Gương vỡ lại lành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(2)
Hôm sau Phạm Hương tạm ổn nên đã lên nhà hàng, rồi nấu đồ ăn sáng cho Mai Ngô.

Mai Ngô vừa ăn vừa nói: - Bị truy sát mà còn nấu ăn ngon như vậy, thì chứng tỏ mày đã có cách giải quyết rồi đúng không ?

Phạm Hương ngồi cạnh: - Thì có ! Nhưng không ngờ con cá mập đó đã cắn ta chặt không chịu nhã ( ý nói Vĩnh Thuỵ. ).

Mai Ngô: - Vậy mai ta hành động :)

Phạm Hương: - Hành động bắt cá, nhưng mà sáng mai khi ra biển phải bắt con cá mập cha trước ( ý nói cha Vĩnh Thuỵ, Vĩnh Thuỵ không sợ trời không sợ đất nhưng rất yêu thương cha mình. )

Mai Ngô ăn tốc hành: - OK

Chúng Huyền Thanh từ ngoài đi vào thấy Phạm Hương hớn hở vô cùng.

Huyền Thanh: - Chị Hương sao sớm quá vậy ?

Phạm Hương: - Vì rãnh rỗi nên ra đây mở cửa dùm ka.

Mai Ngô: - Không phải Hương nó tới sớm mà là em tới trể thôi. Ai cũng đến hết rồi.

Huyềnh Thanh: - Em đến trể là do em phải đi xin lá bùa bình an. * liếc Mai Ngô mội cái *. Chị Hương à ! Chị đeo lên đi cầu mong bình an vô sự.

Phạm Hương đứng lên vào bếp: - Không cần đâu, mê tính quá rồi.

Mai Ngô châm chọc ai kia: - Huyền Thanh à ! Có của chị không ? Kaka.

Huyền Thanh: - Hứ ! Không có phần của chị đâu... Đi vào bếp.
-------------
Phạm Hương đi ra hỏi Mai Ngô.

Phạm Hương: - Nè có mùi thuốc bắc đó ? Có nghe không ?

Mai Ngô: - Đây là nhà hàng tây là gì có mùi thuốc bắc. Nếu có thì có cô mèo của mày biết nấu thôi.

Phạm Hương: - Cổ bệnh sao ?

Mai Ngô: - Có bệnh thì là do mày chọc đến bệnh đấy. Mày không nhớ gì sao ? " đừng quá giới hạn " nếu là tao tao cũng giận chứ nói gì chị ta.

Phạm Hương: - Mày hay quá như thân lắm, vậy mày đi lo cho người ta đi, coi người ta có cần gì không ?

Mai Ngô: - Kkk muốn bù đắp à ?

Phạm Hương: - Mày cũng là bạn thân của người ta mà.

Mai Ngô: - Có cần tao giúp không ?

Phạm Hương: - Nói nhãm.

Mai Ngô: - Hai người cộng lại cũng gần nữa đời người rồi. Còn không hiểu chuyện, tối ngày giận hờn. Tao chán mày quá mấy ba.

Phạm Hương: - Tao mới chán mày đó, đồ rãnh rỗi. - Đưa tay lên thành nắm đấm.

Mai Ngô biết nói một lát nữa sẽ bị ăn đấm nên dôn ngay.
---------------
Tối lại Lan Khuê thấy nhớ nhớ người kia, và cũng lo cho cái nghề nguy hiểm của đối phương. ( biết làm nghề gì đâu mà nguy hiểm. ) nên cô mua cho Phạm Hương một cái bảo hiểm nhân thọ để lên bàn Phạm Hương. Vừa quay lại đã thấy Phạm Hương đứng sau lưng. Làm cô giật mình.

Lan Khuê: - Ý chị làm em giật mình chị mở cửa không tiếng động, đi cũng vậy, chị lén lúc thật nha.

Phạm Hương: - Em mới lén lúc đấy. Để cái gì ở đây vậy ?. - Lấy sắp sơ mi lên coi. - Bảo hiểm nhân thọ ? Em mua cho tôi à ?

Lan Khuê: - À không, chỉ là đang đợt khuyến mãi ưu đãi, nên em muốn kiếm lời thôi, nên làm một bản cho chị coi được thì mua. - diện lí do.

Phạm Hương: - Cho tôi coi mà ghi sẳn họ tên tôi luôn rồi này. Rồi gì mà nghề nghiệp nguy hiểm ?. - chau mày.

Lan Khuê: - Không phải vậy đâu. - Cố giải thích.

Phạm Hương: - Tôi cám ơn tấm lòng tốt của em, nhưng tôi không mua những thứ này đâu, tôi luôn cô đơn một mình, nên khi có chết thì ai sẽ nhận tài sản chứ ?. - Rất lạnh lùng.

Lan Khuê: - Không phải đâu, dù sao công việc của chị cũng là công việc nguy hiểm. Tại sao con người của chị không chịu đón nhận lòng tốt của người ta chứ ? Lần trước em lo lắng cho chị thì chị cũng chê em phiền phức. - Nổi điên lên.

Phạm Hương thấy con người kia giận dỗi quá đáng yêu nên không muốn chọc giận ai kia nữa: - À . . Lần trước là do. .

Không đợi Phạm Hương nói tiếp thì nàng ta đã ngắt lời rồi: - Con người của em rộng lượng lắm không muốn nhắc đến nữa quên hết rồi.

Phạm Hương đến câu vai Lan Khuê: - Ok ok đưa đây tôi sẽ coi thứ này, từ từ tôi sẽ nghiên cứu.

Lan Khuê nở nụ cười: - Hề hề chỉ là muốn tốt cho chị thôi dù em hơi phiền.

Phạm Hương ôm Lan Khuê vào lòng: - Tôi hiểu, nhưng tôi cũng hi vọng em sẽ hiểu nhiều khi tôi cũng nói nặng lời  với em, nhưng chỉ vì tôi muốn tốt cho em thôi.

Lan Khuê e ấp: - Ai cũng hiểu cho nhau là được rồi. :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro