Q.3 - Chương 62: Ông Bố Ngoại Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trích lời Gia Mộc: Thế hệ 7x coi thường 8x, 8x coi thường 9x, 9x coi thường 0x.
***
Trại quản giáo trẻ vị thành niên của thành phố A nằm ở rìa thành phố, vốn là ngoại thành yên tĩnh ít có người ở, chỉ có một tuyến xe buýt chạy qua nơi này. Mấy năm nay vì thành phố được mở rộng nhanh chóng, khu vực ngoại thành cũ cũng trở nên náo nhiệt. Cách trại quản giáo trẻ vị thành niên một bức tường là một khu trường học mới được xây dựng, hiện đang là giai đoạn huấn luyện quân sự, các học sinh mới mặc đồ rằn ri đi lại dưới ánh mặt trời.
Cảnh sát Lưu dừng xe ngoài cửa trại quản giáo, châm một điếu thuốc chờ người ở bên trong đi ra. Khoảng nửa tiếng sau, cánh cửa bên có vẻ hết sức nhỏ hẹp bên cạnh hai cánh cổng chính bằng sắt sơn đen cực lớn được mở từ bên trong ra, mấy thiếu nam thiếu nữ nối nhau ra ngoài, đa số nhanh chóng được người nhà đón đi, có một hai người tự đi đến điểm dừng xe buýt, chỉ có một thiếu nữ để tóc ngắn ngang tai ngỡ ngàng đứng ngoài cổng.
Cảnh sát Lưu dập điếu thuốc, mở cửa xuống xe: "Này!"
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn cảnh sát Lưu, đầu tiên là nghi hoặc một lát, sau đó mới nhận ra anh ta: "Anh đấy à?"
"Ờ".
"Bây giờ anh không làm cảnh sát nữa à?"
"Vẫn làm cảnh sát".
"A, vậy thăng quan rồi chứ?"
"Bây giờ anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự".
"Oa".
"Em đang đợi ai à?"
"Em đợi bố em".
"Bố em sẽ không đến đâu. Quản giáo Trương gọi điện thoại cho anh".
"Vì sao bố em không đến?"
"Nghe nói vợ ba của ông ấy có thai rồi, đã sắp đến ngày sinh, ông ta không có thời gian".
Thiếu nữ cười lạnh: "Em không biết ông ấy lại tái hôn rồi".
"Đi thôi". Cảnh sát Lưu đưa tay xách hành lí giúp cô.
Thiếu nữ lùi về phía sau: "Anh muốn làm gì?" Nói xong lại thoáng nhìn người cảnh vệ: "Anh không được làm bậy".
Người cảnh vệ vừa định nói gì đó, cảnh sát Lưu đã lấy thẻ cảnh sát trong túi ra: "Tôi phụ trách cô ta".
Người cảnh vệ đưa tay chào, lui lại một bước. Thiếu nữ vẫn cảnh giác trợn mắt nhìn cảnh sát Lưu.
"Mẹ em là cô giáo của anh. Anh biết bạn từ khi em mới được năm tuổi. Em cho rằng anh là người xấu thật à?"
"Anh không giúp mẹ em".
"Mẹ em tự tử".
"Mẹ em bị con hồ li tinh kia hại chết!"
"Bây giờ em vẫn cho rằng chỉ là lỗi của hồ li tinh à?"
"Bố em cũng là đồ súc sinh".
"Em đi theo anh. Anh đã tìm được một nơi để em ở một thời gian. Anh nhớ trước kia em học rất tốt, quản giáo Trương cũng nói thành tích của em không tồi, học hành cho tốt, mẹ em..."
"Anh những nói những lời chán ngắt này nữa. Như em bây giờ thì có trường đại học nào chịu nhận chứ?"
"Thế em định làm thế nào? Đến ăn bám bố em à? Mẹ em không mong em làm như vậy".
Thiếu nữ nhìn cảnh sát Lưu chằm chằm: "Anh không muốn hại em thật chứ?"
"Không".
"Em bị anh mang đi, em có nhân chứng, ở đây có cả ghi hình..."
"Anh biết".
Thiếu nữ suy nghĩ một lát rồi ném hành lí cho anh ta.
Trong cuộc đời làm cảnh sát của cảnh sát Lưu, chính anh ta cũng không nhớ rõ mình đã làm bao nhiêu vụ án. Đại bộ phận trong đó anh ta cũng chỉ nhớ được đại khái, nhưng có một số vụ án lại nhớ rất sâu sắc, đặc biệt là khi vụ án đó liên lụy đến người quen.
Cảnh sát Lưu là người sinh ra và lớn lên ở thành phố A, tốt nghiệp trường trung học số 18 của thành phố A, lúc đi học cũng không phải học sinh tốt gì, thông minh có thừa nhưng chăm chỉ không đủ thích chơi hơn thích học, được cái ngoại hình tốt, biết làm việc, EQ cao, quan hệ với giáo viên và các học sinh đều không tồi. Năm thứ tư sau khi xuất ngũ về thành phố A làm cảnh sát, anh ta nhận một vụ án nhảy lầu, lúc đến hiện trường mới phát hiện người phụ nữ trung niên nhảy lầu chính là Khương Anh, giáo viên chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên tiếng Anh thời cấp ba của anh ta.
Những người biết Khương Anh đều cho rằng Khương Anh sẽ không bao giờ tự tử, mọi người đều nói bà bị người khác đẩy xuống. Nhất thời dư luận xôn xao, cảnh sát Lưu phụ trách vụ án này cũng không tin Khương Anh tự tử, bà có sự nghiệp, gia đình hạnh phúc, con gái đáng yêu, có thể nói là không có mấy ai có cuộc sống mỹ mãn hơn bà. Khương Anh và chồng Uông Dương đều là giáo viên, Uông Dương dạy thể dục, mặc dù không kiếm được nhiều tiền hơn vợ là giáo viên tiếng Anh kiêm chủ nhiệm lớp nhiều năm, nhưng lại rất chăm lo cho gia đình, con gái duy nhất Uông Tư Điềm của hai người có thể nói là một tay ông ta nuôi nấng. Hai vợ chồng đều xuất thân nghèo khó, nghe nói lúc kết hôn chỉ có một gian nhà tập thể, hai bộ chăn đệm. Sau đó gia đình họ được chia một căn hộ chung cư, sau đó nữa lại mua nhà mới, đời sống không ngừng được nâng cao. Địa điểm bà giáo Khương rơi lầu chính là căn hộ mới vừa hoàn thiện được một nửa.
Sau khi thăm dò người nhà và những người liên quan theo thông lệ, cảnh sát Lưu lại hết sức kinh ngạc.
Anh ta lấy lời khai của Uông Dương chỉ mất chưa đến hai mươi phút, Uông Dương đã nói hết những gì nên nói. Đơn giản là vợ bận lo sự nghiệp, con gái dần dần lớn lên, hắn càng ngày càng nhiều thời gian rảnh rỗi, bị người khác dụ dỗ nghiện đánh mạt chược. Sau một thời gian hắn quen một người bạn chơi mạt chược là Trương Sảnh, hai người từ vui đùa chọc ghẹo đến ăn nằm với nhau chỉ mất hai tháng.
"Hôm qua mới làm xong phần mộc nhà mới, sàn nhà và cửa còn chưa xong, thợ sơn cũng phải vài ngày nữa mới đến được. Khương Anh nói ở trường có nhiều việc, bảo tôi đến mở cửa sổ cho thoáng gió. Tôi buột miệng nhắc tới chuyện này với Trương Sảnh, Trương Sảnh nói cô ấy cũng muốn đến xem nhà mới của tôi. Tôi không thuyết phục được nên dẫn cô ấy đến, sau đó chúng tôi... làm... Không ngờ đang dang dở thì Khương Anh mở cửa đi vào. Bà ấy không yên tâm nên đến xem... Nhìn thấy chúng tôi đang cùng nhau. Khương Anh nổi điên, liều mạng cầm đồ đạc đánh chúng tôi, chửi chúng tôi. Tôi cáu lên cho bà ấy một bạt tai, không ngờ bà ấy còn điên hơn. Tôi... đánh bà ấy một trận... Sau đó tôi đi về... Lúc tôi đi Khương Anh vẫn còn sống..." Đến bây giờ cảnh sát Lưu vẫn nhớ Uông Dương run rẩy nói như vậy.
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó tôi về nhà nấu cơm, nghĩ cách dỗ dành Khương Anh tha thứ, nghĩ xem giải thích với người nhà bà ấy thế nào, không ngờ các anh đã tới tìm tôi".
Năm đó mặc dù tòa chung cư mới đó không có camera nhưng lại có không ít công nhân và người quản lí. Có mấy nhân chứng có thể chứng minh Khương Anh nhảy lầu lúc năm giờ hai mươi chiều, lúc đó Uông Dương đã về nhà. Con gái Trương Sảnh mới học tiểu học, thời gian đó cô ta đang chờ đón con ở ngoài cổng trường học, còn có nhiều người chứng kiến hơn. Cộng thêm kết quả khám nghiệm của pháp y, Khương Anh quả thật là đã tự tử.
Vụ án kết thúc. Sau khi bị người nhà vợ đánh một trận tàn nhẫn, Uông Dương ăn năn hối hận, chuyển hết nhà mới và tiền gửi sang đứng tên con gái mười lăm tuổi, mặc dù làm mọi người phải thổn thức cảm thán nhưng việc này cũng kết thúc rất nhanh.
Mỗi khi nhớ lại việc này, cảnh sát Lưu luôn cảm thấy có gì đó vẫn quẩn quanh trong đầu không chịu trôi đi. Một ngày nửa năm sau đó, anh ta nhận được tin báo, lại có một vụ huyết án xảy ra ở căn hộ mới nơi Khương Anh nhảy lầu. Lần này người bị hại là Trương Sảnh đã chuyển từ tình nhân lên vợ hai, nếu không nhận vụ án này thì cảnh sát Lưu cũng không biết cuối cùng Trương Sảnh vẫn lấy Uông Dương, lại còn ở trong căn hộ đó. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Uông Tư Điềm lôi mấy bạn học đến đánh Trương Sảnh đã có thai sáu tháng bị sảy thai, vỡ tử cung. Đứa con gái chín tuổi của Trương Sảnh nhìn thấy toàn bộ sự việc, hoảng sợ đến mức một thời gian không nói được.
Lúc này cảnh sát Lưu mới hiểu ra điều vẫn quẩn quanh trong đầu mình là gì. Từ đầu tới cuối, Uông Tư Điềm vẫn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như chuyện này không có quan hệ gì với cô.
Lúc cảnh sát Lưu thẩm vấn Uông Tư Điềm, thậm chí Uông Tư Điềm còn tỏ ra đắc ý: "Anh không cần để ý đến mấy người bạn đó của em, em đã chọn lựa kĩ càng lắm rồi, không có người nào đã qua sinh nhật mười bốn tuổi hết. Hơn nữa mọi người đều đã động thủ, ai cũng không biết là người nào đánh mụ ta sảy thai. Em là chủ mưu, em nhận hết mọi tội. Mụ ta cho rằng mụ ta lấy bố em là sẽ trở thành mẹ em à? Hồ li tinh! Tiện nhân! Em chờ đến lúc mụ ta có thai được sáu tháng mới động thủ là để mụ ta phải chết!"
"Cô ta không chết... Nhưng phải cắt tử cung".
"Tiếc quá".
"Vì sao em còn bắt con gái cô ta..."
"Con gái mụ ta cũng là loại mất dạy, ngủ giường của em, chơi đồ chơi của em, còn xé ảnh của mẹ em nữa. Em hối hận vì đã không ném nó từ trên lầu xuống".
"Em có biết mình nói vậy là sẽ bị xử phạt hay không?"
"Ha ha..." Uông Tư Điềm cười lạnh: "Phạt đi. Xem em bị kết án thì vẻ mặt bố em sẽ như thế nào".
Vẻ mặt ông ta sẽ như thế nào? Tóc Uông Dương bạc trắng sau một đêm, ngồi trong phòng chờ không nói nên lời. Hắn quỳ xuống cầu xin Trương Sảnh tha cho Uông Tư Điềm, nhưng Trương Sảnh là loại người nào? Uông Tư Điềm cũng thà chết không chịu lấy tiền tiết kiệm và bán nhà để đền cho hồ li tinh, cho dù có phải ngồi tù. Sau đó Uông Tư Điềm bị tuyên án tù ba năm, bồi thường cả hình sự và dân sự một trăm ngàn tệ.
Cảnh sát Lưu nhìn Uông Tư Điềm ngồi trên ghế phụ lái: "Có muốn ăn gì không? Anh có mang bích quy đấy".
"Ông ta lại tìm một người phụ nữ như thế nào?"
"Là một giáo viên tiểu học ở nông thôn, đã li dị, hơn ba mươi tuổi, có một đứa con".
"Ở đâu?"
"Ở nhà cũ của em. Căn hộ đó của em vẫn không ai dám ở".
Uông Tư Điềm cười lạnh: "Mùi máu tanh nồng nặc quá à?"
"Khụ khụ..."
"Anh đưa em về đó là được, tự em có thể nuôi sống mình".
"Căn hộ đó của em ba năm không có người ở... Anh có người bạn mở văn phòng tư vấn, anh đã nói với anh ta cho em đến làm trợ lí một thời gian".
"Trợ lí?"
"Chính là nghe điện thoại, thu xếp tài liệu, quét dọn nhà cửa". Lần này cảnh sát Lưu đã trao đổi kĩ với Trịnh Đạc. Công việc ở văn phòng tư vấn Gia Mộc càng ngày càng bận, hai người có thể nói là bận đến mức còn không có cả thời gian quét dọn, bụi bặm trên cửa sổ đã dày cả tấc, thuê người giúp việc theo giờ lại không đáng tin, việc tìm trợ lí đã gấp như lửa bén lông mày: "Em làm việc ở thư viện trại quản giáo rất tốt".
Uông Tư Điềm quả thật là một cô gái thông minh, thành tích học tập trong trại quản giáo vẫn rất khá, làm việc ở thư viện cũng gọn gàng ngăn nắp.
"Anh vẫn nhờ quản giáo giúp đỡ em à?"
"Nếu em là người ngang bướng thì anh có nhờ thế nào người ta cũng sẽ không để em làm nhiều việc như vậy".
Uông Tư Điềm mím môi không nói, nhìn ra ngoài, lúc đi qua McDonald cô mới quay mặt lại: "Văn phòng tư vấn làm cái gì?"
"Về bản chất thì tương tự như văn phòng thám tử tư của nước ngoài, vì trong nước không cho phép nên phải lấy tên là văn phòng tư vấn, chủ yếu là điều tra, tìm người, hòa giải..."
"Giúp người ta bắt ngoại tình, li hôn?"
"Đại để là thế".
"Nghe có vẻ là một nơi thú vị". Uông Tư Điềm cúi đầu nhìn ngón tay mình: "Anh có thể cho em gọi điện cho bố em không?"
Cảnh sát Lưu lấy điện thoại di động ra đưa cho cô. Uông Tư Điềm cầm lấy: "Ơ, anh vẫn còn dùng Nokia à?"
"Sóng khỏe, thời gian chờ lâu, siêu bền". Cảnh sát Lưu trợn mắt nhìn Uông Tư Điềm, cô đã bấm số xong.
"A lô! Là tôi, tôi về rồi. Nghe nói vợ ông có thai rồi, không biết là trai hay gái?"
"..."
"Ông đừng lo, tôi ổn lắm. Bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi không còn ngốc như hồi bé nữa. Ông chăm sóc dì mới cho tốt, tạm biệt!" Uông Tư Điềm gác điện thoại, nụ cười độc ác hiện ra trên mặt.
Cảnh sát Lưu nhìn nụ cười của cô, không nhịn được rùng mình một cái.
PS:
- Lời tác giả: Uông Tư Điềm không phải người ủy thác vụ này mà là nhân vật phụ xuất hiện lâu dài. Các tình tiết trong vụ này đều xuất hiện trong các vụ án có thật.
- Lời người dịch: Vẫn chờ bạn minhchung, nhân tiện bạn PM ình địa chỉ bưu điện nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro