, không nghe mấy tin tức lung tung trên báo sao? Cũng vì loại phương thức này, mới dẫn đến bệnh SIDA nhanh chóng tăng cao, đừng trách tôi có thành kiến, là tự đồng chí nam quá không biết tự ái ! Mà gay cư nhiên cũng có thể trở thành một loại văn hóa thịnh hành, rõ là không thể tưởng tượng, tha cho tôi đi, muốn tôi học được thừa nhận tán thưởng gay, chi bằng trực tiếp dùng hỏa tiễn phóng tôi đến Bắc cực, chơi với gấu Bắc cực cho rồi. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên phát hiện tầm mắt mọi người ban đầu tập trung trên người mình, đều ra phía sau hắn, Ngô Thế Huân nhịn không được quay đầu, vừa nhìn, không khỏi đứng lên.

Tổng giám đốc đứng trên vạn người UNIS ── Tạ Ngôn, đứng ngay phía sau mình, tựa tiếu phi tiếu.

Anh chưa quá ba mươi, đã ở địa vị cao, tiền đồ vô lượng. Ngũ quan anh tuấn không kém Ngô Thế Huân, ánh mắt thâm trầm sắc bén, cực ý chí, cả người toát ra sự gợi cảm chỉ có nơi người đàn ông thành công, là đối tượng khiến tất cả nhân viên nữ của công ty ngày ngày mê mẩn chảy nước miếng.

Thế nhưng, làm Ngô Thế Huân nghẹn giọng không phải Tạ Ngôn, mà là chàng trai cao gầy đứng phía sau Tạ Ngôn.

Cho dù đứng cạnh người có sức ép như Tạ Ngôn, cậu cũng không chút kém sắc, nếu nói Tạ Ngôn là tùng, vậy cậu chính là liễu, khí chất hoàn toàn khác, nhưng đều rực rỡ loá mắt.

Cậu mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, đôi ngươi lãnh đạm như nước, khóe môi khẽ cong lên, giống như sóng gợn, cả người phảng phất mĩ ngọc rực rỡ, tỏa sáng tràn đầy tao nhã động lòng người, so với trước kia càng thanh dật ôn nhã, cũng càng thêm hấp dẫn người khác.

"Lộc Hàm. . . . . ."

Ngô Thế Huân kinh ngạc bật ra cái tên đã rất lâu rồi, chỉ cảm thấy trước mắt thiên toàn địa chuyển, giống như ngã vào lỗ đen thời không.

Là cậu?

Cư nhiên là cậu?

Sao có thể là cậu!

Hắn chắc không nằm mơ chứ. . . . . .

Hung hăng nhéo đùi mình một phát, cơn đau truyền đến, cảnh trong mơ lại không tan vỡ, xem ra, hết thảy đều là thật...

"Lộc Hàm, thật là cậu! Sao cậu lại ở đây?"

Ngô Thế Huân kích động nhào qua, vô thức nắm tay cậu, nhưng bị cậu nhẹ nhàng né tránh, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương, có rất nhiều điều hắn đọc không hiểu. . . . . .

"Chào anh, Thế Huân."

So với hắn, biểu tình của đối phương quá bình tĩnh, nhưng ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp. Đó có lẽ là kinh ngạc, có lẽ là lạnh lùng, có lẽ là dửng dưng. . . . . . Nhưng không có kích động như lâu ngày gặp lại.

Tim Ngô Thế Huân trầm xuống. . . . . .

"Ủa? Hai người các cậu quen nhau?" Tạ Ngôn hơi giật mình.

"Đây là bạn đại học ngày trước, bất quá lâu lắm rồi không liên lạc." Lộc Hàm thản nhiên nói.

"Thì ra là thế, thật trùng hợp." Tạ Ngôn cười nói: "Xem ra anh túm em qua đây, coi như túm đúng người."

Lộc Hàm cười khổ. Nếu sớm biết Lôi Khiếu cũng làm ở UNIS, dù gì cậu cũng không đồng ý với Tạ Ngôn, từ Singapore về thành phố N.

Thế giới tuy lớn, nhưng với cậu mà nói, thật sự quá nhỏ!

Người một lòng muốn trốn tránh, cư nhiên gặp lại như một tuồng kịch, mà hắn vẫn như trước đây, không chút thay đổi, tuy nhìn qua ổn trọng già dặn hơn trước kia, nhưng bản chất, vẫn tràn ngập chán ghét và thành kiến thâm căn cố đế với đồng tính luyến ái.

Xoay một vòng thật lớn, vẫn trở lại điểm xuất phát.

Vận mệnh luôn thích trêu đùa phàm nhân, mặc cậu đau khổ giãy dụa, mang theo ý cười trào phúng, đặt họ lên cùng một bàn cờ, ván cờ đã sớm loạn đến rối tinh rối mù, nhưng làm sao có được ngày vén mây nhìn thấy mặt trời, chết đi sống lại?

Tạ Ngôn đi đến trước bàn hội nghị, cất cao giọng nói: "Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu, tôi vừa từ sân bay đón một người trở về, cho nên đến muộn vài phút. Cho phép tôi giới thiệu một chút, vị này chính là trợ lý riêng tôi mới mời đến ── Lộc Hàm. Cậu ta cũng là một thành viên của UNIS, trước kia vẫn nhậm chức ở Singapore. Hai năm trước, khi tôi được phái đi Singapore, cậu ta chính là trợ lý riêng của tôi, rất có năng lực. Tôi rất cần trợ thủ như vậy, cho nên tốn không ít tâm tư, cuối cùng túm cậu ta về, 'chiếm làm của riêng'. . . . . ."

Nghe đến đó, mọi người phát ra tiếng cười khẽ, Ngô Thế Huân lại cười không nổi, "Chiếm làm của riêng", lời này nghe có vẻ ám muội thế nào ấy.

Tạ Ngôn mỉm cười nhìn quanh bốn phía, tiếp tục nói: "Hy vọng sau này dưới sự nỗ lực hợp tác của mọi người, cùng nhau đẩy UNIS lên đỉnh cao sự nghiệp mới!"

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay đáp lại, Tạ Ngôn ý bảo Lộc Hàm nói vài câu, người sau cũng không chối từ, thoải mái đứng lên, "Tạ tổng quá khen. Được làm việc dưới quyền Tạ tổng là vinh hạnh của tôi. Tôi sẽ toàn lực ứng phó, cũng mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn."

Sau khi giới thiệu đơn giản, mọi người triển khai hội nghị thường kỳ.

Thảo luận cực kì sôi nổi, Ngô Thế Huân lại một câu cũng không biểu đạt, bất ngờ liên tiếp, tầm mắt hắn, vẫn không thể khống chế dừng ở Lộc Hàm, nhưng cậu nhìn cũng không nhìn hắn một lần, hết sức chăm chú nghe đồng nghiệp khác phát biểu, từ đầu chí cuối mang theo ý cười ôn hòa. . . . . .

Trong lòng Ngô Thế Huân cuồn cuộn từng đợt, nói không ra là tư vị gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro