TẬP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày cuối cùng của năm học sắp tới, tôi gõ lên trang Facebook của lớp cấp hai một dòng trạng thái : ''Mấy đứa, lên lịch nghỉ hè này họp lớp nha !''. Thông báo hiển thị mười bảy đứa đã xem, ba cái like và không có bình luận nào trong suốt một tuần sau đó. Không bình luận, không quan tâm, không tha thiết,... Tôi đâm ra bực bội. Còn nhớ năm đó vào ngày liên hoan chia tay cuối cấp, chúng tôi ôm nhau khóc, hứa hẹn đủ điều, vậy mà sau tất cả kỉ niệm cũng chỉ là gió thoảng mây bay, có vô tình nhớ lại cũng chỉ có thể ném vào đó một nụ cười dại khờ.

Mãi đến một ngày giữa tháng tháng năm, tôi nhận được tin nhắn của Hoàng Dung :

''Bảo ơi, năm nay tao không đi họp lớp đâu''

''Thì từ hồi đi học trên phố đến giờ mày có bao giờ đi họp lớp đâu''

Tôi nhắn Enter nhưng tin nhắn đó không thể gửi được vì mạng lỗi, Hoàng Dung không nhận được. Nhưng cũng vì không gửi được nên tôi đâm ra nhẹ nhõm, bởi vậy có hơi nghiệt với Hoàng Dung. Tôi không có quyền trách nó, ai cũng có những nỗi niềm của riêng mình, nhất là khi tôi đã biết câu chuyện của nó, tôi càng nên thông cảm. Vì vậy, tôi nhắn lại một tin khác với giọng điệu nhẹ nhàng hơn :

''Mày định trốn đến bao giờ ?''

''Trốn gì chứ, tao bận mà...''

Cái Icon mặt cười đằng sau không thể lấp liếm cho một câu dối trá.

''Hoàng Dung này, mày đi gặp Tài đi, nó sắp đi nghĩa vụ rồi''.

Tâm trạng tôi bỗng chừng xuống sau khi gửi đi dòng đó. Hoàng Dung đang nhập một tin nhắn, dòng chữ đó nhảy múa trên màn hình gần một phút, nhưng không có tin nhắn nào đến. Tôi có thể hình dung ra việc Hoàng Dung đang nhìn vào màn hình thẫn thờ, gõ rồi xóa, lại gõ rồi xóa.

''Mày không định trả lời à ?'' - Tôi mất kiên nhẫn ! -

''Tao không biết nữa, Bảo à.......''

Tôi im lặng, dòng kí ức năm xưa ập đến, một nỗi buồn không dưng cuốn chặt lấy tôi.

Hết phần 1....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro