Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà gật đầu.
- Vậy để con gọi thử cho chị ấy! - Nàng nhấc điện thoại lên gọi.
(Thuê bao...)
- Mẹ ơi! Chị ấy khóa máy. Nhưng ba mẹ đừng lo, cũng tối rồi, ba mẹ đi ngủ đi. Con sẽ chờ chị ấy về.
- Được không con? - Ông.
- Dạ được mà ba, ba mẹ lên phòng ngủ trước, con sẽ liên lạc với chị ấy, ba mẹ không nên thức trễ quá đâu!
- Vậy thôi ba mẹ lên ngủ trước, có gì báo với ba mẹ. Nếu khuya quá nó chưa về thì con cũng đi ngủ đi nhé! Đợi nó khuya quá không tốt cho sức khỏe. Nghe không? - Bà dặn.
- Dạ mẹ.
Ông bà Phạm dắt nhau lên phòng ngủ, còn nàng ở đây, nàng cũng đang rất sốt ruột, không biết cô đang ở đâu? Đã ăn tối chưa? Rồi chừng nào cô mới về? Nàng về mong được gặp cô rồi làm hòa hết mọi thứ. Nhưng sao cô chưa về? Cô có chuyện gì không?
Nàng ngồi mãi trên sofa, căn nhà trơ trọi, chỉ có ánh đén sáng và nàng ngồi đây, chẳng còn ai cả, mọi người đi ngủ hết rồi. Đã 22 giờ rồi, cô chưa về, nàng lên phòng tắm rửa rồi ra ngoài phòng đợi cô về. Nàng gọi bao nhiêu kết quả vẫn vậy! Cô khóa máy.
Nàng sau một hồi lâu, 23 giờ, khuya lắm rồi! Cô chưa về. Nàng ngày càng lo lắng, đang định ra ngoài lấy xe đi tìm cô thì có tiếng bước, va chạm, rồi tiếng mở cửa:
(Cạch)
Những bước đi loạng choạng, vừa đi vừa vịn tay vào tường của cô càng làm nàng lo lắng. Nàng lập tức bật dậy, tiến đến bên cô, đỡ lấy cánh tay cô:
- BỎ RA! - Cô la lên, hất tay nàng một cách mạnh bạo.
Nàng bất ngờ, cô la hét với nàng, hôm nay cô uống say quá! Từ khi cưới nhau cô chưa bao giờ uống say đến như vậy! Nhưng nàng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chắc chỉ do cô say thôi! Đỡ tay cô lần nữa!
- Để em dìu chị... - Chưa kịp nói xong.
- ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN TÔI - Cô bất chợt quật tay ra phía sau làm nàng ngã luôn ra sàn, đầu đập luôn vào tường một cái rõ đau, tay ôm đầu đau đớn nhìn theo chị đang loạng choạng đi đến nhà vệ sinh.
Đó giờ say cô chưa bao giờ làm thế với nàng. Hôm nay việc gì cô lại uống say như thế!
- Chị... - Lan Khuê thắc mắc.
- Chẳng phải tôi đã nói là không được làm phiền tôi rồi sao?! - Cô cứ thế vừa đi vừa nói.
Nàng chạy đến giữ chặt tay cô:
- Chị vì sao lại uống say như vậy? - Nàng vẫn bình tĩnh.
- Không vì sao cả! - Cô giựt tay ra rồi đi tiếp.
- Chị chưa bao giờ uống say đến vậy! Hôm nay có chuyện gì? - Nàng dần mất bình tĩnh.
Cô lập tức quay lại, ánh mắt lơ đãng vì không còn tỉnh táo:
- Em không cần quan tâm. Việc gì em cũng không cần phải biết. Cứ mặc kệ tôi. Rõ chưa?! - Rồi lại quay sang đi tiếp.
- Sao em không cần phải biết? Em là vợ chị, em hoàn toàn có quyền được biết việc gì đang xảy ra với chị.
- Vợ hả? Nực cười - Phạm Hương cô nhếch mép cười khinh.
- Ý chị là sao? - Nàng cau mày khó hiểu.
Cô lập tức quay lại, nhìn thẳng vào nàng:
- Là em ép tôi nói ra chuyện này. Vợ thừa cơ hội đi ngoại tình trong lúc hai đứa giận nhau, rồi nói dối ba mẹ chồng là đi ăn với bạn. Vậy có đáng gọi là vợ không hả?
- Em sẽ xem đây là những lời nói vớ vẩn trong lúc chị không tỉnh táo - Nàng nhắm mắt cho qua.
- KHÔNG. TÔI NÓI THẬT - Cô kiên quyết hét lớn làm nàng giật mình.
- Chị... chị nói... gì chứ? - Nàng nheo mắt hỏi lại.
- Là em ngoại tình. Tôi vốn dự định tối nay sẽ nói chuyện rõ ràng để làm hòa với em, nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy em bước vào khách sạn. Tôi đã thấy hết tất cả - Cô tức giận mà bộc phát.
- Được rồi, mai mình nói chuyện, chị say quá rồi! - Nàng vẫn không tin đó là thật, nàng dẫn ai vào khách sạn chứ?
Phạm Hương nổi giận đùng đùng dùng tay hất hết đồ trang điểm trên bàn bên cạnh.
(Xoảng)
Nàng bịt tay lại, âm thanh khó chịu phát ra như muốn xé rách màng nhĩ. Lan Khuê nhìn cô trăn trối:
- CHỊ VỪA LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ??? - Nàng mất bình tĩnh hét lớn vào mặt cô.
- NHỮNG ĐIỀU TÔI NÓI LÀ THẬT!!! - Cô trừng mắt giận dữ.
Cô nói nàng cùng ai đó vào khách sạn, nói dối ba mẹ? À đúng rồi, là chuyện tối nay cùng Vĩnh Thụy, thì ra cô đã thấy, chỉ là hiểu lầm. Nàng vội giải thích:
- Chỉ là hiểu lầm...
Cô ngắt lời em:
- Chính em đã ôm anh ta và cùng anh ta vào khách sạn mà giờ em còn dám nói là hiểu lầm?! - Càng nói cô càng mất bình tĩnh.
Cô không cho nàng một cơ hội để giải thích. Nàng im lặng một hồi. Chắc nàng không cần phải giải thích nữa rồi!
- Chị... chị không... tin em sao? - Ánh mắt nàng long lanh, thâm tâm vẫn đang cầu xin câu trả lời là "có" nhưng...
- Không - Cô ngay lập tức thốt lên từ đó, cô quay mặt đi nhìn về hướng khác.
Lan Khuê nhìn cô, sao cô không nhìn nàng chứ? Hãy quay lại và nói với nàng lời vừa rồi không phải là thật đi.
Nước mắt bắt đầu rơi, cô vừa nói nàng ngoại tình, nàng phản bội cô và cô không tin nàng, nghĩ đến đây nước mắt rơi mạnh mẽ hơn. Nàng không biết nói gì thêm cả.
END CHAP 38.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro