Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tháng năm, thời tiết đã rất nóng. Kim Tuấn Miên mặc một chiếc t-shirt mỏng, ngắn tay đứng trong bếp bận rộn. Màn đêm dần buông, ánh dương cuối ngày len lỏi qua khung cửa sổ, ánh lên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cậu.


Từ cửa phòng bếp, Ngô Thế Huân thò người vào: "Tôi đã về."

Kim Tuấn Miên đưa tay lau mồ hôi trên má, quay đầu hướng Thế Huân nói: "Anh chờ một chút, đồ ăn lập tức có ngay. Mau đi thay quần áo trước đi!"

"Hảo", đoạn xoay người rời khỏi.

Tuấn Miên đem thức ăn đặt lên bàn, thuận tiện cầm bát đũa sắp xếp đâu ra đấy.

Thế Huân từ phòng ngủ đi ra, bộ đồ ở nhà màu trắng bằng bông nổi bật lên thân hình cao ngất, cùng một cặp với chiếc áo t-shirt của Tuấn Miên.

"Vừa đúng lúc, ngồi xuống ăn đi." Cậu cười cười cầm khăn lau tay, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống.

Hắn cũng kéo ghế ngồi, cầm lấy bát đũa trước mặt, thanh âm lãnh đạm nói: "Cực cho cậu," rồi như lơ đãng thêm một câu, "Trời nóng nực, cũng không cần nấu nướng ở nhà, ra ngoài ăn cho mát mẻ."

"Thức ăn bên ngoài làm sao bằng ở nhà, vừa đắt lại thiếu dinh dưỡng, hay là anh ghét thức ăn em nấu rồi?" Kim Tuấn Miên thuận miệng trả lời, gắp một ít thức ăn, ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân mỉm cười.

"Tôi nào dám. Ăn uống tất cả đều theo ý cậu." Trong giọng nói như có như không mang cảm giác sủng nịnh.

Một bữa ăn coi như là ấm áp.

Ánh đèn phòng bếp mang màu cam nhu hòa, dường như làm tình cảm thêm ấm áp. Tuấn Miên cách một bàn ăn nhìn gương mặt anh tuấn của nam nhân, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ngẫu nhiên trong ánh mắt tựa hồ ánh lên sự vui vẻ.

Tuấn Miên nghĩ, nam nhân này, lúc này thoạt nhìn như người yêu của mình. Lập tức tự giễu tự cười, đáng tiếc là không phải.

Ăn cơm xong, rửa bát đũa, rồi sau đó tắm rửa, Tuấn Miên cầm khăn lau khô tóc, toàn thân còn tỏa ra hơi nước nhàn nhạt đi đến phòng khách. Cậu ngồi xuống sô pha, phía bên xa kia là Ngô Thế Huân.

Hắn sau khi tắm mặc áo ngủ đang ngồi xem tin tức, môi mím thành đường thẳng, hai đầu lông mày cũng nhăn lại.

Đây mới thực sự là hắn, lạnh lùng, xa cách, thoạt nhìn nho nhã dễ gần, thực chất là rất cách xa. Kim Tuấn Miên một bên xem tin tức, một bên nghiêng đầu liếc nhìn nam nhân, yên lặng suy nghĩ trong tâm.

Nam nhân này không hề yêu mình. Kim Tuấn Miên cảm thấy xót xa, chỉ là mình tự làm khổ mình.

.

Hai người cùng một chỗ đã bao lâu rồi, qua mấy ngày nữa là tròn sáu năm đi. Khi ấy Kim Tuấn Miên 20 tuổi, vừa mới vào trường không lâu, Ngô Thế Huân 22 tuổi là một nam nhân hoàn mĩ y hệt người trong mơ, vì vậy cậu rất nhanh liền yêu hắn. Lúc bấy giờ Thế Huân đã chuẩn bị tốt nghiệp, thời gian học trên lớp không nhiều, nhưng Tuấn Miên lại đều có thể "ngẫu nhiên" gặp hắn. Mọi người trong trường đều nói Thế Huân anh tuấn, lạnh lùng nhưng riêng đối với cậu, dường như luôn ẩn ẩn tồn tại một sự ôn nhu.

Ở chung một chỗ, sau đó dọn ra thuê nhà ở riêng, Kim Tuấn Miên thực sự cho rằng họ là người yêu của nhau. Cùng nhau sống, cùng nhau hôn môi, cùng nhau ân ái, Tuấn Miên cứ như vậy đem hết nhiệt tình cùng tình yêu tuổi thanh xuân đặt ở trên người hắn.

Về sau Ngô Thế Huân lập nghiệp, một mình gây dựng công ty, sự thông minh sắc sảo cùng ánh mắt nhạy bén và gia cảnh thuận lợi giúp hắn thăng tiến, chẳng mấy chốc căn hộ đi thuê đã thuộc sở hữu của hai người họ.

Kim Tuấn Miên sau khi học xong quyết định come-out với gia đình, mẹ cậu vốn sẵn cao huyết áp đã tức giận đến nỗi suýt hôn mê bất tỉnh. Tuấn Miên ở trong nhà quỳ suốt một ngày một đêm, cuối cùng chị gái mới khuyên hãy tạm thời tránh đi, kết quả đã tạm thời cho đến tận bây giờ.

Tuấn Miên cho rằng người Thế Huân yêu chính là mình. Cho dù bình thường hắn rất ít nói cười, đối xử với cậu chỉ ôn hòa hơn so với người ngoài một ít. Thế nhưng mỗi khi không ai để ý, cậu đều cảm nhận được ánh mắt thâm thúy cùng nóng bỏng của hắn. Ánh mắt duy nhất dành cho tình nhân.

Cậu vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi gặp được người kia.

Biện Bạch Hiền.

Ngày ấy Kim Tuấn Miên vừa tan tầm, cùng đồng sự chia tay ở đầu phố, vừa quay đầu đã nhìn thấy Ngô Thế Huân cùng một thanh niên nhìn có điểm quen mắt đi tới. Tuấn Miên theo phản xạ tránh người đi, thậm chí cậu cũng hiểu tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ là nhìn thấy Thế Huân đi cùng người thanh niên khác có phần bất ngờ nên nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Ngô Thế Huân cùng người nọ tiến đến gần, Kim Tuấn Miên trừng lớn mắt, càng lúc càng khiếp sợ. Một Ngô Thế Huân như vậy cậu chưa bao giờ được thấy qua, băng lãnh cùng lạnh lùng quanh năm dường như thoáng cái không còn bóng dáng, vui vẻ nói cười, mục quang cực nóng, là ánh mắt mà cậu thích nhất. Càng khiếp sợ chính là cậu cảm thấy người thanh niên có điểm quen mắt kia thì ra lại giống mình đến như vậy, chỉ có khí chất là khác biệt. Người thanh niên kia dung mạo tuấn lãng, cử chỉ ưu nhã, so với mình thực bình thường đến mức... tầm thường.

Kì thật, đâu cần chờ cái gì giải thích hay nghi ngờ, một Ngô Thế Huân khác với xưa nay, cùng một thanh niên tương tự mình. Hết thảy sự thật đều cứ như vậy phô bày. Thật rõ ràng.

Tâm tình cậu trở nên nặng nề, hô hấp không còn trầm ổn mà đầy rối loạn.

Chính là, cậu vẫn chưa có ý định từ bỏ.

Kim Tuấn Miên trở về nhà, trầm mặc ngồi trong phòng khách, tựa như đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực sự lại không nghĩ gì cả.

Gần rạng sáng Thế Huân mới trở về nhà, đuôi mày vẫn còn treo ý cười, chợt phát hiện Kim Tuấn Miên chưa ngủ, có chút kinh ngạc nói: "Sao cậu vẫn còn ngồi đây?"

"Em buổi chiều trông thấy anh trên phố X."

Không khí thoáng chốc nặng nề, sau nửa ngày Thế Huân mới lãnh đạm nói: "Cậu biết."

Có đôi khi Kim Tuấn Miên thực ghét hắn vì sao luôn minh bạch như vậy, chỉ hai chữ đơn giản đã có thể đem mọi câu hỏi tiếp theo của cậu chặn lại ngay lập tức.

"Anh yêu người đó."

"Cậu ấy vĩnh viễn là bằng hữu tốt nhất của tôi." Ngô Thế Huân ngừng một chút, như đền bù mà thêm một câu: "Cậu không cần lo lắng."

Đúng vậy, không cần phải lo lắng. Tuấn Miên đứng dậy về phòng, cố lờ đi cảm giác đau thắt ở ngực trái, nội tâm rối thành một mảnh.

.

Thời gian lại qua đi, hai người họ vẫn cùng một chỗ. Kim Tuấn Miên từng không dưới một lần phỉ nhổ chính mình, biết rõ mình chỉ là kẻ thế thân vậy mà vẫn cứng đầu, ngoan cố. Kì thật cậu cũng đã từng có ý nghĩ rời đi, chỉ là không đành lòng. Tình yêu của cậu dành cho Ngô Thế Huân, tựa hồ không thể tự mình thoát ra được.

Tuấn Miên lại quan sát nam nhân ngồi bên kia sopha, cười tự giễu. Kể từ khi biết đến sự tồn tại của Bạch Hiền, cậu liền để mình cuốn vào một trò chơi cá cược. Cậu đem tự tôn cùng thể diện của bản thân ra đánh cuộc, ôm ấp ảo mộng đến một ngày Ngô Thế Huân sẽ yêu mình. Hắn đã xác định y chỉ là bằng hữu, vậy là cậu vẫn còn cơ hội. Kim Tuấn Miên không lo Thế Huân lừa dối mình, vì cậu biết hắn sẽ không bao giờ nói dối. Cậu biết rõ Thế Huân như thế.

Vậy, còn nếu như thua? Nội tâm Tuấn Miên giãy giụa, một mực lảng tránh câu hỏi này. Cậu dùng ngón trỏ vuốt vuốt lông mày, khẽ thở dài, chậm rãi tự nhủ với chính mình .

Đến lúc ấy, liền cứ thế rời đi thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro