Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện này còn rất xa chứ chưa chấm dứt.


Đại khái là lần đầu tiên làm khán giả rồi nghiện luôn, từ đó về sau mỗi khi Ngô Thế Huân tập bóng, chỉ cần Sa Bội Oanh xuất hiện, Lộc Hàm cũng nhất định xuất hiện theo, càng quỷ dị chính là, cho dù Sa Bội Oanh không có thời gian xem hắn luyện, Lộc Hàm cũng sẽ thỉnh thoảng như du hồn xuất ra, thản nhiên như thường xem hắn tập trọn buổi.

Thằng này...

Nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của cậu, Ngô Thế Huân liền giận cùng mình, không phải là cậu ta lặng lẽ đóng đinh vào hình nhân trong phòng ngủ mà rủa mình chết sớm đấy chứ?

Bị ánh mắt như vậy nhìn lom lom, ngay cả tập bóng cũng không có hứng thú, Ngô Thế Huân nhịn không được vung tay lên, trái bóng rổ nện thật mạnh xuống sàn, mượn lực đàn hồi bay tới hướng 'âm hồn' nào đó...

Lộc Hàm ngồi vững vàng không lay động, không đợi bóng rổ đập vào ót, duỗi tay ra, vững vàng tiếp được, tay phải giữ lấy, làm cho trái bóng xoay tròn trên ngón trỏ của mình.

Xoa xoa cái trán liên tục đổ mồ hôi, Ngô Thế Huân đi đến trước mặt cậu, nheo mắt, "Nhóc con cậu biết chơi bóng rổ?"

Thật bất ngờ, còn tưởng cậu ta là 'gà con' tay trói gà không chặt.

"Hồi trung học có tập qua".

Lộc Hàm thản nhiên nói, một tay cầm trái bóng, đi đến chỗ một phần ba sân, nhắm ngay cái rổ nhẹ nhàng ném lên, trái bóng liền bay vô lưới.

"Thân thủ không tồi".

Ngô Thế Huân rửa mắt nhìn cậu, nhất thời cũng quên trách cậu bụng dạ khó lường, đem cầu ném trả lại cho cậu, "Chơi với tôi một hiệp?"

"Được".

Hai người bắt đầu ONE ON ONE.

Sau mấy hiệp, Ngô Thế Huân lấy tài năng ở vị trí No. 1 trong đội bóng nam của trường, vậy mà không thể kéo giãn nhiều khoảng cách, không khỏi làm hắn cực kỳ kinh ngạc.

Hắn còn tưởng rằng có thể đem cậu đi đánh cho tè ra quần, khóc cha gọi mẹ, thảm không biết chính mình họ gì, cụp đuôi tiu nghỉu cút đi, không bao giờ đến cưỡng gian tầm mắt hắn nữa.

"Cái thằng này, giấu nghề hả". Ngô Thế Huân vừa chuyển bóng vừa nói.

"Cám ơn khích lệ, trên thực tế, tôi đã có ba năm không đụng tới bóng rổ".

Lộc Hàm phòng thủ dán sát vào hắn, mùi mồ hôi trẻ trung của đối phương, khuôn mặt anh tuấn tuấn lãng, bộ đồ thể thao che không được cơ thể rắn chắc, gần trong gang tấc...

Cậu hoảng hốt, tâm tư bay về một trận đấu nhiều năm trước...

Cậu cũng giống như bây giờ, cùng hắn sáp lá cà.

Ký ức của cậu như trước khắc sâu, hắn lại không một chút ấn tượng.

"Ba năm? Cậu nếu không phải thiên tài, thì chính là mạnh miệng!" Ngô Thế Huân gót chân vừa chuyển, nhanh nhẹn vẫy cậu ra, nhảy lên rổ...

Lộc Hàm vượt lên trước một bước nhảy lên, muốn chụp lấy quả bóng của hắn.

Mặc dù khoảng cách về chiều cao của hai người không lớn, nhưng thân hình Ngô Thế Huân rất to cao, thân thể hai người đụng vào nhau, Lôc Hàm có phần nhẹ hơn lập tức bị đụng ngã...

Khi lưng cậu hung hăng ngã xuống mặt đất, nghe được tiếng trái bóng theo tiếng vào rổ.

Một trận đau đớn tê liệt, từ sau lưng nứt ra, sắc mặt Lộc Hàm nhất thời trắng bệch, nói không ra lời.

"Muốn lấy bóng của tôi, chờ tám trăm năm sau đi!" Ngô Thế Huân vỗ vỗ tay, chống nạnh nhìn Lộc Hàm vẫn không nhúc nhích, trong bụng đắc ý cực kỳ.

Sợ rồi sao, dọa ngã đi, đã biết cả đời mình cũng không thể thắng được hắn chưa?

Đắc ý một hồi, phát hiện có chút bất thường, Ngô Thế Huân vội vàng chạy đến bên cạnh cậu đang co quắp trên sàn, cố sức bóp vai cậu, "Này, cậu làm sao vậy?"

Sắc mặt đối phương tái nhợt như tờ giấy, răng cắn chặt môi dưới, đầy mặt đều là vẻ kiềm chế đau đớn, mồ hôi đọng thành giọt trên trán...

"Có phải tôi đụng trúng chỗ nào của cậu? Có nặng lắm không?"

Ngô Thế Huân có chút luống cuống, hỏi dồn, hai tay sờ soạng toàn thân cậu, trong lòng không khỏi âm thầm hối hận, cùng tên 'Văn nhược thư sinh' đọ sức gì a.

Người ta là lão hổ giả làm bằng thủy tinh, đụng một chút sẽ vỡ, hắn cư nhiên bị mấy trò vừa rồi của cậu mê hoặc, tưởng cậu là kiện tướng thể dục thể thao nào.

"Tôi đưa cậu đi bệnh viện?" Ngô Thế Huân muốn cõng cậu lên.

Đau đớn mãnh liệt trên mặt cậu khiến hắn không đành lòng, cậu là người thích giả bộ bình tĩnh như vậy, cư nhiên cũng sẽ lộ ra loại vẻ mặt này, đủ thấy bị thương không nhẹ.

"Không cần..."

Thanh âm Lộc Hàm khàn khàn, lắc lắc đầu, tay trái nắm chặt cánh tay mạnh mẽ của hắn, mượn lực hắn chậm rãi ngồi dậy.

Quả nhiên không nên quá miễn cưỡng, vết thương cũ lại tái phát.

"Tôi đây là bệnh cũ, không cần khẩn trương, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi". Lộc Hàm hít thật sâu, nặn ra một nụ cười.

"Bệnh cũ gì?"

Ngô Thế Huâb nhìn chằm chằm cậu, cũng không ý thức được hiện tại tư thế của hai người họ ái muội cỡ nào.

Hắn quỳ một gối xuống đất, tay phải đỡ lưng cậu, cánh tay trái mặc cậu nắm chặt, vòm ngực rộng kề sát cậu, cơ hồ đem cả người cậu ôm vào lòng, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt lực tỏa ra từ thân thể cả hai.

"Vết thương ở lưng, bị hồi cao trung". Lộc Hàm quay đầu nhìn hắn, cũng không giấu diếm, "Khi đó trầm mê bóng rổ không thể tự kềm chế, dốc sức tập, không cẩn thận làm bị thương. Lúc ấy nghe bác sĩ nói, về sau không bao giờ chơi bóng rổ được nữa, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có. Nhưng mà, hiện tại ngẫm lại, đã là chuyện rất xa xôi rồi. Quả nhiên không có gì là không thể dứt bỏ".

Thì ra là thế!

Một câu cuối, lộ ra chút buồn phiền nhàn nhạt.

Ngô Thế Huân hoàn toàn có thể thể hiểu loại tâm tình này, loại chuyện này nếu phát sinh trên người mình, chưa hẳn có được lãnh đạm bình tĩnh như cậu.

"Vậy cậu ngốc hả, rõ ràng có vết thương ở lưng, còn tranh bóng với tôi, không phải cố tình tìm chết sao?" Ngô Thế Huân ác tâm ác khí che dấu hối hận của mình.

Rất muốn xin lỗi, dù sao gây hấn trước chính là hắn, đụng ngã cậu cũng là hắn, nhưng chính là không kéo nổi cái mặt này xuống.

Lộc Hàm mỉm cười, "Ngứa tay, nhịn không được thôi".

"Đứng lên được không, tôi đưa cậu về phòng nằm một lát nha?"

"Chắc là được".

Ngô Thế Huân vòng tay trái của cậu lên cổ mình, tay phải ôm eo cậu, chậm rãi nâng cậu dậy, từng bước một hướng ra ngoài...

Nhìn không ra, người này eo nhỏ ghê, nắm lấy xúc cảm cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro