7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kurapika thổi tắt ngọn nến. Di chuyển nhẹ nhàng ngồi trên ghế dựa. Đắp chiếc mền lên người. Nhưng anh chưa thể ngủ.

Ngoài trời mưa vẫn tầm tã. Lòng người cũng nặng nề theo.

Tiếng hít thở đều đều.

Em ngủ rồi. Ngủ thật say.

Gương mặt trắng nõn sạch sẽ. Đôi môi hồng không tô vẽ. Lông mi cong mỏng manh.

Như một bức tranh vẽ bình yên lạ thường.

Kurapika bất giác ngắm nhìn em thật lâu. Đến nỗi thiếp đi từ bao giờ.

Trong giấc mơ. Những người thân yêu dưới ánh nắng vẫy tay cười chào đón anh.

Kurapika dụi mắt, vẫn là họ. Vẫn là tộc Kurta. Vẫn là ngôi nhà thân thuộc. Và vẫn là tiếng trẻ con nô đùa.

Anh nắm tay đứa trẻ đến gần. Ôm chằm lấy cậu bé.

Nhóc tò mò vỗ vai anh hỏi han.

Kurapika lắc đầu.

Anh thả tay, một lần nữa nhìn lại đứa bé.

Miệng nhóc nhoẻ lên, với hốc mắt trống rỗng.

Cảnh tượng thay đổi.

Nơi bộ tộc anh sinh sống sụp đổ.

Người dân ôm mặt máu me đầm đìa. Không mắt.

Đứa trẻ đứng gần anh. Từ hốc mắt chảy xuống hai hàng máu đỏ.

"Đau, đau quá!"

"Cứu với! Cứu với!"

"Trả lại, trả lại đôi mắt đây!"

"Aaaaaaaa!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hxh