Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân sinh có nhiều thứ quá khó khăn đi, nên chúng ta cứ nhắm mắt cho qua mà yên tĩnh sống. Feitan chính là đang làm như vậy, anh nhân từ nhìn sang chỗ khác mà tha cái mạng bé nhỏ của nữ nhân kế bên. Nhưng có vẻ Katherine không biết điều đó nên vẫn cứ chứng nào tật nấy, có khi còn thổi phình gan to lên nên mới giận dỗi vờ đi chỗ khác mà không quan tâm đến vị tổ tông có thể một giây đoạt mệnh này.

Machi phía sau vẫn cứ đóng vai mĩ nữ an tĩnh không quan tâm sóng gió sự đời mà nhắm mắt làm ngơ đi tiếp, còn Shalnark không như vậy. Mang dáng vấp phụ huynh nhưng khuôn mặt lại dạng baby đáng yêu, bề ngoài tỏ ra 'ta chính là vô hại' nhưng bên trong lại đang vạch ra biết bao nhiêu là trò để chọc phá. 

Nhiều khi não to cũng rất là có hại.

Thực ra là có hại cho kẻ khác thôi còn người sở hữu lại vô cùng có lợi.

Lướt qua vùng sa mạc khô hạn toàn là cát bụi đến biển cả xanh man mác vươn chút vị mặn chát rồi lại đi qua khu nghèo nàn toàn xác người đang trong quá trình phân hủy. Sau bao nhiêu khó khăn, con đường xa đầy hiểm trở thì bọn họ cũng đã tới được nước Anh Quốc. Nhưng cuộc đời toàn những cú bẻ lái bất ngờ và con dốc có thể đá văng bạn đi bất cứ lúc nào.

Bọn họ đứng trơ trọi ở ngoài rìa của đất nước phồn hoa này, tất cả đổ dồn ánh mắt về phía nam nhân dễ thương đang ngây ngốc cười khì. Feitan suốt đoạn đường luôn bộ dạng 'ta chính là đang nhân từ' đột ngột bộc phát hắc khí về phía Shalnark.

"Ngoài rìa sao? Ngươi có chắc là rìa phía Tây?" 

Nam nhân nào đó vẫn luôn giữ nguyên hành động gãi mái tóc màu vàng của mình, đôi khi lại giả vờ gõ trán mà tinh nghịch nháy mắt lè lưỡi: "Xin lỗi, ta quên xem kĩ thôi mà!!"

Katherine ngồi bệch xuống làn đường, đấm vào đôi chân đã sớm rã rời của mình mà phóng bao mệt mỏi, oan ức về phía Shalnark: "Ngu ngốc, đại ngu ngốc!!! Tôi chính là vì các anh đến sắp gặp tổ tiên sớm rồi."

Nhìn về phía Machi để tìm kiếm chỗ dựa né tránh ma trảo của hai con yêu tinh đang điên cuồng đưa tới kia nhưng thứ anh nhận được lại là sợi chỉ niệm sắc bén như muốn cắt cổ lấy tiết của cô nàng băng lãnh.

"Xin lỗi mà, ta thực không cố ý. Tha mạng, tha mạng aaaaaaaa."

Sau 'vài' phút khởi động gân cốt thì bọn họ cũng đã chấp nhận việc mình đi sai đường và phải băng qua thủ đô nơi hoàng tử Anh Quốc ở để đến được căn cứ của đồng đội. Mặc dù là chấp nhận sự thật nhưng Katherine vẫn rất mệt mỏi và không muốn đi tiếp nữa.

Cô thực sự đang muốn nói ra hết lòng của mình rằng viên ngọc đấy cô không có cơ hội dùng đến và việc cướp đoạt này cô cũng không muốn mình phải tập luyện. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của nam nhân hắc ám bên cạnh cùng với luồn khí đen tối tỏa ra không ngừng kia thì nửa chữ cũng không thể bộc phát.

Đột nhiên phía trước vang lên tiếng kèn to lớn, sau đó là một tràng âm thanh hét đến kinh động trời đất của hàng tá người. Không hẹn mà cũng nhìn nhau như có một tia liên kết trong não bộ của bọn họ, gật đầu nhấc chân tiến về phía âm thanh la hét kinh khủng đó.

Và thứ họ thấy chính là rất rất rất nhiều phụ nữ từ trẻ đến già, từ già đến sơ sinh không kể tuổi tác, chỉ cần là con gái đều tập trung lại trước ngọn tháp cao trót vót. Ở trên tầng 4 của ngọn tháp là một dãy binh lính cầm kiếm, còn tên thì thổi kèn đập trống. Vô cùng ồn ào, khiến cho Feitan kế bên nhíu mày, Katherine theo bản năng sinh tồn mà tìm mọi cách để xoa dịu tâm trạng khó chịu của vị tổ tông này.

Chợt âm thanh la hét lại một lần nữa vang lên như có thể thổi bay nguyên ngôi biệt thự to lớn ở phía trước. Cô giật mình nhìn lên trên - trung tâm của mọi sự chú ý - một nam nhân điển trai, vô cùng soái bước ra. Mắt thường cũng có thể nhìn ra được khí chất cao thượng của một quý tộc nhưng hiện tại bọn họ chính là đang đứng ở thủ đô, nơi Hoàng tử Anh Quốc đang sinh sống. Nên Katherine nhanh chóng khẳng định ngay đây chính là vị tạm thời lãnh đạo đất nước phồn hoa này hay cho vị Vua đang ốm yếu trên giường bệnh.

Hoàng tử tao nhã cong khóe môi vừa đủ tiêu chuẩn, vẫy tay chào mọi người ở dưới tòa tháp đầy thân thiện và phía sau xuất hiện một người nữa. Anh ta cúi người trước Hoàng tử và khi nhận được cái gật đầu của Người thì mới bước lên phía trước đưa cao miếng giấy da của Hoàng tộc rồi đọc to rành rọt: 

"Hôm nay là ngày 25 tháng 08 năm xxxx, Hoàng tử Garkil Reylpark vĩ đại sẽ tổ chức lễ hội chọn ra vị Hoàng phi lần thứ 24 của Đế chế Anh Quốc. Đã thông qua Đức Vua Garkil Prezessa và nhận được sự chấp thuận của vị lãnh tụ đáng kính. 

Việc chọn ra Hoàng phi sẽ qua người nào may mắn được Hoàng tử Reylpark nhìn trúng và thần tình yêu Cupid sắp đặt."

Với tâm hồn là một thiếu nữ mơ mộng nên Katherine vô cùng mong chờ diễn biến tiếp theo nhưng đã nhanh chóng bị dập tắt bởi tiếng tặc lưỡi khó chịu của Feitan. Mĩ nữ băng lãnh lạnh lùng xoay lưng bước, nói: "Nhanh đi thôi, Bang chủ đang chờ."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, việc này thật vô nghĩa."

"..." tôi không nghĩ vậy mà.

Nuốt sự luyến tiếc vào trong bụng, nhắm mắt theo sau thành viên băng Nhện rồi đi, bỏ lại phía sau là giọng nói to rõ của anh chàng đại diện hôm nay.

"Cô gái đang đi xin hãy dừng bước. Hoàng tử cho gọi cô, cô gái ơi."

Chợt cánh tay bị ai đó níu lại khiến Katherine dừng bước, khó hiểu nhìn binh lính đột ngột chạy đến. Sau đó lại nhìn lên tầng 4 của tòa tháp mà chấm hỏi.

Người đại diện kia cười tươi rói nói: "đúng vậy, cô là người may mắn được Hoàng tử chọn."

Nhìn sang vị Hoàng tử kia thì chỉ nhận lại được ánh nhìn tràn ngập sự dịu dàng, sau đó quay sang nam nhân kế bên thì chỉ thấy anh ta kinh ngạc nhìn mình.

"Feitan, cứu tôi với."

Âm tiết phía sau vô thức kéo dài theo từng bước mà binh lính dẫn đi, cánh tay vô lực bấu víu về phía sau nhưng bất thành.

"Hoàng phi của một nước lại được chọn một cách sơ sài như vậy sao? Tôi muốn quay lại 10 phút trước."

Machi và Shalnark vô thức nhìn sang người bạn cùng băng kia và có chút kinh ngạc mà lùi về phía sau 3 bước.

"Nữ nhân của ta mà cả gan nhắm đến ngay trước mắt ta. Được, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là đầu rơi chất thành đường."

Còn tiếp

2430107


Feitan: hảo, hoàng tử nhỉ? được lắm, được, được.

Táo hoảng sợ: tức giận đến mức không kiểm soát được ngôn từ luôn rồi!!!!!!

Katherine trong cung điện: nghi thức chọn hoàng phi quá sơ sài, ta không chấp nhận!!

Táo: tôi mới đi tiêm mũi 3 về và vô cùng, vô cùng nhức mỏi cơ thể cũng như là nhức đầu, nằm ngủ mà cứ như là vô kho đông lạnh vậy:)))

và toi tự cảm thấy mình rất chăm chỉ cày cuốc để lấp hố nhưng mạch truyện chính còn chưa tới thì lấp cái gì mà lấp!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro