Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên, một dòng chảy nóng bỏng vào trong cơ thể, cậu thở hổn hển, mười ngón tay bấu sâu vào tấm lưng rắn chắc của hắn, không đợi thở dốc, tiếp theo lại là dòng thứ hai, thứ ba. . . . . .

Một lượng lớn tinh dịch nóng rát rót vào cơ thể cậu, như dung nham phun trào, tràn đầy bên trong cậu, sóng tình của hắn tựa như vô cùng vô tận.

Thật sự quá mất mặt, quá xấu hổ !

Đầu óc cậu trống rỗng, bên tai ong ong, cảm thấy thế giới trong nháy mắt tan thành mây khói, không còn tồn tại.

Chẳng biết qua bao lâu, thứ nam tính rung động trong cơ thể mới bình tĩnh trở lại, ánh mắt cậu tan rã, thần trí không biết bay đi phương nào. . . . . .

"Tiểu Hàm. . . . . . Tiểu Hàm. . . . . ."

Lúc sau, hắn gọi, kéo cậu về hiện thực, nhìn thấy đôi mắt đối phương mang ý cười rực rỡ, Lộc Hàm hận không thể chui xuống đất. . . . . .

"Kỹ thuật của anh tuyệt chứ hả, làm em thoải mái tới ngất cơ mà."

Ngô Thế Huân vô cùng thỏa mãn, vuốt ve đôi má đẫm mồ hôi của cậu, quyến luyến khẽ hôn cánh môi cậu, giống như ăn kẹo, ngậm vào, lại nhả ra, liếm một cái, lại cắn một miếng. . . . . .

"Anh. . . . . . Tám trăm năm chưa làm tình à. . . . . ." Lộc Hàm hết hơi nói, cậu bây giờ, cả một ngón tay cũng không nhấc nổi.

"Đừng nói vậy chứ, chỉ tại anh quá si mê em, nhất thời nhịn không được, hắc hắc hắc. . . . . ." Ngô Thế Huân nhếch miệng cười nói.

Mùi vị khi có được cậu quá tuyệt vời, luôn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn tiếp. . . . . . Dục vọng vừa giải phóng lại hơi rục rịch.

"Hắc cái đầu anh! Ngô Thế Huân, mau rút cái thứ yêu nghiệt của anh ra đi!" Nhận thấy khác biệt trong cơ thể, Lộc Hàm khó tin trừng hắn.

"Nhưng. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Nó lại hơi cứng rồi. . . . . ." Ngô Thế Huân đáng thương nhìn cậu, lấy lòng cọ cọ má cậu, mặt lộ vẻ còn thèm thuồng.

Lộc Hàm nhắm mắt rên lên một tiếng, "Tôi thật sự sẽ chết. . . . . ." Dám chừng cậu sẽ trở thành người đầu tiên ở thành phố này đi cấp cứu vì miệt mài quá độ. . . . . .

"Em bắn ba lần rồi, cơ mà anh chỉ mới bắn có một lần thôi."

"Cầm thú, còn làm nữa, tôi sẽ gian thi anh. . . . . ." Lộc Hàm nhắm mắt, không còn sức mà mở mắt nữa.

"Được rồi, Tiểu Hàm, em là lần đầu tiên, nên anh sẽ không làm nữa, rút ra là được, nhưng mà về sau phải nhớ đó nha."

Ngô Thế Huân lưu luyến rút khỏi cơ thể cậu, chất lỏng ấm áp theo đó chảy ra, một mảnh ẩm ướt, lượng rất nhiều. Lộc Hàm khó nhịn cong người, cảm giác áp bách rốt cuộc biến mất, còn lại, là cảm giác nóng rát khó ở chỗ khó nói.

"A, chảy máu. Anh xin lỗi, anh đã cẩn thận lắm rồi, không ngờ vẫn chảy máu." Ngô Thế Huân đau lòng vuốt ve phía sau cậu, drap giường đã nhiễm một vệt đỏ sẫm.

Không ngờ, đàn ông cũng chảy máu, nhưng nghĩ đây máu chảy ra vì hắn, trong lòng nhất thời hưng phấn khó hiểu.

Xem ra, hắn xác thực là cầm thú.

Ngô Thế Huân tự nhận thấy.

"Không sao, chỉ có một chút, sẽ ngừng ngay thôi." Lộc Hàm an ủi, không đành lòng thấy hắn áy náy.

Kỳ thật kỹ thuật Ngô Thế Huân không tệ, ngoại trừ lúc mới bắt đầu đi vào hơi đau một chút, từ đầu đến cuối, cậu không thấy đau lắm, phía sau mặc dù rách một chút, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, so với cơn sóng tình mãnh liệt ban nãy, đã xem như tốt lắm rồi.

"Tiểu Hàm, anh sẽ chịu trách nhiệm!" Ngô Thế Huân ôm chặt lấy cậu.

"Đừng đè lên tôi, nặng quá."

"Tiểu Hàm, đêm nay chúng ta vào động phòng, về sau, em chính là vợ anh." Ngô Thế Huân trơ mặt ra, gian tà nhìn cậu nói, giống thằng hoa hoa công tử đùa giỡn "gái nhà lành".

Động phòng. . . . . .

Vợ. . . . . .

Lộc Hàm nổi hết da gà.

"Không được nói vớ vẩn, muốn vợ thì đừng tới tìm tôi!"

Cậu không khách sáo đập một phát, nhưng vì toàn thân vô lực, một bốp này mạnh như đập muỗi.

Ngô Thế Huân bắt lấy tay cậu, hôn hôn, nhếch môi cười nói: "Anh đang thẳng lại bị em bẻ cong, em phải chịu trách nhiệm. Em không làm vợ anh thì ai vào đây?"

"Tôi chưa từng muốn bẻ cong anh. . . . ."

"Anh biết, là chính anh cam tâm tình nguyện." Ngô Thế Huân nghiêm túc nhìn cậu, "Tiểu Hàm, anh chưa bao giờ như lúc này, cảm thấy bị bẻ cong là chuyện hạnh phúc như vậy."

"Đừng nói quá sớm." Lộc Hàm rũ mi, không muốn tiếp tục đề tài này, "Tôi muốn đi tắm. . . . . ."

"Anh ôm em đi, em chắc đi không nổi đâu."

Ngô Thế Huân thoải mái ôm lấy cậu, tên này sau trận chiến kịch liệt mà vẫn tinh thần rạng rỡ, trông thật đáng giận, Lộc Hàm mệt đến không còn sức chối từ, ngả đầu tựa vào ngực hắn, giao hết thảy cho hắn, chẳng mấy chốc đã ý thức mơ hồ. . . . . .

Vẫn có thể cảm thấy dòng nước ấm áp chảy qua thân thể dính dấp. . . . . . Ngón tay hắn, thật cẩn thận mở phía sau, từ từ lấy ra chất lỏng đầy tràn bên trong. . . . . .

Không bao lâu, mình được tấm khăn mềm mại bao bọc, nhẹ nhàng đặt lên giường. . . . . . Cảm nhận một đôi tay khỏe mạnh ôm eo mình, như hồi đại học, lưng cậu dán vào vòm ngực nóng bỏng của hắn, mặt hắn vùi vào sau cổ cậu. . . . . .

Tư thế như xưa, khiến lòng cậu mềm mại. . . . . .

Hơi thở quen thuộc của hắn phả vào cổ, cậu nhắm mắt lại, không quá vài giây, liền ngủ tựa một tảng đá tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro