Ma Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện hạ vừa liền gọi Quảng Lộ chuẩn bị thuốc, nghe qua toàn những tên thuốc hiếm có, vài tên Quảng lộ cũng không biết. Sau đó ăn một chút, hắn phải nhanh chóng lấy lại sức thi triển Thất Tinh Thất Nguyệt cầm chừng cho Mịch Nhi kéo dài thời gian

Ánh sáng Thất Tinh Thất Nguyệt đỏ thẳm yêu dị, lan ra khắp phòng tạo thành một vòng tròn trấn giữ, thần hồn như ngọn đèn sắp cạn dầu của Mịch Nhi dần dần bớt run rẫy. Nhuận Ngọc mím đôi môi trắng bệch của mình nắm tay nàng

"_Mịch Nhi, tay nàng lạnh quá, ta nắm tay nàng, nàng có thấy ấm hơn không? _"

Nàng vẫn không có huyết sắc nằm trên giường không còn vẻ đáng yêu chạy nhảy thường ngày nữa, Mịch Nhi phải nghịch ngợm quậy phá thì mới vui vẻ bây giờ nàng lại không thể cử động đi lại có khác gì cực hình đâu. Gió lạnh len qua khe cửa thổi vào mặt hắn, hắn sửa lại dáng ngủ của nàng vuốt tóc nàng ngay ngắn trong mắt chỉ duy nhất hình ảnh nữ tử nằm trên giường mặt mài trắng bệch

"_Để ta mang than đến đây nhé_"

Toàn thân nàng đều lạnh dù năm trên giường Âm Dương điều hòa khí huyết nhưng người nàng lạnh cóng thế này thì máu cũng sẽ bị đóng băng mất thôi..

Tuyền Cơ Cung không có một ai, hắn phong tỏa tin tức từ trước kẻo những kẻ có ý đồ nhân lúc hắn không có mặt làm loạn, chỉ báo cho Thủy Thần một tiếng lên thiên cung bảo vệ nàng không để bất kì ai đến gần, nói là thiên hậu nhiễm bệnh, thiên đế ở trong cung chăm sóc một bước cũng không ra ngoài..

Khắp Toàn Cơ Cung không có một người tươi cười, toàn bộ phủ đệ đều bao phủ ở bên trong một mảnh đau đớn áp lực ức chế. Các tỳ nữ chỉ biết là mấy ngày trước Nương Nương được Điện Hạ ôm trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không cho ai biết chỉ nghe đồn là bệnh thôi.  Điện Hạ cũng đột nhiên nổi giận đem tất cả thị vệ trông coi Toàn Cơ Cung hôm đó toàn bộ xử tử. Đây lầ chuyện trước nay chưa từng có

"_Điện Hạ_"

Thủy Thần khi hay tin đã không còn chút hi vọng nào? Mịch Nhi khi không chạy đến Vong Xuyên còn rơi xuống dưới bị ăn mòn đến huyết nhục mơ hồ, phụ thân như ông chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cho dù tìm thấy Thanh Y thượng thần thì sao, Thất Tinh Thật Nguyệt chắc gì đã có thể cứu sống Mịch Nhi, nếu có thể thì đã không có nhiều người mất mạng vì Vong Xuyên

"_Người yên tâm, con nhất định đưa Mịch Nhi trở về_"

______________________________

Ly Duy Quân nhìn dị tượng huyễn hoặc xảy ra trong chớp nhoáng khóe miệng khẽ cong lên thấp thoáng nụ cười, trên đời này không có gì miễn phí Ly Duy Quân cũng không tốt lành gì mà có thể vì Nhuận Ngọc dập đầu liên tục bên ngoài mà cảm động, cho dù tên đó có moi tim ra cũng vô ích thôi hắn đương nhiên có suy tính rồi. Năm đó thiên gia khiến hắn và Linh Lan thất điên bát đảo, xa cách nhau, dày dò nhau, chịu khổ sở hắn vì Linh Lan nên lúc đó không tính với họ, không có nghĩa là sau này cũng không tính. Nguyệt Vô Yêu hắn là oán khí chất chồng của thế gian hình thành trước kia không có trái tim, máu thịt, hắn yêu Linh Lan nhưng không sao chứng minh được. Nàng nói "_Người không có trái tim làm sao yêu ta được, nếu người có trái tim, chí ít ta sẽ miễn cưỡng tin người_" cho nên khi lưu lạc, Yên Chi sinh khó nhìn thấy hồn phách của hắn không ngừng cầu xin cứu con nàng ta, hắn chỉ nghĩ đến việc nếu hắn cho đứa bé này hồn phách hắn sẽ có trái tim.. Nhưng cũng vì thế mà tổn hao thần hồn, thêm việc hắn tu luyện cấm thuật ma đạo trước kia cho nên lấy nhau lâu như vậy vẫn không có được đứa con nào, chuyện này hắn luôn giấu Linh Lan, hắn biết nàng muốn có thai đã thử rất nhiều thuốc nhưng không được. Giờ Nhuận Ngọc sử dụng Huyết Linh Tử ma tính của Ly Duy Quân vì thế mà bị rút một nữa chui vào cơ thể Nhuận Ngọc cư trú. Suy đi tính lại đúng là được rất nhiều việc..
Vừa trả thù được thiên gia, vừa khiến Nhuận Ngọc trở thành truyền nhân của hắn thừa kế ma tính của hắn, bây giờ cả thiên gia cũng trở thành ma rồi, vừa khiến hắn giải bỏ một nữa cấm thuật có thể cùng Linh Lan có con , vừa khiến Cẩm Mịch hồi sinh Linh Lan cũng nhẹ lòng hơn, đúng là vẹn cả trăm đường

"_Chàng đang nhìn gì vậy_"

Linh lan không biết cấm thuật nên không nhìn ra dị tượng thoáng ra rồi tan biến, Ly Duy Quân cũng không muốn nói nàng biết

"_Không có gì, người đã đi rồi, chúng ta có thể song tu rồi không có cảm giác một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta nữa_"

Tuy Nhuận Ngọc không phá được kết giới cuối cùng, không thấy bọn họ nhưng hắn quỳ trước giường bọn họ đấy, ồn ào chết đi được, hắn không thèm để ý nhưng Linh Lan vì ngượng ngùng mà không chịu song tu cùng hắn... Hừ!!!
__________

Không biết điện hạ làm gì bên trong mà đuổi hết mọi người, kể cả Thủy Thần ra ngoài, lại ra lệnh không cho ai đi vào đóng cửa lại, còn giăng cả kết giới. Quảng Lộ thấp thỏm không yên cuối cùng cũng nhìn thấy điện hạ sắc mặt trắng như giấy tuyên thành bước ra, cả người không có chút sinh cơ nào, cả người lảo đảo trong khoảng khắc còn nôn ra rất nhiều máu, đứng không vững trượt người bên cửa điện lịm dần đi

"_Điện Hạ, Điện Hạ_"

Quảng Lộ hoảng sợ tay chân đột nhiên trở nên vụng về, đỡ lấy thân người yếu ớt, không còn sinh khí của điện hạ dậy.Tình thế xảy ra không kịp phản ứng, Điện Hạ độ bao nhiêu linh lực cho Nương Nương mà trở nên nông nổi này, Quảng Lộ gặp Thủy Thần ở giữa đường thì mừng rỡ

Bất thường như vậy, cổ tay Điện Hạ bị thương rồi vết thương này không phải do binh khí bình thường gây ra mà mang theo chút tà thuật của ma giới, rất khó chữa lành còn rất sâu nữa độ khí dù tiẻu hao bao nhiêu cũng không làm bị thương được chuyện này ắt hẳn có uẩn khúc gì đó

"_Không cần gọi Lão Quân để ta độ linh lực cho Điện Hạ_"

Không biết Nhuận Ngọc đã làm gì nhưng Thủy Thần mơ hồ thấy không ổn, chuyện này không nên bại lộ kẻo kéo theo nhièu vấn đề không hay dặn Quảng Lộ bốc thuốc nhưng không được nói nhiều cho người khác biết.

Độ linh lực rất nhiều nhưng Điện Hạ không phục hồi huyết sắc vết thương ở cổ tay cũng không lành lại. Thủy Thần xem xét kĩ thì gương mặt luôn trầm ổn của người tái lại

"_Thiếu mất bảy sợi gân rồi, sao lại thế được_"

Mất bảy sợi gân không chết cũng tàn phế rốt cuộc là Điện Hạ đã làm gì
___________
Trong thiên cung mấy ngày nay rôm rả vô cùng ai nấy cũng đang chuẩn bị, gấp gáp hoàn thành, nhưng phía Nguyệt Hạ Tiên Nhân lại rầu rĩ chống càm cả tơ hồng cũng không thèm nối, cùng Ngạn Hữu tâm sự

"_Ngươi nói xem Tiểu Cẩm Mịch bị nặng không tỉnh ,không cho ta đến thăm thì đã đành, tự nhiên Nhuận Ngọc muốn lập thiên phi mới vậy là có ý gì? _"

Đột ngột có tin Nhuận Ngọc lập Thiên Phi kể cả Nguyệt Hạ Tiên Nhân cũng không rõ chuyện này tại sao? Còn đứa cháu này lại trốn ở Thủy Các mất tăm

"_Ta làm sao mà biết, mấy ngày nay ta có gặp được Điện Hạ đâu, cả muốn tìm Quảng Lộ hỏi thăm tin tức còn không tìm được người_"

"_Cho là nó muốn lập thiên phi đi, cũng không thể trách được nhưng sao lại chọn con gà chết làm bộ làm tịch La Uyển Uyển đó chứ_"

Con gà chết mà Nguyệt Hạ Tiên Nhân nói chính là một con khổng tước, công chúa của Khổng Tước Linh Sơn quyền cao chức trọng tư chất hơn người, lãnh đạm quý khí tựa như đóa anh túc lạnh băng quyến rũ. Có công bình định nhiều nơi của ma giới không thua kém gì một nam nhi, có khi còn hơn, tài bắng cung so sánh ngang với Nhị Lang Thần, còn từng là nhị đệ tử của Thủy Thần nếu so với Đào Đào đúng là cả gà chết cũng không bằng haizz

"_Mấy ngày nay Điện Hạ không đến thăm Đào Đào lần nào có phải đã thay lòng rồi không_"

Ngạn Hữu sốt ruột Đào Đào bệnh nặng nhưng Điện Hạ không hề đến thăm, cũng không để ai đến thăm còn muốn nạp thêm người mới trong Thiên Cung có lời đồn Đào Đào chọc giận Điện Hạ bị nhốt trong cung cấm túc rồi. Xử tử hết tất cả thị vệ canh gác lần này Điện Hạ thật sự rất tức giận rốt cuộc Đào Đào đã gây ra chuyện gì mà khiến người luôn bình tĩnh như Nhuận Ngọc nổi điên như thế

"_Nói bậy, dù Nhuận Ngọc có lập thiên phi nhưng tình cảm với tiểu Cẩm Mịch nhất định không thay đổi_"

Tuy nói vậy nhưng Nguyệt Hạ Tiên Nhân lo lắm tại sao không đến thăm tiểu Cẩm Mịch chứ. Cho dù có bận nhưng trước giờ Nhuận Ngọc luôn giành thời gian cho tiểu Cẩm Mịch mà giờ lại có biểu hiện kì lạ, không chịu đến lẽ nào lời đồn kia là thật... Không thể không thể Nguyệt Hạ Tiên Nhân xua đi ý nghĩ trong đầu mình

Nhuận Ngọc cầm chén thuốc trên tay sắc mặt còn rất kém không một chút sức lực để chén thuốc rơi xuống, âm thanh lưu ly va chạm làm Quảng Lộ cực kì hoảng sợ, từ ngoài chạy vào

"_Điện Hạ, người... người thật sự không cần gọi Lão Quân sao? _"

Mấy ngày nay người đều ở Thủy Các không chịu về cung, sinh cơ trên người mơ hồ yếu ớt lại luôn trong tìmh trạng có thể nôn máu bất cứ lúc nào? Yếu hơn cả người thường mang bệnh uống bao nhiêu thuốc cũng bài xích, kháng cự với cơ thể. Không lẽ lúc người đi tìm thượng thần bị nhị hoàng tử đánh trọng thương?

"_Không cần, Mịch Nhi thế nào rồi?_"

Nhuận Ngọc đuối sức một bước cũng không ra khỏi giường được, hắn không thể mang bộ dạng này gặp Mịch Nhi bộ dạng này sẽ dọa nàng sợ không được gặp nàng hắn còn đau hơn là bị vết thương dày dò

"_Nương Nương chưa tỉnh nhưng sắc mặt đã hồng hào lại rồi, giờ chỉ còn chờ đan dược của Lão Quân bồi bổ cho Nương Nương_"

"_Hôm nay ngày mấy rồi, còn bao lâu tới ngày mười lăm_"

Cấm thuật là của ma giới, thiên gia dùng cấm thuật là vi phạm thiên quy, vào ngày mười lăm âm khí hưng thịnh sẽ bị sét Tu La đánh 7 canh giờ

"_Hôm nay là ngày 3 còn 12 ngày nữa_"

Quảng Lộ do dự Điện Hạ đối với Thiên Phi này lại có thái độ rất chán ghét, không muốn gặp cô ấy

"_Còn lễ sắc phong thiên phi_"

"_Không cần tổ chức, để cô ta vào Tây Viện bên ngoài là được_"

Tuyền Cơ Cung là cung của điện hạ lúc còn là Dạ Thần không nằm trong hậu cung phi tần, đơn sơ quạnh quẽ chỉ có tẩm cung, Thủy Các và Tây Viện bên cạnh Cung. Thủy Các là nơi xem sách, còn Tây Viện là nơi của người hầu, Quảng Lộ cũng ở đó. Sau này đăng cơ, Nương Nương không nỡ dọn đi đến hậu cung Tuyết Nghênh Điện nên điện hạ cho mở rộng, đào hồ nuôi cá, làm vườn trồng hoa, trồng bồ đào, trồng táo, trồng lê... xây thêm hồ Ngọc Tuyền , trắc điện, hậu điện, nhưng cấu trúc vẫn không thay đổi, Tây Viện vẫn là nơi của người hầu. Người đưa cô ta vào Tây Viện cô ta có chịu không? Nhưng dựa vào đâu cô ta muốn có cung riêng chứ, để cô ta ở trong Tây Viện Tuyền Cơ Cung đã lầ may mắn lắm rồi

"_Vâng_"

Quảng Lộ quay lưng ra ngoài nên trong khoảnh khắc không thấy được gân xanh Nhuận Ngọc nổi lên tựa như những vết nứt phát sáng đầy tà khí , ấn đường nhiễm đen thần sắc lạnh lẽo như băng. Nhuận Ngọc ngã người xuống giường tứ chi co thắt, gân mạch mục nát, trong giây phút đau đớn tột cùng hắn mơ hồ thấy nụ cười trong trẻo của Mịch Nhi

"_Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc ta muốn ăn bồ đào khô, thiên cung của chàng bồ đào không bằng hoa giới , bồ đào khô được mang đến không ngon gì cả, chàng xem bồ đào do ta ủ, dẻo thơm vừa phải là cực phẩm trong các loại bồ đào khô_"

Đáng yêu quá hắn thật muốn đưa ta nhéo một cái, hôn một cái hắn lại nhớ nàng rồi chỉ muốn chạy đến ôm nàng vào lòng nghe nàng kể chuyện quậy phá của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro