32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những đứa trẻ ở Lưu Tinh, có đứa nào hạnh phúc?

Có.

Mà niềm hạnh phúc nó nhỏ nhoi lắm. Mà niềm hạnh phúc nó lẫn lộn với cái chật vật hằng ngày của bọn trẻ.

Không nói kẻ tốt người xấu. Luân thường đạo lý chỉ là mấy từ bị vùi lấp trong hàng loạt núi rác cao chơi vơi.

Vậy đấy.

Vậy mà lại tồn tại một hòn ngọc quý. Sống ở Lưu Tinh, lại không rành thế sự.

Em.

Chính em.

Chói loà trong màn đêm mịt mù.

Feitan gặp em trong bộ dáng chật vật nhất của cuộc đời hắn.

Sự giao thoa khiến vận mệnh quay ngoắt.

Rách rưới nhất. Cùng toả sáng nhất.

Người phụ nữ em gọi là mẹ. Bà ấy thật kiều diễm.

Người đàn ông em gọi là cha. Ông ấy thật mạnh mẽ.

Đứa trẻ họ nâng niu, để ý đến món đồ chơi ưa thích nhất của cha mình.

Và em rơi từ thiên đàng, xuống địa ngục.

Giống như. Em và hắn hoán đổi vị trí cho nhau.

Hắn thoát khỏi xiềng xích nô lệ.

Em lao vào ngục tù tuyệt vọng.

Cha đâu? Mẹ đâu?

Em không thấy gì.

Feitan không nói gì.

Làm sao hắn có thể mở miệng nói với người từng là tia sáng của mình, rằng, hắn giết họ rồi?

"Đợi ta. Khi đã đủ mạnh. Ta sẽ đến đón em."

Và cái đón của hắn. Là quá muộn so với sự cứu rỗi của Hisoka.

"Về thôi, Ran."

Mơ màng nghe giọng nói quen thuộc. Em lẩm bẩm, "Nhớ anh..."

"Anh nhớ cưng còn hơn cả thế."

Không điên đảo. Nụ hôn lên trán, lên đôi má hồng, lên miệng nhỏ xinh. Dịu dàng hiếm có.

"Thật tiếc, vì chưa phải lúc để ra tay."

Feitan không nghĩ đến. Hắn chỉ mới rời khỏi chốc lát. Em đã ngưng thở.

Như ngày hắn đến tìm em. Chỉ những vụn vỡ hoang tàn.

...

May: Từ hôm nay đến 31/12/2023. Tui sẽ tạm ngưng các bộ truyện của mình, để tập trung thi cuối kỳ. 🙉🙉

Hy vọng các độc giả yêu mến sẽ không bỏ rơi tui. 🥹👉👈

Love you. 🥰🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hxh