Q.3 - Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trích lời Gia Mộc: Khoa tay múa chân đối với cuộc sống của người khác là một trong những thói xấu mà loài người kế thừa từ loài vượn.
Hai giờ sáng, Trịnh Đạc thức dậy đi vệ sinh. Còn chưa kéo khóa quần lên, anh ta đã nghe thấy một tiếng cười kì dị. Cho dù là người thân kinh bách chiến, anh ta vẫn không nhịn được rùng mình. Mở cửa nhà vệ sinh ra xem, phòng ngủ chính vẫn có ánh sáng, anh ta đi tới gần gõ cửa...
Nghe thấy Vương Tử Minh trong phòng nói: "Lần này phải chúc ngủ ngon thật rồi, có người kêu ca tớ ồn ào quá. Sau khi về tớ nhất định phải gặp khách hàng cũ đó của bạn mới được".
"Bạn nghĩ tớ là người thế nào? Chỉ cần là đàn ông là tớ thích à? Tớ chỉ xem xét giúp bạn thôi... Đúng rồi, bạn đừng mặc cái áo ngủ đó nữa, áo hoa lỗi mốt rồi. Bạn mở tủ quần áo ra tìm ở góc dưới bên trái xem, tớ có giấu một món quà đặc biệt ở đó".
Không cần phải nói, chắc chắn là Vương Tử Minh đang tán gẫu với Trương Kỳ. Nếu Trịnh Đạc nhớ không lầm thì trước khi ngủ Vương Tử Minh có nói sẽ chat video với Trương Kỳ, nhưng đó là chuyện từ lúc mười rưỡi, hai người này có nhiều chuyện để nói quá.
Anh ta lại gõ cửa, Vương Tử Minh tắt máy tính, mở cửa, dựa vào khuôn cửa cười xấu xa: "Không ngủ được à?"
Lúc này Trịnh Đạc mới nhìn rõ hắn mặc một chiếc quần chữ T da báo, khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa, trên mặt bôi mặt nạ dưỡng da...
Anh ta chớp chớp mắt, xoay người: "Chúc ngủ ngon!" Lại suýt nữa đi nhầm phòng.
"Này, đó là phòng Lâm Gia Mộc mà!" Âm thanh của Vương Tử Minh tỏ ra hết sức rõ ràng trong đêm tối.
Không biết Lâm Gia Mộc cũng dậy từ khi nào, cô mở cửa nói: "Anh ấy muốn đi vào phòng tôi đấy, làm sao? Nửa đêm rồi đừng đi ra dọa người! Mau lột cái mặt nạ rẻ tiền ấy ra đi, nhăn nheo hết cả rồi!"
Trịnh Đạc vẫn chưa hết choáng váng, bị Lâm Gia Mộc kéo thẳng vào phòng, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Lâm Gia Mộc cài cửa cẩn thận.
Không hiểu là mình bị cuốn vào chuyện gì thế này? Trịnh Đạc bật đèn lên, Lâm Gia Mộc đi ngủ không chú ý đến "thời trang" cho lắm, chỉ mặc áo ba lỗ 100% cotton, quần ngủ cũ, cực kì thoải mái. Thấy anh ta đang nhìn Lâm Gia Mộc lấy một chiếc áo ngủ khoác vào, buộc đai lưng: "Anh đừng nói chuyện với gã điên đó, anh càng nói hắn càng phấn chấn".
Trịnh Đạc ngồi xuống chiếc ghế xoay trong phòng: "Rốt cuộc em và hắn có xích mích gì? Em nói rõ ràng với anh để anh khỏi sơ ý giẫm phải mìn".
"Gã điên đó có bệnh!"
Muốn nói đến xích mích giữa cô và Vương Tử Minh thì phải nói từ thời cấp ba. Lúc đó Vương Tử Minh chưa dễ coi như bây giờ, dáng người cũng không cao lắm, có điều cũng coi như là một gã đẹp trai tương đối nổi danh, không ít cô gái theo đuổi hắn nhưng Trương Kỳ và Lâm Gia Mộc đều ngăn cản hết. Lúc đó ba người bọn họ được coi là một tam giác sắt, quan hệ rất mật thiết. Trương Kỳ là một cô nàng háo sắc rất thích theo đuổi những gã đẹp trai, trong số này thì thích nhất là Vương Tử Minh. Lâm Gia Mộc là một con mọt sách mắt cao hơn đầu, các nam sinh trong trường học không có người nào lọt mắt xanh của cô, cô cũng là người học hành chăm chỉ nhất trong ba người. Sau đó lượng bài vở càng ngày càng nhiều, Lâm Gia Mộc cũng càng ngày càng khổ công học tập, không tham gia được hết các hoạt động cùng hai người kia, vì vậy Trương Kỳ và Vương Tử Minh đã bắt đầu hành động theo cặp...
"Lúc đó em cho rằng hai người đó yêu nhau, bởi vì tình cảm của hai người bọn họ rất tốt. Nhưng có một hôm Trương Kỳ khóc lóc nói với em là chị ấy và Vương Tử Minh chia tay rồi, Vương Tử Minh nói với chị ấy là hắn thích người khác hơn. Em tức điên lên, thống nhất chiến tuyến với Trương Kỳ cùng chiến tranh lạnh với Vương Tử Minh".
Lúc đó học sinh rất đơn thuần, đâu có ai biết rằng nam sinh còn có thể thích nam sinh? Trong trường học đã có người đồn Vương Tử Minh đá Trương Kỳ gì đó, còn có người nói là Trương Kỳ bắt cá hai tay, nói chung là đủ lại tin đồn, Lâm Gia Mộc cũng không ít lần cãi nhau với người khác vì chuyện này.
"Lúc đó Vương Tử Minh tránh mặt em và Trương Kỳ, một mình độc lai độc vãng, người cũng gầy hơn rất nhiều. Có hôm hắn gọi điện thoại cho em bảo em đến chỗ hắn lấy đồ trả cho Trương Kỳ. Em vẫn bực mình với hắn nên cố ý đến muộn hơn một tiếng, không ngờ... lại nhìn thấy hắn nằm trên giường trong phòng kí túc, cả người đầy máu. Em sợ quá quên mất cả chuyện phải gọi người khác, vừa nâng vừa kéo lôi hắn ra ngoài phòng, sau đó có người khác nhìn thấy nên mới đi tìm giáo viên, gọi 120 đưa hắn đến bệnh viện. Suýt nữa hắn khiến em trở thành nhân chứng nhìn thấy hắn tự sát".
"Sau đó hắn thú thật à?"
"Sau đó hắn được cứu, quay về thú nhận với Trương Kỳ rằng hắn chỉ có rung động với nam sinh, chơi thân với Trương Kỳ là bởi vì hắn cũng thích Trương Kỳ, nhưng sau một thời gian thì hắn phát hiện đó là thích chứ không phải là yêu. Sau khi bọn họ chia tay, hắn đã tra rất nhiều tài liệu, cho rằng mình mắc phải bệnh không chữa được, không biết nên nói với ai, càng ngày càng buồn bã, cuối cùng lựa chọn tự sát. Hắn giải thích với em là không phải hắn cố ý gọi em đến nhặt xác cho hắn, nhưng em với hắn đã không thể giống như trước kia được nữa".
"Thế vì sao Trương Kỳ vẫn thân với hắn đến tận bây giờ?"
"Vì Trương Kỳ ngốc thôi." Lâm Gia Mộc nói: "Trương Kỳ xưa nay thích không ít người, cũng từng có một vài bạn trai, thậm chí cũng đã bàn chuyện cưới xin, nhưng đời này chị ấy chỉ yêu một mình Vương Tử Minh."
"Vương Tử Minh cũng không phải không có tình cảm với cô ấy."
"Có tình cảm thì thế nào? Hắn chỉ yêu đàn ông, vậy mà còn bám lấy Trương Kỳ không chịu buông ra. Chồng, tình nhân, bạn thân, trừ không thể lên giường còn lại hắn đều tận thiện tận mỹ. Có một điểm tựa vững như hắn, còn có siêu nhân nào có thể đi vào cuộc sống của Trương Kỳ? Cho dù có thể đi vào cuộc sống của Trương Kỳ thì ai có thể khoan dung ột cái đuôi lớn như vậy? Chuyện thời cấp ba đó em có thể không hận hắn, nhưng bây giờ hắn làm như vậy, em thật sự không thể chịu đựng được".
"Hắn cũng không phải cố ý, anh thấy hắn..."
"Cố ý hay không cố ý gì chứ? Hắn làm như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì hơn Mã Thụ Sinh". Nói xong Lâm Gia Mộc kéo rèm cửa sổ ra, trời đã tờ mờ sáng: "Đi cùng em ra ngoài một chút?"
Trịnh Đạc nhìn điện thoại di động Lâm Gia Mộc đặt trên đầu giường, vừa qua khỏi bốn giờ, cũng đã đến giờ anh ta tập thể dục buổi sáng: "Đi thôi."
***
Thời gian bọn họ hẹn tiểu Mao là bốn giờ chiều. Một giờ chiều Vương Tử Minh mới dậy, hắn nằm trên giường ăn bữa sáng kiêm bữa trưa do quán cơm đưa tới, lại chiếm phòng tắm tắm rửa hồi lâu, sau đó ở lì trong phòng chuẩn bị gần một tiếng mới đi ra, lúc này đã là ba giờ hai mươi.
Địa điểm bọn họ hẹn tiểu Mao cách đây nửa tiếng lái xe, hơn nữa bọn họ là người nơi khác đến, không thuộc đường sá cho lắm nên phải đi sớm hơn một chút. Lâm Gia Mộc sợ không kịp nên đã sớm xuất phát, Vương Tử Minh ra khỏi phòng, nhìn thấy Trịnh Đạc lại nhíu mày: "Anh thế này thì tôi ra ngoài với anh sao được?"
"Cái gì?"
"Quần jean, may ô bên trong, sơ mi bên ngoài, đeo ba lô, mặc như vậy thì chuẩn men quá". Vương Tử Minh ngửi ngửi: "Trên người anh có mùi gì thế?"
Trịnh Đạc cũng ngửi ngửi, sáng sớm tập thể dục xong anh ta đã tắm rửa, thay quần áo, trên mặt chỉ bôi bọt cạo râu nhưng đã rửa sạch, có mùi gì cũng không còn nữa: "Không có mùi gì".
"Trưa này anh ăn cái gì?"
"À, trưa nay tôi và Lâm Gia Mộc cùng ăn cơm rang."
"Chính là mùi cơm rang!" Vương Tử Minh phất phất tay chán ghét: "Đi thay bộ quần áo này đi".
"..."
"Được rồi, tôi chọn quần áo giúp anh. Lần trước tôi gặp anh, anh có mặc thế này đâu?" Hắn vừa nói vừa đi vào phòng Trịnh Đạc, mở tủ quần áo lục lọi. Sau một hồi tỏ vẻ chán ghét, hắn chọn một chiếc quần kaki, một chiếc áo phông ngắn tay bó sát người, một chiếc áo khoác màu xanh bộ đội. Trịnh Đạc thay quần áo theo chỉ thị của hắn, Vương Tử Minh mới hài lòng gật đầu: "Đồng hồ và dây chuyền của anh đều không tồi, mua ở đâu vậy?"
"Đồng hồ là kỉ niệm khi xuất ngũ, còn dây chuyền..." Anh ta tháo xuống, kéo USB ra: "Lâm Gia Mộc chọn trên mạng."
"Mắt thẩm mĩ của cô ta luôn luôn không tồi." Cuối cùng Vương Tử Minh cũng khen Lâm Gia Mộc được một câu: "Đi thôi, anh lái xe."
Dứt lời hắn xách túi, lắc mông đi ra ngoài. Trịnh Đạc lắc đầu, cầm chìa khóa xe đi sau hắn ra cửa. Nếu nói khó chơi thì cả ba người cùng lớn lên với nhau từ nhỏ này đều khó chơi cả, thật không biết làm sao bọn họ có thể chơi với nhau được.
Bởi vì có thiết bị dẫn đường nên Trịnh Đạc lái xe coi như thuận lợi. Có điều một câu của Vương Tử Minh lại suýt nữa khiến anh ta rẽ nhầm: "Anh và Lâm Gia Mộc còn dây dưa mãi làm gì? Anh đừng nhìn người phụ nữ đó quái đản mà lầm, cứ việc đè ra quất luôn, sau một thời gian sẽ ngủ ra tình cảm. Còn cứ chơi trò lập lờ thế này thì cô ta có thể chơi với anh đến năm hai ngàn ba mươi".
"Bọn tôi còn chưa quen đến mức đó". Trịnh Đạc trả lời một câu.
"OK. Thực ra tôi và Lâm Gia Mộc cũng không quen như vậy". Vương Tử Minh hiển nhiên là đầy ẩn ý.
***
Tiểu Mao ngoài đời thực còn có vẻ trẻ hơn trong ảnh. Hắn để đầu lông nhím, mặc áo phông màu trắng có in hình, quần jean bó cạp trễ, thoạt nhìn trẻ trung lại dễ nuôi, lúc cười còn có má lúm đồng tiền, trông không khác gì học sinh. Thỉnh thoảng hắn lại đưa tay trêu đùa cậu bé đang cúi đầu chơi trò chơi trên iPad. Cậu bé ngồi dựa vào trong lòng hắn, có vẻ cực kì ỷ lại hắn.
"Nó tên là gì? Đáng yêu quá!" Vương Tử Minh cười hì hì hỏi.
"Nó tên là Mao Đậu". Tiểu Mao xoa rối bù mái tóc cậu bé, cuối cùng cậu bé cũng dời mắt khỏi chiếc iPad.
"Con khát nước".
"Muốn uống gì?"
"Sprite".
"Được. Chúng ta uống trộm trước khi bố đến nhé". Tiểu Mao kêu người phục vụ tới, gọi một chai Sprite rồi rót vào chiếc cốc nhỏ cho cậu bé uống.
"Sao không thấy bạn trai bạn?"
"Anh ấy còn chưa đi làm về". Tiểu Mao cười nói: "Đúng rồi, tôi tên là Mao Vũ Tân, còn bạn?"
"Vương Tử Minh". Vương Tử Minh lại chỉ Trịnh Đạc vẫn đóng vai lạnh lùng không nói một lời từ lúc vào quán ăn: "Anh ấy tên là Trịnh Đạc".
"Hai bạn thật sự rất xứng đôi". Vốn hắn xem ảnh còn tưởng rằng là ảnh đã Photoshop, không ngờ Vương Tử Minh ngoài đời thật còn dễ nhìn hơn cả trong ảnh. Trịnh Đạc trong ảnh có vẻ lạnh lùng, ngoài đời thật thì có vẻ cơ bắp hơn nhưng không lạnh lùng cho lắm, chỉ có điều anh ta không thích nói chuyện.
"Mọi người đều nói như vậy." Vương Tử Minh dựa vào Trịnh Đạc, Trịnh Đạc đóng vai một người đang cố gắng giữ bí mật, nói nhỏ: "Đừng đùa nữa, mọi người đều đang nhìn".
"Bạn xem, anh ấy lúc nào cũng thế. Ở đây lại không phải thành phố A, không có ai nhận ra chúng ta, chúng ta chuyển tới đây chẳng phải để sống với nhau thoải mái hơn hay sao?"
"Vậy cũng phải chú ý một chút". Trịnh Đạc nói rồi thoáng nhìn cậu bé: "Nó là con của bạn trai bạn à?"
"Đúng vậy".
"Hai bạn nuôi nó?"
"Ờ".
"Tôi cho rằng một trong những lợi ích của gay chính là có thể không cần nuôi con". Nói xong lời này, Trịnh Đạc hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đông cứng của tiểu Mao, tiếp tục đóng vai một bức tượng như trước.
"Anh nói gì thế?" Vương Tử Minh đấm anh ta một cái: "Anh ấy vẫn thế đấy, bạn đừng để ý".
Tiểu Mao cúi đầu nghịch ống hút: "Tôi biết, trong số các bạn tôi cũng có người nghĩ như vậy, có điều tôi hi vọng một nhà ba người chúng tôi sẽ sống với nhau mãi".
Điện thoại di động của hắn vang lên một tiếng, hắn thoáng nhìn điện thoại: "Ông xã tôi đi làm về rồi, khoảng hai mươi phút sau sẽ đến, bảo chúng ta gọi đồ ăn trước".
"Cứ đợi anh ấy đến rồi gọi sau".
"Tính anh ấy hay vội, đến là phải có ăn ngay, lúc đó mới gọi thì không kịp. Những món anh ấy thích ăn tôi đều biết cả, hai người cứ gọi trước đi".
Quả nhiên đã mấy năm rồi mà tính tình Mã Thụ Sinh vẫn không hề thay đổi. Vương Tử Minh mỉm cười cầm lấy thực đơn, chọn bừa một vài món rồi đưa cho Trịnh Đạc. Trịnh Đạc lại gọi vài món rồi đưa cho tiểu Mao, thấy hắn gọi rau trộn ba chỉ và thịt luộc, quả nhiên đều là món Mã Thụ Sinh thích ăn.
Khoảng mười mấy phút sau, đồ ăn được đưa lên đầy đủ, quả nhiên Mã Thụ Sinh đã lái chiếc xe Nissan của hồi môn của vợ hắn đi tới, tìm chỗ đậu xe một lát rồi mới vào cửa. Khi hắn đi đến bên cạnh bàn, vẻ mặt giả vờ kinh ngạc của Vương Tử Minh hầu như có thể giành giải Oscar.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro