Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại : Kẻ ngốc của tình yêu

"Tiểu Hàm...... Tiểu Hàm......"

Sáng sớm mở mắt ra liền thấy khuôn mặt say ngủ của người yêu trong lòng, đường nét đẹp đẽ nhã nhặn, giống như người đẹp ngủ trong rừng, rất quyến rũ. Ngô Thế Huân cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhẹ nhàng gọi tên cậu, khẽ ngậm vành tai mềm mại của cậu vào miệng, từ tốn nhấm nháp.

Lộc Hàm rất thích ngủ nướng vào buổi sáng, phải gọi dậy mãi mới hoàn toàn tỉnh táo, Ngô Thế Huân mỗi ngày đều đảm nhận nhiệm vụ gọi cậu rời giường. Ôm cơ thể mềm mại nhẵn nhụi giống như một khối ngọc thượng đẳng khiến Ngô Thế Huân yêu thích không thể buông tay, vuốt ve tấm lưng trần trơn mịn của cậu. Hai người đều đã quen ngủ khỏa thân, cơ thể dính sát, bên dưới dán vào nhau, cảm giác vô cùng thân mật.

"Ưm..." Lộc Hàm khẽ chuyển động, giống như lợn con chôn sâu vào trong lòng hắn.

Ngô Thế Huân ôm chặt cậu, trong lòng có cảm giác yêu thương và bảo vệ mãnh liệt. Mặc dù người yêu của hắn rất xuất sắc, ôn hòa như ngọc, kiếm tiền giỏi, nghiệp vụ cũng giỏi, lại giống như bây giờ, lẳng lặng nằm trong lòng hắn, khiến cảm xúc của hắn dạt dào như thủy triều tràn ra.

Đã sống chung với nhau mấy tháng, cũng đã thỏa thích âu yếm từng chút trên cơ thể đối phương nhưng chỉ vừa ngửi được mùi hương của cậu, thằng nhóc của hắn lại kích động không thôi, cảm giác thế nào cũng không đủ, làm cho hắn bình thường bị người yêu chửi là "cầm thú" chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới. Cũng không thể trách hắn được, ai bảo người yêu hắn quyến rũ đến thế?

Kì thật ngay từ đầu, cậu đã thầm yêu Ngô Thế Huân, là Lộc Hàm đột nhiên bùng phát, mới khiến hắn nhận ra, hóa ra người anh em của hắn có tình cảm khác thường với hắn. Lúc đó Ngô Thế Huân không chỉ không thể tiếp nhận mà còn bị kích động quá mức lỡ miệng mắng chửi, làm tổn thương cậu rất nhiều, khiến cậu phải rời xa quê hương, li biệt ba năm.

Ba năm sau, sau khi gặp mặt thì Ngô Thế Huân mới phát hiện đối phương rất quan trọng với mình. Trong suốt ba năm, nội tâm hắn cực kì vắng vẻ trống rỗng, giống như đã mất đi một vật vô cùng quan trọng trong cuộc đời hắn. Chỉ có lúc này đây, đối phương như con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn, mới cho hắn cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có. Không muốn từ bỏ, cũng không thể từ bỏ. Rõ ràng cậu yêu hắn trước nhưng càng ngày hắn càng chìm sâu vào. Tuy nhiên Ngô Thế Huân không hề oán giận, bởi lẽ hắn biết, chính hắn cũng rất yêu cậu.

"Cục cưng Tiểu Hàm, thức dậy nào.... Đừng ngủ nữa, một mình anh thức cô đơn lắm..." Ngô Thế Huân nghiêng người hôn cậu, ngậm lấy hai cánh môi thơm ngát mê người, mút vào thật sâu...

"Ư...." Lộc Hàm phát ra tiếng rên mơ hồ, lông mi dày cong vút khẽ khàng run rẩy, để lộ một phần mắt mông lung mờ mịt.

Ngô Thế Huân cảm thấy thân dưới nóng lên, nhịn không được lật người qua áp lên trên người cậu, vừa hôn sâu vừa ma sát, sau vài cái, thằng nhóc của hắn căng cứng, kích động chảy ra dịch. Ngô Thế Huân luôn có cảm giác đôi phương có thể điều khiển hắn, dù cậu không làm bất kì động tác dụ người nào, chỉ cần chạm vào cơ thể cậu, dục vọng của hắn hừng hực trướng lên, giống như vừa dùng thuốc kích thích.

Nhất là vào buổi sáng sớm, dục vọng bốc lên cuồn cuộn, không thể ngừng được. Ngô Thế Huân không phải là dạng người sẽ kiềm nén chính mình, ngay lập tức cầm lấy dầu bôi trơn đặt ở trên tủ đầu giường, lấy một chút trên ngón tay, vội vã xâm nhập vào phía sau của Lộc Hàm.....

Rất thuận lợi cắm vào hai ngón tay, xoay quanh nhẹ nhàng dán phết, tạo nên âm thanh đầy dâm mỹ. Bên trong Lộc Hàm mềm mại lại nóng ấm, khẽ khàng ngậm lấy hai ngón tay hắn, dễ chịu đến mức hắn càng trướng lên. Độ phù hợp của thân thể hai người cực cao, không cần tốn nhiều thời gian làm khúc dạo đầu. Lộc Hàm thích ứng rất nhanh, sau khi ngón tay xâm nhập liền lập tức có thể làm, trong lúc động tình, hậu huyệt mê người còn tự động phân bổ chất lỏng, sự kết hợp của hai người càng giống như sữa hòa nước.

So với những kinh nghiệm tuyên bố trên internet, mặt sau của đàn ông luôn luôn chặt đến dị thường, cho dù làm tốt khúc dạo đầu nhưng cũng sẽ đau đớn không ngớt, Ngô Thế Huân cảm thấy mình đã tìm được bảo vật đặc biệt. Đương nhiên, người hắn yêu là Lộc Hàm, không phải chỉ mỗi thân thể cậu. Chỉ là quan hệ tình dục hài hòa càng tăng cường củng cố tình yêu, đây chính là điều không thể nghi ngờ.

"Tiểu Hàm.... Anh thật sự không nhịn được.... Anh đi vào đây....." Ngô Thế Huân nín thở đẩy vào mật huyệt của cậu, phân thân cứng rắn trong chớp mắt được vách ruột mềm mại như nước bao vây. Một dòng điện đánh vào đại não, Ngô Thế Huân lập tức phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, cái mông căng lên cố sức đẩy dương vật nóng như lửa sâu vào trong......

"A..." Lộc Hàm bị hắn làm tỉnh, vẻ mặt biếng nhác mở mắt. Vừa mới dậy còn chưa rõ nguyên do, chỉ cảm thấy dị vật nóng bỏng căng cứng ở trong cơ thể, khi nhìn thấy hạ thể dính chặt cùng một chỗ thì liền biết xảy ra chuyện gì, dù sao cũng không phải mới một hai lần.

"Thế Huân, lại nữa rồi! Anh là cầm thú hả? Bao giờ cũng thừa dịp tôi ngủ mà làm chuyện này!" Lộc Hàm tức giận đá đá hắn, nhưng mới động đậy lại càng siết chặt vật nam tính trong cơ thể khiến hai người đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ.

Ngô Thế Huân vội vàng hôn môi cậu, không chút xấu hổ cười nói, "Tiểu Hàm...... Ai bảo em chỉ lo ngủ, không thèm quan tâm đến anh, thằng nhóc của anh rất cô đơn....."

"Cô đơn thì có thể gian thi sao? Thế Huân, anh đúng là ngựa đực!" Lộc Hàm lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

"Anh là con ngực đực của em mà." Ngô Thế Huân chà xát khuôn mặt ấm áp của cậu, giống như con chó lớn liếm khóe môi mềm mại của cậu, "Tiểu Hàm, anh 'thú tính' đối với em như thế, chẳng lẽ không tốt sao? Đối với người khác anh sẽ không tùy tiện cương đâu, chỉ có em mới khiến anh không thể khống chế được."

"Nói hươu nói vượn, anh càng ngày càng nói năng ngọt xớt."

"Anh thật tâm mà." Ngô Thế Huân oan ức nói, đem tay cậu chạm vào nơi hai người kết hợp, "Tiểu Hàm, em sờ xem, nó nóng và cứng bao nhiêu là biểu hiện anh nghiêm túc với em bấy nhiêu!"

Người này da mặt còn dày hơn da trâu, mũi tên không chọc thủng được, Lộc Hàm đảo mắt kinh thường, lười mắng hắn.

"Tiểu Hàm, bên trong em thật nóng... thật khiến anh không chịu nổi..." Ngô Thế Huân thở gấp bắt đầu vận động, vừa rên rỉ vừa di chuyển, hứng tình không chịu được. Hắn hé môi, đôi mắt sáng quắc, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy khao khát, rất giống động vật hoang dã đang làm tình. Lộc Hàm phải công nhận, hắn nhìn vô cùng gợi cảm.

Đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, dưới thế tiến công mạnh bạo của hắn, cậu trở nên hỗn loạn. Lộc Hàm mơ màng vươn tay ôm cổ hắn, quấn chân lên hông hắn, mỗi lần bị đẩy vào, cơ thể run rẩy, hai gò má ửng hồng...

"Tiểu Hàm...." Ngô Thế Huân bị cậu làm cho kích động liên hồi, máu trong cơ thể sôi sục. Lộc Hàm mới tỉnh dậy thật sự rất đáng yêu, ở giữa ranh giới tỉnh và mê, luôn luôn dịu ngoan ôm lấy hắn, mặc hắn làm gì thì làm. Phản ứng của cậu cũng thành thực hơn so với thường ngày, khi thoải mái sẽ rên rỉ không ngừng, còn chủ động ôm cổ hắn, liên tục hôn hắn.

"Ưm... A......." Không biết là do buổi sáng dục vọng của đàn ông cực kì mãnh liệt hay sau khi tỉnh ngủ thì cơ thể vô cùng mẫn cảm, Lộc Hàm chỉ cảm thấy dương vật trong cơ thể cậu nóng bỏng như lửa, mỗi lần đâm vào có thể thiêu rụi toàn thân cậu, khiến cậu tỉnh táo hơn.

Sức nóng cuồn cuộn không ngừng, trong mật huyệt khuếch tan ra, từng đợt càng thêm mạnh mẽ. Cậu hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm, tựa như toàn bộ thế giới chỉ còn lại người đàn ông trước mặt này và dục vọng to lớn nóng bỏng của hắn. Vách ruột nhạy cảm hoàn toàn ôm lấy hắn, tự động co rút lại..... Cảm giác đê mê mãnh liệt bắt đầu bốc lên, cậu phải gắt gao nắm chặt vai hắn mới không rơi xuống vực sâu không đáy.

"Thế Huân....... Chậm một chút......." Lộc Hàm ôm hắn, liếm bờ môi khô khốc.

Đầu lưỡi hồng nhạt mềm mại như ẩn như hiện sau hàm răng màu trắng. Đôi môi trơn bóng vết nước, hai con ngươi ngập nước càng khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy máu mũi chuẩn bị phụt ra, cả người rạo rực phấn chấn, tấn công càng thêm mạnh mẽ....

"A.... a....." Lộc Hàm bị hắn làm cho cả người dao động, toàn bộ cơ thể tê liệt nằm trong lòng hắn, ý thức mơ hồ không rõ.....

Sợ đối phương không chịu nổi kích thích mà bắn quá nhanh, cũng sợ động tác điên cuồng của mình sẽ làm cậu bị thương, Ngô Thế Huân từ từ dừng lại để cậu thở dốc trong chốc lát. Vật nóng trong cơ thể không còn vận động, Lộc Hàm đỏ mặt, hơi mở mắt ra, vẻ mặt có chút bất mãn rất đáng yêu, khiến Ngô Thế Huân chợt bật cười, "Tiểu Hàm, gọi anh một tiếng chồng đi, không gọi sẽ không cho em." Dứt lời, xấu xa đẩy về phía trước....

Lộc Hàm hận không thể đạp hắn một phát, "Ai thèm gọi anh là chồng."

"Mặc dù em không chịu gọi, nhưng đây là sự thật. Gọi một chút đi, không mất miếng thịt nào đâu." Ngô Thế Huân cười xấu xa, nói, lật người cậu lại để cậu nằm sấp trên giường, đỡ lấy thắt lưng cậu, nâng mông cậu lên, rồi tiến thật sâu vào......

Tư thế này có thể tiến nhập rất sâu khiến Ngô Thế Huân vô cùng vui sướng, hắn thích tư thế này. Mặc dù không thể nhìn thấy vẻ mặt khiêu gợi của Lộc Hàm, nhưng có thể xoa nắn hai bờ mông tròn và trắng nõn của cậu, kéo dài truy đuổi, rất dễ dàng ma sát đến điểm G của đối phương, để cho hai người đều có thể hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt nhất.

"A......" Quả nhiên, bị hắn đâm vào thật sâu như thế, Lộc Hàm lập tức phát ra tiếng rên rỉ. Cả người bị hắn làm cho lắc lư trước sau, giống như làn sóng đánh vào con thuyền. Cậu gắt gao tóm lấy gối đầu. Đầu cậu lún vào trong gối, tầm mắt có thể dễ dàng thấy chính mình bị hắn dũng mãnh va chạm.

Túi da phía dưới của hắn trướng to có tiết tấu đánh vào mông cậu, phành phạch rung động, âm thanh dâm mỹ không ngừng truyền vào màng tai, mà dục vọng đứng thẳng từ lâu của cậu cũng bị hắn đụng đến lắc lư dao động, ngay cả hai quả cầu cũng dao động không ngớt.... Lộc Hàm vội vàng nhắm mặt lại, không dám nhìn tiếp hình ảnh quá mức tình sắc này. Kích thích thị giác mãnh liệt làm cậu mặt đỏ tim run, càng kẹp chặt dương vật của hắn.

Xấu hổ lẫn phấn khích không gì sánh được, cả người hỗn loạn, cảm giác thỏa mãn khó có thể khống chế truyền khắp toàn thân. Lộc Hàm duỗi tay muốn nắm lấy dục vọng đã trương to của mình nhưng bị hắn ngăn lại. Ngay lúc phân thân bị bàn tay nóng bỏng của hắn chạm vào, cao trào chợt đến.........

Hai người đồng loạt rơi vào vực sâu khoái cảm, trước mắt tối sầm. Khi cảm thấy một dòng dịch nóng bắn vào trong cơ thể thì Lộc Hàm cũng co giật mà phun ra....

"Tiểu Hàm, em đỏ mặt, rất đẹp, rất quyến rũ........." Ngô Thế Huân ôm cậu ngã vào giường, không ngừng hôn phần gáy ướt mồ hôi của cậu, hưởng thụ cảm giác bị nội bích của cậu kẹp chặt, thừa dịp dương vật còn chưa mềm nhũn, nhẹ nhàng chạm vào điểm G của cậu. Lộc Hàm đột ngột bật ra tiếng rên mê người cực điểm, hại Ngô Thế Huân bắn toàn bộ tinh dịch không thiếu một giọt nào vào trong cơ thể cậu.

Sau khi dư vị cao trào qua đi, Ngô Thế Huân mới thỏa mãn rút ra, ôm Lộc Hàm toàn thân vô lực đi tắm rửa. Tắm xong, hai người ngồi trên sô pha mềm mại trong phòng khách, chà lau mái tóc ẩm ướt của nhau.

Ngô Thế Huân nuốt nước bọt, kì kèo với Lộc Hàm, "Tiểu Hàm, anh đói bụng rồi......."

"Nếu không động dục thì chính là muốn ăn, anh là vượn chưa tiến hóa thành người à?" Quả nhiên, nghe được lời trách mắng của Lộc Hàm, tóc cũng bị cậu vò cho rối bời.

"Nhưng mà anh đói lắm, vừa rồi làm quá kịch liệt........." Ngô Thế Huân giống như con chó giữ nhà to bự mà hiền lành, lỗ tai rũ xuống thương cảm nhìn cậu, vẻ mặt gào khóc đòi ăn.

"Anh cũng thật là......" Sớm biết hắn là điển hình cho thú vật hay động dục, có tiếp tục mắng hắn là cầm thú cũng không có ích gì. Lộc Hàm chỉ có thể tự than thở số mình thật khổ, cử động cơ thể đau nhức, đi vào bếp nấu bữa sáng cho đối phương.

"Tiểu Hàm, em thật tốt." Ngô Thế Huân nhắm mắt theo sát bên cạnh cậu, thỉnh thoảng bóp vai và thắt lưng cậu, đem cằm gác lên hõm vai cậu, thừa dịp lén hôn vài cái.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, ngược lại càng thú vị. Sau khi bữa sáng kiểu tây thơm ngào ngạt được nấu xong, họ vừa ăn vừa đút cho đối phương, bầu không khí tràn ngập màu hồng. Mặc dù có chút khổ cực, nhưng nhìn đến vẻ mặt ăn sáng ngon lành của người yêu, Lộc Hàm đều cam tâm tình nguyện. Tuy rằng người này càng ngày càng quá đáng, nhưng mà cũng tại mình nuông chiều hắn quá nhiều, mình cũng có phần sai, aizz, thật sự không có thuốc chữa!

Ăn xong bữa sáng, Ngô Thế Huân lái xe đi làm. Cách công ty chừng trăm mét, hắn chọn một nơi vắng vẻ, để Lộc Hàm xuống, tránh cho người khác thấy cảnh hai người cùng đi với nhau. Yêu nhau trong công sở, lại là hai người đàn ông, bất luận thế nào cũng là cấm kị. Cho nên họ mới ước định, trong công ty họ là đồng nghiệp, không được thể hiện bất kì tư tình gì. Không được gọi điện thoại cũng không được ăn trưa cùng nhau. Thế cho nên Ngô Thế Huân rất không vừa lòng, nhưng Lộc Hàm quá bảo thủ, hắn cũng chỉ có thể chiều cậu.

Lộc Hàm đi sau Ngô Thế Huân, vào công ty, đi thang máy lên thẳng lên tầng làm việc của tổng giám đốc UNIS Tạ Ngôn. Cậu là trợ lý riêng của Tạ Ngôn, mà Ngô Thế Huân là quản lí thị trường, mặc dù làm cùng một công ty nhưng trách nhiệm và địa điểm làm việc khác nhau. Trừ phi công ty họp hoặc có việc thương lương, nếu không khó có thể cùng chỗ với nhau.

Bắt đầu vào làm, cậu mở máy tính, xem nhiệm vụ và lịch làm việc, trả lời email, nhiều giờ sau, Tạ Ngôn mới chậm chạp đến.

"Anh Tạ Ngôn, chào buổi sáng." Lộc Hàm mở lời chào hỏi.

"Chào em." Tâm trạng của Tạ Ngôn có vẻ rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng, tinh thần sáng láng, khóe môi cương nghị thậm chí còn có vẻ muốn cười, khiến người khác phát sợ, chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng tây?

"Anh Tạ Ngôn, hôm nay tâm trạng của anh không tệ nha." Lộc Hàm thử hỏi.

"Bách Tiệm Ly đã trở về, ngay đêm qua."

"A, hóa ra là anh Bách đã về, anh ấy khỏe chứ ạ?" A di đà phật, cứu tinh cuối cùng đã về, sau này tất cả mọi người sẽ sống trong yên ổn! Lộc Hàm cảm động vỗ tay trong lòng.

"Rất tốt, phơi nắng nhiều nên có chút đen đi, anh để cậu ấy ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày."

"Vâng, anh Bách không khỏe phải bồi bổ cho tốt." Lộc Hàm cười nói, "Nhưng mà như vậy, anh Tạ Ngôn lại phải đến muộn mỗi ngày?"

"Làm việc của em đi, đừng nhiều lời!" Tạ Ngôn nghiêm mặt nhìn cậu.

"Tuân mệnh." Lộc Hàm cười thầm.

Buổi trưa. Nhà ăn cho công nhân viên ở tầng một.

Lộc Hàm gọi cơm gà, chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Nhân viên hầu như đã ăn cơm xong, nhà ăn không còn nhiều người lắm, tốp năm tốp ba rải rác. Gặp không ít đồng nghiệp của mình, Lộc Hàm gật đầu chào hỏi. Không thấy người ở phòng thị trường, cũng không thấy bóng dáng Ngô Thế Huân, có phải đi gặp khách hàng rồi không?

Lộc Hàm mở hộp cơm, mùi thơm bay ra. Ức gà được chiên vàng óng, kèm với chút rau xanh biếc, trông rất hấp dẫn. Mặc dù là nhà ăn cho công nhân viên nhưng đầu bếp được mời đến rất có kỹ thuật, thức ăn vừa bổ vừa ngon. Nếu không phải ra ngoài ăn thì có thể ăn ở đây.

Đang lúc Lộc Hàm cầm lấy dao nĩa, ánh sáng trước mặt bị chắn, cậu ngẩng đầu, một cô gái xinh đẹp có mái tóc xoăn màu hạt dẻ mỉm cười nhìn cậu, "Trợ lý Lộc."

"Cô là......." Rất quen, nhưng cậu không nhớ ra là ai.

"Em là Tiểu Lỵ, nhân viên phòng thị trường."

"Xin chào, tìm tôi có việc sao?"

"Có thể ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện không?"

"Đương nhiên rồi, mời ngồi." Lộc Hàm kéo ghế ra dùm cô, để cô ngồi đối diện mình.

"Sao trợ lý Lộc lại ăn một mình? Thật là lạ." Tiểu Lỵ cười nói, không hổ là nhân viên phòng thị trường, cử chỉ rất trang nhã, cũng rất giỏi nói chuyện.

"Sao lại lạ?" Lộc Hàm mỉm cười.

"Không hợp với anh, nếu anh đồng ý, không ít cô gái ở UNIS muốn cùng anh ăn cơm! Nói không chừng, em bây giờ đã trở thành trung tâm để các cô ấy ghen tỵ." Tiểu Lỵ mỉm cười, nhanh chóng liếc mắt nhìn bốn phía. Mặc dù không nhiều người lắm nhưng đã có người chú ý đến hai người họ, ánh mắt tò mò.

"Tôi được hoan nghênh như thế sao?"

"Đương nhiên, anh và quản lí Ngô đều là đàn ông độc thân hoàng kim trong mắt chị em UNIS"

"Quá khen quá khen." Lộc Hàm chỉ có thể cười khổ.

"Đúng rồi, nghe nói anh và quản lí Ngô là bạn học thời đại học, nhất định tình cảm rất tốt." Tiểu Lỵ mở hộp cơm, dùng dĩa ăn lấy một ít rau xà lách và cơm đưa vào trong miệng. Bây giờ các cô gái đều muốn giữ dáng đẹp, đã ăn ít lại còn ăn đồ ăn dễ tiêu, thật giống giáo sĩ hồi giáo.

"Cũng tạm, chúng tôi là bạn học đại học."

"A.... Chuyện của quản lí Ngô, chắc chắn anh biết rất rõ?" Tiểu Lỵ nháy hàng lông mi rất dài, cẩn thận hỏi. Đến đây, trong lòng Lộc Hàm đã rõ ràng, không khỏi mỉm cười, "Tiểu Lỵ, cô muốn nói gì cứ nói thẳng."

"Cái này......" Cô nàng giống như một chuyên gia thẳng thắn, vậy mà cũng đỏ mặt, "Em chỉ muốn biết, nghe nói quản lí Ngô đã chia tay với bạn gái hẹn hò hơn nhiều năm, không biết có phải thật không."

"Thật hay giả, hỏi anh ta chẳng phải sẽ biết sao?" Thằng cha Ngô Thế Huân này, xem ra vẫn còn rất được hoan nghênh. Hai người ở cùng phòng ban, không biết cái tên kia đã vô tình trêu chọc cô bao lâu. Lộc Hàm tỉnh bơ, xuyên dĩa qua một miếng thịt gà, cho vào miệng, cố gắng nhai nuốt.

"Bởi vì không biết phải hỏi như thế nào, nên mới tìm anh."

"Quả thật đã chia tay." Câu trả lời khẳng định khiến đôi mắt cô sáng ngời, Lộc Hàm có chút không nỡ, định nhắc nhở cô, "Nhưng, bây giờ anh ta đã....."

"A? Đã gì cơ? Có phải anh ấy đã có người yêu mới?"

Đóm lửa chợt lóe lại tắt trong chớp mắt. Chăm chú nhìn con ngươi lo lắng trợn to của cô, Lộc Hàm do dự. Cậu đã trải qua cảm giác yêu đơn phương, tuyệt vọng khi biết người mình yêu đã có người khác, cho nên không nỡ tùy tiện phủ định thay đối phương.

"Không biết, tôi chỉ biết là, bây giờ anh ta đang độc thân. Mặc dù chúng tôi học cùng trường đại học nhưng có một số chuyện, cô tự mình hỏi anh ta thì hơn."

"Vậy được rồi, cảm ơn anh." Tiểu Lỵ thản nhiên cười, có chút dễ thương và e thẹn.

Nếu như không phải vì cậu, có thể bây giờ Ngô Thế Huân đã kết hôn cùng với cô gái đáng yêu giống như thế này, nói không chừng hôm nay đã có vài đứa con rồi. Mặc dù tất cả là sự lựa chọn của hắn nhưng Lộc Hàm rất rõ ràng, chính cậu là người phá vỡ cuộc sống vốn có của hắn.

Trong lòng có cảm giác phức tạp, Lộc Hàm yên lặng ăn xong bữa cơm.

Ăn cơm xong, Lộc Hàm và Tiểu Lỵ sóng vai đi ra khỏi nhà ăn. Đang chờ ở thanh máy, đột nhiên nghe được tiếng gọi "Lộc Hàm". Cậu quay đầu lại, là Ngô Thế Huân, hắn đang từ bên ngoài tiến đến, bên cạnh còn có nhân viên nghiệp vụ, vài cái bước chân đã đến trước mặt cậu.

"Quản lí Ngô, xin chào." Lộc Hàm chào hỏi hắn như những đồng nghiệp bình thường.

"Tiểu Lỵ? Sao cô và cậu ấy lại cùng một chỗ? Khi nào thì biết nhau?" Ngô Thế Huân nhìn hết bên này sang bên kia, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

"Mới vừa rồi, trợ lý Lộc ở nhà ăn, em tùy tiện nói với anh ấy vài câu." Tiểu Lỵ cười giải thích với Ngô Thế Huân.

"À." Ngô Thế Huân lên tiếng, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, phân phó hai người, "Các cô đi vào trước, tôi có chuyện cần nói với Lộc Hàm."

Đợi hai người kia vào thang máy xong, Ngô Thế Huân mới nắm lấy tay Lộc Hàm kéo đến chỗ bí mật góc thang bộ, nhỏ giọng, lập tức hỏi, "Tiểu Hàm em sao lại cùng Tiểu Lỵ một chỗ? Có phải cô ta thích em? Em không làm gì xằng bậy với người khác sau lưng anh chứ?"

Lộc Hàm vừa bực mình vừa buồn cười, "Anh đừng tưởng có gió thì trời mưa, chưa gì đã ghen tuông ngất trời có được không?"

"Rõ ràng anh thấy em và cô ta vừa đi vừa cười, ra vẻ rất thân mật, khẳng định có vấn đề!"

"Vấn đề cái đầu anh ấy!" Lộc Hàm hăng hăng liếc mắt nhìn hắn, "Người ta thích anh, không hiểu tình cảm của người ta chỉ có đồ ngốc nhà anh. Tôi còn một đống việc, mặc kệ anh đó." Dứt lời, liền rời bỏ hắn, đi về phía thang máy.

"Tiểu Hàm.... Tiểu Hàm...." Ngô Thế Huân đuổi theo, bị ánh mắt sắc bén của Lộc Hàm đảo qua, mới ý thức được mình gọi cậu quá thân mật, vội vã đổi giọng, "Lộc Hàm, em chờ một chút, anh............"

Lộc Hàm mặc kệ hắn, ấn nút, mặc hắn ở bên ngoài.

Kì thật Lộc Hàm không tức giận, chỉ cảm thấy phức tạp. Con đường này, vô cùng gian nan, thật vất vả mới bên nhau, ai cũng không muốn từ bỏ. Sau một lúc không xác định và lo lắng, Lộc Hàm vứt nó ra sau đầu, tích cực tập trung vào công việc.

Bất tri bất giác, đã qua giờ tan tầm. Sau khi thu dọn xong, Lộc Hàm vốn định đi nhờ xe về nhà, đi đến phòng thị trường, vừa đến cửa thì nghe được tiếng bước chân lộn xộn và một giọng nữ trong vắt, "Quản lí Ngô........." là giọng nói của Tiểu Lỵ, Lộc Hàm ngẩn ra, vô thức tránh vào góc tường bên trong hành lang.

"Tiểu Lỵ? Có việc gì sao?" Giọng nói trầm trầm của Ngô Thế Huân truyền đến.

"Quản lí Ngô, bây giờ anh chưa về nhà đúng không? Có thể cùng đi ăn cơm tối không?" Quả nhiên là một cô gái dũng cảm, dám ở hành lang công ty đưa ra lời mời với đối tượng.

"Cơm tối?" Giọng nói của Ngô Thế Huân có chút chần chừ, "Có thể, nhưng không phải hôm nay, hôm nào tất cả mọi người rảnh rỗi, cùng nhau đi ăn, tôi mời. Mấy ngày qua, tất cả mọi người đều vất vả, nên thưởng cho mọi người mới đúng."

Thật sự là một thằng đàn ông chậm hiểu! Lộc Hàm hận không thể lấy tập công văn trên tay đập vào đầu hắn vài cái.

"Em không có ý này." Giọng của Tiểu Lỵ dần dần nhẹ đi, lúc này, cho dù có là một cô gái chủ động, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, "Ý em là...... chỉ hai chúng ta... ăn........"

"Hả? Tại sao?" Ngô Thế Huân ngây ngốc hỏi. Lộc Hàm khẽ thở dài, cậu thật sự không nghe nổi nữa.

"Tại sao ư... cái này...." Tiểu Lỵ dường như cũng nghẹn lời, a di đà phật, tự cầu phúc đi...

"A a... Tôi hiểu rồi..."

Cảm ơn trời đất, cuối cùng Ngô Thế Huân cũng phục hồi tinh thần. Tốt xấu gì lúc học đại học hắn cũng đã yêu đương với không ít người, mặc dù có một thời gian không giao thiệp với nữ sinh nhưng cũng không ngốc đến nỗi không biết gì. Thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Lỵ, Ngô Thế Huân bừng tỉnh, "Tiểu Lỵ, tâm ý của cô tôi xin nhận nhưng rất xin lỗi, tôi phải đúng giờ về với vợ tôi." Ngô Thế Huân chạm vào phía sau đầu, thẳng thắn nói.

"Vợ?" Sấm sét giữa trời quang, Tiểu Lỵ bị đả kích nghiêm trọng.

"Đúng vậy, tôi có vợ rồi, cô không biết sao?"

"Nhưng... em chưa bao giờ thấy anh đeo nhẫn kết hôn, trên tay anh không có gì....."

"Bởi vì tôi quá bất cẩn, luôn vứt bừa bãi. Nhẫn kết hôn rất quý, rớt mất thì hỏng bét. Cho nên tôi mới xuyên nó vào vòng cổ, treo ở trên cổ, cô xem........" Ngô Thế Huân hẳn là đang lấy chiếc dây chuyền trên cổ hắn cho cô xem. Lộc Hàm cũng có một chiếc nhẫn giống như vậy, cũng được xuyên vào vòng cổ. Cách một lớp áo sơ mi, cậu không khỏi nhẹ nhàng đè lên chiếc nhẫn nho nhỏ, lắc đầu. Không biết nên mắng hắn không hiểu phong tình hay là tán thưởng hắn thần kinh thô.

"Đúng là vậy... Xin lỗi.... Vậy, em về trước đây......"

Sau đó là một chuỗi tiếng giày cao gót truyền đến, Lộc Hàm lùi cơ thể vào, thấy Tiểu Lỵ như một trận gió mạnh thổi qua. Thấy cô chật vật chạy trốn, Lộc Hàm cảm thấy đau khổ thay cô. Trong chốc lát hành lang trở nên yên tĩnh, tiếng bước chân của Ngô Thế Huân vang lên, ngay khi người đàn ông chậm hiểu kia xẹt qua người cậu thì Lộc Hàm nhịn không được mà gọi tên hắn, "Thế Huân."

"Tiểu Hàm? Sao em lại ở đây?" Ngô Thế Huân quay đầu lại, thấy cậu, liền ngạc nhiên.

"Đến được một lúc rồi. Định cùng anh về nhà, nhưng thấy Tiểu Lỵ tìm anh có việc, nên chờ một chút." Lộc Hàm mỉm cười.

"Vậy... Em nghe được hết rồi?" Ngô Thế Huân ngẩn người, sờ sau đầu.

"Toàn bộ."

"Tiểu Hàm, em hẳn là biết, anh không hề trêu chọc người ta, là do cô ta......." Đại khái sợ Lộc Hàm tức giận, Ngô Thế Huân vội vàng nắm cánh tay cậu, nhỏ giọng giải thích.

"Được rồi được rồi, không cần giải thích, tôi hiểu." Lộc Hàm ngăn cản lời hắn, oán giận véo má hắn, "Cái người này, tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài của anh lừa, kì thật anh vừa ngốc nghếch vừa chậm hiểu, còn suốt ngày động dục, ai thích anh quả thật không may mắn."

"Em đang nói chính mình sao?" Ngô Thế Huân cười ngây ngô, vẻ mặt vô tâm vô phế khiến Lộc Hàm gia tăng lực, sau cùng hắn cuống quýt cầu xin tha thứ, "Tiểu Hàm, đau quá........"

"Tại anh thôi."

"Được rồi, Tiểu Hàm, chúng ta về nhà đi. Ở công ty không an toàn, bị người phát hiện, anh thì không sao nhưng em da mặt mỏng, chắc chắn sẽ cảm thấy như trời sắp sụp xuống." Hắn nắm chặt tay cậu, cười nói, "Tiểu Hàm cục cưng của anh, kì thật làm sao phải sợ thế? Anh còn ước tất cả mọi người đều biết em là vợ của anh, như vậy có thể đánh đuổi đám ong mật vây quanh em, cũng đỡ khiến anh phải làm người xấu, từ chối cô gái dễ thương như vậy."

"Anh trêu chọc mấy bông hoa mà ít sao? Còn lo lắng đến tôi."

"Tại em không cảm nhận được thôi, kì thật trong công ty có khối người thích em. Em đẹp trai, tốt tính, lại thông minh, là kiểu nam nữ đều thích, anh lo lắng không để đâu cho hết."

Liếc mắt nhìn người đàn ông ăn không nói có này, Lộc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Thật quan tâm quá nhỉ."

Hắn cười cười, tiếp tục nắm chặt tay cậu, đi đến bãi đỗ xe ngầm. Thấy có người đến mới thả ra một chút, chờ người đi qua lại nhanh chóng nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau. Biết rõ mạo hiểm nhưng Lộc Hàm không muốn hắn buông ra.

Ngồi vào trong xe, không gian khá an toàn, Ngô Thế Huân nghiêng người, vươn tay phải vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của cậu, "Tiểu Hàm, anh biết em đang nghĩ cái gì."

"Nghĩ cái gì?" Lộc Hàm vẫn không nhúc nhích, ngón tay của hắn đi lên đi xuống trên má cậu, da tay dày, rất thoải mái và ấm áp.

"Em vẫn luôn nghĩ ràng, anh rõ ràng có thể vẫn đi con đường đó, nhưng lại bị em ảnh hưởng mới đến con đường này, cho nên em vẫn có cảm giác tội lỗi, phải không?" Ngô Thế Huân nhấn mạnh chữ "con đường đó" và "con đường này".

"Đó là sự thật." Lộc Hàm nhỏ giọng nói.

"Ngu ngốc, anh chỉ biết em toàn để bụng những chuyện không đâu." Ngô Thế Huân than thở, chọt chọt làn da mềm mại trên mặt cậu, giơ cằm cậu lên, nhẹ nhàng hôn một cái, "Anh yêu em, chỉ yêu mình em."

"Thế Huân......."

"Nếu không có em, anh có thể sống sót, nhưng sẽ vô cùng trống rỗng buồn tẻ. Giống như lúc trước, bất luận hẹn hò với ai, trong lòng anh vẫn cảm thấy trống rỗng vắng vẻ. Nếu không có em, anh có lẽ sẽ sống như bình thường, đây là ý nghĩ cực kì vô trách nhiệm. Chính bởi vì em, hiện tại anh mới có thể hạnh phúc vui vẻ. Ở bên em, là quyết định của mình anh, cũng là quyết định chính xác nhất trong cuộc sống của anh. Không có em, anh không thể hạnh phúc, em hãy nhớ kĩ điều này!"

"Thế Huân......." Vốn tưởng rằng hắn luôn lơ đễnh cẩu thả, không ngờ cũng quan tâm đến người khác như thế.

"Tiểu Hàm, em có thể hỏi anh nhiều hơn một chút, cũng có thể tùy hứng một chút. Em ngoan ngoãn như thế, lo lắng nhiều cho anh thế, khiến anh rất đau lòng." Hắn nở một nụ cười quyến rũ, đến gần hôn cậu. Hai người chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt cùng chung tâm ý, hoàn toàn quên đi tất thảy. Trong bãi đỗ xe ngầm vắng vẻ, chỉ có tiếng tim đập kịch liệt hòa vào nhau.

Cứ thế tiếp tục sống chung với hắn đi! Mặc dù hắn là người rất chậm hiểu, rất thô lỗ, rất vô tình, một đêm bảy lần động dục với mình, nhưng cũng là người cậu yêu. Toàn tâm toàn ý đối tốt với cậu. Sau khi tỉnh ngộ liền thay đổi hoàn toàn, tốc độ 'tiến hóa' khiến người khác nghẹn họng trân trối. Nói chung, những ngày tương lai rất đáng chờ mong.

"Anh đưa nhẫn cho em, em vẫn đeo chứ?" Ngô Thế Huân buông cậu ra, hỏi. Nhẫn là quà tặng lễ tình nhân. Lúc đó Lộc Hàm không có bất kì tâm lý chuẩn bị nào, sau khi mở hộp gấm, bị sốc nặng. Bộ dạng cảm động ngốc nghếch đó bị Ngô Thế Huân cười nhạo mãi.

"Đương nhiên vẫn đeo." Lộc Hàm móc ra chiếc nhẫn đồng dạng cho hắn nhìn.

"Vậy là tốt rồi." Hắn thỏa mãn cầm lấy chiếc nhẫn, hôn môi, nhét nó trở lại, rồi nói, "Giữ gìn cho tốt, không được đánh mất."

"Không có khả năng đó, anh tự lo cho mình thì hơn."

"Cho nên anh mới treo nó ở chỗ này, ngay cả tắm rửa cũng không dám tháo xuống." Ngô Thế Huân cố sức vỗ vỗ ngực. Lộc Hàm mỉm cười, trong lòng ấm áp.

"Tiểu Hàm, anh đói........" Sau khi khởi động xe, Ngô Thế Huân chẳng an phận được bao lâu, thương cảm làm nũng với cậu.

"Được rồi được rồi, chờ một chút. Về đến nhà, tôi sẽ nấu cơm cho anh." Lộc Hàm sờ sờ mái tóc hơi rối của hắn.

"Tiểu Hàm, anh muốn ăn em.........." Ngô Thế Huân hưng phấn nói.

"Sáng sớm anh vừa mới làm.........." Lộc Hàm bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán, cảm thấy hai chân như nhũn ra. Cứ tiếp tục thế này có lẽ sẽ bị làm đến chết.

"Một lần sao đủ, thằng nhóc của anh chắc chắn cảm thấy chưa đủ!"

"Anh không phải là người, mà là cầm thú!"

"Tiểu Hàm, em thật keo kiệt, số anh thật khổ.... Buổi tối không được ăn những thứ nhiều calo thì không nói, ngay cả làm tình cũng không đủ, thật không có nhân tính........." Ngô Thế Huân ra nước mắt nước mũi mà lên án.

"Họ Ngô kia, anh mà còn ầm ĩ, tối nay ra phòng khách ngủ!" Lộc Hàm tức giận.

"Được rồi được rồi..... Vậy chí ít để anh ôm em đi ngủ mới được."

"Ngày nào anh chả ôm tôi ngủ? Có lúc còn nằm trên người tôi, hại tôi cả người tê dại........"

"Thật sao? Tiểu Hàm, em có thể gọi anh dậy mà."

"Có thể nhưng quay người lại, anh lại đè lên."

"Tiểu Hàm, chắc chắn là tại em quá quyến rũ, không đè em không ngủ được."

"......."

Thật sự là cuộc đối thoại ngốc nghếch! Có lẽ những người đang yêu nhau đều là những kẻ ngốc. Họ đều ngốc đến mức vui vẻ chịu đựng, tình nguyện cả đời làm kẻ ngốc của tình yêu!

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro