Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thi vào cao đẳng đại học chỉ còn tính bằng ngày.
Cuối tháng năm, tính khí ông trời cũng đâm ra thất thường đến lạ, thoắt nắng đó thoắt lại mưa đó, khi thì oi ả cháy da, lúc lại mù trời mịt đất. Từ đống sách vở chất cao như núi, một cậu con trai ngẩng đầu lên, thở ra một hơi dài phiền não, vẻ bức bối cùng mệt mỏi lộ rõ nơi hai hàng chân mày nhăn khít vào nhau.
"Căng thẳng sao?" Lộc Hàm với tay nhặt lấy quyển bài tập nằm giữa mớ tài liệu vứt lung tung trên bàn, vừa giở ra xem vừa nói, "Đề ra mục tiêu cao như vậy để làm gì chứ?"
"Vẫn còn tốt chán." Ngô Thế Huân miễn cưỡng ngồi thẳng người dậy, chống tay nhìn về phía Lộc Hàm đang rà tay qua khắp các mặt giấy chi chít những dòng chữ đen đen đỏ đỏ mà chăm chú xem xét, "Đại học E, đó là chỗ nào chứ hử?! Thiên đường của tình yêu!"
Học sinh khắp các trường phổ thông trong thành phố từ lâu vốn đã có lời truyền tai nhau thế này: chơi, tại đại học F; ở, thì kể đến J; ăn, xin đến trường T; yêu, trường E là nhất. Bốn trường vừa kể trên trong giới cao đẳng đại học ở thành phố S này được mệnh danh là "tứ đại danh giáo". Mỗi năm đến kỳ tuyển sinh lại trở thành một đích nhắm mơ ước trong mắt các sĩ tử, cũng không biết có cả thảy bao nhiêu thí sinh cuối cấp ngày đêm ôm mộng, nộp đơn xin thi vào.
Lộc Hàm nhìn xuống quyển vở đang bày ra trước mặt, chữ viết tuy rằng có hơi cẩu thả vội vàng nhưng cách trình bày cẩn thận chăm chút, thậm chí cả phần giấy trắng bên lề cũng được tận dụng để chú thích thêm những điểm khó hiểu trong quá trình giải bài. Rất tự nhiên mà nhớ lại lúc sơ trung, khi đó, vở bài tập của Ngô Thế Huân lúc nào cũng bỏ trống, một chữ cũng không thấy. Bây giờ thì sau mỗi kỳ thi đều có tên trong danh sách một trăm người cao điểm nhất của khối. Thế nhưng, nếu muốn thi vào đại học E thì vẫn chưa thể nắm chắc phần thắng.
"Đại học E...Chốn non xanh nước biếc, tiên cảnh trần gian, mỹ nữ hằng hà sa số nhiều như mây trên trời, mỗi người một vẻ, càng ngắm càng yêu..." Trong lúc đó Ngô Thế Huân vẫn mải mê thả hồn đi đâu đó, đôi mắt lim dim mơ màng, vẻ mặt si mê thỏa mãn, "Này, có nhìn thấy không hả? Cháu nó đang đứng xa xa kia mà vẫy gọi tôi kìa
"
"Phải không đó?" Lộc Hàm cười cười, tiện tay ụp luôn quyển vở đang cầm trong tay xuống, hai trăm trang giấy dày cộm vô tri vô giác không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, thản nhiên chễm chệ ngự trên gương mặt bảnh trai đang bận mê gái của Ngô đại công tử chúng ta, "Í da, tôi cũng thấy rồi, nó đang nói với đằng ấy rằng, Bye Bye!"
Đợt họp phụ huynh cuối kỳ, Lão Du không quên nhắc nhở các bậc phụ huynh: "Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng, người lớn trong nhà cần quan tâm nhiều hơn đến các thí sinh. Đặc biệt là chế độ ăn uống, phải đầy đủ dinh dưỡng và đúng chất. Thuốc bổ tuy rằng rất tốt nhưng so ra vẫn không bằng việc ăn uống đủ chất."
Bà nội Lộc Hàm năm nay cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, lo lắng cho tình hình thi cử của cháu mình, đặc biệt gọi điện thoại đến dặn dò riêng Lộc Hàm: "Hàm Hàm à, con đừng có căng thẳng quá, không có gì phải áp lực cả, nghìn lần đừng hồi hộp, đừng căng thẳng quá nha con..."
Cứ thế mà nhắc đi nhắc lại.
Nghe điện, Lộc Hàm quả thật dở khóc dở cười.
Mẹ Lộc Hàm đi miếu cúng bái, cầu được hai tấm bùa bình an, sau lại đem mấy chai nước suối bày biện trên bệ thờ trước mặt đại tiên, suốt ba ngày ba đêm chuyên tâm thành khẩn vừa viết bùa vừa niệm kinh, thái độ hết sức trang nghiêm cẩn thận, xem ra chỉ còn thiếu mỗi việc thỉnh "vị tiên nhân" kia về ở nhà mình, sớm hôm cung phụng như một tín đồ ngoan đạo.
Ba Lộc Hàm không phản đối không tán thành, chỉ bình luận mỗi một câu: "Đó là mê tín dị đoan."
Nói rồi quay qua lấy hai chai nước suối nhét vào túi sách Lộc Hàm: "Lúc thi có khát thì lấy ra uống nghen con."
Phân nửa những món đồ đó đều là cho Ngô Thế Huân cả. Lúc nhận lấy lá bùa bình an cùng chai nước từ tay Lộc Hàm, vẻ cười cợt bình thường của cậu ta đột nhiên biến mất, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Chỉ có dì là còn nhớ đến tôi." Ánh mắt nhìn thẳng vào Lộc Hàm thoáng hiện sự buồn bã, nụ cười bên khóe môi cũng gượng gạo khó khăn.
Lộc Hàm không quen nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, quay mặt đi: "Đừng nghĩ nhiều như vậy."
Nói rồi, ôm lấy vai Ngô Thế Huân cùng đi vào trường thi.
.
.
.
Lúc ra khỏi cổng trường, Lộc Hàm nhìn thấy Lão Du đang đứng đợi một mình ngay ở bên ngoài. Lúc bình thường, bọn học sinh trong lớp chẳng đứa nào thích nói chuyện với Lão Du, hỏi đến lý do thì ai cũng mặt nặng mày nhẹ kêu ca rằng đó là bởi vì ông thầy đó không những thích giáo huấn học sinh mà tính tình còn rất khư khư bảo thủ. Nhưng lúc này đây, Lộc Hàm lại chủ động đi thẳng đến chỗ Lão Du: "Thầy Cao, đề thi năm nay ra không khó lắm, nội dung đều nằm trong phạm vi mà thầy đã ôn tập mấy hôm giờ, bài làm của em...vô cùng thuận lợi."
"A, thật sao, vậy là tốt rồi, về nhà nhớ nghỉ ngơi nhiều vào, nhiều vào nhé." Vẻ mặt đang căng thẳng của Lão Du sau khi nghe xong những gì Lộc Hàm nói rõ ràng là đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trong một thoáng, khi đôi mắt sau cặp kính trắng ánh lên nét cười vui sướng, mơ hồ nhìn thấy được những nếp nhăn trũng sâu hiện ra nơi đuôi mắt.
Cũng trong một thoáng ấy, một cảm giác nửa ngỡ ngàng nửa kinh ngạc xâm chiếm lấy Lộc Hàm. Người giáo viên đang cười rất hiền đứng trước mặt cậu đây, tuổi đời còn chưa đến bốn mươi, so với cha mẹ cậu thì nhỏ hơn nhiều lắm, ấy thế mà...Loáng thoáng nhớ lại rằng, đã có lần nghe thầy cô trong trường bảo đây là lần đầu tiên thầy Du đảm trách việc chủ nhiệm một lớp ở khối cấp ba, sợ rằng thời gian qua, bao nhiêu tâm sức đều đã đổ dồn cho đám học trò nghịch ngợm trong lớp hết cả rồi. Trong một lúc, thật không biết phải nói gì thêm.
Từ xa xa bỗng nghe thấy tiếng gọi của mẹ, Lộc Hàm đành phải vội vã cúi chào: "Em gặp thầy sau ạ."
Đi được vài bước ngoái đầu nhìn lại, thấy người giáo viên cao gầy ấy vẫn đứng yên ở chỗ cũ, lẳng lặng ngóng trông, bên cạnh là dòng người nói cười không ngớt từ bên trong trường thi vẫn liên tục đổ ra.
.........
Ba ngày thi oanh oanh liệt liệt trôi qua, dần chỉ còn là cái bóng mờ đáng nhớ của chuỗi ngày nghỉ ngơi ba tháng dài đăng đẵng. Từ lúc đi học đến giờ, đây có lẽ là kỳ nghỉ dài ngày nhất mà Lộc Hàm và Ngô Thế Huân trải qua cùng nhau. Đá bóng, đi thư viện, nói đủ chuyện tào lao trên trời dưới đất hoặc là xách xe chạy rong phố xá chẳng để làm gì. Trước thời gian có kết quả thi cứ mặc tình mặc sức rong chơi, gọi là "khổ tẫn cam lai" cũng được, mà bảo là triệu chứng thời kỳ đầu của bệnh tâm thần hậu thi cử cũng chẳng sai. Trên báo chẳng bao lâu đã thấy tung ra bài giải đề của các chuyên gia, internet cũng tràn ngập những bài văn mẫu mực sít sao từng dòng theo barem điểm. Mặc cho chúng bạn xôn xao, phụ huynh kỳ vọng, cả hai đều vờ như không nghe không thấy, có lần còn hợp tác kẻ tung người hứng bày ra vẻ mặt vờ vĩnh mà rằng: "Ơ hay! Có cái đề thi như thế sao? Sao mình lại không nhớ kìa ta?"
Cứ thế, báo ném vào góc nhà, dây mạng cuộn tròn nhét sâu trong xó, mải mê chinh chiến cho đến khi thiên hôn địa ám mới thôi.
Lộc Hàm hỏi Ngô Thế Huân: "Sao lại phải nhất định vào trường E chứ?"
Khi đó, giữa mùa hạ, mặt trời treo mình lừng lững giữa không trung, phả xuống mặt đất những tia nắng chói chang như thiêu như đốt. Cả hai đến nhà Ngô Thế Huân, chui vào phòng trong bật máy điều hòa, chơi cho đến lúc mệt nhoài, mồ hôi túa đầy ra toàn thân, mới cùng nằm lăn ra chiếc giường đôi rộng lớn trong phòng. Đèn trần sang trọng trên cao thả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, từ dưới ngửa mặt nhìn lên mọi thứ đều nhập nhòe không rõ, bóng dáng cầu kỳ của chùm đèn bỗng từ một hóa thành hai, từ hai hóa thành bốn, từ bốn hóa thành sáu...
"Lúc ghi trong phiếu nguyện vọng, cậu điền chẳng phải là đại học E là gì?" Ngô Thế Huân đáp. Trong một thoáng vô tình, tay họ chạm vào nhau. Và sau một phút vô tình ấy, Ngô Thế Huân vẫn không muốn rời ra. Chỉ trách sao thân nhiệt Lộc Hàm thấp như thế, ngay cả giữa hè cơ thể vẫn cứ mát lạnh như một tảng băng trôi. Chạm vào rồi, thật không muốn phải buông tay. "Chỉ mình cậu được phép ghi thế, tôi thì không hay sao?"
Cứ thế, cảm giác nóng hổi từ cánh tay Ngô Thế Huân truyền đến, từng chút từng chút một bao phủ lấy cả nửa người Lộc Hàm. Mặc cho Lộc Hàm cố sức bày ra vẻ mặt "Xê ra, cái lò lửa!", cậu bạn vẫn cứ như mọi khi ương ngạnh ôm ngang eo cậu, dùng nhiệt độ nóng rực từ cơ thể mình mà bao bọc, vây ủ lấy Lộc Hàm.
"Cậu! Cái tên ba chấm này..."
.........
Vài ngày sau, kết quả thi cuối cùng cũng có, cánh báo chí tranh nhau đăng tải, các phương tiện truyền thông ra rả đưa tin, thư thông báo trúng tuyển và gọi nhập học cũng lần lượt gửi đến các thí sinh. Trong điện thoại, Ngô Thế Huân không giấu nổi sự hưng phấn mà kêu to: "Lộc Hàm, Lộc Hàm! Tôi dư ra hai điểm, đại học E, học viện Nhuyễn Kiện!"
Đầu dây bên này, Lộc Hàm cũng mỉm cười, tay còn mãi mân mê một phong thư màu đỏ tươi: "Tôi là học viện Quản Lý, đại học E."
Người bên kia bỗng dưng vô cớ im lặng, sau lại vỡ ra một tiếng cười, tiếng cười sang sảng, đầy tràn, ngập tràn vui sướng: "Chúng ta lại là bạn học."
Lộc Hàm đáp: "Chúng ta là anh em."
Đã từng có một buổi sáng như thế, nắng sớm đầu ngày, xe buýt im ắng như chiếc hộp chở đầy khí trời trôi dạt giữa đường phố tinh mơ, có người đã nói rằng, anh em thì có thể cả đời ở bên cạnh nhau.
.........
Ba tháng, nói ngắn thì không ngắn, nói dài cũng không dài. Mang theo túi lớn túi nhỏ đến trường tìm được quầy hàng mua đủ các vật dụng cần thiết, sau lại theo anh bạn trưởng lớp đến phòng làm việc đăng kí báo danh, nhận và thật cẩn thận cất giữ chiếc chìa khóa nhỏ. Đợi đến khi leo lên được ký túc xá ở lầu ba thì mẹ Lộc Hàm - người đi cùng con trai đến nhập học đã mệt đến mức thở không ra hơi rồi.
Bên trong mỗi ký túc xá có hai phòng ngủ lớn và một phòng khách to, bốn người một phòng ngủ, tám người một phòng khách dùng chung. Mỗi người một bộ gia cụ, phía dưới có bàn học và mấy ngăn tủ chứa đồ dùng cá nhân, còn bên trên là một mặt giường đơn dùng làm nơi ngủ.
Lúc đến nơi, căn phòng nho nhỏ đã đứng đầy cả người. Lau bàn, giăng màn, trải giường chiếu, sắp xếp mọi thứ hết thảy đều gọn gàng đâu vào đó. Ba Lộc Hàm leo lên leo xuống đến mức cả người nhễ nhại mồ hôi, còn mẹ Lộc Hàm thì bắc một chiếc ghế dựa ngồi ngay giữa phòng, nghiễm nhiên chỉ tay năm ngón. Lộc Hàm bị lùa qua một bên, không phận sự xin miễn làm phiền, tay cũng không được phép động, chỉ có thể đứng đó mà ngại ngùng nhìn ra xung quanh, chạm ngay ánh nhìn của mấy bạn cùng phòng cũng đang trong tình trạng xấu hổ đỏ cả mặt vì sự nhiệt tình quá mức của ba mẹ mình.
Đời này của cậu, chính là như thế. Không anh chị em gái, cũng chưa từng trải qua giá rét đói lạnh bao giờ. Từ nhỏ đến lớn, vẫn thường xuyên nghe người lớn xung quanh bảo rằng, "thằng bé này thật có phúc". Phải, chính là như thế, Lộc Hàm - "một con người hạnh phúc".
"Mang theo nhiều đồ thế cơ à?" Chẳng biết từ lúc nào Ngô Thế Huân đã đến ngay sau lưng Lộc Hàm.
"Ừ." Lộc Hàm hỏi lại cậu ta, "Còn cậu sao rồi? Đồ đạc đã sắp xếp xong cả rồi chưa?"
Tiện tay nhặt cây gậy trúc đưa cho ba Lộc Hàm đang mắc màn ở trên cao, Ngô Thế Huân đáp: "Còn chưa, nhưng bọn họ đang dọn."
Lộc Hàm đoán được hai chữ "bọn họ" chính là ám chỉ ba mẹ của Ngô Thế Huân: "Cô chú cũng tới rồi?"
"Ừm." Ngô Thế Huân gật đầu, nụ cười có chút bất đắc dĩ, "Kêu là chưa đến trường học bao giờ, nên muốn đến nhìn qua thử xem sao, thiệt tình!"
Khuỷu tay Lộc Hàm gập lại, nhẹ nhàng đẩy cậu ta một cái: "Vui thì cứ nói thẳng là vui đi, có ai cười cậu đâu."
Dưới ánh nhìn cổ vũ của Lộc Hàm, thật lâu, một nụ cười ngượng ngùng cũng dần hiện ra trên gương mặt Ngô Thế Huân.
.........
Thoạt đầu, còn xa lạ với nhau, đám con trai trong phòng cũng không biết phải làm sao, mạnh ai nấy ngồi vào bàn học của mình, lấy sách ra xem đi xem lại, chân tay mặc dù tù túng lắm nhưng trường mới lớp mới bạn học mới, cũng không biết được nơi nào vui vui để mà đi xem, người nào hay hay để mà bắt chuyện cùng. Buổi trưa, đến giờ ăn, mới mỗi người một câu rủ nhau lục tục kéo xuống căn-tin, từ đó mới dần dần thân thiết hơn với nhau.
Bốn người tất cả: một cậu mặc bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng thình, nhìn thế nào cũng ra vẻ như một siêu sao của giải NBA danh giá, ngủ ở giường bên phải phía trên cùng, là tín đồ lâu năm của dòng nhạc R&B, có kiểu nói chuyện nghe rất chi là kiểu cách. Thế nên, vào trường mới, quen bạn mới chưa được bao lâu đã chết luôn cái tên Tiểu Thiên Vương rồi.
Ngược lại, người ở phía giường đối diện của cậu này lại có dáng vẻ khá là chững chạc điềm đạm, lúc mới vào ký túc xá là kẻ duy nhất trong bốn cậu con trai biết phụ giúp ba mẹ một tay, sau này vào lớp được mọi người không những đồng lòng bầu vào vị trí trưởng lớp mà còn nhất trí đặt một biệt danh gọi là "Lão Ban".
Chỗ ngủ của Lộc Hàm nhìn xéo về phía Lão Ban, nhưng lại đối diện với một cậu bạn mập mạp dễ thương, có nụ cười đặc biệt hồn hậu và hai hàng lông mi vừa đậm vừa ngắn nhìn giống hệt bút sáp màu hiệu Tiểu Trảm; Tiểu Tân, Tiểu Tân, mọi người gọi cậu như thế, vừa gọi vừa mỉm cười, yêu mến đầy ắp trong tiếng gọi đó khiến cậu cũng bất giác cười theo, cả khuôn mặt tròn trĩnh bừng lên vì ngượng ngùng. Lần nào cũng như thế.
Đợi đến khi cả bọn bốn người cùng nhau đi dự lễ khai giảng niên khóa mới của khoa thì đã thân thiết đến độ kề vai sát cánh, ngay cả số giường trong phòng ngủ của nhau cũng đã thuộc đến mức nằm lòng.
Trong buổi họp đầu tiên của lớp, một giáo viên hướng dẫn bước lên phát biểu vài câu, sau đó thì nhường chỗ lại mọi người thay phiên nhau bước lên giới thiệu về bản thân mình.
Đến phiên mình, Lộc Hàm nói: "Tôi tên là Lộc Hàm, chữ Lộc nghĩa là nai con. . ."
"Chữ Hàm nghĩa là buổi sớm ."
Dưới bục, một ai đó bỗng nhiên lên tiếng.
Cô nữ sinh mặc trên người bộ váy màu tím phấn, nét mặt rạng ngời như hoa xuân, trên môi điểm một nụ cười nghịch ngợm, đang nhìn thẳng về phía Lộc Hàm.
Đường Đường.
Một cơn gió lạnh thốt nhiên từ đâu ập tới, buốt cóng cả lòng Lộc Hàm.
.........
Đường Đường nói: "Nếu ví nữ sinh như bầu trời, các cô xinh xắn dễ nhìn so ngang với mây trắng, thì quang cảnh ở trường này đúng là trời cao xanh thăm thẳm, ngàn dặm không bóng mây."
Lúc đó, Lộc Hàm và cô bạn đang đứng bên ngoài sân bóng rổ trước ký túc xá nam. Đây là một trong những nơi hiếm hoi có thể chiêm ngưỡng con trai của trường quây lại thành tốp, trình diễn kỹ thuật chơi bóng siêu hạng, đồng thời khuyến mãi chút hình ảnh xuyến xao trong bộ dạng mồ hôi như tắm, mặt đỏ bừng bừng, hổn hà hổn hển. Xung quanh sân tuy rằng đã dùng lưới sắt mắt cáo vây kín lại, tường thành phòng ngự cao ngất, thế nhưng bọn con gái vẫn cứ thích ở bên ngoài tụ tập nhìn vào, bộ dạng háo hức chẳng khác nào đang ngắm nghía một loài sinh vật lạ.
Lộc Hàm khoanh tay bật cười: "Ăn nói không nên độc địa như thế, kẻo sau này lại không gả được cho ai."
Đường Đường vẫn ung dung một bên ngậm kẹo que một bên thẳng tay ra sức cấu véo Lộc Hàm. Nhiều năm đã qua, bản lĩnh vẫn y nguyên như thuở nào, cả cánh tay trắng trẻo tròn lẳn so với trước cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Lộc Hàm mặc cho cô bạn tùy ý trừng phạt, chỉ tay về phía một nhóm nữ sinh đang tụm năm tụm ba bên hàng rào lưới: "Phía bên kia như thế cũng không được tính là mây trắng à?"
Đường Đường nhìn theo tay cậu chỉ, chỉ hứ một tiếng đầy xem thường: "Đó là lỗ hổng của tầng ô-zôn, có đem toàn bộ bầu trời lấp vào cũng chẳng đầy nổi."
Hỏi một đằng, đáp một nẻo.
Nhưng Lộc Hàm lại ngật đầu bật ra ba tiếng cười to.
"Lỗ hổng tầng ô-zôn" ở phía đó dường như cũng cảm thấy được có người bên này đang nói xấu gì đó sau lưng mình, đi lại gần, cách hàng rào lưới ném quả bóng trên tay về phía Lộc Hàm: "Vào đi!"
Lộc Hàm bắt bóng ném trả lại, cười chẳng nói, sau cuối vẫn cùng Đường Đường đứng bên ngoài tiếp tục tán gẫu hàn huyên tâm sự.
"Lỗ hổng tầng ô-zôn" nói ra thì thật là một nhân vật không tầm thường chút nào. Cậu ta không những chơi bóng giỏi, lại còn tốt bụng nhiệt tình, tính cách phóng khoáng, quen biết rộng rãi, đặc biệt đối với phòng ngủ của Lộc Hàm thì cực kỳ quen thuộc. Tám người trong phòng cộng thêm cả cậu ta là chín, thường xuyên châu đầu vào trước màn hình máy tính, hưng phấn háo hức rạo rực dán mắt vào những đoạn phim độc quyền, chuyên diễn đi diễn lại mấy cảnh yêu đương đầy cảm xúc.
Nhìn đám phim ảnh được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự trong máy tính, "Nhật Bản" ra Nhật Bản, "Hong Kong" ra Hong Kong, "Âu Mỹ" ra Âu Mỹ, bọn con trai trong phòng hoa cả mắt, từ tận đáy lòng ngưỡng mộ không thôi: "Cao nhân! Thật sự là cao nhân!"
Mắt vẫn đăm đăm nhìn vào hình ảnh đôi nam nữ đang dây dưa trên màn hình trước mặt, tay lại vòng qua ôm chặt vai Lộc Hàm, Ngô Thế Huân cười cười: "Không dám, không dám. Mọi việc đều xét theo hai chữ 'chuyên nghiệp' mà làm thôi."
Lộc Hàm cười nhạt: "Cậu ta cận thị là do thường xem cái loại phim này đấy."
Bọn con trai mười chín hai mươi tuổi, cơ thể tráng kiện huyết sung khí mãn, mải mê xem đến mức chẳng buồn màng đến thời gian. Lúc bất đắc dĩ phải leo lên giường nằm thì một chút buồn ngủ cũng không có. Mà nằm không thì chán, thế là quay sang to nhỏ bàn tán với nhau về những cảnh phim vừa xem xong. (ò_ó)
Ngô Thế Huân cũng bị giữ lại, phân cho ngủ chung với Lộc Hàm. Tên nhóc này từ lúc cấp hai đã biết mua thuốc giảm đau cho bạn gái, nói đến những việc dạng này thì chẳng khác gì như cá gặp nước, hết chuyện này đến chuyện khác thao thao bất tuyệt, người xung quanh ngoài việc há hốc miệng nằm nghe, sửng sốt kinh ngạc, cảm thán luôn miệng: "Ồ, à, hóa ra là vậy, là vậy sao? Chậc, chậc, chậc..." thì chẳng có cơ hội để nói thêm gì khác.
Chỉ đến khi bị Lộc Hàm nhéo một cái đau điếng vào mặt, Ngô Thế Huân mới chịu ngừng lại, nhưng vẫn không quên ghé vào bên tai ai đó nhỏ giọng trách cứ: "Đau mà, nhẹ tay một chút đi."
Hơi thở ấm áp phả đầy vào mặt, Lộc Hàm ấm ức ném cho cậu ta một cái trừng mắt, bặm môi không nói thêm lời nào. Ngô Thế Huân cười cười, xoay người ôm lấy Lộc Hàm, tư thế hệt như một đôi trẻ song sinh, cùng bào thai, chung cuống rốn, trong bụng mẹ.
Phía nhà lá bên kia đã chuyển mục tiêu sang mấy nhỏ con gái trong trường. Buổi tiệc tối mừng tân sinh viên vào trường hôm kia, có một cô bạn xung phong lên hát bài Hero giúp vui, người xinh, da trắng, tóc xoăn chấp chới ngang vai, ánh mắt mãnh liệt như có lửa, rất có phong thái của một ca hậu trên sân khấu huy hoàng. Cô bạn đi bên cạnh, người tuy hơi gầy nhưng cũng rất đẹp, gương mặt trái xoan, eo nhỏ, nhìn cứ như là cô tiên nhỏ trong các câu chuyện thần thoại của Tây Âu.
Lão Ban bỗng nhẹ giọng nói: "Trong ký túc xá của nhỏ ấy còn có một cô bé kia rất đáng yêu."
Giọng nói mơ hồ hiện ra một tâm tình nho nhỏ, dường như còn muốn nói thêm điều gì nữa mà lại thôi. Lộc Hàm biết, người Lão Ban vừa nói đến tên gọi là Y Y. Cô bạn này ở chung ký túc xá với Đường Đường, có mái tóc rất dài, gương mặt nhỏ nhắn, dáng người so với cô bạn tiên nữ tinh linh kia thì đầy đặn hơn một chút, có cả một tủ chất đầy quần áo, thế nên mới bị Đường Đường gọi là Y Y.
Mọi người nghe thế, không hẹn mà ý tưởng lớn gặp nhau, đồng loạt "À--" lên một tiếng: "Cậu đã phải lòng con người ta rồi phải không?!!"
Đêm. Phòng ngủ vốn yên ắng không tiếng động trong phút chốc đã vì một sinh vật tên gọi "con gái" mà nhốn nháo cả lên.
Đằng này Lão Ban vội vã thanh minh: "Không, không có đâu..."
Đằng kia tiếng cười đã rúc rích vang lên như chuột, rồi người bâng quơ nói qua một tiếng, kẻ lơ đãng đáp lại một lời, tiếng cười càng lúc càng vang.
Lão Ban nóng cả mặt: "Người ta dù gì cũng là con gái... Đám tiểu quỷ các cậu không nên ăn nói lung tung..."
Câu này nghe ra càng nhiều ẩn ý.
Ngô Thế Huân trêu chọc: "Không sai a, con gái nhà người ta~~ Người anh em này giỏi lắm, nhanh như vậy mà đã chấm được mục tiêu rồi? Ra tay cũng thần tốc quá đi!"
Phía bên kia Lão Ban biết thân biết phận im tịt không dám nói thêm câu nào. Lộc Hàm thấy bạn lâm vào cảnh khó xử, cũng mủi lòng thấy thương thương, không hùa theo bọn còn lại trêu chọc thêm nữa, chỉ thật tình phát biểu một câu: "Nhỏ đó trông cũng được lắm, phải nắm chắc cơ hội nha!"
Im lặng vài phút, bỗng nghe thấy giọng nói chán chường của Lão Ban vang lên: "Ngày sinh tháng đẻ của người ta còn chưa biết đây này."
Bọn còn lại ngay tức khắc làm ầm lên: "Vậy thì đi sang đó xin ngay đi thôi!"
Nhân cơ hội tốt để dò ý anh em, Tiểu Thiên Vương lên tiếng hỏi luôn: "Khai thật hết đi, còn có ai đã nhắm được mục tiêu nào nữa không? Anh em chúng ta đều là người một nhà, có để ý nhỏ nào rồi thì nhanh nhanh khai báo, nghìn vạn lần đừng để xảy ra cảnh anh em tương tàn vì nữ nhi, đau lòng lắm. Thôi được, để mọi người bớt ngại ngùng, để Tiểu Thiên Vương tôi là người đứng ra làm gương tiên phong trước luôn vậy, cuối tuần này tôi có hẹn với Tinh Linh rồi~~"
Cả đám cười rần lên, tranh nhau nói: "Cái thằng này nhanh tay lẹ chân gớm!"
Đáp lại, Tiểu Thiên Vương đắc ý cười khanh khách.
Đến phiên Tiểu Tân, lắp bắp mãi mới nói xong một câu: "Không, không có..."
Cậu này đi học sớm hơn tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá, so với mấy tên tiểu quỷ dày dạn phong sương kia thì thật thà chất phác hơn rất nhiều. Mọi người thế nên cũng tự nhiên xem Tiểu Tân như là em trai mình. Bây giờ nghe giọng cậu ta run như vậy, sợ rằng cả mặt cũng đã đỏ ửng lên rồi, chỉ là phòng tắt đèn tối quá không nhìn thấy mà thôi.
Lộc Hàm cũng nói: "Tôi không có."
Mọi người không tin: "Xét điều kiện của cậu, ở cấp ba lẽ ra phải tìm được bạn gái rồi chứ?"
Lộc Hàm bình thản đáp: "Mãi vẫn không tìm được."
"Vậy anh muốn người như thế nào?" Tiểu Tân tò mò hỏi.
"Người tốt thì được rồi."
"Tưởng gì--" Biết là Lộc Hàm chỉ trả lời cho qua chuyện, đám còn lại cũng than trời một tiếng rồi thôi.
Lão Ban triết lý một cách sâu sắc: "Ở đại học, yêu đương chính là một môn học chui nhưng bắt buộc và cả tự nguyện đối với bọn sinh viên."
Đáp lại, Lộc Hàm chỉ là khách sáo tán thành: "Đúng vậy."
Cánh tay quàng bên thân người bỗng nhiên dùng lực siết chặt, cơn đau đột ngột từ nơi thắt lưng truyền đến khiến Lộc Hàm trong thoáng chốc tỉnh hẳn cả người.
"Buông ra." Cậu trở tay đẩy Ngô Thế Huân ra, trong lúc vùng vằng qua lại, thân dưới của hai bên vô tình chạm phải nhau. Lộc Hàm gần như nín thở, lập tức nhích sát về phía tường.
Trái lại, Ngô Thế Huân chẳng tỏ ra thái độ gì khác thường, trước sau vẫn cứ một mực sấn lại gần ương bướng ôm lấy Lộc Hàm, còn sôi nổi tán chuyện với đám người Lão Ban thêm một trận nữa, sau đó cả phòng mới dần dần rơi vào giấc ngủ.
Lộc Hàm nãy giờ vẫn im lặng, thấy cậu ta cũng không có vẻ gì như là để ý đến chuyện đó, mới len lén thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Đến khi sự yên tĩnh phủ đầy lên gian phòng ngủ, nắng sớm cũng đã theo những khe hở sau rèm vải trắng nhạt nơi cửa sổ mà lẳng lặng len vào phòng.
Giường đơn trong ký túc xá làm sao so được với chiếc giường đôi rộng rãi ở nhà, hai cậu con trai nằm cùng nhau, tay chân vừa khít, ngay cả một khoảng trống để trở người cũng không có. Lộc Hàm nằm trong tư thế lưng dán sát vào tường một hồi lâu, ánh mắt chăm chú yên lặng dừng lại trên gương mặt Ngô Thế Huân.
Đều đã không còn là những đứa trẻ nữa... Người đang nằm đây, gương mặt mười phần đã hết tám được hưởng sự di truyền từ mẹ, nhưng thay cho vẻ sắc sảo và mềm mại dễ nhận thấy ở phái nữ, gương mặt điển trai lại được tôn lên bằng những đường nét rắn rỏi và đường hoàng. Hiện tại, cậu con trai ấy đang ngủ, đôi mắt khép chặt đã đem nét cười nhạo phảng phất vẻ bất cần của ngày thường giấu kín đi nơi nào, chỉ để lại một gương mặt say ngủ bình yên khiến người ta si ngốc.
Lộc Hàm cảm thấy có chút thất thần, nhìn thấy nắng sớm màu vàng nhạt từng tia từng tia chiếu nghiêng trên gương mặt cậu ta, nhìn thấy đôi mắt đang nhắm nghiền kia dần dần mở ra, nhìn thấy khóe môi người nọ chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không.
"Nhìn, còn nhìn nữa, nhìn nữa, sẽ đem đằng ấy ăn tươi đấy." Điệu bộ rõ là của con nít, cả câu nói cũng dùng dể hù dọa con nít nốt.
"Thế ư?" Lộc Hàm ném cho cậu ta một ánh mắt đầy ý khiêu khích, đang muốn xoay người quay đi lại bị Ngô Thế Huân khẽ khàng giữ lại. Rất nhanh, cảm giác cho cậu biết bàn tay nơi lưng mình đang dần dần di chuyển xuống dưới, sau đó, dừng lại.
Thở mạnh một hơi vì kinh ngạc, Lộc Hàm vội ngăn lại bàn tay của Ngô Thế Huân, nhưng lại bị tay kia của cậu ta nắm được, kéo đi, lòng bàn tay chẳng mấy chốc đã cảm nhận được một mảnh lửa nóng rực.
Khởi đầu của việc này chẳng qua là một trò tinh quái nhằm đáp lại lời lẽ cùng thái độ khiêu khích của Lộc Hàm, nhưng vào lúc Lộc Hàm đông cứng cả người, phản ứng của Ngô Thế Huân cũng chính là ngây ra đờ đẫn. Như có một luồng điện chạy qua, cả thân thể giật run lên, khí huyết dâng tràn trong cơ thể, lúc trước ai đã từng bảo rằng có những chuyện nhất định phải cẩn thận, không được phóng túng làm bừa? Không rõ không rõ, chỉ là từ lúc nào không biết, một ý nghĩ to gan lớn mật đã dần dần nảy ra.
"Giúp đỡ lẫn nhau một chút thôi mà." Ký túc xá vắng lặng, bóng mờ của ánh sáng in nhạt nhòa trên sàn, khắp những bức tường, trên cả gương mặt của đôi bên. Trong giây phút ấy, một ánh sáng kỳ lạ bỗng vụt lên nơi đôi con ngươi đen thẳm của Ngô Thế Huân.
Đầu hôm xem phim bao nhiệt tình đều đã rõ, mới vừa rồi trong lúc thoải mái cười đùa, thân dán bên thân, đụng chạm lại tình cờ xảy ra nơi vị trí nhạy cảm, cảm giác mát lạnh từ đùi Lộc Hàm truyền đến, dư âm mãi không chịu tan...Chỉ vì e ngại mặt mũi mà mới cố nhẫn nhịn nãy giờ. Thân thể nằm cạnh bên mình đây kỳ thật rất quen thuộc, hai người ngủ chung với nhau cũng là chuyện chẳng xa lạ gì, thế nhưng tình huống đôi bên gắn bó quấn quýt như ngay lúc này? Ngô Thế Huân bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó dường như đã khác đi so với trước, giống như.... Đều là con trai cả, cùng nhau thư giãn một chút cũng là chuyện rất bình thường, có phải không?
Bàn tay xấu tính bắt đầu đổ tràn động tác của mình lên đối phương, tận tình chăm sóc cho đến khi nguyện vọng của người nọ có phản ứng đáp lại. Giường chiếu vốn chật hẹp, vì những vùng vẫy của Lộc Hàm mà sinh ra những rung động khe khẽ. Lão Ban nằm phía bên kia ngay lúc đó trở mình xoay qua, chóp chép miệng nói mớ gì đó, sau vài phút lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ. Lộc Hàm không dám giãy mạnh thêm lần nữa, cố nén giọng cắn răng nói: "Chuyện của cậu, tự cậu làm lấy."
"Tôi đây thế nào không biết xấu hổ chứ?" Nếu đã quyết định rồi, sẽ không bỏ ngang giữa chừng, hơn nữa so với một người thì cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, ngẫm lại cũng không phải thật sẽ...., sẽ chẳng có việc gì cả, đúng không?
Bàn tay nơi thân dưới Lộc Hàm vẫn không ngừng di chuyển một cách chậm rãi theo nhịp điệu của riêng nó, Ngô Thế Huân nhìn gương mặt đầy vẻ căng thẳng của Tần Ương, bật ra một tiếng cười khàn khàn, "Không phải cậu cũng muốn sao?"
"Tôi..." Sự khiêu khích chậm rãi đột nhiên biến mất, thay vào đó là lực xoáy mạnh mẽ truyền đến từ lòng bàn tay nắm chặt. Một sức nóng âm ỉ thiêu đốt nơi bụng dưới, nhanh chóng lan đi khắp cơ thể, tụ lại thành một mảnh đỏ bừng trên gương mặt Lộc Hàm, từ đó lại lan dần xuống cổ... Lộc Hàm nghẹn lời, cảm giác được mảnh lửa nóng bên dưới tay mình đã ngạnh cứng hơn so với lúc nãy.
"Không sao cả, mọi người giúp nhau, cùng vui thôi mà." Thanh âm đầy mê hoặc của Ngô Thế Huân vẫn tiếp tục vang lên, cơ thể vì khát khao cùng ẩn nhẫn khôn cùng mà giọng nói trở nên khàn đặc. Ý nghĩ đùa vui lúc đầu đã bắt đầu biến thành một sự đòi hỏi không cách nào che giấu nổi.
Gương mặt Lộc Hàm ửng đỏ, mày nhíu chặt, một lớp hơi nước mờ nhạt từ lúc nào đã dần hiện ra trong đôi mắt thường ngày vẫn giấu sau cặp kính cận, môi cắn chặt nhằm kiềm lại tiếng rên rỉ đang chực chờ thoát ra nơi cổ họng. Nhịn không được run rẩy chạm vào gương mặt người nọ, đầu tiên là nhẹ nhàng lướt qua, cũng như buổi sớm tinh mơ trên xe buýt dạo trước, vừa cảm nhận được làn môi của đối phương đã ngay lập tức rời ra. Sau đó, mỗi lúc một thân cận, mỗi giây thêm mãnh liệt, dùng răng mình để chạm vào, dùng đầu lưỡi để xác nhận, môi cậu ta quả nhiên rất mềm, cảm giác sạch sẽ và tinh lành như nước, chẳng có gì khác so với cảm giác vẫn hằng lưu giữ nơi trí nhớ. Cánh lưỡi mềm mại luồn vào trong khoang miệng nóng ấm, cẩn thận chạm qua từng chiếc răng một, quyến luyến, khẽ khàng, chìm đắm, đê mê... Thân thể đối phương cũng đã bắt đầu thả lỏng hơn, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng thu hẹp, ngón tay nơi thân dưới vẫn miên man không ngừng, tay kia nắm chặt cổ tay cậu kéo đi, như thúc giục, như van nài, như đòi hỏi, như mê say.
Tất cả, đều không phải là một sự cao hứng nhất thời, thật ra, thật ra, đã nghĩ đến từ trước đây rất lâu, mỗi một cử động cũng thành thục hệt như đã từng trải qua một lần, lại một lần.
"Lộc Hàm, Lộc Hàm..."
Thanh âm chứa đầy khát vọng phả từng hồi nóng hổi bên tai, thân thể cũng theo đó mà nóng bừng lên, hạ thể nơi bàn tay tựa như một ngọn lửa rừng rực, tâm trí vì nụ hôn dài mà mê đắm mông lung, trong đôi mắt phủ một tầng sương mù mờ mịt của Ngô Thế Huân phản chiếu rõ ràng hình ảnh Lộc Hàm ngay lúc này, soi mình vào đó, cái nhìn thấy cũng là một kẻ rã rời không sao hiểu nổi, "Không có việc gì chứ?"
Đến ngay cả giọng nói cũng mang một âm khàn hệt như thế.
Trả lời cậu là tốc độ di chuyển của tay thoáng chốc trở nên nhanh hơn, dục vọng bản thân cũng nương theo đó, dâng đầy trong sự hối hả của người nọ.
Chủ động hôn lên môi cậu ta, bàn tay đã dần thoát khỏi sự dẫn dắt ban đầu mà chuyển động theo ý muốn của bản thân, thỏa mãn người nọ, khiến sắc đỏ trên mặt mình cũng bừng lên như thế trên mặt đối phương. Thêm lần nữa, lại lần nữa, cùng nhau khốn khổ đè xuống tiếng rên rỉ nơi cổ họng...
Khoảnh khắc cơ thể chạm đến sự vui sướng sâu sắc nhất, Lộc Hàm nghĩ, tan biến rồi, trong lòng chỉ dâng lên một cảm giác trống rỗng vô nghĩa.
Dục vọng, tựa như hồng thủy, chỉ cần mở ra một lối nhỏ cho nó, mọi thứ sau đó sẽ vô phương khống chế. Không cần phải suy nghĩ nữa, cứ thả trôi bản thân, tận tình mà để nó cuốn đi. Đầu đông, chăn mỏng mùa hè cũng đã đổi sang loại chăn bông hai lớp. Giờ đây, đã không còn cần đến bất cứ lời đề xuất hay ám chỉ sâu xa nào, chỉ qua một ánh nhìn đã có thể biết được tâm tư của đối phương, chỉ qua một hơi thở gấp rãy đã có thể nhận thấy niềm khát khao nói không nên lời. Bên dưới tấm chăn ấm dày nặng, suốt những đêm đông dài lạnh lẽo, là hai thân thể cận kề bên nhau, triền miên không dứt.
Chỉ là giúp nhau một chút, mọi người cùng vui thôi mà.
.
....
Dạo trước còn học cao trung, bọn học trò có lần lên cơn sốt chỉ vì một mẩu giấy vỏn vẹn mấy dòng. Người này chuyền tay cho người nọ, kẻ khác thầm thì với kẻ kia, nội dung chỉ đơn giản mà rằng: nếu như có kiếp sau, chúng ta nguyện trở thành một đôi chuột nho nhỏ. Ngốc dại mà yêu nhau, ngơ ngác mà sống cùng, vụng về tựa vào nhau, một đời ngây đần cũng chỉ bên nhau. Nếu như mình bệnh rồi, ta sẽ ôm mình trong tay, giúp mình uống thuốc diệt chuột.
Lộc Hàm nghĩ cũng có ý tứ, bèn thuận tay đưa cho Ngô Thế Huân xem.
Đến buổi tối, khi bạn cùng phòng đều đã say ngủ, Ngô Thế Huân cười nghịch ngợm ôm lấy cậu: "Đến đây nào, ta giúp mình uống thuốc diệt chuột."
Lộc Hàm nghiêng mặt đi, tách ra khỏi nụ hôn của cậu ta: "Chúng ta là anh em."
Câu nói lãnh đạm khiến bao khát khao trong lòng cậu trai trẻ thoáng chốc bỗng ngây ra: "...Đúng vậy."
Lộc Hàm quay lại, không nói, hối hả phủ lên cậu ta một nụ hôn đầy say mê.
--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro