Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng ngay lập tức gọi cho Bà Phạm:
- Alo thưa mẹ, tối nay con về trễ, đừng đợi cơm con.
- Ờ, con đi đâu? - Bà Phạm.
- Con đi ăn với bạn, con sẽ về sớm. Chiều tan ca con nhờ mẹ gọi nói chị Hương là khỏi cần đợi con chở về, con tự về được. Nha mẹ?
- Vẫn chưa làm hòa nữa sao? Thôi được rồi, chiều mẹ gọi báo nó cho. Nhớ về sớm nha!
- Dạ mẹ, con cúp máy đây! Bye mẹ.
- Ờ, bye con.
(Rụp)
Nàng thở dài, vậy ăn tối xong rồi về nói chuyện với cô sau cũng được.
*17 giờ*
Mọi người tan ca, ai nấy đều lo về nhà. Chỉ còn mỗi cô, cô còn công việc ở đây chưa xong, cô cố gắng làm việc sớm để về với ba mẹ. Nhưng cô chợt nhớ ra, sáng nay cô đã chở nàng đến Tập Đoàn mà! Chắc nàng đang chở cô dưới bãi đậu xe. Nghĩ vậy, cô lậo tức đứng dậy, bỏ dở công việc, lo sắp xếp giấy tờ rồi chở nàng về thôi. Nàng mới có biểu hiện làm hòa mà, cô không thể để nàng đợi lâu được. Cô lập tức chạy xuống tầng hầm, bây giờ cũng đã 17 giờ 30 phút sao vẫn chưa thấy nàng xuống? Cô tìm khắp tầng hầm cũng chả thấy đâu. Cô mới chạy nhanh lên phòng nhân sự, căn phòng vẫn sáng đèn nhưng không có người. Cô bắt đầu lần mò đi vào phòng riêng giám đốc nhân sự, mở cửa, chẳng có ai, vậy là nàng không có ở đây. Cô liền quay lưng chạy đi tìm khắp cả Tập Đoàn, chỗ này rộng quá! Biết tìm đến khi nào? Cô đi tới đâu mở cửa phòng kiếm tới đó, càng chạy cô càng thấy lo lắng, nàng ở đâu chứ? Tan làm rồi mà! Nhưng cũng đâu thể bỏ về trước được, nàng đâu mang theo xe, gần đây cũng chẳng có trạm xe buýt nào! Vậy nàng đang ở đâu? Cô chạy mãi khắp trụ sở tìm kiếm nàng, kết quả vẫn bằng không. Rồi từ đâu có một cuộc gọi từ bà Phạm. Cô thở hồng hộc vì mệt trả lời điện thoại:
- Alo... mẹ?
- Alo con! Mẹ xin lỗi, chắc con chờ Lan Khuê lâu lắm! Con Khuê nó dặn mẹ chiều tan làm khỏi đợi nó, nó đi ăn với bạn nên về trễ. Mẹ lo nấu ăn mà quên mất, không thấy con về mẹ mới nhớ.
- Hở...??? Sao mẹ... không... gọi sớm?
- Tại mẹ quên á mà! Mà con sao thở dữ vậy? - Bà cười xòa.
- Không... có gì đâu... mẹ! Thôi... để... con cúp... máy.
(Rụp)
Cô chỉ biết cầm điện thoại trên tay ôm đầu gối mà thở, chạy hết hơi, giờ biết nàng đi ăn với bạn. Làm chạy mệt muốn chết.
Còn Lan Khuê thật ra nàng vẫn chưa ra khỏi Tập Đoàn, nàng còn công việc nên sẵn tiện ở lại làm rồi đi ăn với anh luôn. Hồi nãy lúc cô đến phòng tìm thì nàng đang ở phòng dành riêng để ăn uống cho phòng nhân sự để pha cốc cafe. Khi đi ra thì cô đã đi mất tiêu và đương nhiên là nàng không hề hay biết về sự tồn tại của cô ở đây. Nàng cứ thế cầm cốc nước ngồi xuống tiếp tục làm việc mà không hay biết cô đang hối hả chạy kiếm mình khắp cả Tập Đoàn.
*18 giờ 45 phút*
Cô ngay khi hay biết nàng đi ăn với bạn rồi thì cũng yên tâm trở vào xe, nhưng lúc đó thì đã 18 giờ hơn rồi, định đi về thì trong đầu bỗng bật lên một suy nghĩ:
-" Tối nay mình sẽ nói rõ rồi làm hòa với em ấy! Nhưng nói chuyện không à? Sao được? Phải có quà. Quà gì giờ? Hay hoa nhờ? Em ấy thích hoa không? Hay socola? Thôi, có làm hòa mà tặng socola! Hay cả hoa và socola luôn! Cũng hỏng được, sến lắm! Thôi giờ nhất trí một cái thôi! Hoa đi. Đơn giản, không màu mè. Vậy đi mua hoa!"
Vừa dứt dòng suy nghĩ, cô lập tức phóng xe chạy đến một cửa hàng hoa gần nơi làm việc.
Cô vào và chọn tặng nàng một bó hoa Salem tím đục gói bằng giấy báo ngã vàng. Nhìn rất đẹp mà còn ý nghĩa, Salem là một loài hoa đẹp, màu tím là tượng trưng cho sự chung thủy của cô dành cho nàng, nó như một lời hứa của cô gửi đến nàng. Cô bước ra khỏi cửa hàng, cô bận ngắm nghía bó hoa trên tay, đẹp lắm! Chắc nàng sẽ thích lắm đây!
Cô nhìn chiếc đồng hồ của mình, 18 giờ 50 phút, gần 19 giờ rồi! Nàng chắc cũng sắp về rồi đây. Cô nhanh chóng chạy đến mở cửa xe thì... Cô bắt gặp... Nàng tay trong tay với một người đàn ông, nàng vừa bước ra, cô đã thấy anh ta nắm lấy tay nàng, ôm nàng và cười nói. Chính khoảnh khắc ấy, nàng làm trái tim cô tan vỡ, vỡ thật rồi! Nàng vui vậy sao? Lan Khuê nàng đâu biết ở bên kia đường có một người cùng lúc thấy nàng tươi cười mà lòng đau nhói, quặn thắt từng cơn.
Cánh tay dần buông lỏng, bó hoa rơi xuống đất, nó như cô lúc này, từ đỉnh cao của hạnh phúc khi sắp được làm hòa với người mình yêu, chỉ trong một giây cô nhìn thấy người ấy đi cùng người khác, cô như bị rơi từ trên cao té xuống một cú đau đớn. Tiếng bó hoa rơi dưới mặt đường như tiếng lòng cô vỡ nát, đau đến từng đoạn ruột.
END CHAP 36.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro