Chap 20 H
Thiên Thiên vừa bước vào phòng Ngọc Hải thì Nhật Minh đã đi một mạch đi ra, nhìn gương mặt lạnh lùng của Nhật Minh những gì muốn nói Thiên Thiên đành nuốt ngược vào trong
Ngọc Hải: Nhật Minh, ở lại chút đi
Nhật Minh: Hai người nói chuyện đi, bổn vương có việc
nói dứt lời Nhật Minh đi một mạch ra cửa, không nói thêm lời nào
Thiên Thiên: đại ca muội xin lỗi, muội quản người không nghiêm, để họ gây ra việc như vậy
Ngọc Hải: ta cũng biết đó là chuyện bình của nữ nhân, nếu Uyển Phấn không phải người yêu Bát đệ, chắc ta cũng không xen vào
Thiên Thiên: mà này, huynh bị khờ à, đứng im cho người ta đánh thế à
Ngọc Hải: đánh bọn họ, lỡ họ chết có phải mang họa không, cả đám người trong đó, ta lỡ tay búng phát chết tươi.
Ngọc Hải: muội muội, bọn họ cũng là thân bất do kỷ, không thể tự quyết định tương lai của mình nên mới nương nhờ vương phủ sao.
Thiên Thiên: các phu nhân từ thập tam trở lên thì không thể cưới người khác.
Ngọc Hải: Nhật Minh không thị tẩm họ mà
Thiên Thiên: đó là quy định
Ngọc Hải: vậy khỏi phong phu nhân cho bọn họ
Thiên Thiên: Thập bát phu nhân tính tình đoan trang thùy mị, lại thông minh giỏi giang, có tài chế tạo trang sức, muội định cho cô nương ấy thế chỗ Lục phu nhân
Ngọc Hải: hậu viện vương phủ không phải do muội quản ư, nói với ta làm gì
Thiên Thiên: đại ca muội thân thủ bất phàm, chiếm lấy trái tim bao nhiêu cô gái ở thành Minh Châu, trong Vương phủ không ít cô gái vì đợi huynh mà vào đây nương thân.
.
một lát sau Nhật Minh quay trở lại phòng Ngọc Hải, từ ngoài bước vào với gương mặt lạnh lùng
Thiên Thiên: Thiên Vương
Ngọc Hải: Nhật Minh, không phải ngươi..
Nhật Minh: ta để quên đồ nên quay lại tìm
Ngọc Hải nhìn giáo giác xung quanh: để quên gì đó
Nhật Minh bước lại ôm Ngọc Hải vào người rồi nói: để quên ái phi của ta ở đây
Nhật Minh: muội lui đi Thiên Thiên, bọn ta có việc cần làm
Ngọc Hải: này ban ngày ban mặc, cái tên này
Nhật Minh: ta không quan tâm
Thiên Thiên: Thiên Vương, người.....
Nhật Minh: đừng để ta thấy bất cứ nữ nhân bên hậu viện của muội đến gần Ngọc Hải, để ta thấy ta sẽ đem bọn họ đi chôn sống
Thiên Thiên: Vâng ạ, muội về phòng đây
Ngọc Hải: Thiên Thiên, này....
Nhật Minh: Để mụi ấy về đi, ngươi theo ta qua đây
Ngọc Hải: Nhật Minh, ta có việc muốn nói cho ngươi biết
Nhật Minh: gì vậy Ngọc Hải
Ngọc Hải: đại binh ta thành nhìu ngã trên đường về đây phát hiện xung quanh đang có nạn châu chấu, chuẩn bị một thời gian nữa sẽ tiến về đây, chúng ta phải chuẩn bị đối phó
Nhật Minh: koala biết ăn châu chấu không Ngọc Hải
Ngọc Hải: koala biết ăn thịt "Nhật Minh Thiên Vương" của thành Minh Châu
Nhật Minh ôm kéo Ngọc Hải xuống giường rồi ôm chặt vào lòng
Nhật Minh: Ngọc Hải chỉ cần ôm ngươi thế này, là bổn vương vui rồi
Ngọc Hải: Nhật Minh, ngươi có phát hiện bí mật của hai ta ngày càng nhìu người biết không
Nhật Minh: kệ bọn họ đi Ngọc Hải, ta không cho phép ngươi rời xa ta
Ngọc Hải: hay ta về Lý gia trang, đại công tử Lý gia không thể lượn lờ bên cạnh Thiên Vương như vậy, ưm......
Ngọc Hải: inh.. inh... ưm.....
Nhật Minh: không được nhắc lại chuyện này nữa, ái phi đã cùng bổn vương bái đường, còn xấu hổ sợ mọi người nói ra nói vào à
Ngọc Hải: Nhật Minh ta......
Nhật Minh: Ngọc Hải, đừng nghỉ lung tung nữa, chỉ cần chúng ta có thể bên nhau, chuyện gì ta cũng có thể chấp nhận
Ngọc Hải: sao ngươi lại biến ta thành điểm yếu của ngươi vậy Nhật Minh
Nhật Minh: Ngọc Hải, bổn vương rất sợ ai đó tách ngươi ra khỏi ta, khi ta ngủ dậy không thấy ngươi, tối về phòng không thấy ngươi, không nghe được giọng nói ngươi mỗi ngày
Ngọc Hải: Nhật Minh, vì vậy nên ngươi mới vì ta mà nhịn Thiên Thiên như vậy
Nhật Minh: muội ấy cứ ra ngoài là dắt thêm nữ nhân, nhìu người như vậy rồi không quản hết, lại làm loạn, bọn họ lén nhìn sang đây sẽ thấy Ngọc Hải của bổn vương
Nhật Minh: Ngọc Hải, ngay cả việc để người khác nhìn ngươi ta cũng không vui, nói gì bọn họ còn yêu ngươi
Ngọc Hải: Thiên Vương lại ghen vớ vẫn rồi. Ta của ngươi rồi, còn yêu ai được nữa
Nhật Minh: ôm bổn vương ngủ trưa một tí đi, rồi lát cùng ta ra ngoài thành tìm cách giải quyết nạn châu chấu sắp tới
Ngọc Hải vòng tay ôm lấy Nhật Minh, cả hai chìm dần vào giấc ngủ giữa buổi trưa nắng nhẹ
.
.
Thiên Thiên sau khi rời phòng Ngọc Hải thơ thẫn về phòng thì thấy Tinh Nhi đang ngồi đó, Thiên Thiên ngồi xuống bàn kế bên Tinh Nhi
Tinh Nhi: biểu tỷ, sao trông tỷ thất thần vậy, Thiên Vương mắng tỷ à
Thiên Thiên: phải chi ngài ấy mắng tỷ, phạt tỷ, còn đằng này
Thiên Thiên úp mặt xuống bàn khóc nức nở
Tinh Nhi: biểu tỷ, đừng khóc mà, có chuyện gì vậy, Thiên Vương làm gì tỷ sao
Thiên Thiên: ngài ấy đến mặt tỷ còn không nhìn tới, lạnh lùng, tàn nhẫn, cứ thế vô tình lẫn cố ý làm tỷ tan nát cõi lòng
Tinh Nhi: ngài ấy không trách tỷ là được rồi, còn tình cảm, từ từ bồi đắp.
Thiên Thiên: mai muội sang hậu viện dán thông báo dùm tỷ, mai toàn bộ Hậu viện thay đổi chỗ ở, dọn qua Trạch Lâu Cát, cách Vương phủ 2 con phố, Thiên Vương không muốn nhìn thấy bọn họ.
Tinh Nhi: mỗi lần tỷ đi kiểm tra họ lại cực thêm, giao lại cho mấy người đứng đầu quản, họ lại đấu với nhau.
Thiên Thiên: kệ bọn họ đi, tỷ hơi chóng mặt, tỷ nằm nghĩ xíu
Tinh Nhi: muội dìu tỷ lên giường rồi muội về
Sau khi Tinh Nhi về, Thiên Thiên nằm thao thức, mãi nhớ về gương mặt lạnh lùng, khí thế hiên ngang của Nhật Minh rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết
.
°•○°•○°○●°•○°•○
Chiều đến Nhật Minh truyền lệnh trong tháng tới, mọi người trong thành chuẩn bị đối phó nạn châu chấu
1/Nhà nông trồng trọt thì hạn chế gieo trồng thêm, khi xảy ra nạn châu chấu thì dùng xác châu chấu trộn với đất, tạo màu mỡ cho đất trồng
2/Nuôi trồng thủy sản và chim chóc thì nhân dịp nạn châu chấu thu hoạch làm nguồn thức ăn khô cho thủy hải sản
3/ Châu chấu có thể chế biến món ăn, mọi người có thể thử chế biến một số món ăn đặc sản để kinh doanh
.
.
Tại các châu thành lân cận, nạn châu chấu làm mùa màng thất bát, dân tình kêu ca, tuy nhiên khi nạn châu chấu tiến đến thành Minh Châu, nó lại tạo nguồn lương thực dự trữ, hỗ trợ người dân nuôi trồng, canh tác, tạo điều kiện thuận lợi cho vụ mùa sau nạn châu chấu tốt hơn.
°•○°•○°○●°•○°•○
Sau khi nạn châu chấu qua được hai tuần, đại binh của Ngọc Hải cũng đã tập hợp đầy đủ ngoài thành.
Ngọc Hải cưỡi linh vật, dắt đoàn binh khải hoàn toàn vẹn vào thành, không mất một binh lính nào, ngoài ra số lượng binh khi trở về còn tăng lên đáng kể vì trên đường về một số người đã xin được gia nhập
Khí thế hiên ngang, đoàn binh nhận sự chào đón nhiệt liệt của mọi người, Ngọc Hải cưỡi trên lưng linh vật như một dũng tướng bất phàm, vẻ đẹp tuyệt trần đủ đánh gục bao trái tim thiếu nữ.
Đoàn binh trở về phục mệnh, trên khay đỏ là 28 chiếc binh phù, ngọc quý dâng tặng Nhật Minh
Tất cả tướng quân trố mắt, trầm trồ khen ngợi, và cảm thấy hổ thẹn cho sự khinh thường binh lính của Mục tướng quân và tài lãnh binh của Ngọc Hải
Toàn thể tướng quân có mặt trong Thiên Minh điện đồng loạt dâng tặng binh phù, nhưng Nhật Minh từ chối không nhận, không còn cách nào, bọn họ đánh liều đặt binh phù vào khay đỏ của Ngọc Hải
Nhật Minh cười mỉm rồi lắc đầu nói: Ngọc Hải không ngờ chuyến đi lần này ngươi dùng 1 cái binh phù đem về cho ta nhìu binh lính và nhìu chiến lợi phẩm như vậy
.
°•○°•○°○●°•○°•○
Truyền lệnh của bổn vương:
1/ Ban cho Ngọc Hải làm Thống soái Đại tướng quân, ban 500 ngàn lượng vàng cho toàn quân, thiết yến đãi tiệc toàn binh. Đại tướng quân Ngọc Hải phân chia nhân lực quản lý, trấn giữ tại các châu thành.
2/ Chiếu cáo thiên hạ tuyển dụng người tài, dựng cờ khởi nghĩa "Lật đổ Bạo quân"
3/ Truyền mật chỉ: Từ ngày mai toàn bộ người dân tại các châu thành mà chúng ta nắm giữ triển khai xây dựng mật thất chống nước, chống lửa. Tất cả tài sản quý giá cất giữ kỹ lưỡng, tối đến gia đình sống trong mật thất để giữ an toàn tuyệt đối
4/ Tại các châu thành đóng thuyền lớn ngoài thành, khi đến mùa mưa lũ, tập trung toàn bộ dân chúng tại các châu thành di chuyển lên thuyền cư ngụ
°•○°•○°○●°•○°•○
Sau khi thiết yến toàn quân, Ngọc Hải ngà ngà say đi vào phòng, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt mơ màng, bước chân liễng xiễng
Nhật Minh từ sau đóng cửa lại rồi ôm choàng lấy Ngọc Hải
Nhật Minh: Đại tướng quân mấy ngày ngoài thành sắp xếp dẫn quân khải hoàn trở về có nhớ bổn vương không
Ngọc Hải nắm lấy tay Nhật Minh rồi nói
Ngọc Hải: nhớ... ta nhớ từng hơi thở, và tất cả mùi vị trên người ngươi đó Nhật Minh
Ngọc Hải: ưhm..........
Nhật Minh xiếc chặt người Ngọc Hải từ phía sau, đặt lên gương mặt đang nửa tỉnh nửa say một nụ hôn nồng nàng da diết, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau như đan lại làm một, luồn sâu nhất đến mọi ngóc ngách sâu thẳm
Ngọc Hải: ưhmm.......... Nhật Minh
cả hai giơ tay tuột hết xiêm y người trước mặt rồi ôm lấy nhau, vừa ôm hôn, vừa tiến đến bên giường, Nhật Minh đè lên người Ngọc Hải rồi nhẹ nhàng đẩy hai ngón tay vào cút hoa của Ngọc Hải còn miệng thì mơn trớn liếm mút từng khoảng da thịt đang nóng rực và nồng nặc mùi men
Ngọc Hải: ưhm..... ư..... ư....... ư....... ta.......
Nhật Minh: thả lỏng đi Ngọc Hải, ngươi xiết chặt quá
Ngọc Hải: ưhm.... ưm.... ưm.........
Nhật Minh thọc ngoáy cút hoa mạnh dần, nhanh dần, mặc cho Ngọc Hải đang uốn éo cơ thể, rên rỉ trong dục vọng đê mê
Ngọc Hải: a.... a.... a.... Nhật.... Minh....... a...... a...... a..... a...... a.........a............ ta..... a...... a.........
Nhật Minh: Ngọc Hải, hôm nay ngươi ngon lắm
Nhật Minh hết mút liếm rồi cắn chặt, để lại những vết răng hằn lên người Ngọc Hải
Ngọc Hải: a..... a..... a..... ư....... ư .........
Nhật Minh: thích không Ngọc Hải
Ngọc Hải: ..... a.... a.... a.... đừng....... đau..... Nhật... Minh..... a...
Nhật Minh: ta vào đây Ngọc Hải
Ngọc Hải: ưhm...... ưhmm...... a.......
Nhật Minh đẩy gậy thịt nóng rực của mình lấp đầy bên trong Ngọc Hải, cứ thế đẩy mạnh dần rồi tay nhét vào cái miệng trơn ướt đang phát ra âm thanh của dục vọng đê mê, mơn trớn trêu trọc chiếc lưỡi mềm mại của Ngọc Hải
toàn thân cả hai nóng như than hồng trong lửa đỏ, Nhật Minh càng đẩy mạnh, nhịp động uyển chuyển nhịp nhàng, nhanh chậm, nhanh chậm, hai thân thể trần trụi ướt đẫm mồ hôi, da thịt trơn ướt cọ xát vào nhau, lực ma sát càng lớn, âm thanh của tiếng da thịt va vào nhau liên hồi hòa với tiếng rên rỉ của cả hai vang vọng khắp cả gian phòng
Ngọc Hải: a.... a.... a... mạnh.... nữa .... a.... a..... nhanh..... a.... a.... a.....
Ngọc Hải: ta chịu hết nỗi rồi Nhật Minh... a... a...
Nhật Minh: ngươi chặt quá Ngọc Hải. Ưhm.....
Nhật Minh và Ngọc Hải run rẫy, dịch trắng đục nhầy nhụa vương vãi khắp giường
Dường như cơn say của Ngọc Hải đã ướp nồng hương vị, tạo hưng phấn để cơ thể trần trụi hòa lẫn vào nhau triền miên, say đắm trong dục vọng dâng tràn
Sau những lần mây mưa Ngọc Hải ôm chặt lấy Nhật Minh, cả hai cùng chìm sâu vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro