Chap 1: Mười Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bước chân nặng nề từ dưới cầu thang từng bước đến mỗi lúc một gần,
hòa quện cùng với sự lặng yên của không khí là thanh âm của bước chân lạnh lẽo, nó dường như càng kiến cho mọi thứ càng trở nên đáng sợ. Uông Thư Vỹ nhìn lên cánh cửa được chạm khắc tỉ mỉ đầy to lớn ấy, một khi nó mở ra là sẽ xuất hiện người đàn ông đáng sợ đó. Bóng ma mà cả đời này cô không thể nào quên đi. Uông Chính Thành.

Phút chốc, đột nhiên hắn đạp tung cánh cửa đó ra, hung hăng chạy đến trước mặt cô, bóp chặt khuôn mặt của cô mà chất vấn.

"Tại sao cô lại tố cáo tôi? Tại sao lại muốn tống tôi vào tù? Tại sao lại giết chết đứa con của tôi? Nó cũng là con của cô mà. Nó ở trong bụng cô, cô cũng đau đớn chứ? Tại sao cô lại có thể nhẫn tâm như thế? Hả!!! Nói đi!!"

"Có phải vì tên Bắc Gia đó hay không? Hay cô thực sự đã yêu Khanh Trần? Cô muốn trả thù tôi đúng không?"

"Tôi nhất định sẽ giết chết cô, đáng lẽ, tôi nên bóp chết cô từ khi cô còn là một đứa bé mới đúng. Người đàn bà khốn nạn, tôi hận cô, tôi hận cô!!!"

   "Không.....không!!!!!"
 
Tíc tắc....tíc tắc.....

   Uông Thư Vỹ giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mê man. Cô hoảng hồn nhìn xung quanh, hoá ra chỉ là mơ. Cô nhìn lên đồng hồ, đã ba giờ sáng.

    Trên bàn còn cắm vài đóa oải hương, hương tình, sự nồng nàn và ngọt ngào tong tình yêu, cái tên
đẹp như thế, vậy mà cô lại cảm thấy mọi thứ thật ngột ngạt, tỉnh dậy từ cơn mơ đầy sợ hãi, cô dường như không thể chợp mắt lại được nữa.

Bên ngoài trời đã về khuya, thứ nhìn thấy được chỉ còn lại những vì sao trên trời xa vời kia. Mặc dù không thể chạm tới. Nhưng có lẽ không thể chạm tới chính là tốt nhất, có một số thứ so với đến gần, từ xa nhìn ngắm sự đẹp đẽ ấy cũng chính là một loại hưởng thụ hiểm có.

  Uông Thư Vỹ cuộn tròn thân mình trên ghế, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sự lạnh lẽo bao trùm lấy thân hình nhỏ bé của cô. Đêm nay, cô lại nhớ về người đàn ông đó, người đàn ông chỉ đem đến đau khổ và sợ hãi cho cô. Hắn giờ phút này có ổn không, nghe nói hắn bị bắt rồi, từ hôm qua đến bây giờ, cô đều cảm thấy sợ hãi. Mọi chuyện là do cô gây ra, đúng thế, chính cô đã tố cáo hắn, cô muốn hắn mãi mãi không thể ra ngoài, mãi mãi không thể khiến cô đau khổ nữa. Nhưng hắn là ai cơ chứ, liệu rằng những gì cô làm sẽ có tác dụng sao.

  Cô không thể biết được, càng là không muốn biết.

  Mười sáu năm trước.

  Cô nhìn hắn, đôi mắt nhỏ bé long lanh như hồ nước, khóe miệng mếu máo đáng thương vô cùng.

“Anh cả, sau này em sẽ không chạy lung tung nữa, sẽ không làm anh lo lắng, anh đừng giận em nữa, có được hay không?”

     Uông Chính Thành nhìn đứa em gái nhỏ bàn tay níu chặt lấy vạt áo mình, trong lòng dâng lên một cỗ khí lạnh, mi mắt hắn khẽ giật giật. Hóa ra đứa
bé này không phải là em gái của hắn, đứa em gái của hắn đã chết rồi, còn là vì đứa bé này, một mạng đổi một mạng. Hắn đã từng yêu thương cô, nhưng giờ phút này thì ngoài sự lạnh lùng tột cùng ra thì chẳng còn gì nữa. Hắn không nói gì, phất tay một cái, Uông Thư Vỹ liền bị ngã xuống dưới sàn nhà. Vừa đúng lúc này Uông phu nhân cùng Uông lão gia chạy đến, nhìn thấy hành động của hắn thì không khỏi tức giận.

 “Chính Thành, con làm cái gì vậy, sao lại đẩy em gái con như vậy!!”

Uông Chính Thành đưa ánh mắt sắc bén sang nhìn bọn họ, ánh nhìn này đến cả một người đã từng trải như Uông lão gia cũng phải dè chừng
trước con trai mình.

Uông Chính Thành ném những tờ giấy trong bệnh án đến trước mặt Uông gia, ngữ khí tức giận mà nói.

“Các người không biết tại sao tôi lại làm như thế ư, vậy thì hãy xem những thứ này đi.”

Uông phu nhân và Uông lão gia đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng cầm những tờ giấy đó lên xem. Phút chốc, ánh mắt của hai người dần trở nên thay đổi.

“Làm…làm sao có thể, chuyện này là không thể nào!!”

Uông phu nhân run rẩy nhìn đứa con gái mà mình hết lòng yêu thương kia, nó, hóa ra lại không phải là con ruột của bà.

“Nó….không phải là con ruột của ta?”

“Mẹ….” Cô bé nhỏ dường như vẫn chưa hiểu những gì đang xảy
ra trước mặt mình, cô không hiểu ánh mắt xa lạ đó của mẹ, ánh mắt sợ hãi đó của cha, và cả sự lạnh lùng đến đáng sợ của anh cả nữa.

 “Buông ra!!!” Uông phu nhân đột nhiên hất tay một cái.

“Mày không phải là con gái ta, con gái ta….con gái ta đâu??”

    Uông Thư Vỹ bị dọa sợ, vết thương băng bó trên đầu còn chưa khô máu, lúc này lại bị ứa ra, dòng máu đỏ từ trán chảy xuống khuôn mặt nhỏ bé.

“Bà làm gì vậy?” Uông lão gia ngăn cản bà ta lại. Nhìn về phía Uông Chính Thành. “Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?”

Uông Chính Thành nhìn Uông Thư Vỹ đáng thương nhưng cũng thực
lạnh lùng, hắn quay lưng đi, nói.

“Chuyện này là như thế nào tại sao lại hỏi tôi, chẳng lẽ hai người còn không biết là tại sao?”

Uông lão gia dần rơi vào trầm tư, một lúc sau như chợt nhớ ra chuyện gì đó.

  “Lẽ nào là do hỏa hoạn năm
đó?”

Đúng vậy, năm đó xảy ra hỏa hoạn ở bệnh viện phụ sản, có lẽ cũng chính là lúc đó, từ lúc đó đã nhận nhầm đứa bé này. Vậy là Uông gia đã nuôi một đứa con hoang suốt năm năm nay mà không hề hay biết gì.

      Uông Thư Vỹ khi đó mới năm tuổi, bỗng nhiên từ thiên kim tiểu thư của Uông gia trở thành một đứa con hoang, từ công chúa bị đầy xuống làm một kẻ điên. Khi đó cô mới có năm tuổi, vẫn còn là một đứa bé chưa nhận thức được gì. Cô chỉ biết, cha mẹ, anh cả, anh hai, tất cả mọi người sau một đêm liền không yêu thương cô nữa, họ đều ghét bỏ cô, nhất là anh cả. Trước kia anh luôn yêu thương chiều chuộng cô, chưa từng khiến cô bật khóc, nhưng bây giờ, anh giống như môt người hoàn toàn khác, anh luôn lạnh lùng và đáng sợ. Anh nói cô không phải là em gái của anh nữa, mà em gái của anh đã bị cô hại chết, cô chính là kẻ giết người.

  Năm năm tuổi, công chúa biến mất, chỉ có một cô bé đáng thương không cha mẹ bị đày đọa, dày vò.

 Cũng vào năm cô năm tuổi đó, anh cả không trở về nhà nữa, từ nhỏ anh đã học trong quân doanh, vì cô, anh rất thường xuyên trở về, nhưng từ ngày biết cô không phải là em gái của anh nữa, anh đã gần như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô. Cha mẹ không còn yêu thương cô nữa, ngay cả anh hai Hựu Dương cũng xem cô như đồ chơi, hết trêu chọc thì sẽ đánh đập cô. Nhiều đêm khóc đến lặng người trong góc phòng, cô vẫn nghĩ đến người anh cả luôn yêu thương che trở cho cô, cô chỉ hy vọng tất cả chỉ là ác
mộng mà thôi, để khi cô tỉnh dậy thì sẽ không còn đau khổ nữa, anh cả và cha mẹ sẽ lại như trước năm cô năm tuổi yêu thương cô. Nhưng đáng tiếc, ước mơ của cô chỉ như những que diêm thắp sáng ngắn ngủi, không thể xua đi sự lạnh giá cùng đau thương. Hiện thực đau đớn trước mắt chính là như vậy.

    Thời gian vẫn cứ như thế trôi qua, năm năm nữa, anh cả vẫn không trở về, cô đã trở thành một cô bé mười tuổi, không còn vẻ hoạt bát ngày nhỏ, cô luôn như vậy, thu khép mình trong
một góc, đôi khi được gọi thì sẽ đi ra, thế nhưng khuôn mặt vẫn cứ cúi xuống. Bởi cô sợ mình sẽ lại thấy khuôn mặt đáng sợ của cha mẹ, sẽ sợ anh hai nhìn thấy khuôn mặt của cô sẽ không vui mà đánh đập cô. Trước mặt tất cả mọi người, cô vẫn là thiên kim tiểu thư của Uông gia, thế nên cha mẹ vẫn trước mặt mọi người đối
xử tốt với cô, chỉ là anh hai vẫn luôn như thế, bất kỳ khi nào và ở đâu luôn công khai chống đối cô. Giống như bữa tiệc của hai tháng trước, anh hai kéo thêm một đám người nhốt cô lại trong nhà kho, cho hạ nhân thả vào một bầy chuột điên. Cô bị nhốt trong đó suốt hai ngày, nếu như không phải có người phát hiện ra, chỉ sợ cô đã
thực sự biến thành thức ăn cho chúng rồi.

  Cũng vì lần đó, cô rất sợ chuột, từ đó về sau, nó đã trở thành ám ảnh trong tâm trí cô không thể nào quên đi.

   Còn có một lần, vì để mua vui cho đám bạn, anh hai đã đẩy cô xuống hồ nước, cô vùng vẫy đến kiệt sức, cho đến khi sắp không trụ nổi thì mới
có người đến cứu.

   Năm cô mười lăm tuổi, anh hai còn cắt tóc của cô, chỉ vì đại tiểu thư của Hạ gia đến chơi, anh hai rất thích cô ta, nhưng cô ta không thích mái tóc hoe nâu hơi xoăn của cô, thế nên anh hai đã cắt nó.

    Cô ta không thích đôi mắt màu hổ phách xám bạc của cô, thậm chí anh hai còn có ý định chọc mù nó.

 Uông Thư Vỹ ấm ức ngồi khóc, bàn tay cố với lấy những lọn tóc xinh đẹp rơi lõa xõa dưới sàn nhà, cha mẹ
họ đều biết Uông Hựu Dương quá đáng như thế nào, nhưng họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, cô biết, chỉ vì cô không phải con gái ruột của họ.

  Mười năm rồi, kể từ ngày hôm đó đã trôi qua mười năm, rốt cuộc cô cũng đã hiểu vì sao họ lại ghét cô như vậy. Trong những khi cha say rượu, hay những lúc mẹ không được vui, họ đều sẽ mắng chửi cô, vì cô mà anh cả tức giận không trở về nhà nữa, nhưng đã mười năm rồi còn gì, lẽ nào anh cả lại hận cô đến như thế hay sao.

    Cô lê thê bước chân mệt mỏi đến trước căn phòng của anh cả, rất nhiều năm rồi anh không trở về, nó vẫn luôn được khóa kín như vậy, không
một ai lui đến, chỉ có cô đêm nào cũng sẽ đến trước của phòng của anh, hỏi đi hỏi lại một câu. “Bao giờ thì anh trở về?”

  “Em biết lỗi rồi, em sẽ không chạy
lung tung nữa, sẽ không khiến anh phải lo lắng nữa. Anh đừng giận em nữa, có được hay không.”

Nhưng một câu của cô, đã mười năm lặp đi lặp lại, hắn cũng chẳng thể nghe được.

Trong ký ức của Uông Thư Vỹ, anh cả tốt nhất, đêm nào cũng sẽ kể truyện cho cô ngủ, sáng sớm, anh sẽ gọi cô dậy, đưa cô đến trường mầm non,
anh còn mua cho cô rất nhiều kẹo đường hoa quả, cô thích nhất vị đào, thế nên kẹo anh mua đều là vị đào ngọt. Nhưng kể từ khi anh cả đi rồi, vị đào như thế nào, có lẽ cô cũng đã không còn nhớ nữa.

  Cái tên Thư Vỹ là anh đặt cho cô, cha mẹ khi đó chưa nghĩ được cho cô cái tên, thế nên anh đã cho cô cái tên Thư Vỹ. Anh nói, cô sinh ra đôi môi hồng hào, đuôi mắt dài như cánh phượng. Thế nên gọi cô là Thư Vỹ.

 Thư Vỹ…cái tên này thật đẹp…chính cô cũng cho là như thế. Cô dần nhắm mắt, trong cơn mơ màng mà ngủ thiếp
đi. Anh cả, người đã cho cô những ký ức thật đẹp lại cũng chính là người đã đưa cô vào tu la địa ngục, chịu đủ mọi đau khổ dà vò. Ấy vậy mà khi ấy, cô vẫn còn ngây thơ cho rằng, hắn chính là người mà dù cho cả thế giới này đều muốn giết chết cô thì cũng chỉ có hắn là yêu thương cô. Nhưng cô sai rồi. Đã sai rồi.

     Ác quỷ thì sẽ mãi mãi là ác quỷ, nếu như ác quỷ có thể trở thành thiên thần thì đã không phân ra hai thế giới địa ngục và thiên đàng.

     Một năm sau, bỗng nhiên hắn trở về. Cô vẫn còn nhớ, khi đó hắn
mặc trên mình một bộ quân phục vô cùng chói mắt, trên vai còn có quân hàm, rất sáng, rất đẹp, cô chưa từng thấy thứ gì đẹp như vậy bao giờ.

Hắn của năm hai mươi sáu tuổi vô cùng phong độ, hắn còn rất trẻ, thế nhưng đã trở thành nhân vật chủ chốt trong giới chức quân đội, đến cha còn
phải kính nể hắn mấy phần. Đi cùng hắn còn có một cô gái rất xinh đẹp. Cô ấy cũng mặc quân phục như hắn, qua lời giới thiệu thì cô ta tên là Thụy Lan, là cấp dưới của hắn. Cũng xuất thân là danh môn, hơn nữa còn vô cùng cao quý, cũng còn rất trẻ, hai mươi bốn tuổi.

  Uông Thư Vỹ núp sau bóng cây nhìn về phía hắn. Nhiều năm như vậy không gặp, có lẽ hắn không còn nhận
ra cô nữa. Với lại bộ dạng của cô lúc này thực sự vô cùng thảm hại. Vì để
tránh cho anh hai lại gần đánh đập, cô tự giả điên, người ngợm bẩn thỉu luộm thuộm, ngày ngày không nói không cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro