CHỦ NHÂN! THỈNH UY TA ĂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3
Ngô Thế Huân hôm nay cực kỳ không muốn về nhà, trong lòng mang theo buồn phiền, bất tri bất giác lái xe đi — đến nơi hắn và tiểu yêu tinh lần đầu gặp gỡ, Ngô Thế Huân cảm thấy mình từ ngày gặp tiểu yêu tinh thì càng ngày càng không bình thường, tiểu yêu tinh nói tối nay sẽ đến tìm hắn? Ngô Thế Huân mơ mơ màng màng mà gọi một ly rượu chậm rãi uống, giống như là đang đợi người, mà theo thời gian, hàn khí xung quanh hắn ngày càng ngày càng nặng, khiến cho những người quanh hắn trong đường kính  một mét thật không dám tới gần, cứ như vậy vừa bực mình vừa chậm chạp uống,  cuối cùng đến cả nhà phân phối rượu cũng chửi tuốt “Con mẹ nó, rượu gì càng uống càng tệ ” sau đó đạp cửa mà đi ra•••
Ngô Thế Huân thế nhưng lại lái xe đến công ty, mang theo tâm trạng chờ đợi mà đi vào văn phòng, bên trong lại mang theo một mảnh lạnh lẽo, hắn cởi cà vạt rồi ngã xuống sô pha, chậm rãi chìm vào giấc ngủ một cách khó nhọc. . . .
Ngày hôm sau, không khí trong công ty lạnh lẽo một cách kỳ lạ, tất cả mọi người đều không dám đến gần phạm vi văn phòng chủ tịch, bên này vị thư ký trong vài giờ đã muốn khóc òa lên mấy lần đều đã mệt sắp chết rồi. Mọi người trong công ty lại tiếp tục bàn luận chủ tịch của bọn họ có phải hay không. . . . thất tình.
Rốt cuộc cũng chịu đựng xong một ngày, Ngô Thế Huân chưa bao giờ cảm thấy đi làm là một việc mệt mỏi đến thế, cố sức lê thân thể uể oải về nhà. Quản gia ra mở cửa liền sốt ruột nói ngày hôm qua có người nói là bạn của thiếu đến đây, còn cầm theo ví tiền của thiếu gia.  Nghe được hai chữ ví tiền, Ngô Thế Huân lập tức khôi phục tinh thần, cầm lấy tay của quản gia hỏi: “Người đó hiện tại đang ở đâu?”
“Ở trong phòng thiếu gia” quản gia thở phì phò nói, Ngô Thế Huân liền vội vàng chạy về hướng phòng ngủ, bất quá dọa đến quản gia một trận, chưa từng thấy thiếu gia nhà bọn họ thất thố như vậy bao giờ a.
Ngô Thế Huân đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là một màn khiến người ta phun máu mũi :
TV đang mở, trong màn hình là hai người đàn ông toàn thân trần trụi quấn lấy nhau, mà tiểu yêu tinh ở phía dưới lại không mặc gì, trong tay cầm lấy một thứ gì đó đen đen để ở tiểu huyệt cắm vào rút ra, tay còn cầm vật này nọ xoay tròn, một bộ dáng thật mê say . . . . . .
“A. . . ân. . . .không đủ. . . . không đủ. . . . . đại thúc xấu xa còn chưa trở về” Ngô Thế Huân thật sự là dở khóc dở cười.
Tiểu yêu tinh đang đắm trong khoái cảm khi nhìn thấy hắn lập tức nhào vào lòng hắn trưng ra bộ mặt của một ‘oán phu’, giận dỗi mà nói ” Chú, ta nói là buổi tối gặp ngươi, ngươi thế nhưng lại không về nhà, còn khiến ta phải cầm theo ví của ngươi tới đây”  Ngô Thế Huân một bụng đầy lửa giận nghe thế cũng rút về, rút về phía dưới tạo thành một loại lửa khác còn lớn hơn.
“Chú à, ta đã đói bụng nguyên một ngày rồi” chưa nói hết câu liền cởi hết quần áo của Ngô Thế Huân xuống, hắn cũng ôm y một trận cuồng hôn.
“Ngươi. . . . đồ vật này là gì?” Ngô Thế Huân nắm lấy ‘gì đó’ ở phía dưới, bất mãn hỏi.
“Còn không phải tại ngươi không có ở đây, người ta chịu không nổi, a~ lại động cái kia ~ ân ~” tiểu yêu tinh mềm yếu dán vào trên người nam nhân, dùng sức cắn xuống quả anh đào trước ngực hắn. Nam nhân đau đến kêu thành tiếng, vừa định trừng phạt  y thì cảm thấy một trận tê dại, nguyên lai tiêu yêu tinh ngậm quả anh đào của hắn dùng răng nanh ma xát, cắn xé, thực thoải mái ” Ân ~” Ngô Thế Huân nhịn không được rên lên, tiểu yêu tinh vẫn giống như lúc trước thật lợi hại a, nhưng thứ hắn muốn là nghe tiếng la hét của tiểu yêu tinh nga. Đầu đưa xuống trước ngực của tiểu yêu tinh, Ngô Thế Huân cũng học khẽ cắn cắn điểm đỏ trước ngực y, điểm nhỏ màu đỏ ngay lập tức cứng lên .
“Ta muốn chú a~ phía dưới cũng muốn ~ a ~” nghe yêu cầu của y, Ngô Thế Huân cũng tự giác đưa tay xuống rút cái dương vật giả đen đen kia ra, thay bằng ‘thằng con’ đích thực của mình mà đâm vào.
“Thật lớn ~~~~ vẫn là của chú là  thoải mái nhất ~~~~ a a a. . . . . . . quá sung sướng. . . . . . “ Ngô Thế Huân được cổ vũ càng thêm dùng sức mà mà đâm chọc.
Cả phòng tràn ngập tiếng phốc phốc cùng âm thanh a a  •••
Ngày hôm sau lúc Ngô Thế Huân tỉnh dậy thì trong phòng đã không còn người, cứ như vậy một buổi sáng đáng lẽ nên rất ấm áp cuối cùng lại được bắt đầu bằng một tiếng chửi rủa của hắn •••
Miễn cưỡng đi rửa mặt rồi xuống nhà ăn, phát hiện tiểu yêu tinh đang ngồi bên bàn nhàn nhã ăn điểm tâm, nhìn thấy hắn đi xuống, lập tức vẫy tay.
” Chú, ta làm bữa sáng này, mau tới đây ăn nga” không biết gì khi nghe y làm bữa sáng cho mình, Ngô Thế Huân thật vui vẻ nhưng ngay lập tức thay đổi bằng khuôn mặt bình tĩnh, chậm rãi đi xuống cầu thang.
“Lão Triệu (bác quản gia) đâu?” Bình thường thời điểm ăn cơm ông ấy đều ở đây a
“Ta để ông ấy về nhà thăm người thân rồi” nói ra như một chuyện đương nhiên
“Còn những những người làm khác đâu?” Căn phòng trống rỗng có cảm giác lạ lạ
“Ta cũng để bọn họ về nhà thăm người thân rồi, bọn họ hình như đã lâu lắm rồi không được về nhà, rất đáng thương, khi nghe ta nói ‘thả’ bọn họ về nhà ai cũng đều thực cao hứng”
cũng không phản ứng gì liền ngồi xuống ăn, cũng nên thả bọn họ  về nhà một chút.
Tiểu yêu tinh đi đến bên người Ngô Thế Huân , hắn lúc này mới phát hiện y hiện tại đang mặc một cái tạp dề, che khuất phần phía trước, nghĩ thầm, hoàn hảo, mọi người đều đã đi về hết rồi.
” Chú, đến, mở miệng nếm thử xem, ta có làm chút bánh ngọt này, a~”  Ngô Thế Huân cũng thực nghe lời mà mở miệng ra.
“Hương vị không tồi” tuy rằng so với đầu bếp trong nhà thì có kém hơn tuy nhiên khi ăn vào trong lòng thấy rất ngọt ngào.
“Mở miệng ra lần nữa nào ~~” tiểu yêu tinh rõ ràng là muốn dùng miệng uy hắn ăn a, bất quá Ngô Thế Huân cũng thực thuận theo mà mở miệng, kỳ quái là hắn không hề cảm thấy đồ đã bị người khác nếm qua là bẩn. Chỉ biết tiểu yêu tinh thật không có an phận như vậy mà uy hắn ăn cái gì, đầu lưỡi hai người  không ngừng dây dưa, bánh ngọt cứ như vậy liền không biết ở trong miệng ai mà hết sạch.
” Chú ~ thật là hăng hái nga, mới hôn có một cái đã cương lên rồi này” chứa theo thẹn thùng mà nói, lại cách quần Ngô Thế Huân mà chạm vào, “Chú ~” kêu một tiếng thật mê người, Ngô Thế Huân nghe lời đưa tay đến phía dưới tạp dề bắt lấy vật nhỏ cũng đồng dạng cương lên cầm lấy chơi đùa, tiểu yêu tinh đưa tay kéo khóa quần của Ngô Thế Huân , đem dương vật đã trướng lớn của hắn ra, sau đó đem dương vật cả hai người nắm lại để cùng một chỗ với nhau,hắn để y tùy ý chơi đùa, bị bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của tiểu yêu tinh bao phủ đã muốn thật kích thích, bây giờ còn đem hai cây côn thịt cùng nhau ma xát khiến hắn thật kích động, không quá lâu sau hai người liền tiết ra trên tay tiểu yêu tinh. Tiểu yêu tinh nhìn trọc dịch dính trên tay, hướng Ngô Thế Huân cười thật quyến rũ, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy thiên sứ nếu cười thì cũng chỉ đến mức này. Sau đó tiểu yêu tinh vươn đầu lưỡi ra liếm đi (*máu mũi cuồng phun*)
“Ân, không nghĩ tới chú mới sáng sớm mà đã ra thật đặc nha, đêm qua chúng ta hẳn là đã làm rất nhiều rồi mà?”  Ngô Thế Huân thật muốn thu hồi cái câu giống thiên sứ vừa rồi lại!
“Ngươi cũng nên nói tên cho ta biết đi?” Ngô Thế Huân hỏi
” Ta gọi là bé nai a, ngươi có thể gọi là nai nhỏ nga”
“Ta hỏi tên thật!” Chung Húc Phong có điểm hờn giận, đều đã làm nhiều lần vậy mà còn chưa biết tên y.
“Ta là nói ta gọi là bé nai a, năm nay 19 ”
” 19?” Chung Húc Phong thật không thể tin được mà đánh giá lại tên tiểu quỷ này, nhìn ra nhiều nhất cũng chỉ mới 16 a
“Chú, mắt nhìn người thật không tinh tường nga, người bình thường không phải nhìn một cái là biết sao?”
“•••” trầm mặc
“Ngày đó, ba ta bán ta đổi lấy tiền, ta đã chạy đến đây, kết quả là lạc đường, lại không mang theo tiền nhịn đói cả một ngày, hoàn hảo gặp ngươi ở nơi đó, hu hu(**) nói xong nước mắt đều đã chảy xuống.
“Sau đó ngươi mời ta ăn cơm, ta nghĩ nếu bị bán cho người khác không bằng ta đem lần đầu tiên của mình cho ngươi, sau đó đem tiền ta mượn của ngươi cho ba ta, hy vọng hắn không đem ta đi bán nữa. . . .” tiếp tục khóc ” . . chính là chưa được vài ngày ba ta liền đem số tiền này dùng hết, đem ta bán cho một lão già, mà lão già kia bộ dạng thật khó coi, ta không muốn bị bán cho lão nên mới chạy đến đây, chú à, ngươi đừng đuổi ta đi. . . . . hu hu hu hu(**)~~~~”
“Chú, ngươi mua ta đi, ta không muốn cùng lão già kia làm đâu” chùi chùi nước mắt ~
“Ba ngươi bán ngươi bao nhiêu tiền?”
“Hu hu hu hu(**). . . thiệt nhiều đó, tới năm trăm vạn lận”
“Được, ta mua ngươi” Ngô Thế Huân không biết bản thân tại sao lại làm vậy, biết rõ y đang gạt mình, chính là không muốn nhìn đến trên khuôn mặt thiên thần kia phải có nước mắt …
” Vậy chú về sau chính là chủ nhân của ta a, mà ta là bé nai của ngươi nga” tiểu  yêu tinh lập tức nín khóc mỉm cười, quả nhiên bé nai còn thích hợp với y hơn là tiểu yêu tinh.
Sau khi Ngô Thế Huân đi làm, tiểu yêu tinh, ân ~ phải sửa thành bé nai dâm mới đúng (thực không quen<~~~là tác giả nha) cầm chi phiếu đã ghi số tiền đầy đủ, đi vào một con ngõ nhỏ
” Này, đây là năm trăm vạn, đưa cho ngươi.”
“Cái tên Ngô Thế Huân kia có cái gì tốt chứ, đáng để ngươi làm như vậy sao?” Người kia nói với thanh âm thật trầm thấp.
“Ngươi không được nhúng tay vào, hảo hảo nhận lấy tiền đi, nhớ rõ chuyện mà ngươi đã đáp ứng ta”  nói xong y rất tự nhiên bước đi bỏ người kia lại.

(**): bản raw và QT ghi là 555555 ~ tớ nhớ không lầm thì cư dân mạng TQ hay lấy số 5 này minh họa cho tiếng khóc nên để ‘hu hu hu’ lun ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro