Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Thiên cầm trên tay tấu sớ quay về phòng, khuôn mặt trầm tư thất thần

Thiên Thiên cho mọi người lui xuống, đóng cửa lại, bất giác từng giọt nước mắt rỉ rả trên gương mặt xinh đẹp trắng ngần

.

.

Thiên Thiên: Ta phải làm lễ bái đường cho người mình yêu nhất và ca ca của mình

Thiên Thiên: Ta còn phải dùng dị dung thuật mà ca ca dạy để làm Đại công tử của Lý gia tham dự hôn lễ của chính mình

.

.

Thiên Thiên Đưa tay bóp chặt lên trái tim đau nhói, thổn thức nghẹn ngào. Đường đường chính chính ngồi lên vị trí Vương Phi nhưng ai biết được nỗi đau khi tận mắt chứng kiến người đàn ông đã chiếm đi linh hồn và trái tim của một cô gái, lại đi yêu ca ca của cô ta, người ấy có thể đồng ý bao nhiêu chuyện vô lý mà cô ta đề ra, chỉ vì yêu ca ca của cô ta say đắm.

Nụ cười lạnh ngắt đến con tim. Ai ngờ được là Vương phi có danh phận, mà người cử hành hôn lễ lại là ca ca của nàng

Đêm tân hôn, tại "Thiên Châu Cát", tân lang cùng ca ca trên giường quấn quýt không rời. Nghĩ tới việc đó thôi là trái tim nàng đau như bị hàng vạn mũi kim tra tấn.

.

.

Thiên Thiên: Thiên Vương, ta yêu ngài

.

.

Vừa nói vừa khóc trong nghẹn ngào

Nàng nắm trong tay mọi quyền hành nhưng lại cùng số phận bị ghẻ lạnh với chừng ấy mĩ nhân trong thiên hạ.

Ngoài khóc ra nàng còn biết làm thế nào, đây là do nàng chọn, là nàng ra điều kiện với Thiên Vương để được đứng trên đỉnh cao của danh vọng

- Nhưng mà, cũng chỉ đến thế mà thôi. Thiên Vương lạnh nhạt với nàng thì đã sao? Nàng và tất cả các cô gái trong Vương phủ muôn phần quyến rũ, mị lực mê người thì sao?

Nhật Minh tàn nhẫn, lạnh lùng cuồng ngạo – trong vòng xoáy vô hình của tình yêu, trái tim của Nhật Minh Thiên Vương đã trọn vẹn thuộc về Lý Ngọc Hải - Đại thiếu gia của Lý gia trang

Nếu trái tim Thiên Vương đã thuộc về đại ca, thì danh vọng uy quyền muội xin phép thay đại ca muội sẽ nắm chặt trong tay.

Bởi vì nếu không có Ngọc Hải để ra điều kiện, thì không có bất kỳ một nữ tử nào có thể thay thế vị trí của Thiên Thiên làm vương phi của Thiên Vương phủ. Vị trí này vì Ngọc Hải nên nó chỉ dành riêng cho Thiên Thiên mà không lo ngại một nữ nhân khác có thể giành lấy nó.

.

.

.

Ngày lành đã đến, phủ Thiên Vương trang hoàng lộng lẫy, cửa lớn thắm màu sơn đỏ, treo rèm đỏ rực, trên là hai tay nắm vàng kim rạng rỡ, khí thế bất phàm. Hai bên thềm hai con sư tử uy phong lẫm liệt cũng đeo khăn đỏ ngay cổ chúc mừng.

Ngọc Hải mặc trên người bộ đồ tân nương bước qua cổng chính Thiên Vương phủ, hít sâu một hơi, từng bước từng bước, chầm chậm đi vào vương phủ. Chiếc đuôi dài của sắc phục nhẹ nhàng quét qua bậc thềm, để lại chút hương thơm hoa lệ.

Sau hôm nay, Ngọc Hải chính thức là nương tử của Nhật Minh, một cảm giác mông lung, khó tả, hồi hộp đến rợn người

Kiếp nhân sinh sau này, chính tại trong tường viện chất ngất kia mà lần nữa bắt đầu lại, một cuộc sống mới.

Từ giờ khắc này, Ngọc Hải không còn là đại thiếu gia của Lý gia, mà chính thức là nương tử kết tóc của Nhật Minh được trời đất chứng giám.

Không sai, là nương tử, nhưng là một nương tử không được ai biết đến, thân phận Vương Phi Thiên Thiên mới chính thức được sắc phong. Nhưng chỉ cần bên cạnh Nhật Minh, như thế là đủ rồi.

Thiên Thiên trăm phương ngàn kế, giúp Nhật Minh trừ khử nội gián, hao tâm tổn trí chuẩn bị hôn lễ để hai người được bái đường, nếu như muội ấy cảm thấy như vậy là tốt, ta nên tôn trọng quyết định của muội ấy.

Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê giao bái

Sau khi bái đường, tân nương được đưa đến "Thiên Châu Các" ngồi đợi Thiên Vương. Nhật Minh lấy cớ say nên từ biệt quan khách trước về phòng nghỉ ngơi.

《》《》《》《》《》

Thiên Thiên ngồi đọc sách, suy ngẫm chuyện đời

Đêm nay, vốn là đêm động phòng của nàng nhưng nơi đây lại tịch mịch quạnh hiu, không có giăng đèn kết hoa, không có long phượng hoa chúc. chỉ là một căn phòng thê lương vắng lặng.

Tân nương không điểm trang rực rỡ, không mặc áo đỏ, trùm khăn thắm. Một thân bạch lam, mặt mộc ngồi đọc sách trầm tư.

Khóe miệng cười lặng lẽ, hai hàng lệ chầm chậm lăn dài.

Gió mát, trăng thanh, luôn âm thầm khiến người loạn tâm.

Nàng cúi đầu, lệ lại rơi, trong mắt không một tia ấm áp. Thiên Vương người ấy chỉ yêu đại ca, trừ đại ca ngài ấy sẽ không để bất kì nữ tử nào vào mắt, ngay cả ta.

Ta sẽ trên đỉnh cao của quyền lực, chúc cho hai người hạnh phúc.

《》《》《》《》《》

Tân lang vào phòng hoa chúc, sau khi làm lễ hợp hôn, mọi người ra ngoài hết để lại trong phòng là đôi uyên ương trẻ tuổi.

Nhật Minh: Ngọc Hải, từ giờ ngươi là "ái phi" của bổn vương

Ngọc Hải:.....................

Nhật Minh: sao không nói gì vậy

Nhật Minh lật tung chiếc khăn che mặt ra, đằng sau chiếc khăn là gương mặt đỏ ửng vì ngại ngùng

Nhật Minh nâng gương mặt Ngọc Hải lên khều cái mũi nhẹ rồi trêu: ái phi thật đáng yêu

Ngọc Hải: Nhật Minh đừng gọi vậy ta không quen

Nhật Minh: ta yêu ngươi nhìu lắm Ngọc Hải

Nhật Minh dùng tay cởi bỏ bộ trang phục trên người Ngọc Hải rồi đứng dậy cởi bộ y phục của mình, kéo Ngọc Hải đứng dậy song song với Nhật Minh, hai thân thể trần trụi đứng song song với nhau, trao cho nhau nụ hôn mãnh liệt nồng nàn.

Nhật Minh dùng cái lưỡi của mình quấn chặt lấy lưỡi của Ngọc Hải, mút nếm, từ ngoài bào trong, sâu rồi sâu thêm nữa, thám thính vào tận bên trong đến khi ai đó mềm nhũn theo trớn khụy xuống giường.

Dù Ngọc Hải có bao nhiêu linh lực, thì ngay lúc này, tất cả đều vô nghĩa, dục vọng dâng cao đã kìm hãm tất cả công lực và ý chí.

Nhật Minh đẩy Ngọc Hải nằm lên giường, rồi trèo lên trên, nằm theo chiều ngược lại ngoạm lấy cây thịt nóng ấm của Ngọc Hải, còn Ngọc Hải thì ngoạn lấy cây thịt của Nhật Minh cả hai cùng mút, liếm cây hàng nóng rực của đối phương, nhanh chậm nhịp nhàng đút sâu vào khoang miệng, Nhật Minh nhẹ nhàng dùng tay từ từ tiến vào cút hoa của Ngọc Hải nhịp nhàng nhanh chậm

Ngọc Hải vừa ngoạm cây thịt của Nhật Minh, vừa bị Nhật Minh ngoạm lấy cây thịt của mình, còn bị trêu ghẹo cút hoa, từng đợt, rừng đợt rên liên hồi phát ra từ cuốn họng, toàn thân uốn éo, hai ngón chân cái bấu chặt vào giường, bàn tay xoa nắn thân thể của Nhật Minh mơn trớn, nhẹ nhàng

Những tiếng ú ớ phát ra từ họng Ngọc Hải càng làm ai kia kích thích hơn nhìu

Ngọc Hải: ưhm....... ưhm.... ưhm...... inh.... inh..... ưhm.......

Nhật Minh mơn trớn, chọt ngoáy vào cút hoa mỗi lúc một nhanh dần, hai cây thịt nóng rực lấp đầy vòm họng của đối phương vừa căng cứng, vừa trơn ướt

Nhật Minh ngồi dậy, xoay người lại, mặt đối mặt với Ngọc Hải, mút liếm từng chút da thịt trên người Ngọc Hải, vừa mút vừa áp sát hai cây thịt nóng rực căng cứng vào nhau, Ngọc Hải rên rỉ trong vô thức, tiếng rên như liều thuốc kích dục, kích thích từng dây thần kinh của cả hai khiến dục vọng mỗi lúc một nhìu hơn.

Nhật Minh ghé miệng vào tai Ngọc Hải, vừa mút, vừa thầm thì

Nhật Minh: Ngọc Hải, ngươi là tân nương đẹp nhất của bổn vương, ta yêu ngươi nhìu lắm

Ngọc Hải choàng tay qua ôm cổ Nhật Minh, kéo gương mặt xuống gần ngoạm lấy đôi môi mềm mại, 2 thân thể cùng quyện vào nhau thành một, hơi ấm lan tỏa khắp giường.

Ngọc Hải xoay người nằm lên trên Nhật Minh, ngồi dậy nhét từ từ gậy thịt nóng rực của Nhật Minh vào cút hoa mềm mại và trơn ướt

Ngọc Hải: a..... a...... a....... sâu........ nóng........ a....... a....... a....... a..................................

Nhật Minh: ah.... ah.... của ngươi thật chặt đó Ngọc Hải

Ngọc Hải nhịp nhàng, từ từ trượt lên, trượt xuống, cút hoa nhún trên cây gậy thịt của Nhật Minh, dùng tay trượt mơn trớn trên cây gậy thịt của mình, chậm dần, rồi nhanh dần, tiếng va chạp da thịt lớn dần hòa với tiếng rên rỉ của cả hai.

Nhật Minh dùng hai tay xoa nắn, vuốt ve thân thể Ngọc Hải, một thân thể rắn chắc, cường tráng mê hồn.

Ngọc Hải nhún nhanh nhanh dần, ngày một nhanh dần, Nhật Minh ngồi dậy, ôm chặt lấy Ngọc Hải, cọ xát hai thân thể cường tráng vào nhau, đè Ngọc Hải xuống giường, xoay lưng lại, nhấc nhẹ mông lên rồi cho cây gậy của mình vào.

Ngọc Hải: a...... a...... a...... sâu....... quá......... a........... a....... mạnh......... mạnh......... lên........... Minh......... Minh..........

Nhật Minh vừa đâm mạnh vào cút hoa, vừa đưa tay ra trước sờ nắn, trượt trên cây thịt nóng rực của Ngọc Hải.

Những cú đâm, thúc mạnh dần, mạnh dần, nhanh dần nhanh dần, mỗi lần như vậy Ngọc Hải càng rên lớn hơn, tiếng rên vang dội cả giang phòng, tiếng da thịt va chạm liên tiếp mạnh mẽ phát ra âm thanh chát chát

Ngọc Hải: a..... a...... a...... sướng..... ư..... ư...... ư......... a...... a...... a........ ư........ ư..... ư........... a......... mạnh....... a...... a..... a..... a....... a....... a...... ư........ ưm...................

Nhật Minh: Ngọc Hải, ngươi thật nóng bỏng, ah....... ah...... ah......

Đã gần một canh giờ trôi qua, tiếng rên rỉ liên tục van lên, có lẽ do rượu làm cả hai sức lực cường tráng, hai thân thể lả tả mồ hôi, thay đổi tư thế liên tục, khắn khít hòa quyện vào nhau.

Nhật Minh nằm xuống để Ngọc Hải ngồi lên trên, xoay lưng lại, típ tục vừa trượt cút hoa trên cây thịt của Nhật Minh nhanh dần, nhanh dần, những giọt hồ hôi rỉ rả, tiếng rên dồn dập, cảnh tượng tuyệt hảo đến mê hồn, âm thanh da thịt chạp vào nhau mãnh liệt nhịp nhàng vang vọng cùng với tiếng rên rỉ của cả hai hòa một lần, tạo nên bản nhạc dục vọng đê mê

Nhật Minh xoài người ngồi dậy, ôm chặt lấy cơ thể ướt nhẹp vì mồ hôi rỉ rả, sờ soạn, mơn trớn trên từng tất thịt săn chắt, cút hoa chặt lại vì Ngọc Hải nhướng người để chân lên đùi Nhật Minh, cút hoa ôm khít trơn trượt bao nhiu, bàn tay Nhật Minh nắm lấy cây thịt của Ngọc Hải chặt bấy nhiu, cả hai cùng trượt, mồ hôi rỉ rả như tắm, hai thân thể run rẩy hòa vào nhau, một dòng nước đặc quánh, trắng đục bắn ra từ cây gậy thịt trong tay Nhật Minh, cút hoa thắt chặt khiến Nhật Minh cũng bắn đầy bên trong cút hoa của Ngọc Hải, nhìu đến mức trào ngược, vung vãi ra ngoài.

Nhật Minh: Ngọc Hải, ta muốn bên ngươi, mãi mãi không rời.

Ngọc Hải: Nhật Minh, ta yêu người, yêu nhìu lắm.

Hai thân thể ướt nhẹp, mệt nhoài quấn lấy nhau, chìm sâu vào giấc ngủ
.

.

.

Ánh trăng soi rọi qua cửa sổ, chiếu sáng gương mặt trắng ngần, vẻ đẹp thanh tú của Thiên Thiên rực rỡ, rạng ngời. Đôi mắt u buồn nhìn thăm thẳm về dãy phòng phía Đông

Thiên Thiên: Thiên Vương, một ngày nào đó, người sẽ thuộc về ta, con chúng ta sẽ nối ngôi vua của người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro